“ Tiểu Dạ, chị Nhụy Nhụy đã đi xa rồi.” Lam Ninh đi đến bên cạnh Dạ Thiên Kỳ, nhẹ nhàng nói.

Dạ Thiên Kỳ quay sang nhìn Lam Ninh với ánh mắt xin lỗi.

Ánh mắt anh ấy chỉ có xin lỗi, hoàn toàn không có tình cảm sâu nặng như khi nhìn Nhụy Tử.

“ Tiểu Dạ, em phát hiện em và anh ở cùng nhau, không giống với cảm giác vui vẻ khi có chị Nhụy Nhụy ở cạnh, điều này khiến em cảm thấy mình hơi thất bại.” Lam Ninh cười, nửa đùa nửa thật cười nói.

“ Đâu có, anh và em ở cùng nhau, cũng cảm thấy rất vui, thật đấy. Xin lỗi, hôm qua muốn mời em cùng đi ăn lẩu, nhưng vì Nhụy Nhụy muốn ăn mỳ, cho nên.......” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Không sao, em cũng thích ăn mỳ anh nấu, anh tiểu Dạ, em bây giờ cũng muốn ăn, lát nữa anh làm cho em một bát có được không?” Lam Ninh dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh ấy.

“ À....Lam Ninh, anh hôm nay nhớ ra công ty có chút việc gấp, anh phải đi làm, hôm khác làm cho em có được không?” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Được, chỉ cần anh làm cho em ăn là được, là em đã cảm thấy hạnh phúc rồi.” Lam Ninh cười thoải mái, “ Anh có việc gấp thì mau đi làm đi, không cần đi cùng em đâu, một mình em đi dạo mua sắm là được.”

“ Cảm ơn em đã hiểu, Lam Ninh.” Dạ Thiên Kỳ rất cảm kích, nói.

Anh ấy chỉnh trang lại trang phục, rồi lái xe đến công ty.

Lam Ninh nhoài người trên cửa sổ nhìn Dạ Thiên Kỳ rời đi, trong lòng than tiếng thở dài.

Lam Ninh, có biết câu “ đến lúc trời có tình cảm thì trời cũng già” rồi không.

Chữ tình đúng là giày vò người ta.

Trước đây mày tự nhiên phóng khoáng như thế, tại sao bây giờ lại sa chân vào chuyện tình cảm chứ? Lam Ninh, quay lại lại vẻ phóng khoang của mày đi?

Đợi sau khi giúp Dạ Thiên Kỳ kết hôn giả xong, mày nhất định phải rời xa Dạ Thiên Kỳ, sau đó tiếp tục lưu lạc giang hồ.

Mình, vẫn hợp với cuộc sống tự do phong trần, tình yêu trên thế gian này, thật sự không hợp với mình.

Mới có một chút tình yêu, mình đã rất khó chịu rồi, tình yêu, thật sự giày vò người ta mà!

.......

Một mình Lam Ninh đeo túi xách đi lang thang trên đường, đi không có mục đích.

Qua vài ngày nữa, cô sắp trở thành cô dâu rồi.

Thực ra, trở thành cô dâu của Dạ Thiên Kỳ, đó là chuyện vui với mình, nhưng tại sao trong lòng mình lại không thấy vui như thế chứ?

Thực sự, Lam Ninh bây giờ cũng không nói rõ được tâm trạng của mình là thế nào.

Tóm lại, là cắt không đứt, lí trí rối bời.

Lam Ninh đi dạo hồi lâu, sau đó mới đi vào một quán cà phê tao nhã.

Mặt mày ủ rũ uống cà phê một lúc, cô định đi vệ sinh nên tìm vào nhà vệ sinh nữ.

Lúc này, một người giả dạng là khách cũng đi vào trong nhà vệ sinh, anh ta mặc trên người bộ quần áo rộng rãi, khoác túi xách, trông giống một người giản dị bình thường, người này luôn đi sau lưng Lam Ninh.

Trong nhà vệ sinh, sau khi người đàn ông đóng giả là khách đi vào, quan sát kỹ xung quang, sau khi nhìn không có ai, lấy tấm biển ở bên cạnh tay phải “ Đang dọn dẹp, mời khách dừng bước” đặt ở khu vực trước cửa ra vào.

Tấm gương sáng phản lên khuôn mặt hèn hạ của hắn ta, khuôn mặt nham hiểm thâm độc, khi hắn ta tiến vào bên trong, tay sờ vào ngực trước, lấy ra khẩu súng ngắn giảm thanh đã chuẩn bị trước!

Hắn ta kéo cánh cửa nhà vệ sinh nữ ra, rón rén đi vào bên trong - -

Con mắt nham hiểm láu cá lập tức khựng lại!

Tại vì hắn nhìn thấy Lam Ninh đang mỉm cười hướng về phía hắn ta.

Cô cười hết sức thoải mái, giống như một bông hoa tường vi đang nở vậy.

Nhưng trong ánh mắt, chứa đầy vẻ nguy hiểm.

Chuyện gì thế này? Nha đầu này đã phát hiện ra mình từ lâu rồi sao? Lẽ nào khi mình theo dõi cô ta trên đường. Đã bị cô ta phát hiện rồi?

Hắn ta ngạc nhiên cứng họng líu lưỡi, cảm giác não mình như đang co lại.

Không xong rồi, mau lánh đi!

Đúng lúc hắn ta đang quay người định đi ra ngoài - -

“ Đi đâu đấy, không phải tìm tôi sao? Tôi ở đây!”

Giọng nói lạnh lùng của Lam Ninh khiến tên đó cũng phải lạnh sống lưng, giống như được truyền lên từ địa phủ vậy.

Tên đánh úp đó hốt hoảng quay đầu, khi mắt hắn ta nhìn vào con người lạnh lùng gian xảo của Lam Ninh, toàn thân hắn run lên, ý thức giơ súng nhằm vào Lam Ninh - -.

Sau đó trong lúc hắn định nhấn tay vào cò súng, sự việc chỉ trong thời gian ngắn mà đã thay đổi một cách không thể tin được.

Chỉ nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của Lam Ninh lạnh như băng, duỗi tay ra, chiếc thìa dùng để ngoáy cà phê đã cắm vào nòng súng của khẩu súng giảm thanh đó.

Tốc độ của Lam Ninh làm quá nhanh.

“ A......” viên đạn trong nòng súng phát nổ, cánh tay của người đó bị sức ép của đạn nổ làm đứt rời, lập tức máu chảy đầm đìa.

Tên đó gào lên một tiếng, khẩu súng trong tay rơi xuống, khoảnh khắc đó, hắn giương ánh mắt sởn gai ốc như nhìn Lam Ninh như nhìn quái vật - -.

Chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Ninh hiện lên nụ cười băng giá- -.

“ Sao có thể thế được chứ?” Trên mặt tên đó là nét hoảng sợ như nhìn thấy người ngoài hành tinh.

Tốc độ của nha đầu này quả thật quá nhanh, chả trách được mệnh danh thần trộm trình độ đẳng cấp nhất?

Tại sao cô ta ra tay lại nhanh như thế chứ?

Nhiều lời, Lam Ninh là người gì chứ?

Thần trộm Lam Ninh, tốc độ tay là nhanh nhất.

Tên sát thủ đó vẫn đang trong trạng thái ngạc nhiên khó hiểu…..

Lúc này, Lam Ninh hừ một tiếng lạnh lùng, giữ chặt một cánh tay khác của hắn ta - -

Giáng thêm một đòn nữa vào phần cổ của tên đánh úp đó!

Tên đánh úp đó chỉ biết kêu rên rỉ đau đớn, cố chịu đựng cảm giác ngất xỉu mắt như nổ đom đóm, ngay sau đó, Lam Ninh nhấc một chân lên, đạp mạnh vào cổ của tên đó, Lam Ninh dùng lực đến nỗi tên đó thở không ra hơi nữa rồi.

“ Nói. Ai sai mày đến? Mày muốn giết tao?” Lam Ninh dùng chân ấn chặt tên đó vào tường, giọng nói nghiêm nghị, cô lại giơ nắm đấm đấm vào thái dương của hắn ta, tên đó bị đấm cho tối tăm mặt mày. Cô không phải là đối thủ của Dạ Thiên Kỳ, không có nghĩa là cô không phải đối thủ của người khác.

Trên thế giới này, người có thể thắng được thần trộm Lam Ninh không nhiều.

Tên đánh úp đó gắng chịu đau đớn không hề nói gì, miệng câm như hến, chỉ nhìn Lam Ninh bằng ánh mắt hoảng loạn, tiếp sau đó, nghiến chặt răng lại …..

“ Muốn chết à?”

Lam Ninh có thể không biết đây là thủ đoạn thường dùng của sát thủ, một tay kia nhanh chóng bóp giữa quai hàm của hắn ta: “ Không dễ như thế đâu.”

“ Khụ--khụ--.”

Hàm dưới của tên đánh úp đó hiện rõ chịu không nổi cú bóp hàm của Lam Ninh, hắn ta bắt đầu ho sặc sụa, sau đó nhổ ra một viên con nhộng chứa nọc độc.

“ Nói! Ai sai mày đến? Nếu như không nói, yên tâm, tao sẽ cho mày chết, hơn nữa chết một cách cực kỳ đau đớn.” Lam Ninh lạnh lùng nói.

Nhưng tên đó vẫn ngậm chặt răng, không nói nửa lời. Không thể bán đứng chủ nhân, đây là lời thề trong thế giới sát nhân.

“ Được rồi, không nói phải không? Thế thì tao cho mày biết thế nào là đau đớn. Tao dùng con dao này rạch khắp người và mặt mày.” Thủ đoạn hành hạ người khác của Lam Ninh vẫn là hạng nhất.

“ Lam Ninh, tổ chức đã để ý mày từ lâu rồi, mày muốn phản bội tổ chức phải không? Mày từ chối gửi bất cứ tin tức nào cho tổ chức, đại ca đã ra lệnh, giết chết mày!” Tên sát thủ đó sau khi lau vết máu ở khóe miệng, cười một cách điên dại nói.

Lam Ninh khẽ nhíu mày, không nói gì, vẻ lạnh giá giữa con ngươi như càng thêm trĩu nặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện