6h45 phút sáng.

Mẹ liên tục gọi:

“Điệp! Dậy đi con, muộn học rồi!”

“Vâ…âng…Mẹ cứ đi đi, con dậy đây!”

Nhưng mẹ vừa đi, Điệp lại trùm chăn ngủ. Bỗng nhiên điện thoại vang ầm lên:

“Sát thủ Thanh gọi, sát thủ Thanh gọi!” – Thanh là BFF của nó, nó để riêng cả nhạc chuông cho con bạn này, và cũng là cái chuông to nhất có thể đánh thức được nó. Oáp buồn ngủ chết!

“Mày có biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn chết trương trên giường vậy?” – Giọng Thanh đáo để - “Còn có 15 phút nữa thôi đấy!”

Giọng Thanh chẳng khác gì gà gáy, Điệp bật phắt dậy. Từ hôm qua nó buồn quá cứ chỉ biết ngủ, chẳng biết đến trời đất là gì cả.

Điệp mặc vội mặc vàng quần áo. Trời ơi! Nhìn nó trong gương xem, mắt thâm quầng lại rồi. Hôm qua nó khóc nhiều quá.

Tự dưng nhìn đôi mắt, Điệp lại buồn. Nó không thể quên được những lời nói hôm qua.

Thanh và Vỹ háo hức cùng trao đổi bài tập Vật lý vì hôm nay sau Chào cờ là tiết Lý luôn mà. Thanh hỏi:

“Không biết là Điệp có gỡ được điểm không nhỉ?”

“Hôm trước tớ giảng cho thì học tốt lắm, nhưng mà…”

“Nhưng sao?”

“Hôm qua tớ thấy…Kìa đến rồi!” - Vỹ giật mình nhìn ra cổng trường.

Điệp bước vào trong sân trường, gương mặt buồn bã bơ phờ. Đôi mắt nó thâm quầng thảm hại, Điệp rất xinh đẹp nhưng chỉ cần buồn đi một cái thì nó lập tức từ thiên nga trở thành vịt ngay.

Thanh cảm thấy lạ, ra hỏi:

“Mày không sao đấy chứ Điệp?”

Điệp im lặng, chẳng nhìn ai cả. Bỗng nhiên có tiếng của lũ học sinh:

“Trinh đến rồi kìa!”

“Công chúa đã đến!”

“Chị ấy xinh thật đấy, lúc nào cũng xinh!”

“Em chào chị!!!”

Điệp, Thanh, Vỹ quay lại. Trinh đang vén mái tóc dài của nó, nhìn có vẻ rất tự kiêu. Điệp buồn bã nhìn nó, trong lòng vừa giận vừa buồn. Trinh bước tới, mỉm cười với Thanh và Vỹ, nhưng không hề cười với Điệp mà chỉ ném một ánh nhìn sắc nhọn rất nhanh:

“Xin chào!”

“Chào cậu!” – Thanh và Vỹ đều cười chào lại, không hề biết chuyện gì.

“Chào Điệp!” – Trinh cố tình dài giọng chào Điệp, nhấn mạnh việc chỉ có Điệp là không hề để ý đến nó.

Điệp thở dài:

“Ừ chào…”

Trinh không hề hài lòng với thái độ đó của Điệp, nhưng nó vẫn cố cười:

“Hôm nay có môn Văn, tớ không được giỏi môn này lắm. Nghe nói Điệp giỏi Văn ra phết, Điệp có thể giúp tớ mấy bài không?”

Điệp không muốn nhưng vì có người nên đành đồng ý. Trinh dẫn Điệp ra một bồn cây, còn cười cười nói nói bảo Điệp ngồi cạnh nó để che mắt người khác. Vỹ và Thanh thấy hai người có vẻ thân nên chẳng để ý gì nữa, tiếp tục quay sang ôn bài.

Trinh vẫn nhìn vào quyển sách Văn nhưng nó không còn nghĩ đến việc giúp đỡ học hành nữa. Nó cất một giọng nói sắc lẹm:

“Hôm qua cậu đã nghe và nhìn thấy hết những gì ở bệnh viện đúng không?”

Điệp giật mình.

“Tôi đã biết cậu đến rồi!” – Trinh nói tiếp.

“Sao cậu biết?”

“Nhà tôi gần nhà cậu như vậy, hôm qua Vỹ lại đến nhà tôi, tôi đoán thế nào Vỹ cũng đến chỗ cậu thôi. Vỹ và cậu có vẻ rất thân…”

“Thì sao?” - Điệp trả lời đầy thách thức.

“…Nhưng cậu thích anh Bằng đúng không?”

Điệp giật bắn mình. Con này nói gì vậy chứ? “Tôi thừa biết rồi Điệp ạ, cái cách cậu nhìn anh Bằng tôi thừa biết. Anh Bằng rất giỏi nhiều môn, trong đó có Sinh Học, nếu được anh ấy giúp thì cậu có thể vượt qua được cuộc tuyển chọn của nhà trường và đi thi chứ gì? Và tôi thấy anh ấy cũng yêu quý cậu nữa, tôi thấy cậu may mắn đấy. Nhưng tôi nói cho cậu biết, không gì cản được tôi đâu!”

“Cậu…”

“Điệp!” – Trinh ngẩng lên – “Cậu có tất cả, tại sao cậu vẫn không thể nhường tôi? Cậu có cả một gia đình, có bạn bè, lại có anh Bằng ủng hộ, cậu có gần như tất cả rồi, còn tôi thì sao? Đúng, tôi có kiêu ngạo, có lúc xấu tính, nhưng tôi không có cha, không có mẹ, họ hàng chẳng có ai nuôi nấng lại phải sống nhờ cô Lan – dì của anh Bằng và Vỹ nhưng cô ấy chỉ là bạn của mẹ tôi. Cuộc sống của tôi dù đầy đủ kinh tế nhưng thiếu thốn tất cả yêu thương, may có bác tôi đón tôi lên đây học nên tôi mới được một chút hy vọng. Điệp, tôi ghét cậu! Cậu biết vì sao không? Vì cậu có tất cả nhưng cậu lại tham lam muốn tước đi cả ước mơ của một người không có gì cả!”

Trinh đứng lên, sụt sùi khóc chạy đi. Một mình Điệp ngồi lại bồn cây, trong đầu không biết nghĩ gì nữa. Còn Trinh, nó chạy ra thật xa bồn cây đó, đứng đằng sau tường của trường. Nó mỉm cười: “Điệp, mày thông minh đấy, xinh đẹp đấy, tốt bụng đấy nhưng mày quá dễ tin. Chỉ cần những lời mĩ miều như thế đủ đánh vào cái trái tim cảm xúc của mày rồi, mày đừng hòng vượt mặt được tao! Tao sẽ cho mày quyên sinh trước chứ không phải tao đâu!” Hôm nay chào cờ hết cả tiết, khi lên lớp thì chỉ còn 5 phút là vào tiết Lý. Vỹ nhìn Điệp thẫn thờ không nói không rằng gì, cậu hơi lo liền hỏi:

“Điệp, cậu vẫn còn nhớ kiến thức bài cũ đấy chứ?”

“Ừ có…” - Điệp trả lời nhưng đầu óc vẫn để đi đâu.

“Thật không đấy? Vậy tôi hỏi thử nhé: Đồ thị biểu diễn sự phụ thuộc của cường độ dòng điện vào hiệu điện thế là gì?”

“Thì là trục tung, trục hoành…” - Đầu óc Điệp thực sự loạn hết lên.

“Cha mẹ ơi, cậu lại quên rồi à?????? Tôi đảm bảo cái đầu cậu chẳng còn gì hết nữa đúng không? Còn có 5 phút nữa, à không 3 phút nữa là vào tiết rồi, cậu có biết không hả?????” - Vỹ hét lên.

Tiếng Vỹ làm thức tỉnh Điệp. Nó hoảng hốt nhận ra mình giờ đã quên sạch chẳng nhớ gì cả. Vỹ bảo:

“Lấy sách ra mà học đi, thuộc một chút cũng được!”

Điệp cuống cuồng giở cặp. Trời!!! Sách nó đâu rồi? Rõ ràng sáng nay nó còn cầm trên tay mà! Không thể mất được!

Đồng hồ trên tường cứ tích tắc không đợi ai cả.

Điệp cuống lên, lục tung cái cặp nhưng không thấy đâu cả.

Nó hỏi loạn lên:

“Thanh, mày có thấy sách Lý của tao không?”

“Không, tao đâu biết!”

Nó buộc phải hỏi Trinh đang ngồi bàn trên:

“Trinh à, cậu có thấy…”

“Này đừng có hỏi tôi, sáng nay tôi học Văn cùng cậu chứ có học Lý cùng cậu đâu?”

Điệp hoảng thực sự, nó quay ngay sang Vỹ:

“Vỹ, cho tớ mượn sách!”

Vỹ định lấy ngay sách ra cho Điệp thì…

“CẢ LỚP, ĐỨNG!”

Tiếng lớp trưởng vang lên cắt đứt mọi hỗn loạn, chấm dứt thời gian cuống cuồng vừa rồi. Cô giáo Vật lý bước vào.

Điệp đứng chào, người nó như hóa đá.

Thật đen đủi, cô giáo không kiểm tra sĩ số mà giở sổ luôn:

“Cô gọi lên bảng kiểm tra bài cũ!”

Điệp cúi gằm mặt xuống, bầu trời đang đầy những mây đen kịt chuẩn bị đổ xuống những hạt mưa lớn. Hôm nay đúng là ngày không đẹp trời mà!

“Một bạn lên trả lời cho cô câu hỏi sau: Cường độ dòng điệnchạy qua dây dẫn có quan hệ gì với hiệu điện thếgiữa hai đầu dây dẫn? Sau đó lên làm cho cô bài tập trong sách bài tập, bài…Đó là vẽ đồ thị!”

Cả lớp giơ tay ào ào, vì câu hỏi quá dễ và bài tập cũng dễ nữa. Điệp mừng rỡ vô cùng, nó cúi người xuống thấp hơn nữa, một tuần rồi thế nào cô giáo cũng quên nó mà, cứ ỉm đi cái đã.

Nhưng hôm nay rõ là ngày không đẹp trời. Cô giáo đã ghi điểm 1 của nó vào sổ! Cô dò sổ, và hắng giọng:

“Cô mời bạn Nguyễn Lan Điệp! Hôm trước có điểm 1 đây!”

Bạn có thể tưởng tượng được Điệp lúc đó như thế nào không? Hãy tưởng tượng như bạn đang đứng ở một vực thẳm hoặc miệng núi lửa và bị đẩy xuống. Ôi lạy Chúa!

Vỹ vội kéo tay Điệp đứng dậy, nói nhỏ:

“Đi đi, câu hỏi đó dễ lắm! Tỉ lệ thuận, tỉ lệ thuận, đấy lên mà trả lời!”

Vì vội quá cậu chỉ nhắc được thế cho nó, mong rằng nó sẽ biết lắp câu hỏi vào mà trả lời, thế cũng được 5 điểm là tốt rồi. Nhưng tâm trạng Điệp đang rất tệ, đầu óc nó cũng mất hẳn thông minh.

Nó bước lên bục giảng, cô giáo vẫn ngồi chờ câu hỏi của nó một cách nghiêm nghị. Điệp quay xuống, cả lớp đang trân trân nhìn nó, nó lại càng cuống hơn. Nó dồn mắt về phía Vỹ và Thanh, và bỗng nhiên nó gặp nụ cười nham hiểm của Trinh.

“Anh Bằng, xin anh hãy giúp em, như vậy em mới có thể thực hiện được ước mơ và cũng là ý nguyện của bố mẹ em!”

“Điệp, cậu có tất cả, tại sao cậu không nhường tôi lấy một lần chứ?”

“Điệp, cậu tham lam tước đi cả ước mơ của một kẻ không có gì sao?”

Những lời nói của Trinh lần này hành hạ đầu Điệp rõ hơn, đáng sợ hơn. Điệp quay cuồng, nó không thể nhớ gì cả.

Ngoài trời bắt đầu mưa rất to.

“Em trả lời đi, sao lâu vậy?” – Cô giáo nhắc.

Điệp quay cuồng lý trí, nó cố nhớ những lời Vỹ vừa nhắc, rồi nó cứ thế nói ra:

“Em thưa cô, tỉ lệ thuận ạ…!”

“Cái gì tỉ lệ thuận?”

Điệp run người, nó quay sang cô:

“Em…không nhớ câu hỏi ạ…”

Cả lớp cười ầm lên. Cô giáo suýt nữa ngã khỏi ghế. Còn Vỹ thì gục đầu ngao ngán, sao hôm nay Điệp quá là ngu đột xuất!!!!

Cô giáo tức giận nhìn Điệp:

“Vậy tại sao em lại trả lời được? Ai nhắc em sao?”

“Dạ dạ đâu ạ…” “Thôi được, vậy giờ em vận dụng kiến thức làm bài cho tôi đi! Trước hết vẽ cho tôi cái đồ thị!”

Vỹ nhìn Điệp, cái đồ thị này cậu đã hướng dẫn Điệp mỏi hết cả tay rồi, đừng để cậu thất vọng đấy! Cậu thở phào, cũng vẽ được cái trục tung, trục hoành, chia vạch rồi kìa.

Cô giáo nhìn rồi nói:

“Được rồi, vậy em đặt điểm đi, I(A) là trục tung, U(V) là trục hoành. Đấy, rồi em làm bài đi!”

Vỹ mỉm cười, cô giáo đã nhắc cho thế chắc là phải nhớ hẳn rồi.

Ôi cha mẹ ơi!! Cái gì thế kia????

I(A) ở trục tung nhưng đang ở vị trí cái…đường ngang (trục hoành).

Nếu như đây không phải lớp học Vỹ sẽ hét lên mất.

ĐIỆP, ĐẦU ÓC CẬU ĐANG Ở ĐÂU THẾ HẢ???????????????

Cô giáo hết chịu nổi, đứng cả dậy:

“Mời em về ngay chỗ! Học hành như em thì yếu kém môn này mất thôi!!!”

Sấm sét đùng đoàng ngoài trời. Điệp về chỗ trong tiếng xì xào khinh miệt của cả lớp. Thực sự điểm phẩy Lý khó có thể trụ được ở 7 phẩy, khéo xuống mất thôi!

Trinh cười. Một nụ cười chẳng ai thấy (tác giả thấy ^^) nhưng cũng đủ cho thấy sự đắc thắng của nó.

Cô giáo ở trên vẫn chưa hết bực tức:

“Riêng em không thể gỡ gạc nổi gì! Điểm 1 hôm trước tôi vẫn giữ, hôm nay tôi cho thêm điểm 2, thế là tốt lắm rồi! Bạn nào ghi điểm thì ghi vào đi!”

Mưa vẫn rào rào át cả tiếng cô giáo. Nhưng mưa không thể át đi nỗi đau khổ trong Điệp. Nó không để ý những lời mắng của cô giáo, sự tức giận nổ óc của Vỹ, sự cằn nhằn của chúng bạn, sự đắc thắng của Trinh, chỉ giữ nguyên gương mặt đơ đơ không hề có cảm xúc vì con tim tưởng rằng đã tan nát vì sự thất vọng không gì thất vọng hơn.

Giờ Lý kết thúc, điểm học tập của lớp cô giáo trừ đi hẳn 1 điểm chỉ còn 9 điểm. Điệp bị ghi vào sổ ghi đầu bài. Lớp trưởng tức quá ra mắng Điệp:

“Điệp, tất cả là tại cậu đấy! Thi đua của lớp mới đầu tuần đã thế này sao?”

Nhưng Điệp không hề nghe thấy, tai nó bị bịt bởi những ký ức hỗn loạn. Vỹ bảo lớp trưởng:

“Cậu cứ đi ra đi, tớ sẽ nói với bạn ấy!”

Rồi Vỹ quay lại Điệp. Cậu tức giận vô cùng, công sức cậu giảng cho nó giờ lại xuống sông biển hết. Cậu hét to vào tai nó:

“Điệp, hôm nay xác cậu gửi đến đây còn hồn cậu bay đi đâu vậy hả!!!???????”

Tiếng hét của Vỹ luôn làm thức tỉnh Điệp. Nó giật mình, quay lại nhìn Vỹ. Cậu tiếp tục gắt:

“Tất cả những gì tôi giảng cho cậu cậu đổ hết đi như vậy sao? Có mỗi một câu hỏi dễ như thế, bài tập siêu dễ như thế cậu cũng làm cho thi đua của lớp trì trệ vậy à?”

Giờ Điệp mới nhận ra mình đã không vượt qua được lần kiểm tra bài cũ này. Nó mệt mỏi vô cùng:

“Vỹ, tớ mượn sách Lý…”

“Học xong rồi còn mượn gì nữa?” - Vỹ cáu.

“Tớ muốn xem lại cái đáp án bài tập vừa rồi, tớ không muốn chuyện này xảy ra nữa!” - Giọng Điệp mệt mỏi nhưng lại có vẻ rất gấp gáp.

Vỹ dù khó chịu nhưng cũng đành giở cặp ra. Điệp đang bơ phờ bỗng giật mình:

“Ớ Vỹ…”

“Cái gì?”

“Sao cặp cậu lại có 2 quyển sách Lý!!!???”

Vỹ giật mình nhìn vào cặp. Có 2 quyển sách trong cặp cậu!

Điệp vội vàng giật lấy ngay 2 quyển sách ấy ra. Một cuốn có nhãn là Hoàng Quang Vỹ, đúng là sách của Vỹ.

Nhưng cuốn kia có nhãn là…

…Nguyễn Lan Điệp…

Là sách của mình! Sao nó lại bay vào cặp cậu ta chứ?

Nỗi tức giận trào lên. Điệp ném quyển sách xuống bàn, giận dữ:

“Vỹ, cậu được lắm! Cậu dám lấy sách của tôi để tôi không học được ư?”

“Không phải tôi! Tôi không hề biết sách của cậu ở trong cặp tôi!” - Vỹ cũng vô cùng kinh ngạc.

“Không hề biết? Cậu đóng kịch giỏi nhỉ? Cậu biết tôi dễ quên, nên lấy sách của tôi để tôi không trả lời được chứ gì? Cậu thật là xấu xa, từ lâu tôi đã biết con người cậu thế nào nhưng sao vẫn cứ tin cậu!”

“Điệp, thực sự không phải tôi! Cậu không có chứng cứ gì sao lại đổ cho tôi chứ?” - Vỹ cũng bắt đầu giận.

“Chứng cứ? Rõ rành rành kia còn chứng cứ gì? Sách của tôi nằm trong cặp của cậu, đó không phải chứng cứ à!!!???”

“Nhỡ có ai bỏ vào thì sao?”

“Có ai? Có ai dám chứ? Ai cũng quý trọng cậu, có ai dở hơi đi bỏ vào cặp cậu đổ tội cho hoàng tử của nó không?”

“Nhưng dù thế nào cũng không phải tôi!!!!!!!!!!!!” - Vỹ nổi giận thực sự.

“Cả hai thôi đi, cô chủ nhiệm kìa!” - Lớp trưởng nhắc.

Cả lớp đang nghe ngóng cuộc cãi vã liền chạy ngay về chỗ. Điệp và Vỹ ngồi xuống, im lặng không nói gì, nhưng gương mặt cả hai bừng bừng lửa giận. Chỉ có một người đang nhếch mép nở một nụ cười…

_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện