Lẽ nào lại là rắn sao? Dạ Thiên Kỳ vội quay người lại, chỉ nhìn thấy một bóng đen giống như cơn gió lướt qua, Dạ Thiên Kỳ còn chưa kịp nhìn rõ là cái gì, chỉ nhìn thấy răng nanh sáng lóe đã nhe lên hiện ra trước mắt mình.

Cùng lúc, chân của bóng đen đó đẩy Dạ Thiên Kỳ ngã nhào ra đất, Dạ Thiên Kỳ lúc này cũng nhìn rõ con vật bổ nhào mình xuống là con gì rồi, đó là một con lợn rừng rất to.

Da ngăm đen xấu xí, răng nanh sáng lóe, nước dãi hôi thối chảy từ mồm con vật đó gần như phun đầy mặt mình rồi.

Nó dùng móng chân nhọn cắm vào bả vai của Dạ Thiên Kỳ, miệng há to gian ác muốn cắn về yết hầu của Dạ Thiên Kỳ.

A, lợn rừng.

Dạ Thiên Kỳ không ngờ trên hòn đảo này lại có thể nhìn thấy lợn rừng, càng không ngờ rằng, con lợn rằng nào lại bổ ngã mình, đồng thời đang há chiếc mồm hôi thối mà cắn mình.

Thật sự không còn gì mà đen hơn nữa!

Không phải bị rắn cắn, thì là lợn rừng cắn, tại sao Dạ Thiên Kỳ lại đen đủi thế chứ? Mình bị thần đen đủi nhập vào sao?

Dạ Thiên Kỳ giơ tay tóm chặt lấy cổ dưới của con lợn rừng, ra sức đẩy tay lên phía đầu của con lợn rừng, anh ấy không thể để mình bị con lợn rừng này cắn mình được.

Dạ Thiên Kỳ kẹp chặt cổ con lợn rừng đó, con lợn rừng vừa kêu ầm ĩ vừa cào móng chân sắc nhọn vào hai vai và ngực của Dạ Thiên Kỳ….Cảnh tượng đó, thật sự khiến người khác cũng phải khiếp sợ.

“ Hừ, Dạ Thiên Kỳ, tại sao anh lại may mắn thế chứ? Lúc thì bị rắn cắn, lúc thì bị lợn rừng cắn, anh là cái bánh bao chay đấy à?” Lam Ninh vừa nói, vừa nhìn Dạ Thiên Kỳ vật lộn với con lợn rừng đó.

Dạ Thiên Kỳ bây giờ đang đối diện với một con lợn rừng, một con dã thú, con người có phải ai cũng có cơ hội mà vật lộn với dã thú chứ? Dù cho lúc Dạ Thiên Kỳ không bị thương khỏe mạnh linh hoạt nhất, để anh ấy đấu với con lợn rừng này cũng chưa chắc thắng được?

Hơn nữa Dạ Thiên Kỳ bây giờ toàn thân đều bị thương, hai chân còn bị trật xương, anh ấy chỉ có thể nghiến răng, dồn lực đẩy tay giữ mồm con lợn rừng đó, tay ra sức ấn đầu con lợn rừng đó, hy vọng con lợn rừng sẽ bị đánh bại.

Nhưng, anh ấy vật lộn như thế càng ngày càng khiến con dã thú đó hung hăng, nó gầm rú lên, gần như sắp cắn nát Dạ Thiên Kỳ rồi.

Dạ Thiên Kỳ dù sao cũng là một con người, sức mạnh có hạn, anh ấy không biết mình có thể trụ được đến lúc nào.

Lúc này, hai mắt anh ấy đã hoa lên, trước mắt sao trăng nhảy loạn xạ.

“ Tôi nói cô Lam Ninh, cô đừng có nhìn nữa! Lẽ nào cô đợi tôi bị con lợn rừng này ăn thịt sao?” Dạ Thiên Kỳ hét lên, nhắc nhở Lam Ninh ở bên cạnh.

“ Tôi không nhìn, tôi không phải đang tìm vũ khí sao?” Lam Ninh hét lớn nói.

Cô ta đích thực là đang tìm vũ khí, chẳng dễ gì tìm được một cành cây cứng cáp chắc chắn, cô ta giơ cành cây đó lên: “ Con lợn rừng thối, tao đánh chết mày, mày cắn chết anh ta, tao đi đâu đòi 500 vạn chứ?”

Cô ta xiên cành cây nhọn đó vào đầu con lợn rừng đang hung hăng vật lộn với Dạ Thiên Kỳ, nhưng đúng lúc khoảnh khắc cô ta đập cành cây đó xuống, Dạ Thiên Kỳ lại lật người lên, con lợn rừng bị lật xuống dưới, còn cành cây nhọn trong tay Lam Ninh giáng vào đầu của Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ cảm thấy trước mắt mình tối đen đi, mơ hồ rồi ngất đi.

Còn con lợn rừng tranh thủ thời cơ cắn vào bả vai của Dạ Thiên Kỳ một miếng, bả vai của Dạ Thiên Kỳ máu chảy không ngừng.

Cú đớp đó thật sự khiến Dạ Thiên Kỳ tỉnh cả người, anh ấy nhìn con lợn rừng kinh tởm đó đã tiến sát vào mình, anh ấy vội dùng đầu đập vào hàm dưới của con lợn rừng, đồng thời hai tay ra sức giữ chặt lấy hai chân trước của con lợn rừng đó.

“ Xin lỗi xin lỗi, tôi là muốn đánh con lợn rừng đó.” Lam Ninh vội hét lên.

“ Đừng nhiều lời, mau, đánh chết nó đi.” Dạ Thiên Kỳ gào lên, “ Đừng đánh nhầm nữa.”

“ Tôi biết tôi biết, tôi làm sao lại đánh nhầm được chứ?” Lam Ninh lúc này như lấy lại tinh thần, cành cây trong tay nhìn kỹ con lợn rừng trên người Dạ Thiên Kỳ, nghiến răng nện xuống.

Không thể không nói, Lam Ninh này rất khỏe, cành cây trong tay cô ta có đầu mẩu thô ráp, lại nặng nữa, cô ta đập vào sau gáy của con lợn rừng đó, trong tiếng kêu gào rền rĩ của con lợn rừng đó, cô ta lại đập lần nữa cho con lợn rừng đó ngã ra đất. Cùng lúc này, Dạ Thiên Kỳ cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu, anh ấy lết hai chân bị thương với lấy mảnh vụn sắc nhọn của máy bay bị rơi, cầm trong tay mảnh vỡ đó, mảnh nhọn đó giống như một con dao đâm vào mắt của con lợn rừng đó, lợn rừng lập tức gào rống lên chạy lung tung, tại vì không có cách nào nhìn thấy đường phía trước nên đã đâm vào một cái cây to, ngã lăn ra đất.

Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh đương nhiên không thể để yên đợi con lợn rừng tỉnh lại mà tạo thành uy hiếp với mình, Dạ Thiên Kỳ cầm mảnh nhọn máy bay trong tay mình ra sức đâm vào cổ con lợn rừng đó, một nhát hai nhát…….

Da con lợn rừng đó cực kỳ dày, Dạ Thiên Kỳ không biết đâm bao nhiêu lần mới cứa rách được đầu con lợn rừng đó,

Nhìn xác con lợn rừng bại trận, Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh lúc này mới lăn ra đất, hai người chưa bao giờ ngờ rằng mình lại chiến đấu với con lợn rừng to lớn này, hơn nữa lại giết chết một con thú hoang hung dữ.

Dạ Thiên Kỳ kiệt sức nằm trên đất, chỉ cảm thấy chóng mặt hoa mắt, gần như sắp hôn mê rồi.

Lam Ninh cũng không ngừng thở hổn hển quỳ trên đất, cô ta thở dốc một lúc lâu mới lớn tiếng nói: “ Này, Dạ Thiên Kỳ, anh không sao chứ?”

Dạ Thiên Kỳ thều thào nói: “ Vẫn may, không bị cô đập chết.”

“ Này, tôi cũng không phải cố ý, ai bảo tôi đang định đập xuống thì anh lại lật người lên? Tôi là muốn đập con lợn rừng đó.” Lam Ninh thở hổn hển nói.

Dạ Thiên Kỳ lúc này đã không còn sức mà tranh cãi với cô ta nữa.

“ Lạ quá, trên đảo tại sao lại có lợn rừng chứ? Lẽ nào trước đây có thuyền vận chuyển lợn bị lật ở đây sao? Lợn đều chạy lên trên đảo biến thành lợn rừng rồi?” Lam Ninh vừa thở dốc vừa ra sức đi đến bên cạnh con lợn rừng kỳ dị, lấy chân đá đá con lợn rừng: “ Lợn rừng chết, mày mang đến thức ăn cho bọn tao đúng không? Không sai, thịt của mày đủ cho bọn tao ăn mấy tháng liền.”

Sau đó cô ta đi đến bên cạnh Dạ Thiên Kỳ, nhìn đầu tóc và trên người Dạ Thiên Kỳ đều là máu thịt lẫn lộn, cô ta dìu Dạ Thiên Kỳ ngồi dậy: “ Tôi nói anh, Dạ Thiếu Gia, anh vẫn khỏe chứ?”

Dạ Thiên Kỳ chịu đau, chán nản nhìn Lam Ninh: “ Cô nói tôi có khỏe không? Cô có mắt đấy chứ, có thể nhìn tôi bây giờ thảm hại thế nào không?”

Đầu cũng bị Lam Ninh đập cho, trên người cũng bị lợn rừng cào xé, Dạ Thiên Kỳ lúc này, nhìn thôi cũng đủ vừa đáng thương lại vừa buồn cười,

“ Lam Ninh, tôi đột nhiên cảm thấy cô đúng là hỏa tinh của tôi, từ khi quen cô, tôi chưa có ngày nào yên ổn, tôi thấy tôi sớm muộn sẽ chết trong tay cô thôi.” Dạ Thiên Kỳ uể oải nói.

“ Đừng nói như thế, tôi cảm thấy tôi và anh rất có duyên. Dạ Thiếu Gia, hôm nay, cho anh ăn nhiều thịt lợn rừng là được rồi.” Lam Ninh nhanh nhảu nói.

“ Cô đừng dùng giày của cô mà đựng nước cho tôi uống, là tôi đã cảm ơn tám đời nhà cô rồi.” Dạ Thiên Kỳ mệt mỏi nói.

Anh ấy cảm thấy cơ thể mình bây giờ toàn thân yếu ớt, một giây sau sắp ngất đi rồi. Anh ấy vội dựa vào một gốc cây, mới có thể gồng mình lên được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện