Sao Xanh đứng dậy và bắt đầu bước đi về phía Miệng Mẹ. Vuốt Cọp đi bên cạnh bà, hòa nhịp từng sải chân với bà.

"Đi thôi, chân Quạ!" Chân Xám gọi. Chân Quạ vẫn đang ngồi trên tảng đá, ngước nhìn trân trối lên Dãy Núi. Nghe chân Xám meo, nó mới đúng dậy và đủng đỉnh đi theo. Chân Lửa nhận thấy anh bạn mình hình như không nói một lời trong suốt chuyến đi. Nó lo lắng về bộ tộc Bóng Tối, hay có thứ gì khác khiến nó lo sợ? chân Lửa tự hỏi.

Những con mèo chỉ mất một chốc là đến hang Miệng Mẹ. Chân Lửa đứng ở cửa hang ngó vào trong. Bóng tối phía bên kia cổng vòm đá còn tối hơn cả đêm nhiều mây nhất. Chân Lửa nheo mắt, cố nhìn xem đường hầm này dẫn đi đâu, nhưng chịu, chú chẳng thấy được thứ gì.

Kế bên chú, chân Xám và chân Quạ thắc thỏm vươn cổ ngó nghiêng quanh lối vào hang. Ngay cả Vuốt Cọp dường như cũng bất an trước cái lỗ đen ngòm trước mặt họ. "Làm sao chúng ta có thể tìm đường trong bóng tối thế này?" Ông ta hỏi.

"Ta biết đường," Sao Xanh trả lời. "Hãy cứ bám theo mùi của ta." Chân Quạ và chân Xám, các cậu ở lại gác bên ngoài. Chân Lửa, trò đi với ta và Vuốt Cọp đến Tảng đá Mặt Trăng."

Chân Lửa cảm thấy hưng phấn dội khắp mình. Thật vinh dự làm sao! Chân Lửa liếc sang Vuốt Cọp. Ông chiến binh ngồi nghếch cằm lên, nhưng chân Lửa có thể nhận thấy mùi sợ hãi phảng phất tỏa ra từ ông ta. Chú cảm thấy mạnh mẽ hơn khi Sao Xanh bước vào màn đen.

Vuốt Cọp lắc cái đầu hùng dũng của mình và bước theo sau Sao Xanh. Gật đầu thật lẹ với hai bạn lính nhỏ, chân Lửa cũng theo sau.

Bên trong hang, mắt chú không thể dò thấy được gì. Bốn bề đen đặc mang lại cảm giác thật quái dị, nhưng chú ngạc nhiên thấy mình không hề sợ hãi. Sự háo hức muốn khám phá xem cái gì ở phía trước thậm chí còn mạnh hơn.

Không khí lạnh và ẩm ướt đâm xuyên qua bộ lông dày thấu đến tận xương, làm tê cứng cơ bắp của chú. Ngay cả những đêm lạnh nhất cũng không giá buốt bằng cái lạnh ở đây. Nơi này chưa từng biết đến hơi ấm mặt trời, chân Lửa nghĩ, cảm thấy đá trơn trượt như băng dưới chân mình. Khí buốt thấm vào phổi chú qua từng hơi thở, cho đến lúc chú cảm thấy như bị mê sảng.

Chú bám theo Sao Xanh và Vuốt Cọp qua màn đêm, phán đoán đường đi bằng mùi và cảm thấy cô đơn không tả xiết. Họ đang bước dọc theo một đường hầm mỗi lúc mỗi xuống dốc, thoắt quanh thoắt quẹo. Ria của chân Lửa cọ vào vách hang báo cho chú biết chú phải đi đâu và cua ở khúc nào. Mũi chú cho biết Sao Xanh và Vuốt Cọp chỉ cách chú một cái đuôi ở đằng trước.

Cứ thế họ đi và đi mãi. Chúng ta đã đi bao xa rồi? Chân Lửa tự hỏi. Thế rồi, chú bỗng cảm thấy ngứa ran ở ria. Không khí trong lỗ mũi chú hình như trong lành hơn trước. Chú hít một lần nữa, giãn người ra khi ngửi thấy mùi thế giới quen thuộc ở bên trên. Chú có thể ngửi thấy mùi than bùn, mùi của con mồi, và mùi cây thạch nam. Chắc chắn phải có lỗ hổng ở đâu đó ở trên mái đường hầm. "Chúng ta đang ở đâu đây?" Chú meo trong bóng đêm.

"Chúng ta đã vào hang động của Tảng đá Mặt Trăng," giọng trả lời nhẹ êm của Sao Xanh vang đến. "Đợi ở đây. Trăng sắp lên cao rồi."

Chân Lửa ngồi xuống nền đá lạnh, thu gọn hai chân sau vào mình, và đợi. Chú có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của Sao Xanh và tiếng thở dồn dập hơn, pha chút sợ hãi của Vuốt Cọp.

Đột nhiên, tiếng động vụt sáng còn chói lóa hơn cả mặt trời lúc hoàng hôn, hang động sáng rực lên. Đôi mắt chân Lửa mở lớn sau khi ở trong bóng tối của đường hầm. Chú vội nhắm tịt mắt lại trước luồng sáng lạnh lẽo và trắng xóa. Rồi từ từ chú hé mắt ra thành đường kẻ và nhóng về phía trước.

Chú thấy một táng đá sáng rừng rực, nhấp nháy như thế được hình thành từ vô số hạt sương. Đá Mặt Trăng! Chân Lửa nhìn xung quanh. Trong ánh sáng lạnh giá phản chiếu từ tảng đá, chú có thể nhận ra bóng những vách đá của một hang động có mái vòm rất cao. Tảng đá Mặt Trăng dựng lên ở ngay chính giữa nền hang, cao khoảng ba chiếc đuôi.

Sao Xanh đang ngó trừng trừng lên trên, lông của bà nhuộm trắng dưới ánh sáng của Tảng đá Mặt Trăng. Ngay cả bộ lông đen của Vuốt Cọp cũng ánh lên bàng bạc. Chân Lửa nhìn theo ánh mắt của Sao Xanh. Tuốt trên nóc hang là một khe hở để lộ một mảng trời đêm hình tam giác hẹp. Mặt trăng đang chiến một tia sáng qua cái lỗ ấy, xuống thẳng Tảng đá Mặt Trăng, khiến cho nó sáng lấp lánh như một ngôi sao.

Kế bên mình, chú ngửi thấy mùi sợ hãi của Vuốt Cọp tăng lên, cho đến khi không thể kìm nén được. Chân Lửa chột dạ. Phải chăng ông chiến binh trông thấy điều gì đó ở đây, điều gì đó nguy hiểm? Chú thấy một chuyển động vụt đi, cảm thấy lông chặm sượt vào mình, và nghe tiếng bước chân bỏ chạy của Vuốt Cọp phóng ngược về phía lối vào hang.

"Chân Lửa hả?" Giọng của Sao Xanh trầm lặng và bình thản.

"Con vẫn ở đây," chú hồi hộp trả lời. "Điều gì khiến cho Vuốt Cọp sợ hãi vậy?"

"Sao Xanh?" Chân Lửa meo lần nữa khi bà không trả lời. Tim chú nện gấp, thúc máu chảy ầm ầm trong tai chú.

"Ổn thôi, chàng chiến binh trẻ, đừng lo," Sao Xanh lầm thầm. Giọng bình thản của bà trấn an chú đôi chút. "Ta ngửi thấy Vuốt Cọp kinh ngạc vì sức mạng của Tảng đá Mặt Trăng. Ở thế giới trên kia, Vuốt Cọp là một chiến binh vĩ đại và can đảm, nhưng ở dưới này, nơi tâm linh của bộ tộc Sao cất tiếng, một con mèo cần phải có thứ sức mạnh khác. Trò cảm thấy thế nào, chân Lửa?"

Chân Lửa hít sâu, và cố thả lỏng người. "Con chỉ thấy tò mò thôi." Chú thú nhận.

"Vậy là tốt," Sao Xanh đáp.

Chân Lửa nhìn lại Tảng đá Mặt Trăng. Mắt chú dần quen với ánh sáng của nó và chú không còn bị lóa mắt nữa. Thay vì vậy, nó xoa dịu chú. Giật nhẹ đuôi một cái, chú nhớ lại giấc mơ của mình. Đây là quả cầu sáng chói mà chú đã trông thấy!

Bị mê hoặc, chân Lửa nhìn Sao Xanh bước tới tảng đá và nằm xuống bên cạnh nó. Bà nhướng đầu ra phía trước và chạm mũi vào Tảng đá Mặt Trăng. Đôi mắt màu xanh da trời của bà nháng lên phảng chiến ánh sáng của đá trước khi bà nhắm mắt lại. Bây giờ bà tựa đầu vào chân trước, mí mắt bà giật nhè nhẹ. Bà đang ngủ chăng? Chợt chân Lửa nhớ lại lời của chân Xám: "Những tộc trưởng mới phải ngủ gần tảng đá, và khi ngủ, họ sẽ có những giấc mơ đặc biệt."

Chú đợi. Cái lạnh ở đây không cắt buốt, nhưng chú vẫn thấy mình run bần bật. Chú không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, nhưng đột nhiên tảng đá thôi phát sáng. Toàn bộ hang động lại chìm vào màn đen một lần nữa. Chân Lửa ngước nhìn lỗ hổng trên trần hang. Mặt trăng đã đi qua, không còn thấy. Tất cả những gì còn lại là những ngôi sao nhỏ li ti nhấp nháy trên nền trời đen.

Chân Lửa có thể nhận ra hình hài lờ mờ của tộc trưởng mình, đang nằm bên cạnh Tảng đá Mặt Trăng. Chú muốn gọi lớn tên bà, nhưng không dám phá vỡ sự thinh lặng.

Một hồi bất tận sau, bà nói với chú. "Chân Lửa? Trò vẫn còn ở đó chứ?" Giọng bà nghe xa xăm và xúc động.

"Vâng, thưa Sao Xanh," chân Lửa nghe thấy bước chân của Sao Xanh tiến đến.

"Nhanh lên," bà giục giã. Chú cảm thấy lông của bà cọ vào mình. "Chúng ta phải trở về trại mau."

Chân Lửa phóng nhanh theo bà, ngạc nhiên vì bà chạy xuyên qua bóng tối với tốc độ nhanh đến vậy. Chú bay bừa theo mùi của bà, đi lên đường hầm đá càng lúc càng cao, cho đến khi bà dẫn chú an toàn trở lại thế giới bên ngoài.

Vuốt Cọp đang đợi ngoài khoảng không bên cạnh chân Xám và chân Quạ khi Sao Xanh và chân Lửa leo ra khỏi hang. Vẻ mặt ông ta lạnh lùng và lông hơi xù lên, nhưng ông vẫn ngồi bất động và trang nghiêm.

"Vuốt Cọp," Sao Xanh chào ông nhưng không đả động gì đến cuộc tháo chạy khỏi lòng đất của ông chiến binh.

Vuốt Cọp thả lỏng người một chút. "Bà biết được điều gì?"

"Chúng ta phải về lại trại ngay lập tức," Sao Xanh gấp gáp meo.

Chân Lửa thấy một nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt tộc trưởng của mình. Bây giờ, nỗi ám ảnh kinh hoàng của giấc mơ ùa về trong ký ức của chú: những con mèo chạy tán loạn, những chiến binh màu đen, to lớn; tiếng gào thống thiết xé tan. Chân Lửa cố gạt đi nỗi sợ tê buốt đang bám riết lấy cơ bắp mình, và phóng theo Sao Xanh khi những mèo khác lao xuống con dốc tối, rời xa khỏi Miệng Mẹ. Chẳng lẽ những hình ảnh ác mộng sắp trở thành hiện thực?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện