“ Chưa quên, em là một kẻ trộm, em không làm gì không công bao giờ, tiền không phải vạn năng, không tiền thì vạn thứ không làm được, cái gì của em em nhất định lấy lại, Dạ Thiếu Gia, đừng quên ngày mai ghi chi phiếu cho em đấy, em đợi anh đấy!” Lam Ninh cười đứng lên, “ Anh mau ngủ sớm đi, em đi ngủ đây, em cũng không phải bảo mẫu nhà anh, tại sao em phải chăm sóc anh chứ, mệt chết đi được, anh nên thường thêm tiền cho em, anh tự mà nghĩ cho em thêm bao nhiêu tiền đi, em không đưa ra con số cụ thể, cái này tự xem lương tâm anh thôi.”

Cô cố làm ra vẻ thoái mái đi ra khỏi phòng ngủ của Dạ Thiên Kỳ, nhưng, khoảnh khắc đi ra khỏi cửa đó, cô thở dài, không được, Lam Ninh, trước khi mày đi phải để Dạ Thiên Kỳ hồi phục tự tin, mày nhất định phải khiến anh ấy tự tin cao ngạo như trước, không thể để anh ấy hành hạ bản thân như thế được.

Chí ít, cũng phải để anh ấy hồi phục năng lực yêu.

Để anh ấy biết, trên thế giới này, không phải không có tình yêu là không làm gì được.

Nghĩ đến đây, cô thầm tự hạ quyết tâm.

Mình, bây giờ đang bị tổ chức truy giết, không biết lúc nào, mình sẽ bị tổ chức tóm lại, hoặc là, mình sẽ chết trong tay tổ chức, cho nên, việc này nên làm xong sớm.

Nếu không, mình sẽ chết mà không nhắm mắt.

Dạ Thiên Kỳ, em là một đứa trẻ mồ côi, trên thế giới này, em không có người thân, cũng không có bạn, bây giờ, anh đã là mối bận tâm duy nhất của em rồi.

Thế thì, Dạ Thiên Kỳ, anh nhất định phải sống hạnh phúc!

.......

Ngày hôm sau

Dạ Thiên Kỳ tắm rửa mặc bộ quần áo choàng trong nhà tắm rồi đi xuống lầu, đã ngửi thấy mùi thơm lan tỏa khắp phòng.

Đó từ từ dưới bếp chuyển đến.

Ồ, Lam Ninh đang làm gì thế? Chuẩn bị đồ ăn sáng sao? Khoảng thời gian quen biết Lam Ninh, Dạ Thiên Kỳ biết, Lam Ninh chính là một tay thiện nghệ giỏi giang, phương diện nào cũng đều rất xuất sắc.

Cô cũng có thể làm được bữa ăn cực kỳ ngon, rất nhiều món có thể đạt đến trình độ đầu bếp.

Dạ Thiên Kỳ cũng không ít lần ăn những món do cô ấy nấu.

Cô ấy đang làm gì thế?

Dạ Thiên Kỳ tò mò bước đến, Nhìn thấy Lam Ninh đang bận túi bụi trong bếp, còn mùi vị thơm ngon ngào ngạt đó đã bay ra từ trong nồi.

“ Này, làm món gì thế? Thơm quá?” Dạ Thiên Kỳ hỏi.

“ Làm món sở trường của em – sợi mỳ qua cầu.” Lam Ninh cười tít mắt nói.

“ Sợi mỳ qua cầu?” Dạ Thiên Kỳ ngạc nhiên nói.

“ Đúng thế, món sợi mỳ qua cầu em làm, chỉ có mà ngon nhất.” Lam Ninh cười nói, “ Đảm bảo anh thích ăn, tối qua anh uống nhiều rượu như thế, sáng nay phải bồi bổ dạ dày, cho nên em làm cho anh, tin em đi, món mỳ qua cầu em làm là chuẩn nhất, ở các quán bên ngoài không ngon, như thêm keo, giống như ăn túi nilong vậy, em làm khác hoàn toàn, không thêm chất bảo quản, em một bữa có thể ăn được rất nhiều, anh là có phúc đấy.”

Dạ Thiên Kỳ nghi ngờ nhún nhún vai: “ Em đang chém gió à?”

“ Không tin sao? thế thì lát nữa anh đừng có mà ăn đấy.” Lam Ninh vừa nói, vừa cho những viên cá viên tôm vào trong nồi.

Vừa mở nắp nồi ra, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, Dạ Thiên Kỳ cảm thấy bụng mình réo ùng ục như đang biểu tình vậy.

Thật sự rất thơm.

Hơn nữa, bên trong nồi rất nhiều thứ thập cẩm, không chỉ có sợi mỳ trắng vàng, còn có các loại rau xanh, cá viên tôm viên, thịt dê, thịt bò...

Hương vị quá đậm đà, Dạ Thiên Kỳ mím mím môi, rất muốn ăn.

“ Tiên sinh, mời ngài ngồi, ngài muốn ăn mấy bát?” Lam Ninh giống như bà chủ nhỏ đeo tạp dề trên vai, lau mồ hôi trên trán.

“ Cho một bát trước đi, nếu như ngon, lại ăn thêm bát nữa, nếu như không ngon, dẹp ngay cửa hiện của cô. Úp bát lên đầu cô!” Dạ Thiên Kỳ là người cũng rất thích đùa, anh giống như vị khách khó tính kén chọn vậy.

“ Được ạ, ngài cứ chờ xem. Mỳ ngon đến đây!” Lam Ninh cười nói.

Dạ Thiên Kỳ ngồi vào bàn ăn, nhìn Lam Ninh bận tới bận lui làm cho mình một bát mỳ, cô vừa thè lưỡi kêu nóng, vừa đặt bát mỳ nóng hổi trước mặt Dạ Thiên Kỳ.

“ Quan khách, mời dùng.” Lam Ninh tinh nghịch nói.

Nụ cười của cô ấy, thật sự rất trong sáng thánh thiện, cũng rất gây thiện cảm, nụ cười của cô, có thể khiến người ta tạm thời quên đi phiền muộn.

Dạ Thiên Kỳ cười đón lấy đũa trong tay cô, bắt đầu ăn mỳ.

Cũng không biết Lam Ninh làm món mỳ qua cầu này thế nào, cực kỳ mềm dẻo, đều đặn, trơn mượt, nước dùng cũng rất đậm đà thơm ngon.

Còn có bao nhiêu là thịt dê, thịt cừu, cá viên tôm viên và rau xanh, khiến sợi mỳ không đơn điệu mà càng hấp dẫn hơn.

“ Thêm chút dầu hào nữa, sẽ ngon hơn.” Lam Ninh cười thêm chút dầu hào thơm ngậy vào trong bát của Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ vừa nếm, quả nhiên càng thấy ngon hơn.

Anh ấy ăn xì sụp, miếng to miếng to mà ăn, chớp mắt đã ăn đến đáy bát rồi.

“ Ngon đấy, tiểu nhị, làm cho bát nữa.” Dạ Thiên Kỳ đưa bát cho Lam Ninh.

Lam Ninh cười hì hì múc thêm bát nữa cho Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ tiếp tục ăn, Lam Ninh mỉm cười ngồi đối diện với Dạ Thiên Kỳ, im lặng nhìn Dạ Thiên Kỳ ăn.

Dạ Thiên Kỳ ăn ngon như thế, khiến Lam Ninh cảm thấy có cảm giác làm ra thành quả.

Chớp mắt, Dạ Thiên Kỳ đã ăn ba bát to, ăn đến no căng bụng, gần như không ngồi nổi nữa, ợ lên từng hơi.

“ Sao, cảm thấy thế nào?” Lam Ninh chống quai hàm nói.

“ Ngon.” Dạ Thiên Kỳ vừa ợ vừa nói, “ Lam Ninh, em được đấy, nói thật, anh cũng chưa bao giờ ăn những loại mỳ này, lúc nào cũng cảm thấy bẩn bẩn, có điều, em nấu rất ngon.”

Lam Ninh cười nói: “ Đó là điều đương nhiên, em là ai chứ? Anh nghĩ em chỉ biết đi trộm đồ thôi à? Em còn biết làm nhiều thứ nữa, anh không biết đâu! Đừng xem thường em.”

“ Uh, sau này chắc chắn không xem thường em.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.

Lam Ninh cười nhìn Dạ Thiên Kỳ, thực ra nấu cơm cho người mình thích là việc rất hạnh phúc.

Như thế, Lam Ninh đột nhiên hiểu ra vì sao Dạ Thiên Kỳ thích nấu cơm cho Nhụy Tử như vậy.

Tại vì thông thường khi nấu cơm cho người mình yêu, cũng dồn cả trái tim tâm huyết của mình vào đó.

Thực sự, mình rất thích nấu cơm cho Dạ Thiên Kỳ, chỉ là, mình có thể nấu được cho anh ấy bao nhiêu bữa nữa đây?

Còn vài ngày nữa, mình sẽ mãi mãi rời xa Dạ Thiên Kỳ rồi.

“ Tiểu Dạ, hôm nay, chúng ta đi đua xe đi!”

Lam Ninh đột nhiên nói.

“ Đua xe?” Dạ Thiên Kỳ ngạc nhiên nhìn Lam Ninh.

“ Đúng thế, em nhìn thấy trong phòng anh thấy mấy tấm ảnh anh đua xe, anh thích đua xe phải không?” Lam Ninh cười hỏi.

“ Đúng thế, nếu anh không phải tiếp nhận sự nghiệp gia tộc, có lẽ anh đã là một tay đua xe chuyên nghiệp rồi.” Dạ Thiên Kỳ rất nghiêm túc nói.

“ Em cũng thích đua xe, hơn nữa em lái xe rất tốt, có lẽ em lái còn nhanh hơn anh.” Lam Ninh cười nói.

“ Xùy xùy xùy, em đừng có mà chém gió nữa, nhanh hơn anh rất ít người, không phải không có nhưng chí ít không phải em.” Dạ Thiên Kỳ gườm gườm mắt nói, bộ dạng xem thường Lam Ninh.

“ Nếu như anh không tin, chúng ta đua xem?” Lam Ninh cười nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện