Lúc nó vứt tôi trước cửa nhà cũng vậy, “hai người chia tay sao chẳng nói điều chi” y hệt bài hát của Vũ Hoàng. Lúc đó, tôi bỗng lo sợ từ nay đến già Biền sẽ không thèm nhìn mặt thằng bạn nhát cáy là tôi nữa. Tôi sợ Biền sẽ đột nhiên phát hiện ra rằng chơi với một đứa cù lần như tôi thật chẳng thú vị gì và biết đâu nó lại chẳng ân hận vì sự phát hiện muộn màng đó!
Giá như điều đó có xảy ra, tôi cũng chẳng trách móc gì Biền. Nếu nó phá hỏng kế hoạch của tôi giống như tôi đã phá hỏng kế hoạch của nó, chắc tôi cũng chẳng buồn nhìn nhỏi gì đến nó nữa.
Nhưng Biền tử tế hơn tôi nhiều. Sau một vụ xích mích dễ xa nhau như vậy, hôm sau nó vẫn lù lù dẫn xác tới và đứng trước cổng nhà tôi bóp còi “tin tin“.
Tôi bước ra và mừng rỡ khi thấy mặt nó chẳng lộ vẻ gì hắc ám.
- Hết giận tao rồi chứ? - Tôi cười cầu tài.
Biền lườm tôi:
- Ai thèm giận mày cho mệt óc!
Tôi ngồi lên xe, Biền rồ ga, nói:
- Tao cóc cần mày nữa! Chiều nay tao sẽ rủ Quỳnh Như đi ăn!
Tôi cười:
- Phở Pasteur hả? - Đồ ngốc! - Biền thúc cùi chỏ ra sau - Phở là “vũ khí” của ngày hôm qua. Hôm nay tao phải “ếm” nó bằng chuối.
Tôi ôm ngực, nhăn nhó:
- Ai lại mời phụ nữ đi ăn chuối.
Biền lách một chiếc xe đạp:
- Tao sẽ rủ nó đi ăn chè. Chè chuối, thằng ngu ạ!
Quỳnh Như đón tôi bằng một nụ cười thoảng qua. Cái nhếch môi của nó mơ hồ đến mức tôi không rõ nó có nhìn thấy tôi hay không. Có khi nó cười với con ruồi nào đó đang vo ve trước mặt. Dù vậy, tôi không buồn mảy may. Tôi biết hôm nay không phải “ngày của tôi“. Hôm này là thứ tư, Biền “thay ca” cho tôi. Chiều hôm qua tôi không đùng đùng bỏ về, Quỳnh Như không bị dầu độc bằng... chất béo nên kích thích tố serotonin trong người nó chắc còn nguyên tác đụng. Tôi thấy nó ngồi kế gốc mít cười đùa tí toét với Biền, cả hai anh chị trông có vẻ phở lắm.
Từ ngày Biền chép thơ tỏ tình, Quỳnh Như đã bớt ác khẩu với nó. Vẫn ương bướng, đốp chát, trêu chọc nhưng không đến nổi Biền phải đưa tay bịt tai lại như ngày nào. Nhưng như vậy không có nghĩa là nó sẵn sàng nhận lời đi ăn chè với Biền. Lao đầu xuống nước rồi, tôi vẫn chưa yên tâm với ý tưởng bi quan đó.
Lát sau Biền xuống. Tôi hỏi:
- Nó chịu đi không?
- Đi đâu?
- Đi ăn chè chứ đi đâu!
- Tao chưa rủ.
- Trời đất! Chứ nãy giờ mày làm gì trên đó lâu vậy?
Biền cười hì hì:
- Tụi tao hôn nhau.
Tôi khua cẳng dưới nước:
- Hôn cái đầu gối tao đây nè!
Biền nhăn mặt. Rồi có lẽ sợ sau cái đầu gối, tôi ngứa miệng nói bậy sang cái khác nên nó lấy lại vẻ nghiêm trang:
- Lát nửa tao mới rủ.
- Lát nửa là chừng nào?
- Trước khi về.
Tôi không kềm được thắc mắc:
- Sao phải đợi đến lúc đó? Rủ bây giờ không được sao?
Biền cười khỉnh:
- Rủ bây giờ năn ăn năm thua! Đợi nó bơi xong, bụng đói meo, lúc đó mình “hê” một tiếng là nó theo liền!
Tôi phục Biền sát đất. Nó quả là một tay đại láu cá. Nghe nó phân giải, tôi mới biết nó đã tính cả tới sự co giãn dạ dày đối thủ, chi tiết đến từng milimet vuông. Tài cán Gia Cát bất quá cũng ngang cỡ nó, không hơn.
An lòng với dự liệu của Biền, tôi nhoài ra giữa hồ, đập tay đập chân vung vít. Biền cũng phở chí phóng theo tôi. Chen chúc và luồn lách giữa những thân hình đủ kích cỡ, tròn lẵn và trơn tuột, hai đứa kéo nhau lượn đuổi quanh hồ.
Tới vòng bơi thứ tư, tay chân tôi căng cứng, mỏi nhừ. Trong khi đó, bao tử lại xẹp lép. Quỳnh Như không biết đã đói meo chưa chứ tôi gan ruột cứ cồn cào. Tôi bám hai tay vào mép hồ, thở dốc:
- Lên đi, Biền ơi!
Chắc thằng Biền chẳng khá gì hơn tôi. Tôi vừa mới giục, nó đã chống tay vào bục xi măng sát mép hồ, phóc thẳng lên bờ, mặc kệ thằng bạn nó đang loi ngoi dưới nước. Đến khi tôi lóp ngóp bò lên thì nó đã biến mất trong phòng thay đồ khiến tôi phả đấm cửa đến rã tay.
Năm phút sau, bảnh bao như Việt kiều về nước kiếm vợ, tôi và Biền ngồi tréo chân trên băng ghế đá dưới chiếc dù xang, ung dung đợi Quỳnh Như.
Quỳnh Như bơi lâu lắc. Hai đứa lên bờ ngồi cả buổi rồi mà nó vẫn còn tung tăng bơi lượn dưới kia.
Biền rung đùi:
- Nó khỏe ghê!
- Ừ, nó bơi hoài mà không biết mệt! - Tôi a dua.
- Ô kìa! - Biền chợt la hoảng.
- Gì vậy?
Biền chỉ tay xuống hồ:
- Có một Trư Bát Giới!
Tôi nhìn về phía Quỳnh Như. Quả có một anh chàng đang lượn lờ quanh nó. Anh chàng này đen thủi đen thui, không trắng trẻo đẹp trai như hai đứa tôi. Tôi lỏ mắt quan sát địch thủ một hồi, bật kêu:
- Hóa ra là hắn!
- Ai? - Biền nôn nóng.
- Lão La Kim Bụng.
Lúc này “thùng nước lèo” của La Kim Bụng đang chìm dưới nước nên Biền không nhận ra lão. Nhưng mái tóc đinh và sợi dây chuyền trên cổ lào chẳng xa lạ xa gì với tôi. Biền nghiến răng ken két:
- Tao sẽ cho con dê già này vào lẩu. Tao sẽ ngâm rượu ngọc dương.
Tôi cười:
- Mày đâu biết nhậu.
Biền hầm hầm:
- Tao sẽ tập.
Nhưng may cho Biền. Nó đang có nguy cơ trở thành một bợm nhậu tương lai thì Quỳnh Như đã bỏ lên bờ.
- Có thế chứ! - Biền khoái trá - Yêu một lúc hai người còn có thể bảo là do ăn uống, chứ yêu thêm một người nữa chỉ có chạm dây thần kinh!
Nghe Biền nhắc chuyện ăn uống, tôi liếm môi, thấp thỏm:
- Mày tin là rủ được nó không?
- Yên chí đi! Tao bảo được là được!
Thấy tôi chưa thực bụng tin nó, Biền hơi gắt gỏng. Nhưng trán nó chưa kịp cau lại đã vội vàng dãn ra. Quỳnh Như từ xa đang tiến lại. Vẫn áo thụng technicolor, tay lủng lẳng túi Ađidas, lộng lẫy như một bà hoàng.
- Chưa về sao?
Quỳnh Như ngó hai đứa tôi, hỏi trổng. Nhưng tôi biết chắc chắn câu hỏI đó không dành cho tôi. “Ca” của tôi đã qua rồi.
- Chưa! - Biền cười cầu tài - Tụi này ngồi đây đợi Quỳnh!
Từ dạo bị Quỳnh Như sửa gáy, Biền không dám học dòi tôi gọi thẳng tên người đẹp nữa. Nó chỉ gọi là Quỳnh. Riết thành quen.
- Đợi tôi chi vậy? - Quỳnh Như hỏi mà giọng chẳng chút ngạc nhiên. Nó làm như chuyện tụi tôi ngồi chầu nó là nghĩa vụ đã ghi sẵn trong... hiến pháp vậy.
- Có chuyện này chút! - Biền nói, cổ khô cứng.
Quỳnh Như chớp mắt, nghịch ngợm:
- Quà cáp biếu xén nữa hả?
Biền không còn là Biền. Nó đỏ mặt:
- Tụi này định rủ Quỳnh đi ăn chè.
- Anh có điên không?
Quỳnh Như đột ngột chuyển “tông” khiến Biền chết cứng trên ghế. Cả bụng tôi cũng thóp vô nửa tấc. Bầu không khí đang vui vẻ đột nhiên nặng như chì.
Mồ hôi ướt trán, tôi không dám thở mạnh. Cũng không dám ngó Biền. Tôi sợ gặp ánh mắt của tôi, Biền sẽ đập đầu vô băng đá ngay tức khắc. Lòng tôi tự dưng ngổn ngang trăm mối. Tôi không ngờ cho đến giờ phút này. Biền đã bộc bạch nỗi lòng của mình bốn năm hôm rồi, Quỳnh Như còn nỡ xử tệ với nó như thế. Nhưng diễn biến tiếp theo càng khiến tôi không ngờ hơn.
Đang nghiêm mặt, Quỳnh Như bỗng hạ cặp lông mi đen nhánh xuống và nhoẻn miệng cười:
- Quen nhau tự hôm nảo hôm nào mà đến bây giờ anh mới chịu mở miệng mời tôi đi ăn chè, tôi nói anh điên vậy có đúng không hả?
Nghe Quỳnh Như nhại giọng phim Hồng Kông lồng tiếng Việt y hệt, đang xụ mặt tôi và Biền cũng phải phì cười.
Xe tuôn thẳng xuống đường Ba Tháng Hai tới nhà Hát Hòa Bình rồi theo đường Lê Hồng Phong lên Ngã Bảy.
Quỳnh Như ngoảnh qua:
- Đi ăn chè ở sao Hỏa hả?
- Sắp tới rồi! - Biền nói.
- Dọc đường thiếu gì quán chè, sao không ghé, đi lòng vòng chi cho cực xác? - Quỳnh Như thắc mắc.
- Quán này quen!
Biền đáp đại. Nó không thể nói rõ là những quán chè kia chỉ có đậu trắng, đậu xanh, đậu đỏ bánh lọt nên không vào được. Nó muốn đãi Quỳnh Như chè chuối kia.
Biền lại tha tôi bọc bùng binh Ngã Bảy, quẹo ngược trở lại Điện Biên Phủ, Quỳnh Như càu nhàu:
- Khùng ơi là khùng!
Biền không nói gì, bặm môi rồ ga. Đột ngột nó thắng kít, tấp vào lề trái:
- Tới rồi!
Quán đàng hoàng, sạch sẽ. Cả khối nữ sinh áo trắng đang sau sưa “hoạt động“. Biền dắt xe lên lề. Tôi vừa đủng đỉnh bước theo đã bị nó đá một cú vào ống quyển:
- Lại dẫn xe cho em, thằng đần!
Tôi bước về phía Quỳnh Như, mặt nhăn lại vì đau:
- Để tôi giúp cô!
- Cảm ơn anh! - Quỳnh Như nhìn tôi cười thân thiện.
Trong “ngày của Biền” mà Quỳnh Như nhe răng cười với tôi, quả là chuyện không mơ thấy nổi. Tim đập thình thịch, tôi bụng bảo dạ: sắp được ăn chè nên nó đâm ra “rộng rãi” với tôi chăng?
Nhưng Quỳnh Như vẫn không trao tay lái cho tôi. Nó chỉ cười khoe lúm đồng tiền rồi thản nhiên dắt xe lên lề, mặt tôi luống cuống sau lưng.
Quán bán đủ thứ. Ngoài chè chuối, còn đủ loại thập cẩm khác nửa, loại nào cũng hấp dẫn. Vì vậy, không để Quỳnh Như kịp “kiến nghị”, Biền đã ra oai trước:
- Cho ba đĩa chè chuối đi!
Tôi hồi hộp liếc trộm Quỳnh Như. Rủi nó cắc cớ “tôi chúa ghét chè chuối” thì hỏng bét. Nhưng Quỳnh Như không tỏ vẻ gì phản đối. Nó chỉ ngồi yên nhìn Biền, ánh mắt tình tứ trông phát ghen lên được.
Để tránh những hành động khinh xuất, tôi cố trấn tĩnh cúi xuống đĩa chè cô chủ quán vừa bưng ra trước mặt, hung hăng nuốt lấy nuốt để.
Bên cạnh tôi, Biền vừa ăn vừa canh chừng Quỳnh Như. Đĩa chè của Quỳnh Như vừa mới vơi phân nửa, nó đã hét toáng:
- Ba đĩa nữa!
Tiếng hét khủng khiếp của Biền khiến những tà áo trắng chung quanh nhất tề quay lại. Những ánh mắt đổ dồn vào Biền, lom lom, nghi hoặc. Người ta ngỡ nó là người rừng mới sổng xuống thành phố.
Chỉ có Quỳnh Như là tỉnh khô. Lại còn cười:
- Thêm đĩa nữa thì được!
Biền kín đáo nháy mắt với tôi, ý nói “Mày thấy chưa! Tao đã bảo nó là chuyên gia tiêu thụ chuối mà!“.
Sau đĩa thứ hai, Biền còn muốn ép Quỳnh Như “tiêu thụ” thêm một đĩa nữa nhưng lần này người đẹp lắc đầu:
- Thôi, no lắm rồi!
Biền không dám nài nỉ thêm, sợ âm mưu bại lộ, đành kêu tính tiền. Lúc ra cửa, tôi không ngoái lại nhưng vẫn thấy nhột nhột sau lưng. Tụi quỷ kia đang nhìn theo.
Hai xe lại chạy chung thêm một đoạn. Quỳnh Như nói:
- Chè ngon ghê!
- Mốt đi ăn nữa! - Biền dụ khị.
Thời gian của Biền là thời gian cụ thể. Nó cố tình nói “mốt” mà không nói “mai“. Quỳnh Như không hiểu được sự tính toán ranh ma của Biền. Nên vui vẻ:
- Để coi đã!
Nhìn vô kiếng chiếu hậu, tôi đọc thấy vẻ tinh quái trên mặt Biền. Nó đang cười tủm tỉm, dường như định giăng thêm một cái bẫy nào đó. Nhưng Biền chưa kịp thực hiện âm mưu, Quỳnh Như đã rẽ ngoặt vào đường Bà Huyện Thanh Quan một cách đột ngột. Đến khi hai đứa tôi định thần lại thì Quỳnh Như chỉ còn là một chấm nhỏ cuối đường với tiếng nói vẳng mơ hồ trong gió:
- Mai gặp lại!
- Vô đây chi? - Tôi nhăn nhó.
Ăn mừng thắng lợi.
Tôi bĩu môi:
- Khỉ mốc!
Biền kênh kiệu:
- Để rồi coi!
Nó buông người xuống ghế và hào hứng gọi hai ly cà phê sữa đá với nửa gói Con Mèo.
Trong khi tôi ngồi trầm ngâm nhìn phin cà phê đang rỉ rả từng giọt thì Biền đốt thuốc, phun khói mù mịt:
- Hai đĩa chè chuối bữa nay chui vô bụng nó cũng giống như Tôn Ngộ Không chui vô bụng Thiết Phiến công chúa. Chất serotonin sẽ mặc sức tung hoành. Lát nữa về nhà nó có chén cả ký thịt quay cũng vô hại...
Biền càng nói càng hăng:
- Ngày mai sẽ tiếp tục là “ngày của tao“. Thôi “trầm uất”, Quỳnh Như sẽ thôi luôn bản mặt ngơ ngáo của mày. Nếu nó ăn chuối quanh năm, mày chỉ có nước chầu rìa nhìn tao cặp tay nó đi chơi Sở Thú. Và chừng một năm sau, tao sẽ nhờ mày bưng khay đi theo phù rể cho tao.
Tôi ngồi nghe, khí huyết nhộn nhạo. Nó chỉ mới tưởng tượng sơ sơ, tôi đã thấy máu nóng dồn lên mặt. Nó tả kỹ, chắc tôi đá tung cái bàn trước mặt ra đường.
Tôi đau. Nhưng tôi không giận Biền, chỉ tiếc hùi hụi. Nó đã xui tôi rủ Quỳnh Như đi ăn phở để phục “mê hồn hương” nhưng tôi không dám. Nếu tôi bạo gan, ngày nào cũng là “ngày của tôi”, còn khuya mới tới lượt Biền.
Bụng làm dạ chịu, tôi chỉ biết trách tôi. Và hy vọng mỗi một điều: tối nay Quỳnh Như sẽ xơi thật nhiều thịt, chén thật nhiều mỡ, nhiều gấp đôi ngày thường, để chiều mai nó vẫn tiếp tục thân cận với tôi. Đúng theo tuần tự trước nay nó đã hoài công sắp xếp.
Tiếng Biền tiếp tục vang lên bên tai tôi, giọng đắc thắng:
- Khi tao đã “hóa giải” được “công phu” của nó rồi, chắc chắn nó sẽ thuộc về tao...
Vẻ hả hê của Biền khiến tôi muốn lộn ruột. Nó lại không chịu “tốp”;, cứ lải nhải suốt. Tôi dốc nguyên hũ đường trên bàn vào ly cà phê, uống vẫn thấy đắng ngắt.
Ba hoa xích đế đã đời, Biền mới chịu chở tôi về nhà. Trước khi chia tao, nó còn nheo mắt “làm thơ”:
- Ngày mai sẽ là một ngày kỳ diệu!
Đêm đó, tôi trắng mắt. Có lẽ tôi cũng nôn nao chờ đợi cái ngày kỳ diệu đó không kém gì Biền. Tôi muốn biết hai đĩa chè chuối trên đường Điện Biên Phủ kia có quả thực khiến Quỳnh Như thay đổi thói quen tình cảm không. Và nó sẽ quyết định số phận tôi như thế nào để tôi khỏi đâm đầu suống hồ theo tiếng gọi của Hà Bá.
Chiều hôm sau, lòng thấp thỏm, tôi lẽo đẽo theo Biền vào hồ bơi. Thường thường vào những “ngày của tôi”, Biền có thói quen đi tụt lại phía sau để khỏi chứng kiến cảnh tôi và Quỳnh Như “âu yếm” chào hỏi nhau. Nhưng bữa nay nó hăm hở xông lên trước. “Gài” hai đĩa chè vô bao tử Quỳnh Như như đặc công “gài” mìn. Biền cho phép mình xung phong ào ạt.
Quỳnh Như đã tới trước tự bao giờ. Nó mặc đồ tắm ngồi bên mép hồ, thõng chân xuống nước, tóc dính bết vào vai, có lẽ vừa từ dưới hồ lên.
Quỳnh Như ngồi nghiêng nên không hay biết sự di động áp sát của Biền. Biền tới sau lưng Quỳnh Như, rón rén ngồi xuống và sau khi ranh mãnh nháy mắt với tôi, nó khẽ hắng giọng:
- Quỳnh!
Biền gọi khẽ nhưng cũng đủ làm Quỳnh Như giật bắn người:
- A!
Quỳnh Như sửng sốt kêu lên và quay phắt lại. Biền cười hề hề:
- B chứ không phải là A! Tên tôi là Biền mà lại!
Biền định giở thói ăn nói đốp chát quen thuộc mà “Quỳnh Như của nó” đặc biệt ưa thích. Nhưng chưa kịp đắc ý về câu vặn vẹo thông minh của mình, Biền đã tái mặt khi Quỳnh Như cau mày thốt:
- Vô duyên!
Tạt xong gáo nước lạnh vào mặt Biền, Quỳnh Như nhảy tõm xuống hồ, lặn đi mất, bỏ mặc Biền ngồi lại một mình với nỗi trơ trẽn không biết giấu đi đâu.
Tôi đứng đằng xa, thấy cảnh tượng như thế, bụng mừng rơn nhưng không dám lại gần. Tôi mon men bước tới, Biền thẹn quá hóa khùng, nó co cẳng đạp tôi xuống nước thì khốn.
Tôi cứ đứng, còn Biền thì cứ ngồi y hai ông phỗng đá, lâu thật lâu. Nó chưa nhúc nhích, tôi đâu dám cựa quậy. Chỉ có Quỳnh Như là sướng. Nó bơi lượn nhởn nhơ, quạt nước ầm ầm.
Mãi một lúc, ê mông. Biền mới u oải chống tay vào đùi lom khom đứng dậy và thất thểu đi cà nhắc về phía tôi. Ai không rõ chuyện, nhìn bộ mặt thiểu não của nó, cứ tưởng nó vừa bị cháy nhà.
Thấy Biền vất vưởng bước lại, tôi không nói không rằng. Tôi không nỡ đưa nó vào ngõ cụt. Hai đứa lẳng lặng lại ngồi trên ghế dá, nghe rõ tiếng ruồi bay.
Biền nói trước. Khi nỗi sượng sùng đã lắng bớt, nó chép chép miệng:
- Hỏng rồi, Tưởng ơi!
Sợ nó buồn, tôi không hỏi lại, chỉ ậm ừ ra vẻ hờ hững.
Biền lại nói:
- Tao đoán sai rồi!
Tôi lại ừ à. Biền tặt lưỡi:
- Tâm tính thất thường của con nhỏ này không phải do ăn uống, mày ạ!
Hôm trước chính nó khẳng định tình cảm hai mặt của Quỳnh Như là do ăn uống, bây giờ cũng chính nó bảo không phải do ăn uống. Gặp lúc khác, tôi không bỏ lỡ cơ hội chọc cho nó đỏ mặt tía tai chơi. Nhưng bữa nay không hiểu sao tôi chẳng có hào hứng gì với chuyện đó. Tôi chỉ thở dài:
- Vậy thì do cái gì?
Biền trầm ngâm đáp:
- Chẳng do cái gì cả! Do chính nó thôi!
- Do chính nó? - Tôi ngơ ngác - Nghĩa là sao?
Biền cười đau khổ:
- Nghĩa là nó coi tao và mày như một thứ đồ chơi. Nó đem tình cảm của tụi mình ra tiêu khiển để giết thì giờ. Nó vờn tao và mày như mèo vờn chuột...
Giọng Biền mỗi lúc một ai oán, rầu rĩ. Chắc nó đang tưởng tượng nó là con chuột bé bỏng trong bộ phim hoạt hình Tom and Jerry.
- Nhưng nó làm như vậy để làm gì? - Tôi lên tiếng cắt ngang bài “văn tế” của Biền.
- Thì tao đã nói rồi! Để tiêu khiển! - Biền đâm gắt - Lúc thì nó giả bộ “mết” tao, khi thì lại ra vẻ thích mày, nó muốn tao và mày giết nhau...
Đang hăng tiết, Biền bỗng im bặt. Tôi ngó ra, thấy Quỳnh Như đang yểu điệu lướt ngang.
- Sao anh còn ngồi đây, chưa chịu xuống bơi? - Khi đi qua băng ghế tôi và Biền ngồi, Quỳnh Như nhìn tôi mỉm cười hỏi.
- Ờ, ờ, tụi tôi xuống ngay bây giờ!
Vừa đáp tôi vừa nhìn lom lom vào mặt Quỳnh Như, xem nó có phải là mụ phù thủy giả dạng hay không? Nhưng Quỳnh Như chẳng giống tí tẹo nào với bản án đanh thép của Biền. Mặt nó xinh như hoa và giọng nói vẫn thân mật dịu hiền như ngày nào. “Khảo sát” mụ phù thủy một hồi, tôi chẳng thấy gì khác lạ, ngoài nỗi xao xuyến thầm kín trong lòng.
Quỳnh Như đi xa cả... mười cây số rồi mà tôi cứ thộn mặt ngẩn ngơ.
- Thằng ngu! - Biền thoi vào lưng tôi một cú đau điếng - Bộ mày quên hết những gì tao nói rồi hả?
- Cái gì? - Tôi giật mình, bần thần hỏi lại.
- Nó là một con quỷ! - Biền nghiến răng - Một con quỷ, mày hiểu chưa?
- Chưa hiểu! - Tôi thật thà.
Biền gầm gừ:
- Đồ con lừa!
Thấy Biền mắng nhiếc sa sả, tôi rụt rè phân trần:
- Tao thấy nó chẳng có vẻ gì là con quỷ cả! Nó vẫn... dễ thương như hồi nào đến giờ!
Trước nay, mỗi khi Biền nổi nóng, bao giờ tôi cũng làm thinh chịu trận. Bữa nay, tôi đột nhiên tỏ ra bướng bỉnh. Biền càng sôi giận. Nó nhìn tôi, mắt tóe lửa:
- Cút đi, thằng dại gái! Nếu mày thấy nó dễ thương thì đi theo mà bám váy nó, ngồi đây làm chi cho chật ghế!
Lần thứ ba trong vòng năm phút, Biền chửi tôi. Hai lần đầu, theo thói quen nín nhịn. Nhưng lần này nó chửi tàn mạt, lại muốn tống cổ tôi đi. Nó bảo tôi chỉ đáng bám váy đàn bà, đã vậy tôi phải cho nó sáng mắt ra!
Nghĩ là làm, tôi hầm hầm đứng dậy:
- Vậy thì tao đi!
Biền không ngờ tôi giận dỗi. Nó sửng sốt:
- Mày đi đâu?
- Đi theo Quỳnh Như chứ đi đâu! - Giọng tôi lạnh băng - Mày chẳng bảo tao là thằng dại gái là gì!
Biền há hốc mồm, nhưng trước khi nó kịp ngậm miệng lại, tôi đã bỏ đi một mạch.
Tôi tiến về phía quầy giải khát, nơi Quỳnh Như đang ngồi nhâm nhi ly đá chanh trên chiếc ghế mây kê cạnh hàng rào dâm bụt ngăn đôi khoảng sân nhỏ với khu vực hồ bơi. Tôi cũng không rõ khi gặp Quỳnh Như tôi sẽ nói gì hoặc làm gì. Tôi chưa hình dung được hành động tiếp theo của mình, chỉ cất bước như người mộng du, với nỗi hờn giận mê man đầu óc.
Tôi chưa biết phải nói gì nhưng Quỳnh Như biết. Khi tôi vừa trờ tới, nó nói một câu tuyệt diệu:
- Anh ngồi đây đi! Uống nước xong rồi hai đứa xuống bơi!
Tôi như không tin vào tai mình. Giọng nói dịu dàng và tình tứ của Quỳnh Như khiến tôi chưa xuống nước đã ngộp thở. Tôi bàng hoàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nó, cố hít mạnh một hơi dài giúp máu huyết lưu thông và hoang mang tự hỏi: Phải chăng đó là cách giết người tối tân của những mụ phù thủy thời hiện đại?
Giá như điều đó có xảy ra, tôi cũng chẳng trách móc gì Biền. Nếu nó phá hỏng kế hoạch của tôi giống như tôi đã phá hỏng kế hoạch của nó, chắc tôi cũng chẳng buồn nhìn nhỏi gì đến nó nữa.
Nhưng Biền tử tế hơn tôi nhiều. Sau một vụ xích mích dễ xa nhau như vậy, hôm sau nó vẫn lù lù dẫn xác tới và đứng trước cổng nhà tôi bóp còi “tin tin“.
Tôi bước ra và mừng rỡ khi thấy mặt nó chẳng lộ vẻ gì hắc ám.
- Hết giận tao rồi chứ? - Tôi cười cầu tài.
Biền lườm tôi:
- Ai thèm giận mày cho mệt óc!
Tôi ngồi lên xe, Biền rồ ga, nói:
- Tao cóc cần mày nữa! Chiều nay tao sẽ rủ Quỳnh Như đi ăn!
Tôi cười:
- Phở Pasteur hả? - Đồ ngốc! - Biền thúc cùi chỏ ra sau - Phở là “vũ khí” của ngày hôm qua. Hôm nay tao phải “ếm” nó bằng chuối.
Tôi ôm ngực, nhăn nhó:
- Ai lại mời phụ nữ đi ăn chuối.
Biền lách một chiếc xe đạp:
- Tao sẽ rủ nó đi ăn chè. Chè chuối, thằng ngu ạ!
Quỳnh Như đón tôi bằng một nụ cười thoảng qua. Cái nhếch môi của nó mơ hồ đến mức tôi không rõ nó có nhìn thấy tôi hay không. Có khi nó cười với con ruồi nào đó đang vo ve trước mặt. Dù vậy, tôi không buồn mảy may. Tôi biết hôm nay không phải “ngày của tôi“. Hôm này là thứ tư, Biền “thay ca” cho tôi. Chiều hôm qua tôi không đùng đùng bỏ về, Quỳnh Như không bị dầu độc bằng... chất béo nên kích thích tố serotonin trong người nó chắc còn nguyên tác đụng. Tôi thấy nó ngồi kế gốc mít cười đùa tí toét với Biền, cả hai anh chị trông có vẻ phở lắm.
Từ ngày Biền chép thơ tỏ tình, Quỳnh Như đã bớt ác khẩu với nó. Vẫn ương bướng, đốp chát, trêu chọc nhưng không đến nổi Biền phải đưa tay bịt tai lại như ngày nào. Nhưng như vậy không có nghĩa là nó sẵn sàng nhận lời đi ăn chè với Biền. Lao đầu xuống nước rồi, tôi vẫn chưa yên tâm với ý tưởng bi quan đó.
Lát sau Biền xuống. Tôi hỏi:
- Nó chịu đi không?
- Đi đâu?
- Đi ăn chè chứ đi đâu!
- Tao chưa rủ.
- Trời đất! Chứ nãy giờ mày làm gì trên đó lâu vậy?
Biền cười hì hì:
- Tụi tao hôn nhau.
Tôi khua cẳng dưới nước:
- Hôn cái đầu gối tao đây nè!
Biền nhăn mặt. Rồi có lẽ sợ sau cái đầu gối, tôi ngứa miệng nói bậy sang cái khác nên nó lấy lại vẻ nghiêm trang:
- Lát nửa tao mới rủ.
- Lát nửa là chừng nào?
- Trước khi về.
Tôi không kềm được thắc mắc:
- Sao phải đợi đến lúc đó? Rủ bây giờ không được sao?
Biền cười khỉnh:
- Rủ bây giờ năn ăn năm thua! Đợi nó bơi xong, bụng đói meo, lúc đó mình “hê” một tiếng là nó theo liền!
Tôi phục Biền sát đất. Nó quả là một tay đại láu cá. Nghe nó phân giải, tôi mới biết nó đã tính cả tới sự co giãn dạ dày đối thủ, chi tiết đến từng milimet vuông. Tài cán Gia Cát bất quá cũng ngang cỡ nó, không hơn.
An lòng với dự liệu của Biền, tôi nhoài ra giữa hồ, đập tay đập chân vung vít. Biền cũng phở chí phóng theo tôi. Chen chúc và luồn lách giữa những thân hình đủ kích cỡ, tròn lẵn và trơn tuột, hai đứa kéo nhau lượn đuổi quanh hồ.
Tới vòng bơi thứ tư, tay chân tôi căng cứng, mỏi nhừ. Trong khi đó, bao tử lại xẹp lép. Quỳnh Như không biết đã đói meo chưa chứ tôi gan ruột cứ cồn cào. Tôi bám hai tay vào mép hồ, thở dốc:
- Lên đi, Biền ơi!
Chắc thằng Biền chẳng khá gì hơn tôi. Tôi vừa mới giục, nó đã chống tay vào bục xi măng sát mép hồ, phóc thẳng lên bờ, mặc kệ thằng bạn nó đang loi ngoi dưới nước. Đến khi tôi lóp ngóp bò lên thì nó đã biến mất trong phòng thay đồ khiến tôi phả đấm cửa đến rã tay.
Năm phút sau, bảnh bao như Việt kiều về nước kiếm vợ, tôi và Biền ngồi tréo chân trên băng ghế đá dưới chiếc dù xang, ung dung đợi Quỳnh Như.
Quỳnh Như bơi lâu lắc. Hai đứa lên bờ ngồi cả buổi rồi mà nó vẫn còn tung tăng bơi lượn dưới kia.
Biền rung đùi:
- Nó khỏe ghê!
- Ừ, nó bơi hoài mà không biết mệt! - Tôi a dua.
- Ô kìa! - Biền chợt la hoảng.
- Gì vậy?
Biền chỉ tay xuống hồ:
- Có một Trư Bát Giới!
Tôi nhìn về phía Quỳnh Như. Quả có một anh chàng đang lượn lờ quanh nó. Anh chàng này đen thủi đen thui, không trắng trẻo đẹp trai như hai đứa tôi. Tôi lỏ mắt quan sát địch thủ một hồi, bật kêu:
- Hóa ra là hắn!
- Ai? - Biền nôn nóng.
- Lão La Kim Bụng.
Lúc này “thùng nước lèo” của La Kim Bụng đang chìm dưới nước nên Biền không nhận ra lão. Nhưng mái tóc đinh và sợi dây chuyền trên cổ lào chẳng xa lạ xa gì với tôi. Biền nghiến răng ken két:
- Tao sẽ cho con dê già này vào lẩu. Tao sẽ ngâm rượu ngọc dương.
Tôi cười:
- Mày đâu biết nhậu.
Biền hầm hầm:
- Tao sẽ tập.
Nhưng may cho Biền. Nó đang có nguy cơ trở thành một bợm nhậu tương lai thì Quỳnh Như đã bỏ lên bờ.
- Có thế chứ! - Biền khoái trá - Yêu một lúc hai người còn có thể bảo là do ăn uống, chứ yêu thêm một người nữa chỉ có chạm dây thần kinh!
Nghe Biền nhắc chuyện ăn uống, tôi liếm môi, thấp thỏm:
- Mày tin là rủ được nó không?
- Yên chí đi! Tao bảo được là được!
Thấy tôi chưa thực bụng tin nó, Biền hơi gắt gỏng. Nhưng trán nó chưa kịp cau lại đã vội vàng dãn ra. Quỳnh Như từ xa đang tiến lại. Vẫn áo thụng technicolor, tay lủng lẳng túi Ađidas, lộng lẫy như một bà hoàng.
- Chưa về sao?
Quỳnh Như ngó hai đứa tôi, hỏi trổng. Nhưng tôi biết chắc chắn câu hỏI đó không dành cho tôi. “Ca” của tôi đã qua rồi.
- Chưa! - Biền cười cầu tài - Tụi này ngồi đây đợi Quỳnh!
Từ dạo bị Quỳnh Như sửa gáy, Biền không dám học dòi tôi gọi thẳng tên người đẹp nữa. Nó chỉ gọi là Quỳnh. Riết thành quen.
- Đợi tôi chi vậy? - Quỳnh Như hỏi mà giọng chẳng chút ngạc nhiên. Nó làm như chuyện tụi tôi ngồi chầu nó là nghĩa vụ đã ghi sẵn trong... hiến pháp vậy.
- Có chuyện này chút! - Biền nói, cổ khô cứng.
Quỳnh Như chớp mắt, nghịch ngợm:
- Quà cáp biếu xén nữa hả?
Biền không còn là Biền. Nó đỏ mặt:
- Tụi này định rủ Quỳnh đi ăn chè.
- Anh có điên không?
Quỳnh Như đột ngột chuyển “tông” khiến Biền chết cứng trên ghế. Cả bụng tôi cũng thóp vô nửa tấc. Bầu không khí đang vui vẻ đột nhiên nặng như chì.
Mồ hôi ướt trán, tôi không dám thở mạnh. Cũng không dám ngó Biền. Tôi sợ gặp ánh mắt của tôi, Biền sẽ đập đầu vô băng đá ngay tức khắc. Lòng tôi tự dưng ngổn ngang trăm mối. Tôi không ngờ cho đến giờ phút này. Biền đã bộc bạch nỗi lòng của mình bốn năm hôm rồi, Quỳnh Như còn nỡ xử tệ với nó như thế. Nhưng diễn biến tiếp theo càng khiến tôi không ngờ hơn.
Đang nghiêm mặt, Quỳnh Như bỗng hạ cặp lông mi đen nhánh xuống và nhoẻn miệng cười:
- Quen nhau tự hôm nảo hôm nào mà đến bây giờ anh mới chịu mở miệng mời tôi đi ăn chè, tôi nói anh điên vậy có đúng không hả?
Nghe Quỳnh Như nhại giọng phim Hồng Kông lồng tiếng Việt y hệt, đang xụ mặt tôi và Biền cũng phải phì cười.
Xe tuôn thẳng xuống đường Ba Tháng Hai tới nhà Hát Hòa Bình rồi theo đường Lê Hồng Phong lên Ngã Bảy.
Quỳnh Như ngoảnh qua:
- Đi ăn chè ở sao Hỏa hả?
- Sắp tới rồi! - Biền nói.
- Dọc đường thiếu gì quán chè, sao không ghé, đi lòng vòng chi cho cực xác? - Quỳnh Như thắc mắc.
- Quán này quen!
Biền đáp đại. Nó không thể nói rõ là những quán chè kia chỉ có đậu trắng, đậu xanh, đậu đỏ bánh lọt nên không vào được. Nó muốn đãi Quỳnh Như chè chuối kia.
Biền lại tha tôi bọc bùng binh Ngã Bảy, quẹo ngược trở lại Điện Biên Phủ, Quỳnh Như càu nhàu:
- Khùng ơi là khùng!
Biền không nói gì, bặm môi rồ ga. Đột ngột nó thắng kít, tấp vào lề trái:
- Tới rồi!
Quán đàng hoàng, sạch sẽ. Cả khối nữ sinh áo trắng đang sau sưa “hoạt động“. Biền dắt xe lên lề. Tôi vừa đủng đỉnh bước theo đã bị nó đá một cú vào ống quyển:
- Lại dẫn xe cho em, thằng đần!
Tôi bước về phía Quỳnh Như, mặt nhăn lại vì đau:
- Để tôi giúp cô!
- Cảm ơn anh! - Quỳnh Như nhìn tôi cười thân thiện.
Trong “ngày của Biền” mà Quỳnh Như nhe răng cười với tôi, quả là chuyện không mơ thấy nổi. Tim đập thình thịch, tôi bụng bảo dạ: sắp được ăn chè nên nó đâm ra “rộng rãi” với tôi chăng?
Nhưng Quỳnh Như vẫn không trao tay lái cho tôi. Nó chỉ cười khoe lúm đồng tiền rồi thản nhiên dắt xe lên lề, mặt tôi luống cuống sau lưng.
Quán bán đủ thứ. Ngoài chè chuối, còn đủ loại thập cẩm khác nửa, loại nào cũng hấp dẫn. Vì vậy, không để Quỳnh Như kịp “kiến nghị”, Biền đã ra oai trước:
- Cho ba đĩa chè chuối đi!
Tôi hồi hộp liếc trộm Quỳnh Như. Rủi nó cắc cớ “tôi chúa ghét chè chuối” thì hỏng bét. Nhưng Quỳnh Như không tỏ vẻ gì phản đối. Nó chỉ ngồi yên nhìn Biền, ánh mắt tình tứ trông phát ghen lên được.
Để tránh những hành động khinh xuất, tôi cố trấn tĩnh cúi xuống đĩa chè cô chủ quán vừa bưng ra trước mặt, hung hăng nuốt lấy nuốt để.
Bên cạnh tôi, Biền vừa ăn vừa canh chừng Quỳnh Như. Đĩa chè của Quỳnh Như vừa mới vơi phân nửa, nó đã hét toáng:
- Ba đĩa nữa!
Tiếng hét khủng khiếp của Biền khiến những tà áo trắng chung quanh nhất tề quay lại. Những ánh mắt đổ dồn vào Biền, lom lom, nghi hoặc. Người ta ngỡ nó là người rừng mới sổng xuống thành phố.
Chỉ có Quỳnh Như là tỉnh khô. Lại còn cười:
- Thêm đĩa nữa thì được!
Biền kín đáo nháy mắt với tôi, ý nói “Mày thấy chưa! Tao đã bảo nó là chuyên gia tiêu thụ chuối mà!“.
Sau đĩa thứ hai, Biền còn muốn ép Quỳnh Như “tiêu thụ” thêm một đĩa nữa nhưng lần này người đẹp lắc đầu:
- Thôi, no lắm rồi!
Biền không dám nài nỉ thêm, sợ âm mưu bại lộ, đành kêu tính tiền. Lúc ra cửa, tôi không ngoái lại nhưng vẫn thấy nhột nhột sau lưng. Tụi quỷ kia đang nhìn theo.
Hai xe lại chạy chung thêm một đoạn. Quỳnh Như nói:
- Chè ngon ghê!
- Mốt đi ăn nữa! - Biền dụ khị.
Thời gian của Biền là thời gian cụ thể. Nó cố tình nói “mốt” mà không nói “mai“. Quỳnh Như không hiểu được sự tính toán ranh ma của Biền. Nên vui vẻ:
- Để coi đã!
Nhìn vô kiếng chiếu hậu, tôi đọc thấy vẻ tinh quái trên mặt Biền. Nó đang cười tủm tỉm, dường như định giăng thêm một cái bẫy nào đó. Nhưng Biền chưa kịp thực hiện âm mưu, Quỳnh Như đã rẽ ngoặt vào đường Bà Huyện Thanh Quan một cách đột ngột. Đến khi hai đứa tôi định thần lại thì Quỳnh Như chỉ còn là một chấm nhỏ cuối đường với tiếng nói vẳng mơ hồ trong gió:
- Mai gặp lại!
- Vô đây chi? - Tôi nhăn nhó.
Ăn mừng thắng lợi.
Tôi bĩu môi:
- Khỉ mốc!
Biền kênh kiệu:
- Để rồi coi!
Nó buông người xuống ghế và hào hứng gọi hai ly cà phê sữa đá với nửa gói Con Mèo.
Trong khi tôi ngồi trầm ngâm nhìn phin cà phê đang rỉ rả từng giọt thì Biền đốt thuốc, phun khói mù mịt:
- Hai đĩa chè chuối bữa nay chui vô bụng nó cũng giống như Tôn Ngộ Không chui vô bụng Thiết Phiến công chúa. Chất serotonin sẽ mặc sức tung hoành. Lát nữa về nhà nó có chén cả ký thịt quay cũng vô hại...
Biền càng nói càng hăng:
- Ngày mai sẽ tiếp tục là “ngày của tao“. Thôi “trầm uất”, Quỳnh Như sẽ thôi luôn bản mặt ngơ ngáo của mày. Nếu nó ăn chuối quanh năm, mày chỉ có nước chầu rìa nhìn tao cặp tay nó đi chơi Sở Thú. Và chừng một năm sau, tao sẽ nhờ mày bưng khay đi theo phù rể cho tao.
Tôi ngồi nghe, khí huyết nhộn nhạo. Nó chỉ mới tưởng tượng sơ sơ, tôi đã thấy máu nóng dồn lên mặt. Nó tả kỹ, chắc tôi đá tung cái bàn trước mặt ra đường.
Tôi đau. Nhưng tôi không giận Biền, chỉ tiếc hùi hụi. Nó đã xui tôi rủ Quỳnh Như đi ăn phở để phục “mê hồn hương” nhưng tôi không dám. Nếu tôi bạo gan, ngày nào cũng là “ngày của tôi”, còn khuya mới tới lượt Biền.
Bụng làm dạ chịu, tôi chỉ biết trách tôi. Và hy vọng mỗi một điều: tối nay Quỳnh Như sẽ xơi thật nhiều thịt, chén thật nhiều mỡ, nhiều gấp đôi ngày thường, để chiều mai nó vẫn tiếp tục thân cận với tôi. Đúng theo tuần tự trước nay nó đã hoài công sắp xếp.
Tiếng Biền tiếp tục vang lên bên tai tôi, giọng đắc thắng:
- Khi tao đã “hóa giải” được “công phu” của nó rồi, chắc chắn nó sẽ thuộc về tao...
Vẻ hả hê của Biền khiến tôi muốn lộn ruột. Nó lại không chịu “tốp”;, cứ lải nhải suốt. Tôi dốc nguyên hũ đường trên bàn vào ly cà phê, uống vẫn thấy đắng ngắt.
Ba hoa xích đế đã đời, Biền mới chịu chở tôi về nhà. Trước khi chia tao, nó còn nheo mắt “làm thơ”:
- Ngày mai sẽ là một ngày kỳ diệu!
Đêm đó, tôi trắng mắt. Có lẽ tôi cũng nôn nao chờ đợi cái ngày kỳ diệu đó không kém gì Biền. Tôi muốn biết hai đĩa chè chuối trên đường Điện Biên Phủ kia có quả thực khiến Quỳnh Như thay đổi thói quen tình cảm không. Và nó sẽ quyết định số phận tôi như thế nào để tôi khỏi đâm đầu suống hồ theo tiếng gọi của Hà Bá.
Chiều hôm sau, lòng thấp thỏm, tôi lẽo đẽo theo Biền vào hồ bơi. Thường thường vào những “ngày của tôi”, Biền có thói quen đi tụt lại phía sau để khỏi chứng kiến cảnh tôi và Quỳnh Như “âu yếm” chào hỏi nhau. Nhưng bữa nay nó hăm hở xông lên trước. “Gài” hai đĩa chè vô bao tử Quỳnh Như như đặc công “gài” mìn. Biền cho phép mình xung phong ào ạt.
Quỳnh Như đã tới trước tự bao giờ. Nó mặc đồ tắm ngồi bên mép hồ, thõng chân xuống nước, tóc dính bết vào vai, có lẽ vừa từ dưới hồ lên.
Quỳnh Như ngồi nghiêng nên không hay biết sự di động áp sát của Biền. Biền tới sau lưng Quỳnh Như, rón rén ngồi xuống và sau khi ranh mãnh nháy mắt với tôi, nó khẽ hắng giọng:
- Quỳnh!
Biền gọi khẽ nhưng cũng đủ làm Quỳnh Như giật bắn người:
- A!
Quỳnh Như sửng sốt kêu lên và quay phắt lại. Biền cười hề hề:
- B chứ không phải là A! Tên tôi là Biền mà lại!
Biền định giở thói ăn nói đốp chát quen thuộc mà “Quỳnh Như của nó” đặc biệt ưa thích. Nhưng chưa kịp đắc ý về câu vặn vẹo thông minh của mình, Biền đã tái mặt khi Quỳnh Như cau mày thốt:
- Vô duyên!
Tạt xong gáo nước lạnh vào mặt Biền, Quỳnh Như nhảy tõm xuống hồ, lặn đi mất, bỏ mặc Biền ngồi lại một mình với nỗi trơ trẽn không biết giấu đi đâu.
Tôi đứng đằng xa, thấy cảnh tượng như thế, bụng mừng rơn nhưng không dám lại gần. Tôi mon men bước tới, Biền thẹn quá hóa khùng, nó co cẳng đạp tôi xuống nước thì khốn.
Tôi cứ đứng, còn Biền thì cứ ngồi y hai ông phỗng đá, lâu thật lâu. Nó chưa nhúc nhích, tôi đâu dám cựa quậy. Chỉ có Quỳnh Như là sướng. Nó bơi lượn nhởn nhơ, quạt nước ầm ầm.
Mãi một lúc, ê mông. Biền mới u oải chống tay vào đùi lom khom đứng dậy và thất thểu đi cà nhắc về phía tôi. Ai không rõ chuyện, nhìn bộ mặt thiểu não của nó, cứ tưởng nó vừa bị cháy nhà.
Thấy Biền vất vưởng bước lại, tôi không nói không rằng. Tôi không nỡ đưa nó vào ngõ cụt. Hai đứa lẳng lặng lại ngồi trên ghế dá, nghe rõ tiếng ruồi bay.
Biền nói trước. Khi nỗi sượng sùng đã lắng bớt, nó chép chép miệng:
- Hỏng rồi, Tưởng ơi!
Sợ nó buồn, tôi không hỏi lại, chỉ ậm ừ ra vẻ hờ hững.
Biền lại nói:
- Tao đoán sai rồi!
Tôi lại ừ à. Biền tặt lưỡi:
- Tâm tính thất thường của con nhỏ này không phải do ăn uống, mày ạ!
Hôm trước chính nó khẳng định tình cảm hai mặt của Quỳnh Như là do ăn uống, bây giờ cũng chính nó bảo không phải do ăn uống. Gặp lúc khác, tôi không bỏ lỡ cơ hội chọc cho nó đỏ mặt tía tai chơi. Nhưng bữa nay không hiểu sao tôi chẳng có hào hứng gì với chuyện đó. Tôi chỉ thở dài:
- Vậy thì do cái gì?
Biền trầm ngâm đáp:
- Chẳng do cái gì cả! Do chính nó thôi!
- Do chính nó? - Tôi ngơ ngác - Nghĩa là sao?
Biền cười đau khổ:
- Nghĩa là nó coi tao và mày như một thứ đồ chơi. Nó đem tình cảm của tụi mình ra tiêu khiển để giết thì giờ. Nó vờn tao và mày như mèo vờn chuột...
Giọng Biền mỗi lúc một ai oán, rầu rĩ. Chắc nó đang tưởng tượng nó là con chuột bé bỏng trong bộ phim hoạt hình Tom and Jerry.
- Nhưng nó làm như vậy để làm gì? - Tôi lên tiếng cắt ngang bài “văn tế” của Biền.
- Thì tao đã nói rồi! Để tiêu khiển! - Biền đâm gắt - Lúc thì nó giả bộ “mết” tao, khi thì lại ra vẻ thích mày, nó muốn tao và mày giết nhau...
Đang hăng tiết, Biền bỗng im bặt. Tôi ngó ra, thấy Quỳnh Như đang yểu điệu lướt ngang.
- Sao anh còn ngồi đây, chưa chịu xuống bơi? - Khi đi qua băng ghế tôi và Biền ngồi, Quỳnh Như nhìn tôi mỉm cười hỏi.
- Ờ, ờ, tụi tôi xuống ngay bây giờ!
Vừa đáp tôi vừa nhìn lom lom vào mặt Quỳnh Như, xem nó có phải là mụ phù thủy giả dạng hay không? Nhưng Quỳnh Như chẳng giống tí tẹo nào với bản án đanh thép của Biền. Mặt nó xinh như hoa và giọng nói vẫn thân mật dịu hiền như ngày nào. “Khảo sát” mụ phù thủy một hồi, tôi chẳng thấy gì khác lạ, ngoài nỗi xao xuyến thầm kín trong lòng.
Quỳnh Như đi xa cả... mười cây số rồi mà tôi cứ thộn mặt ngẩn ngơ.
- Thằng ngu! - Biền thoi vào lưng tôi một cú đau điếng - Bộ mày quên hết những gì tao nói rồi hả?
- Cái gì? - Tôi giật mình, bần thần hỏi lại.
- Nó là một con quỷ! - Biền nghiến răng - Một con quỷ, mày hiểu chưa?
- Chưa hiểu! - Tôi thật thà.
Biền gầm gừ:
- Đồ con lừa!
Thấy Biền mắng nhiếc sa sả, tôi rụt rè phân trần:
- Tao thấy nó chẳng có vẻ gì là con quỷ cả! Nó vẫn... dễ thương như hồi nào đến giờ!
Trước nay, mỗi khi Biền nổi nóng, bao giờ tôi cũng làm thinh chịu trận. Bữa nay, tôi đột nhiên tỏ ra bướng bỉnh. Biền càng sôi giận. Nó nhìn tôi, mắt tóe lửa:
- Cút đi, thằng dại gái! Nếu mày thấy nó dễ thương thì đi theo mà bám váy nó, ngồi đây làm chi cho chật ghế!
Lần thứ ba trong vòng năm phút, Biền chửi tôi. Hai lần đầu, theo thói quen nín nhịn. Nhưng lần này nó chửi tàn mạt, lại muốn tống cổ tôi đi. Nó bảo tôi chỉ đáng bám váy đàn bà, đã vậy tôi phải cho nó sáng mắt ra!
Nghĩ là làm, tôi hầm hầm đứng dậy:
- Vậy thì tao đi!
Biền không ngờ tôi giận dỗi. Nó sửng sốt:
- Mày đi đâu?
- Đi theo Quỳnh Như chứ đi đâu! - Giọng tôi lạnh băng - Mày chẳng bảo tao là thằng dại gái là gì!
Biền há hốc mồm, nhưng trước khi nó kịp ngậm miệng lại, tôi đã bỏ đi một mạch.
Tôi tiến về phía quầy giải khát, nơi Quỳnh Như đang ngồi nhâm nhi ly đá chanh trên chiếc ghế mây kê cạnh hàng rào dâm bụt ngăn đôi khoảng sân nhỏ với khu vực hồ bơi. Tôi cũng không rõ khi gặp Quỳnh Như tôi sẽ nói gì hoặc làm gì. Tôi chưa hình dung được hành động tiếp theo của mình, chỉ cất bước như người mộng du, với nỗi hờn giận mê man đầu óc.
Tôi chưa biết phải nói gì nhưng Quỳnh Như biết. Khi tôi vừa trờ tới, nó nói một câu tuyệt diệu:
- Anh ngồi đây đi! Uống nước xong rồi hai đứa xuống bơi!
Tôi như không tin vào tai mình. Giọng nói dịu dàng và tình tứ của Quỳnh Như khiến tôi chưa xuống nước đã ngộp thở. Tôi bàng hoàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nó, cố hít mạnh một hơi dài giúp máu huyết lưu thông và hoang mang tự hỏi: Phải chăng đó là cách giết người tối tân của những mụ phù thủy thời hiện đại?
Danh sách chương