“ Xem em nói kìa.” Dạ Thiên Kỳ mỉm cười, anh ngồi xuống bên cạnh Lam Ninh, vừa nói vừa khẽ hôn lên trán Lam Ninh, “ Nhụy Nhụy, anh đương nhiên phải đối tốt với Ninh Ninh rồi, người anh yêu nhất bây giờ là cô ấy, Nhụy Nhụy, em đừng có ghen đấy, em xem năm đó em không chọn anh mà lại chọn Lạc Mộ Thâm, hời cho Ninh Ninh rồi.”

Anh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Lam Ninh, Lam Ninh vừa cười vừa dựa đầu vào vai của Dạ Thiên Kỳ, hai người ấy à, xem ra đúng là một đôi tình nhân môn đăng hậu đối lại tình cảm như thế!

Nhụy Tử vui vẻ nhìn bọn họ, từ đáy lòng cảm thấy vui thay hai người họ.

Dạ Thiên Kỳ buông bỏ được mối nặng lòng, trong lòng cô cũng như trút được tảng đá nặng xuống, nếu không, cô luôn cảm thấy mình có lỗi với Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ có thể có một cuộc sống viên mãn, là cô cũng mãn nguyện rồi.

Nghĩ đến đây, cô cười nói: “ Dạ Thiên Kỳ, anh và Lam Ninh ngày 1 tháng 10 kết hôn phải không?”

Dạ Thiên Kỳ hơi sững người, sau đó nghiêm túc nói: “ Đúng thế, ngày 1 tháng 10 kết hôn, thực ra, anh còn muốn kết hôn sớm một chút, anh muốn nhanh cười Ninh Ninh về, hơi có cảm giác không chờ đợi được nữa, đặc biệt là lần gặp nạn máy bay này, càng khiến anh hy vọng có được cuộc sống tốt đẹp, trân trọng những người yêu thương bên mình!”

Anh ấy lại cười rồi hôn lên trán Lam Ninh một cái nữa.

“ Không sao, dù sao cũng chỉ còn một tháng nữa, chúng ta tương lai còn dài mà, vội gì chứ?” Lam Ninh cười kéo kéo tai của Dạ Thiên Kỳ, bộ dạng như con chim e ấp nép người vào Dạ Thiên Kỳ, “ Anh tiểu Dạ, anh đừng có làm bộ dạng cuống quýt lên thế, để chị Nhụy Nhụy cười cho.”

“ Uhm, Nhụy Nhụy, em cũng biết, tại vì Lam Ninh không có người nhà, cho nên, em giúp cô ấy một chút được không, chuẩn bị váy cưới gì đó, chuẩn bị đồ dùng khi xuất giá, em giúp anh với nhé.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Nhất định, nhất định.” Nhụy Tử hơi có cảm giác được quan tâm mà lo sợ, cô vội nhìn sang Lam Ninh vỗ về, “ Yên tâm đi, Lam Ninh, sau này em có người nhà rồi, em không những có chồng của em yêu thương, còn có một người chị là chị đây, em sẽ không phải lo cô đơn một mình đâu, sau này, nhà của chị Nhụy Nhụy chính là nhà của mẹ em, tất cả đồ dùng khi lấy chồng, chị sẽ chuẩn bị cho em.”

Nhụy Tử vỗ ngực tự tin nói.

Trong lòng Lam Ninh có chút cảm động trào dâng, hơn hai mươi năm nay, mình đã được ai quan tâm chứ? Cô nhìn vào mắt Nhụy Tử, trong đôi mắt long lanh như nước đó ánh lên vẻ đẹp rung động lòng người, không có chút gì là giả tạo.

Cô ấy rất chân thành.

“ Cảm ơn chị, chị Nhụy Nhụy.” Lam Ninh rất nghiêm túc nói.

“ Cảm ơn gì chứ?” Nhụy Tử cười lên, “ Anh Thiên Kỳ là bạn tốt nhất của chị, người mà anh ấy yêu cũng là bạn tốt của chị.”

Cô cười hết sức tự nhiên, rất cuốn hút.

Lam Ninh im lặng nhìn cô ấy, cô cuối cùng cũng hiểu tại sao Dạ Thiên Kỳ lại thích Nhụy Nhụy như thế, tại vì cô ấy có một trái tim rất nhân hậu.

Nhụy Tử lại nói chuyện với Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh một lúc, mới đứng lên chào tạm biệt: “ Em phải đi nhà trẻ đón Đóa Đóa rồi, hai người biết có con rồi tương đối phiền phức, nó không khác gì tiểu quỷ vậy.”

“ Đóa Đóa rất đáng yêu, anh thích cô bé, cực kỳ thích, anh còn hy vọng Đóa Đóa trong đám cưới của anh làm tiểu thiên sứ rắc hoa đấy.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Đó là điều chắc chắn, nhất định bảo Đóa Đóa làm, con bé không làm em làm cho hai người.” Nhụy Tử cười nói, “ Thế nhé, em đi đón đứa con gấu mèo đó đây.”

Cô xách chiếc túi vội rời đi, còn Dạ Thiên Kỳ ôm Lam Ninh đứng ở cửa biệt thự hồi lâu vẫy tay chào Nhụy Tử, cho đến khi bóng xe của Nhụy Tử không nhìn thấy nữa, Dạ Thiên Kỳ vẫn đứng đó nhìn theo.

Lam Ninh vội lách ra khỏi cái ôm của Dạ Thiên Kỳ.

“ Ai ya, hồi hộp quá, tim tôi gần như sắp nhảy ra rồi, thật sự quá căng thẳng, chỉ sợ chị Tô nhìn ra sự thật thì thật xấu hổ.” Lam Ninh huých cánh tay một cái, nhẹ nhàng nói.

Nụ cười trên mặt của Dạ Thiên Kỳ không còn như lúc nãy nữa, Nhụy Nhụy rời đi, dường như tim mình cũng đi theo rồi.

Anh ấy ngồi trên ghế, rất lâu không nói câu gì.

Không khí trong phòng ngột ngạt bí bức, giống như sắp mưa bão đến nơi vậy.

Phải mất một lúc sau, anh ấy mới ngẩng đầu lên, giọng chân thành nói: “ Cảm ơn cô, Lam Ninh.”

“ Ha ha, cảm ơn gì chứ?” Lam Ninh cố tình nói, “ Anh nói cảm ơn không phải là khách sáo quá sao? Chúng ta cùng nhau thoát nạn, lăn lộn trên đảo hoang, chúng ta sinh tử có nhau, cảm ơn gì chứ? Ha ha?”

“ Chuyện hôn lễ, còn phiền cô nữa,” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói, “ Đợi hôn lễ kết thúc, chúng ta sẽ đi Mỹ, ở đó, cô sẽ có một cuộc sống tự do, chúng ta vẫn mãi là bạn tốt, tôi sẽ chăm sóc cô như em gái ruột của mình. Sau này, sẽ không bao giờ quay lại nữa.”

Đúng thế, cả đời này Dạ Thiên Kỳ không muốn kết hôn, cho nên, chỉ chỉ có thể coi Lam Ninh là em gái của mình, ngoài cái đó ra, anh ấy cũng không thể cho Lam Ninh được gì nữa.

“ Ha ha, được.” Lam Ninh cười nói, “ Tôi đợi đến lúc được làm vợ đại gia xem thế nào.”

Cô cười quay người đi, trong lòng cảm thấy chua xót, tại sao chứ? Lại có cảm giác chua xót như thế? Mình chưa bao giờ có cảm giác như thế này.

Giống như sắp muốn khóc vậy.

Không đúng, mình rõ ràng là không có tuyến nước mắt mà!

Từ nhỏ đến lớn, trong kí ức của mình, mình chưa bao giờ khóc, khi mình nhìn thấy các bạn nhỏ ở bên ngoài viện phúc lợi vẫy tay khi bố mẹ rời đi, mình cũng chưa bao giờ nhỏ một giọt nước mắt.

Khi mình bị tổ chức xã hội đen chuyên trộm cắp thu nhận, khi mình bị ông bác giáo sư Pirates đánh đập, mình cũng không khóc.

Mình cho rằng mình không có nước mắt, chỉ có lạc quan và kiên cường, nhưng bây giờ, mình không nén được những giọt nước mắt đó rồi.

Tại sao lại thế chứ?

Từ lúc nào mình trở thành người nhạy cảm như thế chứ?

Là cảm nhận được sự ấm áp của gia đình sao?

Nhưng không thể yếu đuối như thế.

Lam Ninh khẽ lắc đầu, giọt nước chua xót nơi khóe mắt gắng nuốt vào trong, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ buồn bã và hờ hững.

.....

Bên bờ biển, Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh chụp ảnh cưới ở đó, trang điểm hết sức tinh tế xinh đẹp, hai người nép vào nhau chụp những tấm ảnh cưới đẹp lung linh.

Gió biển thổi đuôi váy dài của Lam Ninh, nhẹ bay bay giống như tiên nữ vậy.

Vừa nãy khi trang điểm xong, cô nhìn mình trong gương, nghi ngờ không biết đây có phải mình không.

Tại vì trước nay chưa bao giờ trang điểm, lúc nào cũng để mặt mộc, cô chưa bao giờ nghĩ mình lại xinh đẹp thế này.

“ Rất đẹp, biểu cảm của cô dâu rất tốt, chú rể mau nhìn về phía tôi, sao lại có cảm giác thần sắc hững hờ vậy? Chú rể!” Thợ chụp ảnh lớn tiếng gọi, Dạ Thiên Kỳ có chút suy tư vội ngước mắt nhìn.

Anh ấy cười dựa sát vào Lam Ninh, thợ chụp ảnh nhanh nhẹn bắt lấy khoảnh khắc đó.

“ Đẹp, thật sự quá đẹp.” Thợ chụp ảnh không ngừng khen ngợi, “ Tôi thích chụp cho những đôi trẻ thế này, thật đúng là nam thanh nữ tú, hôm qua chụp một đôi, nam sắp 70 tuổi, còn nữ mới 25, tôi thật chỉ muốn nôn.”

Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh chán nản liếc nhìn đối phương một cái, thế anh có biết chúng tôi là một đôi vợ chồng giả không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện