“ Em biết anh thích chị Nhụy Nhụy, nhưng chị Nhụy Nhụy thuộc về người khác rồi, chị ấy đã thành quá khứ rồi, anh không thể mãi chìm đắm trong tình cảm cũ đó, trách chỉ trách, hai người cả đời này có duyên nhưng không có phận, cô ấy sống tốt, anh bây giờ cũng nên cảm thấy vui, lẽ nào anh buông tay tác thành không phải hy vọng chị ấy sống hạnh phúc sao? Nếu như anh cả ngày không vui, chị ấy cũng sẽ áy náy, cho nên, anh Tiểu Dạ, bây giờ nhớ ra em muốn anh làm gì cho em rồi, anh thua dưới tay em, thế thì em chính thức thông báo với anh: Tiểu Dạ, em muốn anh làm chính là - - anh vui vẻ thoải mái lên, đi tìm hạnh phúc cho riêng mình!” Lam Ninh nghiêm túc nói.
Dạ Thiên Kỳ nhìn Lam Ninh, không nói gì.
“ Đồng ý với em đi, đồng ý với em đi!” Lam Ninh ra sức kéo tai của Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ thở dài, Lam Ninh nói đúng, mình không thể lúc nào cũng nhớ đến Nhụy Nhụy, nên buông tay rồi.
Lam Ninh tốn công sức để làm mình vui, không phải hy vọng mình vui vẻ hạnh phúc sao? Dạ Thiên Kỳ nắm lấy tay của Lam Ninh, nghiêm túc nói: “ Lam Ninh, anh đồng ý với em!”
…..
Trong một hội quán tư nhân
Bên trong căn phòng bài trí sang trọng.
Trên tường treo một tấm bia.
Một người đàn ông cực kỳ đẹp trai sắc mặt u ám cầm mười chiếc phi tiêu đứng ở đối diện, ông ta nheo mắt lại, nhắm vào tấm bia, sau đó đưa tay lên, chỉ nghe thấy tiếng phập phập, mười chiếc phi tiêu đó bắn ra, đâm thẳng vào tâm bia tròn.
Những phi tiêu đó đều chen vào một tâm điểm.
Rất chuẩn xác, rất tài nghệ.
Người đàn ông lạnh lùng u ám đó chính là kẻ lãnh đạo trực tiếp của tổ chức cú -- Ân Phi Trường.
Hắn ta đã từng là kẻ khống chế Lam Ninh, cũng là nhân vật tung hoành trong bóng tối mạnh nhất.
Thuộc hạ của hắn ta đã khống chế vô số thần trộm, bọn họ vì hắn ta mà trộm cướp tài sản vô viên, tính mạng thân thế của bọn họ đều nằm trong tay của Ân Phi Trường.
Thần trộm Lam Ninh là một quân cờ tốt nhất của hắn ta.
Nhưng quân cờ này gần đây lại muốn thoát ra khỏi sự khống chế của hắn ta, điều này khiến Ân Phi Trường cảm thấy hết sức tức giận.
Nếu như Lam Ninh muốn thoát khỏi lòng bàn tay mình, đó chỉ có con đường chết!
“ Hay, rất lợi hại, Ân tiên sinh quá lợi hại.” Một người đẹp có thân hình nóng bỏng gợi cảm, gần như để lộ ra bầu ngực sexy bước đến, trên khuôn mặt khả ái lộ ra nụ cười rung động lòng người, trong tay cầm hai ly rượu vang sóng sánh, cô ta mỉm cười quay cái eo như con rắn nước, đưa một ly rượu cầm trong tay cho Ân Phi Trường.
Trên mặt Ân Phi Trường không hề cười chút nào.
Hắn ta đón lấy ly rượu trong tay người đẹp đó, uống một hơi hết thứ chất lỏng long lanh màu rượu mận đó.
“ Ân tiên sinh, tại sao lại không vui thế chứ?” Người đẹp kiều diễm đó cười nói.
Ân Phi Trường khẽ nheo mắt lại, tại sao bực mình chứ? Tại vì mình phái người đi trộm báu vật trong viện bảo tàng bị phát hiện rồi rồi. Gần đây, đã là lần thứ năm bị phát hiện rồi rồi.
Không những mất tay, mà còn bị bắt.
Khi Lam Ninh còn trong tổ chức, rất ít khi bị phát hiện, dù cho bị phát hiện, cũng sẽ thoát thân an toàn.
Bây giờ lũ thuộc hạ này, thật sự từng tên từng tên không khác gì kẻ ngốc.
Thuộc hạ xuất sắc như Lam Ninh thật sự càng ngày càng ít.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Ân Phi Trường không muốn để mất Lam Ninh.
“ Ân tiên sinh, đừng không vui như thế, Phi Phi không phải đang ở cùng ngài sao!” Người đẹp kiều diễm đó tên là Phi Phi yểu điện nói.
Người đẹp này là một nữ minh tinh gần đây cứ bám lấy Ân Phi Trường, mặc dù Ân Phi Trường không thích cô ta lắm, nhưng thú cưng tuyệt sắc đưa đến tận cửa, Ân Phi Trường cũng không từ chối.
Tại vì, gần đây, tâm trạng không tốt lắm, bây giờ đúng lúc dùng để giải tỏa nỗi phiền muộn.
Nếu không, loại phụ nữ này, bình thường Ân Phi Trường chẳng thèm để ý lấy một lần.
Ân Phi Trường không nói gì, chỉ thuận tay cầm một chiếc mp3, sau đó ngồi vào chiếc ghế ở bên cạnh.
Phi Phi đó cười bước đến, ngồi vào lòng của Ân Phi Trường, ngồi trên đùi của ông ta.
Lại nói Phi Phi thật sự không giống với gái điếm bình thường, bây giờ lại là minh tinh, vẻ kiều diễm xinh đẹp trời sinh, kể cả là chín tiên nữ giáng trần cũng phải thua cô ta, dung mạo không dính bụi trần, giọng nói mềm mại, thật khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải mềm lòng.
Cô ta ngồi trên đùi của Ân Phi Trường, đưa tay rót đầy ly rượu, ghé sát miệng của Ân Phi Trường, ánh mắt đa tình đầy dục vọng đó nhìn chằm chằm vào con mắt sâu xa của Ân Phi Trường, gần như mong chờ gì đó.
Ân Phi Trường không hề lên tiếng, dường như đang nghĩ gì đó? Trong con ngươi màu đen của ông ta như đang toan tính điều gì đen tối.
Người đẹp xinh đẹp như hoa này chắc chắn có thể kích động ham muốn của bất cứ người nào, chỉ đáng tiếc, cô ta đối diện lại là Ân Phi Trường.
Ân Phi Trường tuyệt đối sẽ không bị bất cứ người nào làm cho mê dại điên đảo.
Phi Phi giơ bàn tay mềm mại ngọc ngà nắm lấy bàn tay được gọi là tác phẩm nghệ thuật của Ân Phi Trường, nhẹ nhàng nói: “ Ân tiên sinh, tay của ngài thật đẹp, em chưa bao giờ nhìn thấy bàn tay của người đàn ông nào mà lại đẹp thế này.”
Ân Phi Trường khẽ nhếch mày lên, mỉm cười nói: “ Nhưng bàn tay như thế này có thể dùng để giết người đấy.”
Ngón tay của Phi Phi vuốt nhẹ trên ngón tay của Ân Phi Trường, yểu điệu nói: “ Em không tin.” Ánh mắt cô ta phong tình lẳng lơ nhìn Ân Phi Trường.
Trong con mắt đen của Ân Phi Trường ánh lên ý cười nham hiểm, giọng nói của hắn ta trầm thấp mà tao nhã: “ Em không tin sao?” Ngón tay của hắn ta nhẹ nhàng vuốt lên chiếc cổ trắng ngần của Phi Phi, mơn trớn dọc chiếc cổ, động tác hết sức mềm mại mà ấm áp.
Hắn ta mơn trớn khẽ cởi bộ quần áo mỏng đó của Phi Phi, làn da của người giống như ánh trăng không kìm được mà bộc lộ ra trong không khí.
Hắn ta phảng phất nhẹ nhàng giống như một người tình, Phi Phi cũng chìm đắm mê mệt trong sự đùa nghịch của ông ta. Hắn ta luôn như thế, vẫn mang ý cười, không hề lên tiếng mà nhè nhẹ, chiếc cổ của Phi Phi bị lưỡi dao kẹp giữa ngón tay đeo nhẫn của ông ta cứa vào, máu lập tức chảy ra, chảy xuống ngực của Phi Phi.
Dưới làn da trắng ngần như tuyết, màu máu đỏ tươi loang lổ giống như những bông hoa mai đỏ nở trong tuyết nổi bật kiều diễm.
Phi Phi cứng đờ ở đó, cơ thể cô ta không ngừng co giật, cô ta cúi đầu xuống, không thể tin được nhìn vết thương và máu tươi chảy trước ngực mình, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ và không thể tin được, cô ta lại quay đầu lần nữa nhìn khuôn mặt hào hoa tuấn tú đó của Ân Phi Trường, tình cảm ngọt ngào giờ biến thành vẻ tuyệt vọng và kinh sợ.
Sau đó, cô ta không còn thở nữa, cơ thể xinh đẹp đã biến thành xác chết.
Nét mặt Ân Phi Trường vẫn mang theo ý cười, hắn ta ta nhẹ nhàng nói: “ Kiếp sau, đừng có tùy tiện ngồi vào trong lòng một người đàn ông nguy hiểm.”
Hắn ta ra hiệu một cái bật tay, lập tức có thuộc hạ bước vào: “ Ân tiên sinh…..”
Ân Phi Trường lạnh lùng nói: “ kéo người phụ nữ này ra ngoài!”
“ Vâng.” Tên thuộc hạ đó vội vàng nói.
“ Còn nữa, bắt con Lam Ninh đó về! muốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Đừng có mơ!” Ân Phi Trường lạnh lùng nói.
Dạ Thiên Kỳ nhìn Lam Ninh, không nói gì.
“ Đồng ý với em đi, đồng ý với em đi!” Lam Ninh ra sức kéo tai của Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ thở dài, Lam Ninh nói đúng, mình không thể lúc nào cũng nhớ đến Nhụy Nhụy, nên buông tay rồi.
Lam Ninh tốn công sức để làm mình vui, không phải hy vọng mình vui vẻ hạnh phúc sao? Dạ Thiên Kỳ nắm lấy tay của Lam Ninh, nghiêm túc nói: “ Lam Ninh, anh đồng ý với em!”
…..
Trong một hội quán tư nhân
Bên trong căn phòng bài trí sang trọng.
Trên tường treo một tấm bia.
Một người đàn ông cực kỳ đẹp trai sắc mặt u ám cầm mười chiếc phi tiêu đứng ở đối diện, ông ta nheo mắt lại, nhắm vào tấm bia, sau đó đưa tay lên, chỉ nghe thấy tiếng phập phập, mười chiếc phi tiêu đó bắn ra, đâm thẳng vào tâm bia tròn.
Những phi tiêu đó đều chen vào một tâm điểm.
Rất chuẩn xác, rất tài nghệ.
Người đàn ông lạnh lùng u ám đó chính là kẻ lãnh đạo trực tiếp của tổ chức cú -- Ân Phi Trường.
Hắn ta đã từng là kẻ khống chế Lam Ninh, cũng là nhân vật tung hoành trong bóng tối mạnh nhất.
Thuộc hạ của hắn ta đã khống chế vô số thần trộm, bọn họ vì hắn ta mà trộm cướp tài sản vô viên, tính mạng thân thế của bọn họ đều nằm trong tay của Ân Phi Trường.
Thần trộm Lam Ninh là một quân cờ tốt nhất của hắn ta.
Nhưng quân cờ này gần đây lại muốn thoát ra khỏi sự khống chế của hắn ta, điều này khiến Ân Phi Trường cảm thấy hết sức tức giận.
Nếu như Lam Ninh muốn thoát khỏi lòng bàn tay mình, đó chỉ có con đường chết!
“ Hay, rất lợi hại, Ân tiên sinh quá lợi hại.” Một người đẹp có thân hình nóng bỏng gợi cảm, gần như để lộ ra bầu ngực sexy bước đến, trên khuôn mặt khả ái lộ ra nụ cười rung động lòng người, trong tay cầm hai ly rượu vang sóng sánh, cô ta mỉm cười quay cái eo như con rắn nước, đưa một ly rượu cầm trong tay cho Ân Phi Trường.
Trên mặt Ân Phi Trường không hề cười chút nào.
Hắn ta đón lấy ly rượu trong tay người đẹp đó, uống một hơi hết thứ chất lỏng long lanh màu rượu mận đó.
“ Ân tiên sinh, tại sao lại không vui thế chứ?” Người đẹp kiều diễm đó cười nói.
Ân Phi Trường khẽ nheo mắt lại, tại sao bực mình chứ? Tại vì mình phái người đi trộm báu vật trong viện bảo tàng bị phát hiện rồi rồi. Gần đây, đã là lần thứ năm bị phát hiện rồi rồi.
Không những mất tay, mà còn bị bắt.
Khi Lam Ninh còn trong tổ chức, rất ít khi bị phát hiện, dù cho bị phát hiện, cũng sẽ thoát thân an toàn.
Bây giờ lũ thuộc hạ này, thật sự từng tên từng tên không khác gì kẻ ngốc.
Thuộc hạ xuất sắc như Lam Ninh thật sự càng ngày càng ít.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Ân Phi Trường không muốn để mất Lam Ninh.
“ Ân tiên sinh, đừng không vui như thế, Phi Phi không phải đang ở cùng ngài sao!” Người đẹp kiều diễm đó tên là Phi Phi yểu điện nói.
Người đẹp này là một nữ minh tinh gần đây cứ bám lấy Ân Phi Trường, mặc dù Ân Phi Trường không thích cô ta lắm, nhưng thú cưng tuyệt sắc đưa đến tận cửa, Ân Phi Trường cũng không từ chối.
Tại vì, gần đây, tâm trạng không tốt lắm, bây giờ đúng lúc dùng để giải tỏa nỗi phiền muộn.
Nếu không, loại phụ nữ này, bình thường Ân Phi Trường chẳng thèm để ý lấy một lần.
Ân Phi Trường không nói gì, chỉ thuận tay cầm một chiếc mp3, sau đó ngồi vào chiếc ghế ở bên cạnh.
Phi Phi đó cười bước đến, ngồi vào lòng của Ân Phi Trường, ngồi trên đùi của ông ta.
Lại nói Phi Phi thật sự không giống với gái điếm bình thường, bây giờ lại là minh tinh, vẻ kiều diễm xinh đẹp trời sinh, kể cả là chín tiên nữ giáng trần cũng phải thua cô ta, dung mạo không dính bụi trần, giọng nói mềm mại, thật khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải mềm lòng.
Cô ta ngồi trên đùi của Ân Phi Trường, đưa tay rót đầy ly rượu, ghé sát miệng của Ân Phi Trường, ánh mắt đa tình đầy dục vọng đó nhìn chằm chằm vào con mắt sâu xa của Ân Phi Trường, gần như mong chờ gì đó.
Ân Phi Trường không hề lên tiếng, dường như đang nghĩ gì đó? Trong con ngươi màu đen của ông ta như đang toan tính điều gì đen tối.
Người đẹp xinh đẹp như hoa này chắc chắn có thể kích động ham muốn của bất cứ người nào, chỉ đáng tiếc, cô ta đối diện lại là Ân Phi Trường.
Ân Phi Trường tuyệt đối sẽ không bị bất cứ người nào làm cho mê dại điên đảo.
Phi Phi giơ bàn tay mềm mại ngọc ngà nắm lấy bàn tay được gọi là tác phẩm nghệ thuật của Ân Phi Trường, nhẹ nhàng nói: “ Ân tiên sinh, tay của ngài thật đẹp, em chưa bao giờ nhìn thấy bàn tay của người đàn ông nào mà lại đẹp thế này.”
Ân Phi Trường khẽ nhếch mày lên, mỉm cười nói: “ Nhưng bàn tay như thế này có thể dùng để giết người đấy.”
Ngón tay của Phi Phi vuốt nhẹ trên ngón tay của Ân Phi Trường, yểu điệu nói: “ Em không tin.” Ánh mắt cô ta phong tình lẳng lơ nhìn Ân Phi Trường.
Trong con mắt đen của Ân Phi Trường ánh lên ý cười nham hiểm, giọng nói của hắn ta trầm thấp mà tao nhã: “ Em không tin sao?” Ngón tay của hắn ta nhẹ nhàng vuốt lên chiếc cổ trắng ngần của Phi Phi, mơn trớn dọc chiếc cổ, động tác hết sức mềm mại mà ấm áp.
Hắn ta mơn trớn khẽ cởi bộ quần áo mỏng đó của Phi Phi, làn da của người giống như ánh trăng không kìm được mà bộc lộ ra trong không khí.
Hắn ta phảng phất nhẹ nhàng giống như một người tình, Phi Phi cũng chìm đắm mê mệt trong sự đùa nghịch của ông ta. Hắn ta luôn như thế, vẫn mang ý cười, không hề lên tiếng mà nhè nhẹ, chiếc cổ của Phi Phi bị lưỡi dao kẹp giữa ngón tay đeo nhẫn của ông ta cứa vào, máu lập tức chảy ra, chảy xuống ngực của Phi Phi.
Dưới làn da trắng ngần như tuyết, màu máu đỏ tươi loang lổ giống như những bông hoa mai đỏ nở trong tuyết nổi bật kiều diễm.
Phi Phi cứng đờ ở đó, cơ thể cô ta không ngừng co giật, cô ta cúi đầu xuống, không thể tin được nhìn vết thương và máu tươi chảy trước ngực mình, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ và không thể tin được, cô ta lại quay đầu lần nữa nhìn khuôn mặt hào hoa tuấn tú đó của Ân Phi Trường, tình cảm ngọt ngào giờ biến thành vẻ tuyệt vọng và kinh sợ.
Sau đó, cô ta không còn thở nữa, cơ thể xinh đẹp đã biến thành xác chết.
Nét mặt Ân Phi Trường vẫn mang theo ý cười, hắn ta ta nhẹ nhàng nói: “ Kiếp sau, đừng có tùy tiện ngồi vào trong lòng một người đàn ông nguy hiểm.”
Hắn ta ra hiệu một cái bật tay, lập tức có thuộc hạ bước vào: “ Ân tiên sinh…..”
Ân Phi Trường lạnh lùng nói: “ kéo người phụ nữ này ra ngoài!”
“ Vâng.” Tên thuộc hạ đó vội vàng nói.
“ Còn nữa, bắt con Lam Ninh đó về! muốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Đừng có mơ!” Ân Phi Trường lạnh lùng nói.
Danh sách chương