Dạ Thiên Kỳ mặt mày ủ rũ, không nói gì.

“ Không giống cậu chút nào, tại sao bây giờ lại với bộ dạng buồn bực thế? Nhìn mặt cậu đúng là đang viết chữ buồn to đùng đùng đấy!” Lục Hàn hỏi.

“ Đúng, mình đang rất buồn bực, cái loại buồn bực.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói. Sau đó thở một hơi dài.

“ Buồn gì chứ? Mình còn cho rằng cậu bây giờ mỗi ngày đều trốn trong chăn cười đấy, cậu sắp kết hôn rồi, Lam Ninh lại xinh đẹp dễ thương như thế, mình thấy đó chính là Tô Tư Nhụy thứ hai rồi, cậu thích Nhụy Tử nhưng không có được, đây không phải là ông trời bù đắp cho cậu Nhụy Tử thứ hai sao? Cậu còn không hài lòng à?” Lục Hàn khó hiểu nói.

Ôi, anh ấy sao có thể hiểu được nỗi khổ của Dạ Thiên Kỳ chứ? Dạ Thiên Kỳ bây giờ không biết nên giải tỏa nỗi lòng của mình với ai.

“ Này, Thiên Kỳ.....Cậu cười đi xem nào? Cậu nói cậu sắp thành chú rể rồi, tại sao không cười nổi là như thế nào? Người biết thì biết cậu sắp kết hôn; không biết, lại nghĩ cậu sắp ly hôn đấy!” Lục Hàn nói.

Dạ Thiên Kỳ liếc nhìn anh ấy, không nói gì, chỉ dùng vượt cầu trượt qua trượt lại trên nền.

“ Hay là, cậu do sắp bước vào vòng vây của hôn nhân nên bị bệnh khủng hoảng hôn nhân phải không? Đại ca, đừng nghĩ như thế, có một người vợ vẫn còn tốt chán, như anh trai cậu đây, vốn dĩ cũng nghĩ cả đời chỉ ung dung một mình, sau này gặp chị dâu cậu đây, cậu xem anh sống có tốt không? Người anh em, nghĩ thông một chút, con người ai cũng đến lúc kết hôn.” Lục Hàn nghiêm túc nói.

Dạ Thiên Kỳ vẫn không nói gì, bộ dạng chẳng thiết tha gì.

“ Nếu như có chuyện buồn thì tìm chỗ giải quyết đi?” Trên khuôn mặt trắng trẻo của Lục Hàn lộ ra nụ cười gian xảo, “ Giải tỏa áp lực. Nếu không, chúng ta đi tìm mấy em gái cùng nhau hát hò, nhảy múa, nói thật, từ sau khi kết hôn với chị dâu cậu, anh đây cũng lâu lắm rồi không đi chơi. Hôm nay chúng ta đi hộp đêm nhé?”

Mắt Lục Hàn sáng bừng lên.

Người giống ngư bọn họ, lúc rảnh rỗi, là sẽ tìm đến hộp đêm, giải tỏa strees.

Dù cho không phải thật sự phong lưu vô độ, ở đó cũng là nơi tốt nhất để xã giao tiếp khách.

“ Nếu như tâm trạng không tốt thì đi chơi đi. Thiên Kỳ, cậu không thích đi đến đó, nhưng ở đó rất thoái mái, rất dễ để giải tỏa tâm trạng.” Lục Hàn nhiệt tình khích lệ Dạ Thiên Kỳ.

“ Mình không muốn đi.” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói, “ Trong lòng buồn bực.”

“ Rốt cuộc cậu đang buồn gì chứ?” Lục Hàn nghiêm túc hỏi, anh nhìn kỹ khuôn mặt khác thường của Dạ Thiên Kỳ, “ Mình nói cậu, Thiên Kỳ, cậu không phải vẫn còn nhớ Nhụy Tử đấy chứ?”

Dạ Thiên Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lục Hàn, lớn tiếng nói: “ Mình còn lâu ấy!”

Trong giọng nói của anh ấy hơi có chút thất vọng.

Lục Hàn không kìm được cười phá lên, anh ấy khiêu khích nhìn Dạ Thiên Kỳ: “ Thế thì đi chơi đi, ở đây đánh tennis thì có gì hay chứ?”

Anh ấy đứng lên, thuận tay kép Dạ Thiên Kỳ dậy, “ Mình nói cho cậu biết, mình ở hộp đêm nhìn thấy có một người đẹp cực kỳ gợi cảm, lúc nhảy quyến rũ cứ gọi là thôi rồi! Là kiểu người mà cậu thích đó! Cậu xem anh trai đây chăm sóc cậu biết bao nhiêu, mỗi lần thế này, mình lại rất hối hận, kết hôn quá sớm! tuổi thanh xuân của mình…..cậu tranh thủ lúc còn chưa kết hôn, thì cứ vui vẻ mà chơi. Đừng giống mình, bây giờ muốn đi cũng không được, đi thôi, coi như mình đi cùng cậu. Chẳng dễ gì có cơ hội mà ra ngoài, chúng ta phải vui vẻ lên.”

Lục Hàn dồn hết tâm sức mà khen ngợi người đẹp mà mình nhắm trúng.

“ Đi thôi, đi thôi.” Anh ấy ra sức nói, “ Cậu không phải kiệt sức rồi đấy chứ?”

Lời kích của Lục Hàn khiến Dạ Thiên Kỳ nheo mắt lại, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “ Được, đi thì đi.”

Anh ấy và Lục Hàn sau khi tắm rửa xong, hai người lái xe về hướng hộp đêm.

……..

Trong hộp đêm

Trong phòng dành cho khách VIP

Người đẹp với đủ tư thế uốn éo như những con rắn, mặc những bộ quần áo ngắn cũn cỡn cực kỳ thiếu vải, thân hình gợi cảm như dán sát vào Lục Hàn, mang đầy sức hút mê mị.

Dạ Thiên Kỳ dựa người trên ghế sopha, trong tay cầm một điếu thuốc, anh ấy vừa hút thuốc vừa nheo mắt nhìn cảnh khêu gợi trước mắt, cảm thấy chẳng có chút kích động nào.

Thậm chí, bản thân không hề muốn ôm mấy người đẹp uốn éo gợi cảm đó vào lòng mà đưa ra khỏi hộp đêm.

Ngược lại cảm thấy, mình đến đây với Lục Hàn, thật buồn cười.

Anh ấy không thích như thế, cho nên, việc này không những không thể khiến anh ấy vui mà còn khiến anh ấy thêm buồn phiền.

Một người đẹp yểu điệu ngồi lên đầu gối của Dạ Thiên Kỳ, đôi mắt phong tình lẳng lơ nhìn chằm chằm vào người đàn ông hào hoa phóng khoáng này.

Không nói cũng biết người thanh niên trẻ trung này có người lắm tiền nhiều của, nhìn dung mạo tuấn tú mê người, đừng nói tiền, chỉ cần người đàn ông này thích mình thì cái gì cũng có.

“ Anh à, sao lại ủ rũ thế, cùng chơi đi mà? Nào, chúng ta chơi xúc xắc đi? Em chơi xúc xắc rất giỏi.” Người đẹp gợi cảm đó ngồi trong lòng Dạ Thiên Kỳ.

“ Thiên Kỳ, thế nào, mình nói không sai chứ? Mỗi cô đều là sắc nước thiên hương.” Lạc Hàn ở bên cạnh ôm một người đẹp cười nói.

Thực ra, Lục Hàn là có lòng tốt, anh ta thành tâm thành ý muốn Dạ Thiên Kỳ thoải mái, vốn dĩ, người đàn ông trẻ trung bình thường, lại chưa kết hôn, không tranh thủ mà chơi thì thật có lỗi với tuổi trẻ của mình? Đặc biệt là Dạ Thiên Kỳ bây giờ lại không vui như thế, là bạn bè cùng sống chết với anh ấy, cũng có trách nhiệm khiến bạn thân vui lên chút.

Dạ Thiên Kỳ khẽ nhếch miệng lên, khi anh ấy cười, khóe miệng nhếch lên, đó là một vòng cung hoàn mỹ, thật sự khiến người ta cảm thấy mê mẩn, cực kỳ dịu dàng.

Anh ấy khẽ đẩy cánh tay người đẹp đó ra, bình thản nói: “ Không cần đâu, không có tâm trạng.”

“ Tâm trạng anh không tốt sao? Nào, em chơi cùng anh, sẽ vui ngay thôi.” Người đẹp không cam lòng nói.

Người đàn ông này toàn thân toát ra sức quyến rũ ấm áp và sức hấp dẫn khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng phải mê mẩn, hơn nữa, anh ta xem ra có tiền như thế…..

Cho nên, người đẹp đó ra sức giở đủ chiêu trò, nhằm cám dỗ Dạ Thiên Kỳ.

Nhìn tấm thân mềm mại trong lòng mình, Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, trước mắt vẫn liên tục hiện ra hình ảnh Nhụy Tử xinh xắn dễ thương đó.

Nghĩ đến đây, Dạ Thiên Kỳ bất ngờ đứng lên, người đẹp trong lòng giống như cát bụi bị phủi xuống đất vậy.

Mấy người đẹp đó và Lục Hàn đều sững sờ nhìn.

“ Thiên Kỳ….không chơi nữa à?” Lục Hàn ngẩng đầu nhìn Dạ Thiên Kỳ, nghiêm túc hỏi.

“ Không. Đột nhiên nhớ ra, ở nhà có chút việc, mình phải về,” Dạ Thiên Kỳ bình thản nói, anh ấy rút ví moi tiền ra, đặt lên bàn trà, “ Mình thanh toán rồi, Lục Hàn, cậu cứ chơi đi?”

“ Này, không phải nói ra ngoài giải tỏa nỗi lòng sao?” Lục Hàn không hiểu hỏi, “ này, mình là miễn cưỡng ở đây chơi cùng cậu, nếu như một mình mình mình còn lâu mới đi, cậu cũng biết, mình rất yêu vợ mình mà.”

Lục Hàn nói xong, cũng vội đẩy mấy người đẹp bên cạnh ra, anh ấy chẳng qua đi theo mà thôi, còn lâu mới phản bội vợ của mình.

Lục Hàn anh ấy, thực ra cũng rất chung thủy, anh ấy yêu thương chuyên nhất với vợ mình, hôm nay đến đây, thật sự là đi cùng Dạ Thiên Kỳ, xem mình có tính trăng hoa không, còn Dạ Thiên Kỳ lại không hề thấy hứng thú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện