Nụ cười của cô ấy, khiến Dạ Thiên Kỳ cảm thấy rất gần gũi, nói thật, anh ấy đã rất lâu rồi không nhìn thấy nụ cười thân thiện như thế rồi.

Lúc này, anh ấy cảm thấy mình như người sắp say vậy.

Thực ra, anh ấy còn không uống nhiều như Lam Ninh.

“...... Cô....Cô thật biết uống rượu đấy.” Dạ Thiên Kỳ day day thái dương của mình. Mở lời nói đến chủ đề đó.

“ Đương nhiên, biệt danh của tôi uống cạn không say mà. Trong thế giới trước đây của tôi.” Lam Ninh lại nhớ về những việc trước đây.

“ Thế giới trước đây của cô sao?” Dạ Thiên Kỳ nhẹ cau mày lại nghe chừng khó hiểu.

Lời Lam Ninh nói là có ý gì? “ Đúng thế,” Lam Ninh cố tình nheo mắt lại, chăm chú nhìn Dạ Thiên Kỳ, “ Nếu như tôi nói, tôi là hồn ma đến từ một thế giới khác, anh có tin không?”

“ Hồn ma? Thế cô bây giờ là mượn xác hoàn hồn à?” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, nha đầu này đang trợn mắt nói gì thế? Nhưng nhìn thần sắc nghiêm túc đó không giống như người thích ăn nói lung tung bịa chuyện nhảm nhí, thế thì, xảy ra chuyện gì mà anh ấy không biết chứ?

“ Không sai. Anh sợ rồi phải không?” Lam Ninh lại uống thêm một ngụm nữa, rượu này, vừa uống thì thấy cay, nhưng uống thêm lại cảm thấy ngọt miệng.

Lam Ninh cảm thấy mình có vẻ thích uống loại rượu này rồi.

“ Không sợ, dù cho cô mượn xác hoàn hồn, tôi cũng không sợ, chúng ta đều sẽ chết, đều phải đi đến một thế giới khác.” Dạ Thiên Kỳ nhấp một ngụm, thong thả nói.

“ Ha ha.” Lam Ninh lắc lắc bình rượu trong tay mình, uống một ngụm hết luôn, sau đó đặt xuống, ngẩng mặt nhìn trời, nhìn trăng sao trên bầu trời, trầm tư suy nghĩ.

Bầu trời màu xanh sẫm không có mây, chỉ có mặt trăng sáng tỏ tinh khiết, ánh trăng sáng phủ khắp mặt đất, hắt lên mái lều, bầu không khí tĩnh mịch, hai người không nói câu gì, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ miên man của riêng mình.

“ Dạ Thiên Kỳ. Muốn biết quá khứ của tôi không?” Lam Ninh bình tĩnh mở miệng nói.

“ Cô nói đi, tôi đang nghe.” Dạ Thiên Kỳ không quay đầu lại, ngẩng cổ ngắm trăng sáng.

“ Thực ra tôi lừa anh, tôi đã từng nói với anh tôi là một đứa trẻ mồ côi, vì cuộc sống mưu sinh mà phải đi ăn trộm, thực ra không phải, tôi đúng là một đứa trẻ mồ côi, nhưng từ nhỏ bị một tổ chức xã hội đen chuyên trộm cắp nhận nuôi, thực ra, tôi được huấn luyện nghề nghiệp một cách nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn, tôi trộm rất nhiều đồ cho tổ chức, chúng tôi được các chủ thuê thuê lại, trộm bí mật thương nghiệp cho bọn họ, trộm những đồ quý báu cho bọn họ, kỷ luật của tổ chức hết sức nghiêm minh, cũng cực kỳ tàn khốc, tôi, không thoát nổi. Tôi trộm ‘trái tim mặt trăng’ đó của anh, thực ra cũng là theo lệnh của tổ chức, chỉ là, tôi không thành công, bị anh tóm được.” Cô ấy im lặng dựa vào gốc cây, ngẩng mặt lên trời, nhưng giọng nói lại hết sức bình tĩnh.

“ Tôi nhìn ra từ lâu rồi, thần trộm Lam Ninh phải không? Cô nghĩ là tôi sẽ không điều tra gốc gác của cô à? Cô là một thành viên của tổ chức ‘cú’”. Dạ Thiên Kỳ cắn môi, trong ánh mắt xa xăm có nét gì đó ấm áp, vẻ ấm áp đó có thể sưởi ấm cả thế giới vậy.

“ Anh đã biết rồi sao?” Lam Ninh giật mình ngỡ ngàng nhìn Dạ Thiên Kỳ.

“ Đúng thế, cô nghĩ tôi ngốc thế à? Cô cho rằng cô nói với tôi cô là kẻ trộm bình thường, tôi sẽ tin sao? Cô cũng đánh giá tôi quá thấp rồi đấy?” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.

“ Ha Ha, là tôi đánh giá thấp anh rồi.” Lam Ninh cười nói, “ Dạ Thiên Kỳ, thực ra từ nhỏ tôi không muốn ăn trộm, tôi không thích bị người khác khống chế, nhưng không ngờ, sức mạnh của tôi quá yếu, tôi chỉ có thể giống như một bức tượng, bị người khác điều khiển cuộc sống của mình. Thực ra bây giờ tôi sống trên hòn đảo này một thời gian, tôi cảm thấy đây là quãng thời gian vui vẻ nhất của tôi, tại vì tôi không còn bị tổ chức khống chế mình nữa.”

Trên khuôn mặt đẹp của cô ấy rạng rỡ hẳn lên.

Dạ Thiên Kỳ cuối cùng cũng hiểu, thì ra cô ấy từ nhỏ bị khống chế nhưng trong lòng không cam chịu, cô ấy không hề thích làm một thần trộm, cô ấy chỉ muốn sống một cuộc sống như những người con gái bình thường, dù cho cuộc sống trên hòn đảo hoang này vất vả khổ sở, cô ấy cũng cảm thấy vui.

Nghe xong khiến trong lòng Dạ Thiên Kỳ trào dâng cảm giác thương cảm.

Người con gái này, tên trộm to mồm này, thực ra lại có quá khứ rất đáng thương.

Cứ nghĩ đến một người con gái từ nhỏ không có tuổi thơ, bị người khác khống chế huấn luyện, cả ngày đi trộm cắp, trong đôi mắt sáng lạn lấp lánh của cô ấy không tránh được nét phiền muộn, nếu như là mình, chắc cũng không chịu nổi.

Dạ Thiên Kỳ đột nhiên nghĩ lại những hành động của mình trước đây, có chút áy náy trong lòng.

“ Sau này, chúng ta sẽ là bạn, nếu như thật sự có thể thoát ra ngoài, nếu như có ai dám khống chế cô, tôi sẽ giúp cô xử lý.” Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nói.

“ Ha ha, được, giúp tôi cùng xử lý hắn ta.” Lam Ninh đột nhiên giơ cánh tay quàng vào cổ Dạ Thiên Kỳ, “ Dạ Thiên Kỳ, khi tôi nhìn thấy anh lần đầu tiên, tôi cảm thấy con người anh, rất đáng mặt anh em.”

“ Đáng mặt anh em?” Dạ Thiên Kỳ sững sờ trong giây lát.

“ Ha, ý là đáng mặt bạn bè.” Lam ninh cười phẩy phẩy tay, “ Chúng ta thật sự rất hợp nhau, tại vì chúng ta cùng một loại người.”

“ Cô là loại người nào?” Dạ Thiên Kỳ mỉm cười, tò mò hỏi.

“ Anh là loại người nào thì tôi là loại người đó.” Lam Ninh đáp.

“ Thế tôi là loại người nào?” Dạ Thiên Kỳ cười hỏi. “ Tôi là loại người nào, thì anh là loại người đó.” Lam Ninh cười nói.

“ Chúng ta đây là đang vòng vo nói khẩu lệnh à?” Dạ Thiên Kỳ lắc đầu cười, anh ấy bây giờ không còn thấy ghét người phụ nữ này nữa.

Lam Ninh cũng không nén được cười phá lên.

Bầu không khí giữa hai người trở nên ấp áp hơn.

“ Được rồi được rồi, không nói nữa, tôi không muốn nói đến chuyện không vui trước đây, tôi hy vọng mình mãi mãi có thể sống vui vẻ, giống như ở đây, vất vả như thế, tôi cũng cảm thấy vui, ông trời còn tặng rượu cho chúng ta, nào, uống rượu! Chỉ là uống rượu không thật chả thú vị gì, chúng ta oẳn tù tì đi?” Lam Ninh đưa ra ý kiến.

“ Được.” Dạ Thiên Kỳ nghĩ ngợi, chăm chú nhìn Lam Ninh.

“ Phải có thưởng phạt mới vui, thua là bị cốc đầu nhé.” Lam Ninh cười nói.

“ Được.” Giọng nói của Dạ Thiên Kỳ ngọt ngào như nước.

“ Anh biết kiểu oẳn tù tì nào? Tôi sẽ theo anh.” Lam Ninh chìa hai bàn tay ra.

“ Được thôi.” Dạ Thiên Kỳ nghĩ một lát: “ Đếm cua có biết không?”

“ Ai ya, biết, tôi thích nhất chơi trò này? Một con cua, tám cái cẳng ấy à! Có phải anh nói trò này không?” Lam Ninh cười hì hì nói.

“ Đúng, chính là trò này.” Dạ Thiên Kỳ im lặng nhìn Lam Ninh.

“ Trò này tôi biết. Nào,” Lam Ninh hăm hở đứng lên, “ Nào, một con cua, tám cái cẳng, hai cái đầu to ấy à!”

Dạ Thiên Kỳ cũng nhẫn nại chơi oẳn tù tì với Lam Ninh.

“ Ya, anh thua rồi, anh thua rồi.” Lam Ninh cười lên, nhìn Dạ Thiên Kỳ bị thua, “ Tôi phải cốc cho anh một cái, nào, mau đưa đầu ra để bản cô nướng cốc lên.”

Dạ Thiên Kỳ nghe lời nghển đầu ra chờ bị cốc.

Lam Ninh đặt hai ngón tay gần mồm rồi hà hơi thổi ra, sau đó ra sức cốc vào đầu Dạ Thiên Kỳ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện