Lời mắng chửi của Lam Ninh khiến mắt Ân Phi Trường gần như bốc lửa, hắn ta nghiến răng gằn giọng nói: “ Được, Lam Ninh, tôi để cô biết thế nào là lễ độ, tôi xem xem ai có thể chống lại được tôi?”

Miệng nói như thế, hắn tàn nhẫn ấn bộ phận then chốt trên tay.

Chỉ nghe thấy một tiếng “ rắc rắc”, cùng lúc Lam Ninh gào lên âm thanh chói tai, máu chảy lênh láng......

Phía khớp của những ngón tay sát với bàn tay trái của Lam Ninh bị Ân Dương Phi tàn nhẫn kẹp đứt, tay đứt ruột xót mà! Lam Ninh đau đớn đến nỗi ngất cả đi rồi.

Đây chính là cực hình của tổ chức trộm cắp!

“ Dẫn cô ta đi!” Ân Phi Trường giống như chưa xảy ra chuyện gì vậy, lạnh lùng dặn dò.

Mấy tên sát thủ tóm lấy người Lam Ninh, định tím Lam Ninh đưa lên xe của mình.

Nhưng chính lúc này, đột nhiên nhìn thấy trước mắt ánh sáng chói lòa.

Đống thời, âm thanh của động cơ xe vang lên bên tai.

Mấy tên đó còn chưa kịp phản ứng, một chiếc xe màu bạc xám 7 chỗ dùng một bên bánh lao vào trong hẻm nhỏ.

Ngõ hẻm này vốn dĩ rất nhỏ, theo lý mà nói xe hơi không thể vào được.

Nhưng chiếc xe này lại dùng phương thức này tiến vào.

Ánh đèn chói mắt khiến Ân Phi Trường và mấy tên sát thủ không nhìn thẳng được mà ý thức cúi đầu tránh ánh sáng chói lòa đó.

Chiếc xe dường như phát điên lao về phía mấy tên sát thủ.

Mấy tên sát thủ ném Lam Ninh xuống, né sát vào bên cạnh, chiếc xe đó đã bay qua, Lam Ninh nén đau đớn mở mắt nhìn, đó là xe của Dạ Thiên Kỳ.

Không biết sức mạnh từ đâu đến, Lam Ninh nhấc hai bả vai, dùng khuỷu tay huých vào ngực hai tên sát thủ bên cạnh, đồng thời, cô bay người đi, trong tích tắc bổ nhào vào nắp trước của xe Dạ Thiên Kỳ, giữ chặt lấy một bên gương chiếu hậu.

Dạ Thiên Kỳ nhìn thấy Lam Ninh lao người lên, anh ấy càng tăng tốc chiếc xe nhanh hơn, chiếc xe Mercedes-Benz của anh ấy giống như xe điên lao thẳng về phía Ân Phi Trường.

“ Mẹ kiếp!” Ân Phi Trường chửi rủa cay nghiệt, né người tránh.

Tranh thủ cơ hội, Dạ Thiên Kỳ lao thẳng chiếc xe về phía trước, chiếc Mercedes-Benz việt dã lao đi.

Nhìn bóng chiếc xe của Dạ Thiên Kỳ đi khỏi, Ân Phi Trường tức gần như nói không ra lời, tại sao tên Dạ Thiên Kỳ này tìm ra được, hơn nữa lại cứu Lam Ninh từ trong lòng bàn tay mình chứ? Mắt hắn gần như sắp trợn ra lửa vậy.

“ Ân tiên sinh, chúng ta có phải đuổi theo không?” Một tên sát thủ vội vàng hỏi.

“ Lắm lời, mau đuổi cho tao!” Ân Phi Trường quay người, cho tên sát thủ nói lời thừa thãi đó một cái bạt tai, sức mạnh dồn nén đó khiến mặt tên sát thủ đó sưng lên như chiếc bánh mỳ đỏ.

“ Dám cướp người trong tay ta à!” Ân Phi Trường căm hận nói, “ Được, hôm nay tao sẽ xử lý mày như thế!”

......

Dạ Thiên Kỳ không dám giảm tốc độ chút nào, tốc độ của anh ấy không ngừng tăng lên, Lam ninh bò nhoài phía trước, Dạ Thiên Kỳ nhìn thấy dáng vẻ đau đớn không thể tả của Lam Ninh, trên tay cô ấy không ngừng chảy máu.

“ Lam Ninh, cố gắng lên!” Dạ Thiên Kỳ rất muốn dừng xe, kéo Lam Ninh vào xe, nhưng nếu như anh ấy dừng lại, có lẽ mình và Lam Ninh đều phải chết!

Tại vì, Ân Phi Trường có chuẩn bị mà đến, trong xe của hắn rất có khả năng có súng.

Nếu như dừng xe, mình và Lam Ninh có lẽ không còn đường thoát.

“ Lam Ninh, cố gắng.” Anh ấy gào lên nói với Lam Ninh.

Lam Ninh đã nghe thấy tiếng hét của Dạ Thiên Kỳ, cô nhìn qua tấm chính chắn gió ở phía trước xe, cố chịu đau đớn và cười với Dạ Thiên Kỳ, dường như đang nói: “ Dạ Thiên Kỳ, tiếp tục lái đi, đừng dừng, em cố chịu được!”

Cô gắng sức ép người mình lại, giống như một bức tranh dán trên xe, cố không để chắn tầm nhìn của Dạ Thiên Kỳ.

Cô đau đớn gần như sắp ngất đi rồi, nhưng không muốn Dạ Thiên Kỳ lo lắng cho mình, cô vẫn cười sáng lạn với Dạ Thiên Kỳ.

Nụ cười của cô, khiến Dạ Thiên Kỳ xót xa đến chảy nước mắt.

Nước mắt từ khóe mắt của Dạ Thiên Kỳ không ngừng chảy xuống, anh đạp chân ga, dường như tăng tốc chiếc Mercedes-Benz lên tốc độ cao nhất.

Chiếc xe sang của Dạ thiên Kỳ giống như mũi tên lao đi trên đường cao tốc, còn đằng sau, xe của Ân Phi Trường cũng đuổi sát đít rồi.

Bọn họ đang lao đi với tốc độ chóng mặt trên đường cao tốc, tốc độ điên cuồng đó khiến những người nhìn thấy cũng phải trợn tròn mắt.

Hai chiếc xe này đang làm gì vậy?

Dạ Thiên Kỳ dường như có thể tưởng tượng được ánh mắt lạnh lùng đó của Ân Phi Trường, anh nghiến chặt răng lại.

Dạ Thiên Kỳ cũng là một tay lái lụa, lúc này, anh cũng phát huy tốc độ cao nhất của mình.

Rẽ trái rẽ phải, Dạ Thiên Kỳ đi vào con đường nhỏ, cuối cùng cắt đuôi được xe của Ân Phi Trường rồi.

“ Ân tiên sinh, hỏng rồi, hắn ta vào hẻm rồi, xe của chúng ta không vào được.” Sát thủ lái xe lúng túng nói.

“ Đồ ăn hại!” Ân Phi Trường lạnh lùng nói, “ Thôi, tạm tha cho nó hôm nay.”

Hắn ta nhẹ nhàng cầm những ngón tay đầy máu đã bị kẹp đứt đó của Lam ninh, hắn ta chăm chú nhìn, sau đó lấy khăn tay ra, dùng khăn tay gói lại.

“ Ninh Ninh, đây là thứ mà cô tặng tôi làm lưu niệm phải không? Tôi không phải chỉ cần cái này thôi, nói thẳng ra, thứ mà tôi hứng thú là cô! Có điều, hôm nay, tôi tha cho cô, cô yên tâm, tôi sẽ tóm được cô, dù cho cô chạy đi đâu, tôi cũng sẽ tìm thấy cô, tôi đã từng nói, Tôn ngộ không dù cho có lộn nhào 10 vạn tám nghìn mét, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Như Lai, cũng giống như thế, cô cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu.”

Nụ cười lộ ra trên khóe miệng hắn mang đầy thâm độc và nham hiểm.

Quyết định không đuổi nữa, tư duy chặt chẽ của hắn ta đương nhiên còn thông báo cho những người khác đến hiện trường vừa nãy xử lý những xác chết.

Không thể để mình thêm dính chút phiền phức nào.

Lam Ninh, cô cho rằng cô có thể chạy thoát sao? Cô chẳng qua là đang kéo dài thời gian mà thôi.

Sớm muộn, cô vẫn là của tôi.

Ánh mắt tàn độc của Ân Phi Trường dường như có thể nói rõ được tất cả.

....

Dạ Thiên Kỳ nhìn qua gương chiếu hậu thấy cuối cùng cũng cắt được đuôi của xe Ân Phi Trường, lúc này anh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mẹ kiếp, mình chưa bao giờ bị người khác đuổi thảm hại như thế.

Nhìn Lam Ninh vẫn bò nhoài ở trước mặt xe, tim anh không kìm được co thắt lại, Lam Ninh, em không sao chứ?

Anh vội dừng xe lại.

Lúc này, Lam Ninh cũng không gắng gượng được nữa, cô buông tay, từ trên xe ngã lăn xuống đất.

Dạ Thiên Kỳ bước nhanh xuống xe, ôm Lam Ninh từ trên đất vào lòng.

Lam Ninh lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp đó đã phờ phạc không còn giọt máu, trắng bệch giống như một tờ giấy trắng.

Nép trong lòng của Dạ Thiên Kỳ, cô giống như một con búp bê vải không có trọng lượng vậy.

Bàn tay trái của Lam Ninh không ngừng chảy máu, Dạ Thiên Kỳ cầm lên xem, những ngón tay của Lam Ninh đã bị kẹp đứt rồi.

“ Mẹ kiếp, có phải đàn ông nữa không, đối xử tàn nhẫn với một người con gái như thế.” Dạ Thiên Kỳ nhìn thấy vẻ thê thảm của Lam Ninh, xót xa không gì tả nổi, càng hận sự tàn ác của Ân Phi Trường.

“ Lam Ninh, Lam Ninh.” Dạ Thiên Kỳ ra sức lay gọi.

Lam Ninh từ từ mở mắt, đôi lông mi dài đó nhẹ chớp, giống như chiếc quạt lông vũ mềm mại vậy.

Dạ Thiên Kỳ không kìm được căng thẳng.

“ Tiểu Dạ......” Giọng nói Lam Ninh hết sức yếu ớt, “ Em biết anh sẽ tìm thấy em mà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện