“ Nha đầu thối.....cô dám bán đứng tôi à?” Ân Phi Trường sa sầm mặt mặt bước nhanh về phía Lam Ninh.

Mỗi bước chân, hơi thở nguy hiểm của hắn càng thêm nặng nề, khí chất mạnh mẽ mà nguy hiểm đó dường như đè bẹp Lam Ninh.

Nhưng Lam Ninh không hề sợ hãi, cô mặc dù vẫn ngồi trên đất, nhưng vẫn giữ vẻ rắn rỏi và kiên cường, cô chống hai tay xuống đất, trên khuôn mặt mềm mại như nước là vẻ ngang ngược và dửng dưng.

“ Anh Phi Trường, anh nói cái gì, em không hiểu.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói. Lúc này, cô tuyệt đối không được thừa nhận.

“ Không hiểu? Cô làm cái gì, cô không biết sao?” Ân Phi Trường lạnh lùng nói.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn về ngăn kéo đó, không nghe giải thích đi về phía đó, hắn ngay lập tức dùng lực kéo ngăn kéo ra, lực của hắn mạnh như thế, khiến chiếc khóa nhỏ của ngăn kéo đó bị tung ra.

Nhưng Ân Phi Trường sững người lại, bên trong là một bức tranh, trên bức tranh, một đứa bé trai và một đứa bé gái cùng nắm tay chạy nhảy trên đồng cỏ, xung quanh bọn họ, là những con bướm bay lượn đầy màu sắc.

Ồ? Ân Phi Trường sững sờ một lát, hắn nghĩ rằng Lam Ninh đang giấu thứ gì đó trong ngăn kéo, nhưng không ngờ đó chỉ là một bức tranh.......

“ Đây là.......” Ánh mắt u ám đó của Ân Phi Trường có gì đó khó hiểu nhìn Lam Ninh.

“ Anh Phi Trường, em luôn nhớ về tất cả những kỷ niệm hồi còn nhỏ của chúng ta, cho nên, em đã vẽ nó ra, để nhớ lại tình cảm thời thơ ấu của chúng ta.” Lam Ninh khẽ nói.

Ân Phi Trường im lặng nhìn Lam Ninh, đương nhiên, lời của Lam Ninh, hắn thật sự có chút rung động, mình và Lam Ninh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tất cả thời thơ ấu thực sự vẫn khiến người ta hoài niệm.

Nhưng máy nghe trộm đó....

Có lẽ thật sự không phải cô ấy làm? Được rồi, vậy thì phải điều tra lại lần nữa.

“ Ninh Ninh, đừng lúc nào cũng hoài niệm quá khứ, chúng ta phải nhìn về tương lai, chúng ta sau này, sẽ tươi đẹp hơn rất nhiều.” Ân Phi Trường đưa tay vỗ nhẹ vào vai Lam Ninh, “ Ninh Ninh, anh xinh lỗi, vừa nãy anh nhất thời xúc động, anh cho rằng người bán đứng anh là em........”

Trên mặt Lam Ninh lộ ra biểu cảm ấm ức: “ Anh Phi Trường, mặc dù em đã từng hận anh vì đã uy hiếp em quay về tổ chức, nhưng trong thời gian dài này, anh đối với em tốt như thế, em cũng không phải kẻ ăn cháo đá bát, em nghĩ có lẽ anh mới là người phù hợp nhất với em trên thế giới này, có lẽ tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta em thật sự không có cách nào mà buông bỏ? Khi tất cả trở thành thói quen, em cảm thấy mình đã không thể rời xa anh được nữa.”

Cô khẽ cúi đầu, bộ dạng ủ rũ đó trông thật đáng thương. Khiến Ân Phi Trường không rung động không được.

Có lẽ, thật sự không phải cô ấy?

Hắn giơ tay ra, nhẹ dìu bờ vai mảnh mai của Lam Ninh dậy, dịu dàng nói: “ Ninh Ninh, em biết là được, em biết tấm lòng của anh là được, em nói không sai, anh thật sự là người đàn ông phù hợp nhất của em trên thế giới này, ở đây mới là nhà của em.”

Lam Ninh nhẹ nhàng nép vào lòng hắn ta, trong đôi mắt long lanh ánh lên vẻ sắc lạnh.

Tạm thời qua rồi, nhưng không có nghĩa là mình đã an toàn.

Cô biết tính cách đa nghi của Ân Phi Trường, hắn nhất định sẽ không chịu để yên, hắn nhất định sẽ tra ra mình, cho nên, nhất định phải nhanh tay hành động.

.........

Ban đêm.

Khi Ân Phi Trường vẫn còn ngủ say, Dạ Thiên Kỳ mang theo người ẩn nấp bao vây quanh khu vực biệt thự của Ân Phi Trường.

Trước đó, anh đã thăm dò kỹ tất cả tình hình.

Cho nên, tranh thủ ban đêm, bọn họ mới mò đến.

Dạ Thiên Kỳ, vừa vẫy tay, mấy tên thuộc hạ tóm một thanh niên dẫn đến.

Tên này vốn dĩ là vệ sĩ vòng ngoài của Ân Phi Trường, tên là A Thanh, nhưng hôm nay đi ra ngoài mua đồ bị người của Dạ Thiên Kỳ tóm sống.

Thằng cha này gan bé, vậy mà dám phản bội Ân Phi Trường, chẳng có cách nào, hắn thật sự rất sợ chết!

Dạ Thiên Kỳ biệt danh Dạ Xoa, dường như cũng không đồng nghĩa là lương thiện dễ thương hơn Ân Phi Trường chăng?

Anh ấy đối tốt với người mình quan tâm, nhưng không phải đối với tất cả mọi người đều tốt.

“ Mày, đi lên.” Dạ Thiên Kỳ dùng súng dí vào đầu tên A Thanh, “ Đừng giở trò, tao sẽ tiêm thuốc độc vào người mày ngay lập tức, nếu như mày dám giở trò, mày chịu tội thay cho đại ca của bọn mày trước đi.”

A Thanh vội gật đầu: “ Dạ thiếu gia, anh yên tâm, em thực sự cũng ghét Ân Phi Trường rất lâu rồi, thằng cha này trong mắt không coi ai ra gì, đặc biệt cao ngạo, lòng dạ nham hiểm độc ác, em không muốn làm cho hắn từ lâu rồi.”

“ Được, thế thì cho mày một cơ hội lập công.” Dạ Thiên Kỳ chỉ A Thanh, “ Đi đi?”

Vội đứng lên, đi về phía cửa của biệt thự.

Cả khu ngoài biệt thự này đều bị Dạ Thiên Kỳ mua chuộc rồi.

“ Không thể từ cổng trước vào, sẽ bị camera phát hiện, tôi biết có một lối vào bí mật, canh cửa rất ít.” A Thanh nói.

“ Được, dẫn bọn tao đi. Đừng giở trò đấy.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.

A Thanh dẫn những người này lén lút lần mò đi đến lối vào bí mật.

“ Này, tao về rồi, mở cửa đi.” A Thanh lớn tiếng nói.

Giọng nói đàn ông của A Thanh vừa dứt, thì có một thân hình cao to khoảng mét tám, lực lưỡng từ trong bóng tối đi ra.

Bọn họ chính là vệ sĩ của Ân Phi Trường, hôm nay đến phiên bọn họ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn của cửa ra vào biệt thự.

“ A Thanh, mày đi đâu đấy? Có mang về cho bọn tao thứ gì ngon không?” Một tên bặm trợn xắn tay áo lên, A Thanh không phải đi mua rượu sao? Tối nay cần uống chút rượu lấy tinh thần, chỉ có điều thằng cha này đi từ lâu rồi giờ mới quay về, thật sự, đúng là đồ lười nhác.

Nếu như Ân Tiên sinh biết, sẽ lột da hắn ra.

“ Các anh em, nhà đột xuất có chút việc, tao vội quay về; quên không mang chút đồ cho anh em rồi, lần sau nhất định sẽ mang.” A Thanh cười trừ nói.

Còn người đàn ông lên tiếng đầu tiên đó, quan sát A Thanh từ trên xuống dưới; phát hiện tay A Thanh giấu ra đằng sau, nham hiểm cười nói: “ Tao không tin, là trong tay mày phải không?” Lời vừa dứt xuống, vội lao ra đằng sau A Thanh, khi mắt hắn nhìn thấy tay A Thanh bị còng, cơ thể hắn cũng bị ngã nhào xuống.

Tên đó chết mà không nhắm mắt, mắt chằm chằm nhìn hai người bên cạnh hắn.

Mấy người khác nhìn thấy, không kìm được phẫn nộ: “ Bọn mày có ý gì thế?” Nhìn A Thanh, rồi lại nhìn người đàn ông ngã trên đất.

Yết hầu tên đàn ông đó bị một vết dao cứa rách, máu không ngừng chảy ra ngoài, không bao lâu sau, máu chảy khắp cổ hắn, có thể nhìn ra thủ đoạn dã man; một nhát chết ngay, bọn họ không có chút nghi ngờ nào với A Thanh, vẫn tin tưởng, không ngờ lại có thể xảy ra chuyện.

A Thanh nhìn bọn họ nhún nhún vai, con người chuyển động trái phải; những người sống sót lập tức cảnh giác, nhưng chính lúc này, mấy đường dao sắc lẹm lóe sáng phi vào ngực bọn họ, đến một tiếng kêu cũng không có.

Lần lượt ngã sõng soài trên đất, có người còn giơ tay chỉ về phía A Thanh, lưng A Thanh cũng bị dọa cho lấm tấm mồ hôi.

“ Dẫn đường.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói, ánh mắt sâu xa rắn rỏi của chim ưng; anh và thuộc hạ của anh từ trong bóng tối bước ra, Dạ Thiên Kỳ giơ tay phất: “ Đêm những xác chết này kéo ra ngoài cỏ vùi xuống, dặn 20 người ẩn nấp ở đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện