Xuân đi thu đến, hoa nở hoa tàn, cho dù đã qua mười năm, thành Lâm An vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước.

Đường cái phía đông có rất nhiều tiệm cơm, tửu quán, khách điếm, còn có mấy gian thanh lâu hoa lệ, là nơi mà nhóm nhã sĩ lưu luyến nhất.

Phố Tây môn còn lại là nơi buôn bán, dọc đường bán đầy vải vóc, lương thực, hàng dệt, đồ sứ cùng vô số cửa hàng bắc nam, còn có tiền trang tư nhân, là nơi ở của những người giàu có.

Khác hẳn với đường đông cùng phố Tây Môn náo nhiệt, phố Nam Hoàn thụ tập phần nhiều là tầng lớp thị dân, bán hàng rong cùng công nhân, nơi đó không gì không có, buôn bán đủ mọi thứ, miễn là vật phẩm thì nơi đó đều có cả, hơn nữa giá cả rẻ hơn ít nhất là gấp đôi ở đường đông hoặc phố Tây Môn.

Như Ý đến khách điếm Duyệt Lai tại đường đông giao đồ, thu tiền xong liền đem xe gửi ở hậu viện của khách điếm, đi qua ngơ nhỏ vòng đến phố Nam Hoàn chọn mua vật phẩm cần thiết.

"Như Ý, cháu đến rồi! Ngày hôm nay cần mua những gì? Đến mua mở hàng cho ta nào, ngươi không cần chờ ở chỗ này,để ta gọi tiểu nhị ca đưa ngươi qua."Bà chủ hiệu buôn ở phố nam quen biết đã nhiều năm vẫn luôn nhiệt tình như vậy mời nàng làm nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.

"Vậy cảm ơn bác, bà chủ, hai con cá muối này là thành ý của cháu, bác cầm lấy đi"Như Ý mỉm cười đem danh sách đồ đã viết sẵn cùng cá muối đồng thời đưa lên trước.

"Ai nha, Ta sao có thể lấy cá của cháu chứ?"Bà chủ ha ha cười nói.

"Chỉ là hai con cá muối thôi"

"Gì mà chỉ là hai con cá muối, cháu không biết món cá muối của cháu chính là một trong những món chiêu bài của khách điếm Duyệt Lai sao, muốn một con còn khó nha"Bà chủ khoa trương nói.

Như Ý cười khẽ,"Bác cứ nói quá lên thôi"

"Không hề quá một chút nào, chẳng lẽ gần đây khách điếm của Kim lão bản không mua thêm cá của cháu sao?"Bà chủ nghiêm trang hỏi.

"Cũng có, nhưng mà cá cũng có mùa, Kim lão bản muốn mua cá đã hết mùa, ta cũng chỉ đành xin lỗi hắn"

"Như Ý ngốc, Người ta sở dĩ thách cá muối của ngươi vì hương vị của nó không giống với của người khác, không liên quan đến chủng loại cá, ngươi sao có thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như vậy? Có loại nào liền muối loại đó cho hắn"

"Kim lão bản lấy cá làm sinh ý, ta không thể vì muốn hắn mua cá của ta mà làm hỏng chiêu bài của khách điếm"Nàng mỉm cười giải thích.

"Cháu thật là......"Bà chủ than nhẹ một hơi, cũng không biết nói thế nào với cô gái trung hậu thành thực này, chỉ có thể lắc đầu.

Nhưng cũng chính bới vì nàng đơn giản, chịu khó lại vừa trung hậu thành thực như vậy nên mới có thể khiến phố Nam Hoàn vốn bài ngoại này bất tri bất giác tiếp nhận một cô nương trẻ tuổi không rõlai lịch như nàng, đối với nàng còn hết mực chăm sóc.

Có điều nói đến lai lịch của nàng, gần đây có tin đồn nói Như Ý cô nương hình như là thiếu phu nhân của thương hộ giàu có trong thành Lâm An – Triển gia , thật chẳng biết là tin đồn do ai tung ra.

Thiếu phu nhân của một gia đình giàu có làm sao có thể ra ngoài làm cái việc buôn bán vụn vặt như thế này? Muốn khoác lác cũng phải suy nghĩ trước chứ.

"Những vật cháu cần đành làm phiền bác vậy, bà chủ"Như Ý cúi người nói

"Yên tâm giao cho ta đi"

"Cảm ơn"Nàng mỉm cười vẫy tay,xoay người rời đi.

Bà chủ đưa mắt nhìn theo hướng nàng

"Có tin đồn Như Ý cô nương là thiếu phu nhân của Triển gia thì phải?"Một người khách quen ở bên cạnh nói, mắt nhìn theo bóng người càng lúc càng đi xa.

"Ngươi cũng nghe tin đồn nực cười đó sao?"bà chủ quay sang phía quán mì của lâm đại thẩm ở đầu đường

"Đúng nha, thật sự là buồn cười"Lâm đại thẩm nói,"đừng nói là thiếu phu nhân của Triển gia, ngay của tỳ nữ của Triển gia cũng phông đến Nam Hoàn này làm gì, đường đường là thiếu phu nhân làm sao có thể xuất hiện ở đây, lại còn làm công việc buôn bán cá muối nhỏ bé như thế chứ"

"Chính là không biết lời đồn này từ chỗ nào truyền tới"

"Nói đến Triển gia, ta thật rất tưởng niệm Triển lão thái gia, Mặc dù khi còn sống hắn hắn buôn bán tính lợi, tính toán chi li, nhưng hàng năm đều làm việc thiện không ít. Có điều lão phu nhân bây giờ, thật sự là vắt cổ chày ra nước"

"Cũng không thể trách nàng, trong nhà thiếu nam nhân, chỉ thế nào buôn bán, bảo vệ gia sản lão gia để lại cho con trai không biết đến bao giờ mới có thể về nhà cũng khiến nàng hoa tổn tinh thầnrồi, làm sao còn rảnh rỗi nghĩ đến làm việc thiện?"

"Nói như vậy cũng có lý"

"Ai nha, nói chuyện phiến quên mất ngươi cần cái gì rồi, Lâm đại thẩm?"Bà chủ bỗng chợt nhớ ra

"A, ta tới mua bột mì"Lâm đại thẩn cũng nhớ đến mục đích của mình.

Bà chủ lập tức cao giọng gọi người làm trong điếm ra giúp Lâm đại thẩm đưa bột mì, cũng cầm danh sách của Như Ý giao cho một người làm khác.

Phố Nam Hoàn người đến người đi, tiếng những người bán hàng rong vang lên liên tục, sự náo nhiệt cũng không hề dùng lại.

***

Mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, đã gần đến buổi trưa.

Trong gian nhà phù phiếm rộng lớn nằm trong thành Lâm An, không nói đến lầu chính, chỉ riêng hậu viện cũng đã chia làm Mai viên, Lan viên, Trúc viên cùng Trúc viên -tứ đại viện.

Mai viên là nơi ở của Triển lão gia cùng phu nhân, từ sau khi Triển lão gia tạ thế, hiện tại chỉ còn Triển phu nhân ở nơi này.

Lan viên nguyên là nơi ở của Nhị phu nhân cùng các tiểu thư, có điều nhị phu nhân qua đời sớm, các tiểu thư đều đã xuất giá nên chỉ khi bọn họ về thăm nhà mẹ đẻ mới nghe thấy tiếng người náo nhiệt.

Trúc viên cũng đồng dạng trầm tĩnh nhiều năm, là nơi ở của đại thiếu gia, vốn nên có một thiếu phu nhân ở tại chỗ này, nhưng vì một chút nguyên nhân nên cũng để không không dùng tới.

Về phần cúc viên, là khách viện, dùng làm nơi ở cho khách ở trong phủ, có đến mười gian phòng.

Trong mỗi viên đều có hoa viên được bố trí độc lập cùng đình đài, mặc dù không thể so sánh với hậu hoa viên rộng lớn, xa hoa nhưng cũng khéo léo lung linh, u nhã lịch sự.

Giờ thìn vừa qua không lâu, Chỗ ở của Triển gia chủ mẫu bỗng vang lên một tràng xôn xao, tiếng gào kéo dài từ lầu chính đến tận Mai viên, nơi ở của Triển phu nhân.

"Phu nhân, phu nhân, có tin tốt, có tin tốt!"

Triển phu nhân đang xem sổ sách ở trong thư phòng, Vương quản sự đứng bên cạnh chờ phân phó nghe thấy tiếng nói ồn ào bên ngoài liên đồng thời ngẩng lên hướng ra phía của.

Nha hoàn Hạnh Nhi vội vàng bước vào thư phòng, vẻ mặt đầy kích động cùng hưng phấn.

"Bên ngoài ầm ỹ cái gì vậy?"Triển phu nhân nhíu mày hỏi.

"Phu nhân, Hoàng tổng quản sai người báo tin, nói là thiếu gia đã trở lại"Hạnh Nhi nhanh chóng nói.

"Cái gì?"Triển phu nhân vừa mừng vừa sợ, đột nhiên đứng bật dậy"Ngươi nói Tề nhi đã trở lại?"

"Phải"Hạnh Nhi ra sức gật đầu"Nghe nói thiếu gia đang chờ ngoài đại sảnh"

Nghe vậy, Triển phu nhân không nói hai lời, lập tức bước nhanh ra phía cửa phòng, vội vàng hướng đại sảnh đi tới, Vương quản sự cùng Hạnh Nhi cũng theo sát phía sau.

Ngoài đại sảnh không khí vô cùng náo nhiệt, người trong phủ nghe tin tất cả đều chạy đến xem vị thiếu gia đã rời nhà đã mười năm, có lời đồn nói hắn đã sớm mất, chỉ có điều Triển phu nhân vẫn ôm aaos hi vọng, chờ đợi một ngày nào đó bệnh tình nguy kịch của hắn được chữa khỏi hẳn về nhà/

Quả nhiên trời không phụ người có tâm, thiếu gia thật sự đã trở lại!

Chưa tiến vào đến đại sảnh, đột nhiên đã nghe thấy thanh âm khóc lóc của Hoàng Thanh tổng quản!

"Thiếu gia, ngài rốt cuộc đã trở lại, phu nhân chờ đợi ngài thật vất vả. Lão gia hắn...... hắn đã qua đời năm năm trước, thương đội trên đường trở về bị đạo tặc tấn công, trong lúc chạy trốn lão gia bất hạnh trượt chân ngã xuống sơn cốc. Những năm gần đây trong nhà đều dựa cả vào một mình phu nhân, ngài trở về thật là tốt, thật tốt rồi...."

Triển phu nhân bước đến đại sảnh, thấy trong sảnh một thân hình tuấn lãng, bả vai rộng, lồng ngực thật dầy, nhớ lại bộ dạng gầy yếu của hắn mười năm trước lúc được y tiên đại phu mang đi, bất giác nước mắt rơi như mưa. Đó là con của bà,"Tề nhi"

Đang chuyên tâm nghe Hoàng thanh nói chuyện nên Triển Hồng Tề cũng không chú ý thấy mẫu thân xuất hiện, tận đến khi nghe thấy tiếng bà gọi, hắn mới quay đầu, khích động đứng lên, bước nhanh ra đón.

"Nương, con đã trở lại, con bất hiếu, để cho người đợi lâu rồi"hắn hoạt kê nói

"Trở về là tốt rồi. Bệnh của đã khỏi rồi sao? nói cho nương biết"Triển phu nhân hết sờ sờ mặt nhi tử lại ngắm hắn từ đầu đến chân, như không thể tin tin được nghẹn ngào nói không thành tiếng.

"Đều tốt rồi"Triển Hồng Tề gập đầu nói

"Đều tốt rồi, ô.... Nương đã biết là ngươi nhất định sẽ về mà, nương đã biết mà, Lão gia, Ngài có thấy không? Con của chúng ta, Tề nhi đã khỏi bệnh rồi, đã trở lại, người ở trên trời có linh thiêng cũng có thể ngủ yên rồi"Triển phu nhân không ngừng lấy tay áo lau nước mắt, khóc đến không tự chủ được.

"Nương, cha hắn..."Triển phu nhân khóc thút thít nghẹn ngào gật đầu."đến đây, nương mang ngươi đi thắp hương cho cha ngươi, Thắp hương xong ngươi từ từ nói cho nương biết, mấy năm nay ngươi sống như thế nào, có tốt không"Nói xong, nàng liền vươn tay kéo nhi tử hướng về phía từ đường.

"Chờ chút, nương"Triển Hồng Tề gọi giật lại"Con có dẫn một vị khách về"

Triển phu nhân khinh sợ run lên. ngẩng đầu nhìn lại mới tấy trong đại sảnh có một vị cô nương trẻ tuổi, tướng mạo xinh đẹp, tóc đen như mực, mặt như xoa phấn, lông mày lá liễu, từng cái nhăn mày tươi cười đều xinh đẹp động lòng người, thật sự là một tiểu mỹ nhân.

"Nương, con giới thiệu cho ngài, nàng là sự muội của con, tên là Dương Ngọc Hoàn ( ô cô này trùng tên với dương quý phi nè: >), là hòn ngọc quý trên tay Y tiên sư phụ. Sư muội, đây là nương của ta, ngươi kêu một tiếng bá mẫu đi"Triển Hồng Tề song phương giới thiệu.

Dương Ngọc Hoàn nghe xong, ngượng ngùng cười, ngọt ngào nói"Bá mẫu, Ngọc Hoàn xin thỉnh an ngài"

Triển phu nhân càng nghe càng thích, hơn nữa nghe nhi tử nói nàng là hòn ngọc quý trên tay của ân nhân Triển gia, lại càng cảm thấy vui hơn

"Hóa ra là thiên kim của ân nhân, ngươi đứa nhỏ này sao lại không nói sớm, làm nương chậm trễ việc tiếp đón khách quý, Ân nhân tiểu thư!"

"bá mẫu, gọi ta là Ngọc hoàn được rồi"Dương Ngọc Hoàn vội vàng nói,

Triển phu nhân gật đầu cười, vui mừng dắt tay nàng, vỗ vỗ."Hoan nghênh ngươi đến, Ngọc Hoàn, có cái gì cần, hoặc có chỗ nào không khỏe cứ việc nói với bá mẫu, cứ xem mình như là người trong nhà, đừng khách khí, biết không?"

"Vâng. cảm ơn bá mẫu"

"đừng nói vậy, người nên nói cảm ơn là ta, cảm tạ lệnh tôn chiếu cố cho nhi tử ta, đại ân đại đức này Triển gia vĩnh viễn không quên"

"Ngài đừng nói vậy, cha ta thường nói, bệnh của Tề ca có thể khỏi hẳn, hơn phân nửa là dựa vào cố gắng của bản thân hắn.

Hồng Tề ca thật sự rất giỏi"Dương Ngọc Hoàn nói xong liền nhanh chóng lén nhìn Triển Hồng Tề một cái, gương mặt lộ vẻ hâm mộ.

Triển phu nhân đem tất cả đều để ở trong mắt, trong lòng càng thoải mái

"Là như vậy sao? Vậy thì bá mẫu phải tìm lúc nào cùng ngươi nói chyện một chút, bởi vì Tề nhi hắn không muốn ta đau lòng, chắc chắn sẽ chỉ bâng quơ nói qua quýt cho xong "

"Nương, sư muội theo ta đi đường nhiều ngày, nhất định rất mệt, người trước hết để cho nàng đi nghỉ ngơi hẵng"Triển Hồng Tề nói.

"Ngươi không đề cập tới nương cũng quên mất. Thực xin lỗi, Ngọc Hoàn, bá mẫu kêu người mang ngươi đi nghỉ ngơi"Triển phu nhân vỗ vỗ tay nàng, ngẩng đầu phân phó,"Hoàng tổng quản, ngươi mau gọi người dọn dẹp lại cúc viên, mang Ngọc Hoàn cô nương đến sương phòng nghỉ ngơi"

"Dạ"Hoàng Thanh cúi đầu đáp

Dương Ngọc Hoàn đưa mắt nhìn về phía Triển Hồng Tề, ôn nhu nói "Hồng Tề ca, lát nữa gặp lại"

Triển Hồng Tề vuốt cằm, nhìn nàng đi ra khỏi đại sảnh rồi mới xoay người cùng mẹ hắn đi đến từ đường, cung kinh quỳ xuống, hướng về bài vị của liệt tổ liệt tông Triển gia cùng phụ thân thắp hương.

"Cha, hài nhi bất hiếu, trở về dâng hương cho ngài"

Triển phu nhân ở bên cạnh không ngừng lau nước mắt, trong lòng ngổn ngang trăm mối, vui vẻ vì nhi tử đã trở về, lại đau lòng vì trượng phu không thể chứng kiến cảnh này.

Lão gia, người trên trời có linh, nhất định phải phù hộ Tề nhi sau này mọi việc trôi chảy, vì Triển gia khai chi tán diệp, nhiều con nhiều cháu.

Hương cháy hết, hai mẹ con liền dời đến thiên sảnh, đều kể tự kể rõcuộc sống kham khổ trong mười năm qua. Triển Hồng Tề ngắn gọn kể lại quá trình Y tiên sư phụ chữa bệnh cho hắn , sư mẫu coi hắn như con ruột, sư muội kính hắn như huynh, lộ ra sự vui vẻ, quả nhiên những việc khổ sở đều bị kể lướt qua, đúng là hiểu con không ai bằng mẹ.

Triển phu nhân cũng không truy vấn, muốn biết hết thảy chỉ cần tới hỏi vị khách đang trong sương phòng cúc viện là được.

Hoàng Thanh cùng hai mẹ con họ đi và thiên sảnh, đầu tiên cũng chỉ im lặng đứng một bên thẳng cho đến khi Triển phu nhân muốn hắn lên tiếng phụ họa, bất tri bất giác cũng gia nhập vào cuộc trò chuyện, đem biến hóa suốt mười năm nay ở trong phủ nhất nhât nói ra, bao gồm cả việc lão gia ra ngoài buôn bán gặp tai nạn bỏ mạng tha hương, Triêu Hà tiểu thư,Mãn tinh tiểu thư xuất giá, cùng với việc Vũ Dạ tiểu thư năm mười hai tuổi thì mắc bệnh mà qua đời.

Triển Hồng Tề nghe được phụ thân chết tha hương, tiểu muội Vũ Dạ lại chết bệnh trong lòng cảm thấy đau đớn vô hạn.

Hắn chăm chú lắng nghe, nhưng càng nghe càng cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng là không đúng ở chỗ nào?

Hắn suy tư một lúc bỗng bừng tỉnh đại ngộ, hắn thủy chung chưa hề nghe thấy mẹ hắn nhắc về nương tử của hắn.

Hắn vẫn còn nhớ rõnàng tên là Như Ý, là một tiểu cô nương thanh lệ động lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng một đôi mắt to tròn."Nương, tại sao ta vẫn chưa nghe thấy ngài nhắc tới Như Ý?"Hắn không nhịn được mở miệng hỏi.

Triển phu nhân cả người cứng đờ, không nghĩ được là nhi tử lại hỏi tới nàng, trong khoảnh khắc nhất thời không nói ra được.

"Hoàng tổng quản?"Thấy mẹ trầm mặc không nói gì, Triển Hồng Tề liền quay đầu lại hỏi Hoàng Thanh.

Hoàng Thanh bất giác quay đầu nhìn Triển phu nhân, do dự không biết có nên thành thực mà nói ra không.

Triển phu nhân liếc mắt cảnh cáo hắn một cái, chủ động mở miệng nói: "Nàng đã chết"

Triển Hồng Tề nghe vậy chấn động, lộ ra vẻ không thể tin được,"Đã chết?"

Hoàng Thanh nhịn không được hơi hơi nhíu mày, suy nghĩ về lời nói hoang đường của phu nhân, việc này nên làm thế nào cho tốt đây. Thiếu phu nhân không phải vẫn đang sống khỏe mạnh trong hậu viện bỏ đi ở phía sau sao? Chẳng lẽ phu nhân thật đã quên mất sự tồn tại của thiếu phu nhân, cho rằng nàng đã chết đói tại phế viện kia sao?

"Nàng mắc bệnh giống Vũ Dạ cùng năm đó chết bệnh"Triển phu nhân đáp.

"Làm sao có thể?"Triển Hồng Tề coi ra có chút khó có thể chấp nhân.

"Không tin ngươi thử hỏi lại Hoàng tổng quản xem"

Thấy thiếu gia quay đầu nhìn về phía hắn, Hoàng Thanh đành nói quanh co không biết nên làm thế nào cho tốt, lại thấy phu nhân ám thị nhìn hắn gật gật đầu ý bảo muốn hắn nói dối theo, hắn cũng chỉ có thể trái lương tâm mà gật đầu: "Là thiếu phu nhân cùng Vũ Dạ tiểu thư đều mắc bệnh mà chết"

Triển Hồng Tề cũng không nói gì, không biết tại sao trong lòng cảm thấy khiếp sợ, so với việc nghe thấy cha và tiểu muội mất đi càng làm hắn khó tiếp nhận hơn.

Tiểu tân nương gả cho hắn khi chỉ có chín tuổi, thiên chân rực rỡ còn tưởng bản thân ngồi kiệu hoa đi làm tỳ nữ, hoàn toàn hông biết chính mình phải gả cho một bệnh nhân gần đất xa trời.

Năm đó hắn rời nhà lúc đang hôn mê không thể nói với cha mẹ chăm sóc nàng. Hắn luôn cảm thấy nàng bị thua thiệt, cha mẹ không nên vì bệnh tật của hắn mà kéo nàng xuống nước, cho nên mấy năm nay hắn thỉnh thoảng đều nhớ đến nàng, nhớ sự ngây ngô của nàng, tự nhủ nếu chính mình có thể khỏi bệnh nhất định phải đối cử thật tốt với nàng.

Nhưng, sao nàng lại có thể chết?

"Nương nhất thời vui vẻ, lại quên mất ngươi đi đường chắc cũng mệt mỏi rồi? Ngươi về phòng nghỉ ngơi chút đi, sau rồi chúng ta lại cùng trò chuyện"

Triển Hồng Tề thực sự cũng không cảm thấy mệt, nhưng câu chuyện đã không còn hào hứng, liền thuận thế cáo lui, trở về phòng.

Thấy nhi tử vừa rời đi, Triển phu nhân lập tức thấp giong phân phó Hoàng Thanh"Ngươi mau gọi người đem nha đầu kia đuổi khỏi phủ đi"

"Phu nhân?"Hoàng Thanh sửng sốt, biểu tình có vẻ do dự.

"tuyệt đối không thể để Tề nhi biết chuyện nha đầu kia còn sống, biết không?"nàng dặn đi dăn lại.

Hoàng Thanh mặc dù thấy phu nhân làm vậy thật không phải nhưng vì thân phận khác biệt cũng chỉ có thể gât đầu làm theo, thấy được chuyện này sẽ khiến lương tâm mình day dứt cả đời.

"Muốn đưa nàng đến chỗ nào?"Hắn hỏi.

"Cách thành Lâm An càng xa càng tốt"Triển phu nhân không chút do dự nói, cảm thấy có chút tội lỗi liền bổ sung thêm: "Đừng quên đưa cho nàng ít ngân lượng"

"Dạ"Hoàng Thanh thở dài rồi nhận mệnh lui xuống.

***

Phúc thẩm – đầu bếp nữ của Triển gia – là thê tử của Hoàng Thanh,đã kết hôn mười mấy năm mà không có con cái, ngày đó khi thiếu phu nhân lương thiện xông vào phòng bếp nói muốn hỗ trợ, nàng liền cảm thấy thích đứa nhỏ chăm chỉ lương thiện này, cho dù sau đó thiếu phu nhân hoàn toàn bị coi thường, thậm chí bị trục xuất đến phòng chứa củi ở hậu viện, bà vẫn như cũ vụng trộm cố gắng chăm sóc nàng.

Sắp tới buổi trưa là thời điểm nhà bếp bận rộn nhất, nhưng bà thân là đầu bếp lại không ở phòng bếp, ngược lại trái nấp phải trốn len lén tới trước khoảng sân quen thuộc, cuối cùng bà cũng chờ được thiếu gia trở về phòng liền tới trước cửa vội vàng gơ vài cái"Thiếu gia? Thiếu gia!"Bà nhẹ giọng kêu.

"Ai?"trong phòng có thanh âm của Triển Hồng Tề vọng ra.

Xác định người trong phòng đúng là thiếu gia, chuyện lại quá khẩn cấp, phúc thẩm liền không để ý đến quy củ lập tức đẩy cửa tiến vào rồi nhanh chóng đóng chặt cửa phòng, xoay người đến trước mặt thiếu gia lập tức quỳ xuống.

"Phó phụ làm trong nhà bếp, là thê tử của Hoàng Thanh. Thiếu gia, phó phụ có việc gấp cần bẩm báo, ngài nhất định phải nghe"Bà vội vàng nói.

Triển Hồng Tề khẽ nhíu mày, hắn nhớ rõvị đầu bếp này"Có chuyện gì đứng lên rồi nói sau"

Phúc thẩm lại lắc đầu, cũng không đứng dậy, ngược lại cúi rạp người xuống"Xin thiếu gia hãy cứu thiếu phu nhân"

Triển Hồng Tề đột nhiên ngay người"Ngươi nói thiếu phu nhân?"Hắn không nghe nhầm chứ?

"Dạ!"

"Thiếu phu nhân không phải đã mắc bệnh chết rồi sao?"Hắn mờ mịt nghi hoặc hỏi.

"Không, thiếu phu nhân vẫn còn sống, đang ở trong phòng chứa củi ở phía sau. Nhưng nếu thiếu gia không cứu thiếu phu nhân thì nàng sẽ bị đưa đi mất, sau này sống chết không ai biết"Nghĩ đến thiếu phu nhân một thân một mình không nơi nương tựa lưu lạc bên ngoài, phúc thẩm rốt cuộc không ngăn được nước mắt chảy xuống.

"Ngươi đứng lên nói rõràng"Triển Hồng Tề trầm giọng nói.

Phúc thẩm đứng dậy"Phó phụ xin thiếu gua hãy cứu lấy thiếu phu nhân, thiếu phu nhân nàng thật sự đáng thương"

"Ngươi nói rõràng lại từ đầu. Ngươi nói thiếu phu nhân vẫn còn sống? Điều này là thật sao?"Hắn hỏi

"Phải"

"nàng hiện giờ đang ở đâu?"

"Thiếu phu nhân đang ở trong phòng chứa củi tại hậu viện"

Hắn không tin được mặt trầm xuống quát hỏi: "Thiếu phu nhân tại sao có thể ở trong phòng chưa củi?"

Phúc thẩm thoáng chần chừ một chút, sau mới nhỏ giọng trả lời,"Phu nhân cho rằng năm đó thiếu gia đột nhiên phát bệnh tất cả đều là do thiếu phu nhân làm hại, sau đó Vũ Dạ tiểu thư chết bệnh, lão gia ra ngoài buôn bán gặp đạo tặc, ngã xuống sơn cốc, chết tha hương đều là chuyện phát sinh sau khi thiếu phu nhân gả tới. Phu nhân cho rằng trên người thiếu phu nhân dẫn theo uế khí và nguyền rủa, là người mang xui xẻo, cho nên sau khi lão gia qua đời liền đuổi nàng đến khu nhà bỏ hoang ở phía sau, rời xa dinh thự".

"Hoang đường!"Triển Hồng Tề không nhìn được quát to"Nương sao có thể suy nghĩ như vậy chứ? mấy năm nay thiếu phu nhân luôn chỉ một mình ở tại phòng chứa củi? Có ai chiếu cố cuộc sống hàng ngày của nàng không?"

Phúc thẩm dao động"Không có, Lúc đầu cũng có một nha hoàn phụ trách chăm sóc cho thiếu phu nhân, nhưng từ khi phát hiện phu nhân căn bản không để tâm đến thiếu phu nhân, hoàn toàn thờ ơ, liền lười biếng chức vụ. Thiếu phu nhân đáng thương không biết đã nhịn mấy bữa không ăn cơm, mới từ thâm viện đến phòng bếp tìm đồ ăn, thể lực không chống đỡ nổi mà ngất tại phòng bếp, phó phụ mới phát hiện ra"

Triển Hồng Tề sắc mặt xanh mét, thực sự không thể tin nổi.

"Nói tiếp"Hắn lạnh lùng uy nghiêm ra lệnh"Chuyện sau đó ra sao, mẹ ta biết chuyện thì xử trí nha hoàn lười biếng chết tiệt kia như thế nào?"

"Thấy thiếu phu nhân té xỉu tại phòng bếp, ta lập tức cho người đi báo với phu nhân, nhưng phu nhân lại chỉ cho người đến hỏi nguyên nhân nàng ngất xỉu tại phòng bếp. Sau đó phó phụ chỉ nghe nói, phu nhân biết được thiếu phu nhân đói xỉu chỉ có nói mấy câu —-"nói đến đó, phúc thẩm đột nhiên dừng lại.

"Nương nói gì?"hắn trầm giọng hỏi. bà do dự trong chốc lát mới dám thấp giong nói ;"Phu nhân nói, mạng của thiếu phu nhân còn không giá trị bằng một nha hoàn, ít nhất nha hoàn ăn cơm còn có thể làm việc, thiếu phu nhân chỉ là kẻ ăn bám lãng phí lương thực trong phủ, không cần để ý tới"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện