Dạ Thiên Kỳ không thể tin được nhìn khuôn mặt thanh tú đó của Lam Ninh, anh nhẹ nhàng nói: “ Lam Ninh, em biết mình đang nói gì không? Em không phải nói mãi mãi sẽ không quay lại tổ chức đó sao, sẽ không quay về bên cạnh tên quỷ dữ đó sao?”

“ Đúng, em đã từng nói,” Lam Ninh bình thản nói, “ Em vốn dĩ không muốn quay về trong tổ chức, nhưng em bây giờ nghĩ, nếu như không quay về trong tổ chức, em có thể làm gì chứ? Em vốn dĩ là một tên trộm, ngoài ăn trộm ra, em cũng không biết làm gì khác, quan trọng nhất là, em sợ chết. Em không muốn đắc tội Ân Phi Trường, anh nói em trẻ trung xinh đẹp, nếu như bị giết, thế thì không đáng, cho nên, em suy nghĩ rồi, tiểu Dạ, em không muốn tiếp tục thế này nữa. Mấy ngày trước em là muốn được ở bên anh, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới thật sự, nhưng em nghĩ, anh có lẽ vẫn coi em là người thay thế Tô Tư Nhụy, em không muốn làm người thay thế cho bất cứ ai, em phải quay về cuộc sống tự do phóng khoáng đó.” Lam Ninh không quay đầu lại, chỉ nói những câu lạnh lùng đó cho Dạ Thiên Kỳ nghe.

“ Anh không tin, nhất định là Ân Phi Trường nói gì đó với em. Em nói cho anh biết, có phải Ân Phi Trường uy hiếp em không?” Dạ Thiên Kỳ kéo lấy tay Lam Ninh.

Anh không dám tin Lam Ninh tại sao lại thay đổi nhanh như thế? “ Không phải, em chỉ là suy nghĩ kỹ tình thế hiện nay của mình, em thật sự không muốn đắc tội Ân Phi Trường, hôm đó, là Đóa Đóa bị treo vào bánh xe quay tròn, không chừng sau này chính em sẽ bị treo lên bánh xe đó, em không muốn sau khi chúng ta kết hôn, mỗi ngày nhắm mắt lại đều lo lắng sẽ không nhìn thấy mặt trời của ngày mai, mỗi ngày ra cửa, lo lắng buổi tối có còn được về nhà hay không, đây là những ngày gì thế? Em không muốn tiếp tục sống thế này nữa. Em không muốn để anh lo lắng sợ hãi, cũng không muốn mình bị Ân Phi Trường truy sát, đây chính là lý do dành cho anh.” Lam Ninh dừng lại một lúc, tiếp tục nói, “ Hơn nữa, em nói chuyện điện thoại với Ân Phi Trường, thực ra, Ân Phi Trường nói với em, anh ta thực ra đã thích em, anh ta muốn em quay về, anh ta sẽ không lợi dụng em, khống chế em, mà thật lòng coi em như người yêu của anh ấy, anh ấy làm như thế, khiến em rất cảm động, người đàn ông ngang ngược đó, thật sự khiến em động lòng rồi!”

Lam Ninh hời hợt dửng dưng nói.

Dạ Thiên Kỳ khẽ lắc đầu: “ Lam Ninh, Ân Phi Trường là người thế nào, em không phải không biết? Ngón tay của em tại sao bị mất? Em quên rồi sao? lẽ nào em liền sẹo mà quên mất đã từng đau thế nào sao?

Lam Ninh nhấc tay lên, im lặng nhìn ngón tay thiếu đốt đó, cô nhẹ nhàng nói: “Anh ta đã nói rồi, anh ta rất xót xa, anh ta sẽ dùng cả đời để bù đắp, em động lòng rồi, em mới phát hiện, anh ta trong lòng em có vị trí rất quan trọng, chỉ cần anh ta dịu dàng với em như thế là được rồi, dù sao cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hơn nữa là cùng sở thích như nhau.”

Lam Ninh nghiêm túc nói.

Dạ Thiên Kỳ nghe Lam Ninh nói như thế, chỉ cảm thấy Lam Ninh dường như đã điên rồi, anh ấy bước lên trước, hai tay giữ lấy vai Lam Ninh: “ Lam Ninh, rốt cuộc em làm sao thế? Tại sao đột nhiên em biến thành thế này?”

“ Không phải thay đổi, chỉ là hôm nay em đã nghĩ kỹ rồi, em vẫn còn trẻ, em chưa sống đủ, em không muốn chết! Nếu như em tiếp tục theo anh, không chừng em cũng sẽ chết trong tay Ân Phi Trường, nếu như em ngoan ngoãn một chút đi theo anh ta, em sẽ không sao, ai đùa được với tuổi thọ của mình chứ, ai biết được mệnh mình dài hay ngắn chứ? Cho nên, em quyết định, em sẽ quay về bên cạnh Ân Phi Trường.” Lam Ninh lạnh lùng nói, “ Tiểu Dạ, anh đối với em tốt như thế, em rất cảm kích, ở bên cạnh anh rất vui, em mãi mãi nhớ những tháng ngày ở bên cạnh anh, nhưng em là một tên trộm, một tên trộm đã từng rơi vào địa ngục, em thật sự không thể sống dưới ánh sáng mặt trời, nếu như em ở bên anh, thế thì mỗi ngày em sẽ phải sống bị người khác bảo vệ và canh chừng, thế thì, em nhất định sẽ điên mất, tiểu Dạ, anh cũng không phải đối thủ của Ân Phi Trường, anh không đấu lại hắn được, anh cũng không bảo vệ được em, em muốn sống, em không muốn chết thảm như thế, lần này em mất đầu ngón tay, lần sau chính là mất mạng, em tiếc mạng sống của mình.”

Hai tay cô ấy lắc mạnh, gạt hai tay của Dạ Thiên Kỳ ra: “ Hôm nay, em gọi điện cho Ân Phi Trường, anh ta rất chào đón em trở về, chỉ cần em quay về, những đám mây mù sẽ biến mất, hơn nữa, em vẫn thích anh ta, anh ta là người đàn ông khiến em thật sự rung động, đó là người đàn ông phong độ khí khách! Tiểu Dạ, anh là một người tốt, nhưng em đối với anh, chỉ là cảm kích,” Cô nhẹ nhàng nói, “ Lát nữa em sẽ thu dọn đồ đạc, sẽ đi khỏi đây, Dạ Thiên Kỳ, anh xứng với một cô gái hiền lành ngoan ngoãn môn đăng hậu đối, tiểu Dạ, anh xứng với một cô gái hoàn mỹ, chứ không phải một kẻ trộm, em chúc anh hạnh phúc, cũng xin anh, quên đi một kẻ trộm như em!”

Lời của cô, lạnh lùng như thế, lạnh đến nỗi cơ thể Dạ Thiên Kỳ nổi hết cả da gà lên rồi.

“ Lam Ninh, anh không tin, tại sao em lại thay đổi nhanh như thế?” Dạ Thiên Kỳ cảm thấy người mình như đang đung đưa vậy.

“ Em không thay đổi, em chỉ là bị tình cảm của anh làm cho mơ hồ, hôm nay, em tỉnh lại rồi, em vẫn là em, vẫn là Lam Ninh đó, em lăn lộn trong xã hội đen bao nhiêu năm, không phải là một người con gái trong sáng. Em không phải là Tô Tư Nhụy thuần khiết, em là một tên trộm bị truy nã, em không thể ở bên cạnh anh, em không muốn bất cứ ai gặp phải vận rủi, cũng không muốn mang cho mình phiền phức. Cho nên, em không thể giúp anh được, dù cho là hôn lễ giả, hay là hôn lễ thật, em đều không thể tham gia.” Lam Ninh lạnh lùng nói,

Cô liếc nhìn Dạ Thiên Kỳ, nhanh bước lên lầu, đi vào trong phòng ngủ của mình, lấy những thứ đồ quan trọng của mình rồi cho vào trong balo, sau đó đi xuống lầu.

Bước xuống, cô vẫn nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đờ đẫn đứng ở trong phòng khác, bộ dạng khiến người khác nhìn cũng phải xót xa.

Trước nay chưa bao giờ nghĩ một người đàn ông cũng trở nên đáng thương như thế, khiến người ta thương xót như thế.

Lam Ninh biết, trái tim Dạ Thiên Kỳ nhất định bị mình làm tổn thương rồi.

Có lẽ anh ấy vẫn chưa hết hy vọng.

Nhưng, Dạ Thiên Kỳ, anh nhất định phải tuyệt vọng!

“ Tiểu Dạ, cảm ơn những tháng ngày anh chăm sóc em.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói, “ Em đi đây, anh cũng bảo trọng.”

“ Lam Ninh, đừng quay về đó, em sẽ hối hận.” Dạ Thiên Kỳ cao giọng nói.

“ Xin lỗi, em sẽ không hối hận. em chỉ là muốn sống lâu hơn chút mà thôi.” Lam Ninh nhẹ giọng nói, cô đeo chiếc balo đi ra khỏi cửa, dường như đột nhiên nhớ ra gì đó nên dừng lại.

“ Đúng rồi, Tiểu Dạ, em nghĩ, thứ đồ này, nhất định phải trả lại cho anh.” Lam Ninh vừa nói, vừa tiến đến, tháo chiếc nhẫn “ yêu ở trong lòng” đưa vào tay Dạ Thiên Kỳ: “ Chiếc nhẫn này em nghĩ em không dùng đến, vẫn nên trả lại cho anh, đợi anh tìm được cô dâu thuộc về mình, anh tặng cho cô ấy!”

Lời nói của cô ấy lạnh lùng như cứa vào tim Dạ Thiên Kỳ. Mình khó khăn lắm mới tìm được tình yêu thuộc về mình, giờ lại bay đi rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện