Một năm sau
“Anh không chắc hàng ghế đầu là chỗ ưu thế nhất,” Marcus nói, ném một cái nhìn khao khát về những cái ghế trống còn lại. Anh và Honoria đến sớm vào buổi nhạc hội của nhà Smythe - Smith vào năm nay, cô đã nài nỉ họ đến sớm để được chỗ ngồi “tốt nhất”.
“Không phải về vấn đề ưu thế,” cô nói, nhìn lên xuống hàng ghế đầu với đôi mắt sáng suốt. “Đó là về chuyện lắng nghe.”
“Anh biết,” anh rầu rĩ nói.
“Dù sao thì, cũng không thật sự là vấn đề nghe, đó là về việc thể hiện sự ủng hộ của chúng ta. Cô trao anh một nụ cười tỏa sáng khi cô ngồi xuống cái ghế cô đã chọn – hàng đầu tiên, ngay chính giữa. Thở dài, anh ngồi xuống bên phải cô.
“Em có thoải mái không?” Honoria đang mang thai, và đủ lâu để cô thật sự không nên xuất hiện nơi công cộng, nhưng cô cứ khăng khăng rằng buổi nhạc hội là một ngoại lệ.
“Đó là truyền thống gia đình,” cô trả lời. Với cô, đó là lời giải thích đầy đủ.
Với anh, đó là lí do tại sao anh yêu cô.
Thật kì lạ, là một phần của gia đình của riêng mình. Không chỉ có gia tộc Smythe – Smith, là một quân đoàn đông đúc mà anh vẫn không thể theo kịp. Mỗi đêm khi anh nằm xuống bên cạnh vợ mình, anh vẫn không thể tin được rằng cô thuộc về anh. Anh với cô. Là một gia đình.
Và sớm thôi họ sẽ là ba người.
Tuyệt vời.
“Sarah và Iris vẫn còn bất bình về màn trình diễn,” Honoria thì thầm, mặc dù xung quanh không có ai.
“Ai thế chỗ em?”
“Harriet,” cô nói, rồi thêm vào, “em gái của Sarah. Con bé mời mười lăm tuổi, nhưng không còn ai trước con bé cả.”
Marcus nghĩ về việc hỏi liệu Harriet có giỏi không, nhưng anh nghĩ anh không muốn biết câu trả lời.
“Có hai chị em ruột trong nhóm tứ tấu vào năm nay,” Honoria nói, hình như chỉ vừa nhận ra điều đó. “Em tự hỏi chuyện này có từng xảy ra trước đây chưa?”
“Mẹ em sẽ biết,” anh nói lơ đãng.
“Hoặc là dì Charlotte. Dì ấy đã hoàn toàn trở thành người thông thạo lịch sử gia đình.”
Ai đó đi qua họ đến chỗ ngồi ở trong góc, Marcus liếc nhìn xung quanh và nhận ra căn phòng đã dần đông lên.
“Em hồi hộp quá,” Honoria nói, cười phấn khởi với anh. “Đây là lần đầu tiên em làm khán giả, anh biết đấy.”
Anh bối rối chớp mắt. “Vậy còn những năm trước khi em chơi thì sao?”
“Cái đó khác,” cô nói, nhìn anh với vẻ anh-hoàn-toàn-không-hiểu-được-đâu. “Ồ, đây rồi, đây rồi. Bắt đầu rồi.”
Marcus vỗ nhẹ vào tay cô, rồi ổn định chỗ ngồi của mình để xem Iris, Sarah, Daisy và Harriet ngồi vào chỗ của họ. Anh nghĩ có lẽ anh đã nghe tiếng rên của Sarah.
Và sau đó họ bắt đầu chơi.
Tệ khủng khiếp.
Anh đã biết trước nó sẽ khủng khiếp, dĩ nhiên; nó luôn kinh khủng. Nhưng bằng cách nào đó tai anh xoay xở để quên đi nó khủng khiếp thế nào. Hoặc có lẽ năm nay họ còn tệ hơn cả bình thường. Harriet làm rớt cây vĩ của mình hai lần. Không thể tốt được.
Anh liếc nhìn Honoria, chắc chắn anh sẽ thấy vẻ mặt đồng cảm trên mặt cô. Dù sao thì, cô đã ở đó. Cô biết chính xác cảm giác như thế nào trên sân khấu đó, tạo ra những tiếng ồn.
Nhưng ít nhất Honoria nhìn không có vẻ buồn cho các em họ của mình. Thay vào đó, cô nhìn họ với nụ cười rạng rỡ, gần giống như một bà mẹ tự hào đắm mình trong ánh sáng chói lọi của trách nhiệm vẻ vang của mình.
Anh phải nhìn hai lần để chắc là anh không nhìn thấy những thứ đó.
“Họ không tuyệt vời sao?” cô thì thào, nghiêng đầu về phía anh.
Môi anh hé mở vì sốc. Ông không biết làm sao để trả lời.
“Họ đã tiến bộ rất nhiều,” cô thì thầm.
Điều đó là đúng thì có lẽ rất tốt. Nếu như vậy, anh cực kì vui mừng rằng anh không cần ngồi trong bất kì buổi diễn tập nào của họ.
Anh dành phần còn lại của buổi nhạc hội để ngắm Honoria. Cô tươi cười, cô thở dài; một lần cô đặt tay lên tim mình. Và khi các em họ của cô đặt nhạc cụ của họ xuống ( hoặc trong trường hợp của Sarah, cô đảo mắt khi cô nhấc tay ra khỏi bàn phím ), Honoria là người đầu tiên đứng lên và vỗ tay nhiệt tình.
“Sẽ không tuyệt vời sao khi chúng ta có con gái để chúng chơi trong nhóm tứ tấu?” cô nói với anh, trao anh một nụ hôn bốc đồng lên má.
Anh mở miệng để nói, và trung thực mà nói, anh không biết anh định nói gì. Nhưng chắc chắn không phải là những gì anh đã nói, đó là, “Anh thật mong đợi.”
Nhưng khi anh đứng đây, đặt bàn tay nhẹ nhàng lên tấm lưng nhỏ nhắn của vợ mình, lắng nghe cô trò chuyện với những người em họ, mắt anh lướt xuống bụng cô, nơi một mầm sống mới đã hình thành. Và anh nhận ra rằng đó là sự thật. Anh rất mong đợi. Bất kì phần nào của chuyện này.
Anh nghiêng người xuống và thì thầm, “Anh yêu em,” vào tai Honoria. Chỉ vì anh muốn làm vậy.
Cô không nhìn lên, nhưng cô mỉm cười.
Và anh cũng vậy.
“Anh không chắc hàng ghế đầu là chỗ ưu thế nhất,” Marcus nói, ném một cái nhìn khao khát về những cái ghế trống còn lại. Anh và Honoria đến sớm vào buổi nhạc hội của nhà Smythe - Smith vào năm nay, cô đã nài nỉ họ đến sớm để được chỗ ngồi “tốt nhất”.
“Không phải về vấn đề ưu thế,” cô nói, nhìn lên xuống hàng ghế đầu với đôi mắt sáng suốt. “Đó là về chuyện lắng nghe.”
“Anh biết,” anh rầu rĩ nói.
“Dù sao thì, cũng không thật sự là vấn đề nghe, đó là về việc thể hiện sự ủng hộ của chúng ta. Cô trao anh một nụ cười tỏa sáng khi cô ngồi xuống cái ghế cô đã chọn – hàng đầu tiên, ngay chính giữa. Thở dài, anh ngồi xuống bên phải cô.
“Em có thoải mái không?” Honoria đang mang thai, và đủ lâu để cô thật sự không nên xuất hiện nơi công cộng, nhưng cô cứ khăng khăng rằng buổi nhạc hội là một ngoại lệ.
“Đó là truyền thống gia đình,” cô trả lời. Với cô, đó là lời giải thích đầy đủ.
Với anh, đó là lí do tại sao anh yêu cô.
Thật kì lạ, là một phần của gia đình của riêng mình. Không chỉ có gia tộc Smythe – Smith, là một quân đoàn đông đúc mà anh vẫn không thể theo kịp. Mỗi đêm khi anh nằm xuống bên cạnh vợ mình, anh vẫn không thể tin được rằng cô thuộc về anh. Anh với cô. Là một gia đình.
Và sớm thôi họ sẽ là ba người.
Tuyệt vời.
“Sarah và Iris vẫn còn bất bình về màn trình diễn,” Honoria thì thầm, mặc dù xung quanh không có ai.
“Ai thế chỗ em?”
“Harriet,” cô nói, rồi thêm vào, “em gái của Sarah. Con bé mời mười lăm tuổi, nhưng không còn ai trước con bé cả.”
Marcus nghĩ về việc hỏi liệu Harriet có giỏi không, nhưng anh nghĩ anh không muốn biết câu trả lời.
“Có hai chị em ruột trong nhóm tứ tấu vào năm nay,” Honoria nói, hình như chỉ vừa nhận ra điều đó. “Em tự hỏi chuyện này có từng xảy ra trước đây chưa?”
“Mẹ em sẽ biết,” anh nói lơ đãng.
“Hoặc là dì Charlotte. Dì ấy đã hoàn toàn trở thành người thông thạo lịch sử gia đình.”
Ai đó đi qua họ đến chỗ ngồi ở trong góc, Marcus liếc nhìn xung quanh và nhận ra căn phòng đã dần đông lên.
“Em hồi hộp quá,” Honoria nói, cười phấn khởi với anh. “Đây là lần đầu tiên em làm khán giả, anh biết đấy.”
Anh bối rối chớp mắt. “Vậy còn những năm trước khi em chơi thì sao?”
“Cái đó khác,” cô nói, nhìn anh với vẻ anh-hoàn-toàn-không-hiểu-được-đâu. “Ồ, đây rồi, đây rồi. Bắt đầu rồi.”
Marcus vỗ nhẹ vào tay cô, rồi ổn định chỗ ngồi của mình để xem Iris, Sarah, Daisy và Harriet ngồi vào chỗ của họ. Anh nghĩ có lẽ anh đã nghe tiếng rên của Sarah.
Và sau đó họ bắt đầu chơi.
Tệ khủng khiếp.
Anh đã biết trước nó sẽ khủng khiếp, dĩ nhiên; nó luôn kinh khủng. Nhưng bằng cách nào đó tai anh xoay xở để quên đi nó khủng khiếp thế nào. Hoặc có lẽ năm nay họ còn tệ hơn cả bình thường. Harriet làm rớt cây vĩ của mình hai lần. Không thể tốt được.
Anh liếc nhìn Honoria, chắc chắn anh sẽ thấy vẻ mặt đồng cảm trên mặt cô. Dù sao thì, cô đã ở đó. Cô biết chính xác cảm giác như thế nào trên sân khấu đó, tạo ra những tiếng ồn.
Nhưng ít nhất Honoria nhìn không có vẻ buồn cho các em họ của mình. Thay vào đó, cô nhìn họ với nụ cười rạng rỡ, gần giống như một bà mẹ tự hào đắm mình trong ánh sáng chói lọi của trách nhiệm vẻ vang của mình.
Anh phải nhìn hai lần để chắc là anh không nhìn thấy những thứ đó.
“Họ không tuyệt vời sao?” cô thì thào, nghiêng đầu về phía anh.
Môi anh hé mở vì sốc. Ông không biết làm sao để trả lời.
“Họ đã tiến bộ rất nhiều,” cô thì thầm.
Điều đó là đúng thì có lẽ rất tốt. Nếu như vậy, anh cực kì vui mừng rằng anh không cần ngồi trong bất kì buổi diễn tập nào của họ.
Anh dành phần còn lại của buổi nhạc hội để ngắm Honoria. Cô tươi cười, cô thở dài; một lần cô đặt tay lên tim mình. Và khi các em họ của cô đặt nhạc cụ của họ xuống ( hoặc trong trường hợp của Sarah, cô đảo mắt khi cô nhấc tay ra khỏi bàn phím ), Honoria là người đầu tiên đứng lên và vỗ tay nhiệt tình.
“Sẽ không tuyệt vời sao khi chúng ta có con gái để chúng chơi trong nhóm tứ tấu?” cô nói với anh, trao anh một nụ hôn bốc đồng lên má.
Anh mở miệng để nói, và trung thực mà nói, anh không biết anh định nói gì. Nhưng chắc chắn không phải là những gì anh đã nói, đó là, “Anh thật mong đợi.”
Nhưng khi anh đứng đây, đặt bàn tay nhẹ nhàng lên tấm lưng nhỏ nhắn của vợ mình, lắng nghe cô trò chuyện với những người em họ, mắt anh lướt xuống bụng cô, nơi một mầm sống mới đã hình thành. Và anh nhận ra rằng đó là sự thật. Anh rất mong đợi. Bất kì phần nào của chuyện này.
Anh nghiêng người xuống và thì thầm, “Anh yêu em,” vào tai Honoria. Chỉ vì anh muốn làm vậy.
Cô không nhìn lên, nhưng cô mỉm cười.
Và anh cũng vậy.
Danh sách chương