Lam Ninh lúc này, nếu như nói cơ thể đau đớn, trong lòng càng đau hơn.
Cô không ngờ, Ân Phi Trường lại tàn độc như thế, cô cũng biết, mình và Ân Phi Trường cũng không thể quay lại được quá khứ hồn nhiên ngây thơ, chơi với nhau vô tư.
Mình và Ân Phi Trường đã đi trên hai con đường hoàn toàn không giống nhau.
Còn mình, cũng không thể quay đầu.
Nhưng, Ân Phi Trường lạnh lùng và tàn nhẫn như thế, vẫn thật sự khiến cô đau lòng, mình và Ân Phi Trường từ nhỏ cùng lớn lên trong cô nhi viện, hai người đã từng là bạn tốt như thế, cùng nhau đi qua những tháng ngày tăm tối mà dựa dẫm vào nhau, anh ta đã từng chăm sóc giống như một người anh trai tốt của mình, còn hôm nay, anh ta muốn trừ khử mình, Ân Phi Trường, anh đã biến thành động vật máu lạnh rồi sao? Tại sao, anh lại ra tay tàn nhẫn với tôi như thế?
Cũng được, chặt đứt ngón tay của tôi, quá khứ của tôi hoàn toàn bị vứt bỏ, Ân Phi Trường, dù cho anh hung ác thế nào, tôi tuyệt đối sẽ không phục tùng anh đâu.
Trong lòng Lam Ninh nghĩ như thế.
Đầu cô đột nhiên đau kinh khủng, tư duy cũng dần trở nên mơ hồ.
Nhìn mắt Lam Ninh trở nên lờ đờ, Dạ Thiên Kỳ biết Lam Ninh vì thương nặng mà dẫn đến sốt cao, anh vội làm ướt khăn mặt, vắt kiệt sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán của Lam Ninh, cho Lam Ninh hạ sốt.
“ Lam Ninh, em đừng nói nữa, mau nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc. Đợi tỉnh lại, sẽ không đau nữa.” Dạ Thiên Kỳ dịu dàng nói.
Ánh mắt hiền hòa của Lam Ninh chăm chú nhìn Dạ Thiên Kỳ, cô khẽ gật đầu, lúc này thuốc tê đã hết tác dụng, cô cảm thấy càng đau hơn.
Cô rất muốn ngủ, nhưng đau đớn khiến cô không tài nào ngủ được.
Chỉ cần nhắm mắt lại, là sẽ bị những đau đớn ở ngón tay và ngực làm cho tỉnh giấc.
Cảm giác đau đớn khiến cô gần như không chịu nổi.
Dù cho như thế, Lam Ninh vẫn cố gắng cười cười: “ Vâng, em sẽ ngoan ngoãn ngủ, anh cũng trông em mấy tiếng rồi, anh cũng nghỉ đi! Không cần phải ở cạnh em đâu!”
Dạ Thiên Kỳ nhẹ lắc đầu: “ Không được, anh phải ở đây chăm em, Lam Ninh, anh lo Ân Phi Trường sẽ lại làm hại em, cho nên, anh nhất định phải ở bên cạnh em.”
Anh ấy lại kéo ghế tiến lên phía trước một chút, sau đó dựa vào cạnh giường của Lam Ninh, nhẹ nhàng nói: “ Lam Ninh, em ngủ đi, có anh ở đây canh cho em rồi.”
“ Thật là một kẻ ngốc.” Lam Ninh nhẹ thở dài, cô cũng không giải thích với Dạ Thiên Kỳ gì nữa, cô biết Dạ Thiên Kỳ rất bướng bỉnh, mình nói thế nào với anh ấy, anh ấy cũng sẽ không đồng ý ra ngoài.
Được thôi, thế thì để kệ anh ấy đi.
Nghĩ đến đây, Lam Ninh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cố để cho mình chìm vào giấc ngủ.
Nhưng đau đớn trên tay và ngực khiến cô không kìm nén được kêu một một tiếng “ ai ya.”
“ Đau........” Lam Ninh khẽ rên rỉ đau đớn.
Cô nói như thế, Dạ Thiên Kỳ lập tức thấy căng thẳng, anh vội đứng dậy, cuống quýt nói: “ Lam Ninh, sao thế? Đau lắm phải không?”
“ Vâng.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói.
Dạ Thiên Kỳ khẽ cau mày lại, anh biết vết thương của Lam Ninh không hề nhẹ, đặc biệt là gãy xương và đứt ngón tay.
“ Dạ Thiên Kỳ, em đau đến nỗi không ngủ được, làm thế nào đây?” Lam Ninh từ từ mở mắt nhìn Dạ Thiên Kỳ.
“ Làm thế nào nhỉ?”Dạ Thiên Kỳ bối rối đi đi lại lại trong phòng.
Mình phải làm gì mới khiến Lam Ninh bớt đau đây?
Cũng không thể lúc nào cũng dùng thuốc giảm đau cho Lam Ninh được?
Cuối cùng anh ấy cũng nghĩ ra một cách.
Lập tức quay người ngồi xuống bên cạnh Lam Ninh, anh nhẹ nhàng nói: “Lam Ninh, anh nghĩ ra rồi, anh kể chuyện cho em nghe nhé, câu chuyện rất hay rất hay.”
Lam Ninh chịu đau, mỉm cười nhìn Dạ Thiên Kỳ: “ Anh còn biết kể chuyện nữa à?”
“ Đương nhiên rồi, từ nhỏ anh đã là Đại Vương kể chuyện, nhìn không ra sao?” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Anh kể cho em nghe chuyện hay, em nghĩ em tập trung nghe xong dần dần sẽ chìm vào giấc ngủ.”
“ Lợi hại như thế à?” Lam Ninh yếu ớt nói, “ Dạ Thiên Kỳ còn biết kể chuyện?”
“ Đừng xem thường, em sẽ không khỏi ngạc nhiên đâu.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng thay một chiếc khăn mặt khác trên trán của Lam Ninh, sau đó bắt đầu kể chuyện cho Lam Ninh nghe.
Thế là, anh ấy kể hết truyện này đến truyện khác cho Lam Ninh nghe, tại vì sợ Lam Ninh sẽ cười, khiến những chỗ xương gãy càng đau hơn, anh ấy không dám kể truyện cười.
Dạ Thiên Kỳ quả nhiên có bản sắc của đại vương kể chuyện, anh ấy có thể kể truyện chiến tranh, truyện phản động, truyện tình yêu, truyện cổ tích đều kể một cách say sưa, Lam Ninh cũng nghe hết sức chăm chú.
“ Anh Tiểu Dạ, thật sự nên ghi âm lại truyện anh kể, sau đó em xuất bản giọng nói của anh kiếm một cục tiền. Anh hát hay, vừa đẹp trai lại vừa có tiền, kể truyện cũng giỏi, anh nói em anh có gì mà không tốt chứ? Chị Nhụy Nhụy không chọn anh, thật là quá đáng tiếc....” Lam Ninh lẩm bẩm nói.
Dạ Thiên Kỳ không biết nói gì.
Lam Ninh tiếp tục nói: “ Tiểu Dạ, nếu như có thể thường xuyên nghe thấy anh kể chuyện thì tốt biết bao!”
Dạ thiên Kỳ dịu dàng xoa vào cánh tay của Lam Ninh, nhẹ nhàng nói: “ Mau khỏe lại, lúc nào em muốn nghe anh sẽ kể cho em nghe.”
Lam Ninh gật gật đầu, lại bắt đầu tiếp tục nghe Dạ Thiên Kỳ kể chuyện, cứ nghe cứ nghe, cô dường như quên đi đau đớn của mình, chìm vào giấc ngủ.
Họng Dạ Thiên Kỳ gần như đã khô cả đi rồi, lúc này mới thở phào một hơi, nhìn Lam Ninh ngủ ngon, anh mới nhẹ lòng một chút.
Nếu như thế này có thể giải tỏa những nỗi đau đớn trên cơ thể em, anh nguyện tiếp tục kể cho em nghe.
Không biết kể bao lâu rồi, Dạ Thiên Kỳ bò nhoài ngủ bên cạnh giường Lam Ninh.
Ánh trăng nhẹ nhàng duyên dáng hắt lên trên khuôn mặt của hai người trẻ tuổi, hai khuôn mặt còn yêu kiều hơn cả ánh trăng.....
Bầu không khí im lặng như thế, thời gian cũng dần dần trôi đi......
Không biết bao lâu sau, Lam Ninh từ từ mở mắt.
Cô nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ nhoài người ngủ bên cạnh mình, Dạ Thiên Kỳ lúc này yên tĩnh ngủ ở đó, giống như một đứa trẻ hồn nhiên vậy.
Lam Ninh khẽ động môi, dường như cơ thể không còn đau như lúc trước nữa, là vì có Dạ Thiên Kỳ ở bên cạnh sao?
Cô nhìn ánh trăng tròn ở bên ngoài cửa sổ, thực sự, đây là điều mình mong đợi, người đàn ông mình thích yên lặng ở bên cạnh mình.
Lúc này, Dạ Thiên Kỳ cũng khẽ mở mắt, vừa mở mắt, anh lập tức nhìn về phía Lam Ninh, lại nhìn thấy Lam Ninh cũng đang nhìn anh ấy.
Anh ấy giật nảy mình, đôi mắt đẹp căng thẳng nhìn Lam Ninh.
“ Lam Ninh, đỡ nhiều hơn chưa?” Anh ấy rất quan tâm hỏi.
“ Đỡ nhiều rồi, tại sao anh lại dậy, đang ngủ ngon mà!” Lam Ninh khẽ nói, “ Nhìn anh ngủ rất ngon.”
Bây giờ, giọng nói của Lam Ninh có lực hơn trước rồi.
“ Thật sự không đau nữa à?” Dạ Thiên Kỳ hơi nghi ngờ nhìn Lam Ninh, giống như trên mặt Lam Ninh mọc hoa vậy.
“ Có anh ở bên cạnh, dù là đau cũng cảm thấy không đau nữa. Có một người quan tâm em, khiến em rất vui.” Lam Ninh mỉm cười nói.
Dạ Thiên Kỳ cười đưa tay nhẹ vuốt ve bàn tay không bị thương của Lam Ninh, dịu dàng nói: “ Lam Ninh, mau khỏe lại, em khỏe nhanh anh còn đưa em đi ăn thịt cừu nướng mà em thích nữa.”
“ Được ạ.” Lam Minh mỉm cười nói, “ Em phải ăn....thật nhiều.”
“ Được, em có thể ăn được bao nhiêu thì cứ ăn.” Trong giọng nói của Dạ Thiên Kỳ mang đầy phấn khởi.
Cô không ngờ, Ân Phi Trường lại tàn độc như thế, cô cũng biết, mình và Ân Phi Trường cũng không thể quay lại được quá khứ hồn nhiên ngây thơ, chơi với nhau vô tư.
Mình và Ân Phi Trường đã đi trên hai con đường hoàn toàn không giống nhau.
Còn mình, cũng không thể quay đầu.
Nhưng, Ân Phi Trường lạnh lùng và tàn nhẫn như thế, vẫn thật sự khiến cô đau lòng, mình và Ân Phi Trường từ nhỏ cùng lớn lên trong cô nhi viện, hai người đã từng là bạn tốt như thế, cùng nhau đi qua những tháng ngày tăm tối mà dựa dẫm vào nhau, anh ta đã từng chăm sóc giống như một người anh trai tốt của mình, còn hôm nay, anh ta muốn trừ khử mình, Ân Phi Trường, anh đã biến thành động vật máu lạnh rồi sao? Tại sao, anh lại ra tay tàn nhẫn với tôi như thế?
Cũng được, chặt đứt ngón tay của tôi, quá khứ của tôi hoàn toàn bị vứt bỏ, Ân Phi Trường, dù cho anh hung ác thế nào, tôi tuyệt đối sẽ không phục tùng anh đâu.
Trong lòng Lam Ninh nghĩ như thế.
Đầu cô đột nhiên đau kinh khủng, tư duy cũng dần trở nên mơ hồ.
Nhìn mắt Lam Ninh trở nên lờ đờ, Dạ Thiên Kỳ biết Lam Ninh vì thương nặng mà dẫn đến sốt cao, anh vội làm ướt khăn mặt, vắt kiệt sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán của Lam Ninh, cho Lam Ninh hạ sốt.
“ Lam Ninh, em đừng nói nữa, mau nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc. Đợi tỉnh lại, sẽ không đau nữa.” Dạ Thiên Kỳ dịu dàng nói.
Ánh mắt hiền hòa của Lam Ninh chăm chú nhìn Dạ Thiên Kỳ, cô khẽ gật đầu, lúc này thuốc tê đã hết tác dụng, cô cảm thấy càng đau hơn.
Cô rất muốn ngủ, nhưng đau đớn khiến cô không tài nào ngủ được.
Chỉ cần nhắm mắt lại, là sẽ bị những đau đớn ở ngón tay và ngực làm cho tỉnh giấc.
Cảm giác đau đớn khiến cô gần như không chịu nổi.
Dù cho như thế, Lam Ninh vẫn cố gắng cười cười: “ Vâng, em sẽ ngoan ngoãn ngủ, anh cũng trông em mấy tiếng rồi, anh cũng nghỉ đi! Không cần phải ở cạnh em đâu!”
Dạ Thiên Kỳ nhẹ lắc đầu: “ Không được, anh phải ở đây chăm em, Lam Ninh, anh lo Ân Phi Trường sẽ lại làm hại em, cho nên, anh nhất định phải ở bên cạnh em.”
Anh ấy lại kéo ghế tiến lên phía trước một chút, sau đó dựa vào cạnh giường của Lam Ninh, nhẹ nhàng nói: “ Lam Ninh, em ngủ đi, có anh ở đây canh cho em rồi.”
“ Thật là một kẻ ngốc.” Lam Ninh nhẹ thở dài, cô cũng không giải thích với Dạ Thiên Kỳ gì nữa, cô biết Dạ Thiên Kỳ rất bướng bỉnh, mình nói thế nào với anh ấy, anh ấy cũng sẽ không đồng ý ra ngoài.
Được thôi, thế thì để kệ anh ấy đi.
Nghĩ đến đây, Lam Ninh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cố để cho mình chìm vào giấc ngủ.
Nhưng đau đớn trên tay và ngực khiến cô không kìm nén được kêu một một tiếng “ ai ya.”
“ Đau........” Lam Ninh khẽ rên rỉ đau đớn.
Cô nói như thế, Dạ Thiên Kỳ lập tức thấy căng thẳng, anh vội đứng dậy, cuống quýt nói: “ Lam Ninh, sao thế? Đau lắm phải không?”
“ Vâng.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói.
Dạ Thiên Kỳ khẽ cau mày lại, anh biết vết thương của Lam Ninh không hề nhẹ, đặc biệt là gãy xương và đứt ngón tay.
“ Dạ Thiên Kỳ, em đau đến nỗi không ngủ được, làm thế nào đây?” Lam Ninh từ từ mở mắt nhìn Dạ Thiên Kỳ.
“ Làm thế nào nhỉ?”Dạ Thiên Kỳ bối rối đi đi lại lại trong phòng.
Mình phải làm gì mới khiến Lam Ninh bớt đau đây?
Cũng không thể lúc nào cũng dùng thuốc giảm đau cho Lam Ninh được?
Cuối cùng anh ấy cũng nghĩ ra một cách.
Lập tức quay người ngồi xuống bên cạnh Lam Ninh, anh nhẹ nhàng nói: “Lam Ninh, anh nghĩ ra rồi, anh kể chuyện cho em nghe nhé, câu chuyện rất hay rất hay.”
Lam Ninh chịu đau, mỉm cười nhìn Dạ Thiên Kỳ: “ Anh còn biết kể chuyện nữa à?”
“ Đương nhiên rồi, từ nhỏ anh đã là Đại Vương kể chuyện, nhìn không ra sao?” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Anh kể cho em nghe chuyện hay, em nghĩ em tập trung nghe xong dần dần sẽ chìm vào giấc ngủ.”
“ Lợi hại như thế à?” Lam Ninh yếu ớt nói, “ Dạ Thiên Kỳ còn biết kể chuyện?”
“ Đừng xem thường, em sẽ không khỏi ngạc nhiên đâu.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng thay một chiếc khăn mặt khác trên trán của Lam Ninh, sau đó bắt đầu kể chuyện cho Lam Ninh nghe.
Thế là, anh ấy kể hết truyện này đến truyện khác cho Lam Ninh nghe, tại vì sợ Lam Ninh sẽ cười, khiến những chỗ xương gãy càng đau hơn, anh ấy không dám kể truyện cười.
Dạ Thiên Kỳ quả nhiên có bản sắc của đại vương kể chuyện, anh ấy có thể kể truyện chiến tranh, truyện phản động, truyện tình yêu, truyện cổ tích đều kể một cách say sưa, Lam Ninh cũng nghe hết sức chăm chú.
“ Anh Tiểu Dạ, thật sự nên ghi âm lại truyện anh kể, sau đó em xuất bản giọng nói của anh kiếm một cục tiền. Anh hát hay, vừa đẹp trai lại vừa có tiền, kể truyện cũng giỏi, anh nói em anh có gì mà không tốt chứ? Chị Nhụy Nhụy không chọn anh, thật là quá đáng tiếc....” Lam Ninh lẩm bẩm nói.
Dạ Thiên Kỳ không biết nói gì.
Lam Ninh tiếp tục nói: “ Tiểu Dạ, nếu như có thể thường xuyên nghe thấy anh kể chuyện thì tốt biết bao!”
Dạ thiên Kỳ dịu dàng xoa vào cánh tay của Lam Ninh, nhẹ nhàng nói: “ Mau khỏe lại, lúc nào em muốn nghe anh sẽ kể cho em nghe.”
Lam Ninh gật gật đầu, lại bắt đầu tiếp tục nghe Dạ Thiên Kỳ kể chuyện, cứ nghe cứ nghe, cô dường như quên đi đau đớn của mình, chìm vào giấc ngủ.
Họng Dạ Thiên Kỳ gần như đã khô cả đi rồi, lúc này mới thở phào một hơi, nhìn Lam Ninh ngủ ngon, anh mới nhẹ lòng một chút.
Nếu như thế này có thể giải tỏa những nỗi đau đớn trên cơ thể em, anh nguyện tiếp tục kể cho em nghe.
Không biết kể bao lâu rồi, Dạ Thiên Kỳ bò nhoài ngủ bên cạnh giường Lam Ninh.
Ánh trăng nhẹ nhàng duyên dáng hắt lên trên khuôn mặt của hai người trẻ tuổi, hai khuôn mặt còn yêu kiều hơn cả ánh trăng.....
Bầu không khí im lặng như thế, thời gian cũng dần dần trôi đi......
Không biết bao lâu sau, Lam Ninh từ từ mở mắt.
Cô nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ nhoài người ngủ bên cạnh mình, Dạ Thiên Kỳ lúc này yên tĩnh ngủ ở đó, giống như một đứa trẻ hồn nhiên vậy.
Lam Ninh khẽ động môi, dường như cơ thể không còn đau như lúc trước nữa, là vì có Dạ Thiên Kỳ ở bên cạnh sao?
Cô nhìn ánh trăng tròn ở bên ngoài cửa sổ, thực sự, đây là điều mình mong đợi, người đàn ông mình thích yên lặng ở bên cạnh mình.
Lúc này, Dạ Thiên Kỳ cũng khẽ mở mắt, vừa mở mắt, anh lập tức nhìn về phía Lam Ninh, lại nhìn thấy Lam Ninh cũng đang nhìn anh ấy.
Anh ấy giật nảy mình, đôi mắt đẹp căng thẳng nhìn Lam Ninh.
“ Lam Ninh, đỡ nhiều hơn chưa?” Anh ấy rất quan tâm hỏi.
“ Đỡ nhiều rồi, tại sao anh lại dậy, đang ngủ ngon mà!” Lam Ninh khẽ nói, “ Nhìn anh ngủ rất ngon.”
Bây giờ, giọng nói của Lam Ninh có lực hơn trước rồi.
“ Thật sự không đau nữa à?” Dạ Thiên Kỳ hơi nghi ngờ nhìn Lam Ninh, giống như trên mặt Lam Ninh mọc hoa vậy.
“ Có anh ở bên cạnh, dù là đau cũng cảm thấy không đau nữa. Có một người quan tâm em, khiến em rất vui.” Lam Ninh mỉm cười nói.
Dạ Thiên Kỳ cười đưa tay nhẹ vuốt ve bàn tay không bị thương của Lam Ninh, dịu dàng nói: “ Lam Ninh, mau khỏe lại, em khỏe nhanh anh còn đưa em đi ăn thịt cừu nướng mà em thích nữa.”
“ Được ạ.” Lam Minh mỉm cười nói, “ Em phải ăn....thật nhiều.”
“ Được, em có thể ăn được bao nhiêu thì cứ ăn.” Trong giọng nói của Dạ Thiên Kỳ mang đầy phấn khởi.
Danh sách chương