Ngày xưa có một chàng chiến tướng trẻ tuổi, tài hoa, đẹp trai, và giàu có, nhận thấy bạn bè chàng đều phát ngố khi yêu, nào nhí nhố, nào đỏm dáng, mất hết sự sành điệu lẫn phẩm cách đường hoàng.

Chàng chiến tướng bèn hạ quyết tâm là không đời nào trở thành nạn nhân của sự yếu đuối ấy, và chàng vận dụng Nghệ thuật Hắc ám để bảo kê tình trạng miễn yêu của chàng.

Không hay biết về bí mật của chàng, gia đình chàng chỉ cười khi thấy chàng quá ư tự phụ, quá ư lạnh lùng. Họ tiên đoán:

“Tất cả sẽ thay đổi khi có một cô nàng lọt vào mắt xanh anh chàng!”

Nhưng mắt xanh của chàng chiến tướng trẻ vẫn dửng dưng. Mặc dù không ít cô nàng bị vẻ ngạo mạn của chàng hấp dẫn và các cô đã vận dụng những nghệ thuật tinh vi nhứt để lấy lòng chàng, không một ai thành công trong cố gắng chạm được trái tim chàng. Chàng chiến tướng tỏa hào quang trong sự thờ ơ và sự sắc sảo đã tạo ra vẻ hững hờ đó.

Sự tươi tắn trẻ trung ban đầu nhạt phai đi, và những người trang lứa với chàng chiến tướng bắt đầu cưới vợ, rồi tiếp đến là sanh con.

Chàng thầm chế nhạo, khi chàng quan sát những trò hề của các bậc cha mẹ chung quanh chàng:

“Trái tim của tụi nó ắt bị xay xát sạch vỏ, teo tóp lại vì đòi hỏi của lũ con nheo nhóc!”

Và một lần nữa chàng tự chúc mừng bản thân đã sớm có sự lựa chọn khôn ngoan.

Vừa đúng lúc, cha mẹ già nua của chàng chiến tướng qua đời. Người con trai chẳng hề khóc thương cha mẹ; ngược lại, chàng còn tự coi mình có phước vì cái chết của cha mẹ. Giờ đây chàng một mình cai quản tòa lâu đài của họ. Vì đã chuyển kho báu của chàng xuống tầng hầm sâu nhứt, chàng tự cho phép mình sống một cuộc đời dễ dãi sung túc, có nhiều người phục dịch để sao cho chàng được sung sướng thoải mái.

Chàng chiến tướng yên chí rằng mình ắt hẳn là đối tượng ganh tỵ ghê gớm của tất cả những người biết được nỗi cô độc không phiền toái tuyệt vời của chàng. Bởi vậy, một hôm chàng tức tối dễ sợ và quê một cục khi nghe lén hai người hầu bàn tán về ông chủ.

Người hầu thứ nhứt tỏ ra thương hại vị chiến tướng, tuy đầy của cải vả quyền lực, lại không được ai yêu thương hết.

Nhưng người hầu thứ hai chế giễu, hỏi tại sao một người có nhiều vàng như vậy và có một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ đứng tên mình mà lại không thể quyến rũ nổi một người nào làm vợ.

Lời lẽ của hai người này giáng những cú đấm kinh hoàng vào lòng kiêu hãnh của chàng chiến tướng đang lắng nghe.

Chàng ngay lập tức quyết tâm cưới một người vợ, và người đó phải là một người vợ siêu đẳng hơn tất cả những người khác. Ngày phải có một dung nhan đẹp sững sờ, khiến cho mọi người đàn ông trông thấy nàng đều bị khuấy đảo ham muốn và ganh tỵ; nàng phải xuất thân danh gia vọng tộc phù thủy, để con cái của nàng được duy trì tài năng phép thuật xuất chúng; và nàng phải giàu có ít nhất ngang ngửa với tài sản của chàng, để cuộc sống sung sướng của chàng được bảo đảm, bất kể có thêm người vào gia đình.

Chàng chiến tướng có thể phải mất đến năm chục năm để tìm kiếm một người đàn bà như vậy, nhưng tình cờ chuyện xảy ra là đúng cái ngày hôm sau ngày chàng muốn kiếm vợ, một thiếu nữ đáp ứng được mọi tiêu chuẩn của chàng đi vô xóm của chàng để thăm bà con.

Nàng là một phù thủy tài hoa phi thường và có rất nhiều vàng. Nhan sắc của nàng khiến cho mọi người đàn ông nhìn thấy đều thót tim, ngoại trừ chàng, đương nhiên. Trái tim của chàng chiến tướng chẳng cảm thấy gì cả. Dù vậy, nàng chính là chiến lợi phẩm mà chàng tìm kiếm, cho nên chàng bắt đầu ve vãn nàng.

Tất cả những ai nhận thấy sự thay đổi thái độ của vị chiến tướng đều ngạc nhiên, và nói với nàng thiếu nữ là nàng đã thành công nơi mà hàng trăm cô gái khác đã thất bại.

Bản thân nàng thiếu nữ vừa bị cuốn hút vừa bị dội ngược trước sự quan tâm của vị chiến tướng.

Nàng nhận thấy sự lạnh lùng ẩn đằng sau vẻ nồng nàn của những lời lẽ chàng tán tụng, và nàng chưa từng gặp một người đàn ông nào mà lạnh lùng và xa cách như vậy. Tuy nhiên, bà con của nàng cho rằng chàng và nàng là một lứa đôi rất xứng và, nôn nóng se duyên cho hai người, họ đã nhận lời mời của chàng chiến tướng đến dự một đại tiệc vinh danh nàng phù thủy.

Bàn tiệc được phủ đầy những chén dĩa bằng vàng và bạc chứa những thứ rượu ngon nhứt và thức ăn xa xỉ nhứt. Những người hát rong khảy những phím đàn tơ và hát về một tình yêu mà vị chủ tiệc không hề cảm nhận được. Nàng thiếu nữ được đặt ngồi trên chiếc ngai bên cạnh vị chiến tướng, chàng thốt lên khẽ khàng những lời nói mơn trớn mà chàng chôm được của các nhà thơ nhưng chẳng hiểu chút xíu gì ý nghĩa của những lời đó.

Nàng thiếu nữ lắng nghe, hoang mang, và cuối cùng nàng đáp lại: “Thưa Tướng quân, chàng nói rất hay, và thiếp sung sướng được chàng quan tâm, nhưng giá như thiếp biết chàng có một trái tim.”

Vị chiến tướng mỉm cười, và nói với nàng rằng nàng khỏi cần lo sợ điều đó. Mời nàng đi theo, chàng dẫn nàng ra khỏi bữa tiệc, đi xuống tầng hầm luôn được khóa kỹ, nơi chàng cất giữ báu vật vĩ đại nhứt của chàng.

Nơi đây, trong một cái rương pha lê được ếm bùa phép, trái tim chàng chiến tướng đang đập.

Bị cách ly khỏi tai, mắt, và xúc giác từ lâu, trái tim chàng chẳng hề xao xuyến trước cái đẹp, hay bị giọng oanh thỏ thẻ quyến rũ, hay mê hoặc làn da mượt mà. Nàng thiếu nữ quá hãi hùng khi nhìn thấy trái tim đó, bởi vì nó đã quắt queo và phủ đầy lông dài màu đen.

Nàng xót xa than: “Ôi, chàng đã làm gì? Em van chàng hãy đặt nó trở vào nơi chốn của nó!”

Nhận thấy phải làm điều đó để vui lòng nàng, chàng chiến tướng rút cây đũa phép ra, mở khóa cái rương pha lê, cắt mở lồng ngực của chính mình và đặt trái tim lông xù vào chỗ trống vốn là chỗ của trái tim ngày xưa.

“Bây giờ chàng đã lành mạnh và sẽ biết đến tình yêu chân chính!” Nàng thiếu nữ reo lên, nàng ôm chầm chàng chiến tướng.

Sự tiếp xúc với đôi cánh tay trắng nõn mềm mại của nàng, tiếng thở của nàng phả vào tai chàng, mùi thơm của mái tóc dày vàng óng của nàng: tất cả những điều này xuyên vào trái tim mới được đánh thức như những mũi lao. Nhưng trái tim đã trở nên quái dị trong suốt thời gian lưu đày, mù lòa và man dại trong chốn tối tăm mà nó bị giam cầm, khiến cho cơn khát khao của nó quá mãnh liệt và sa đọa.

Khách khứa ở bữa tiệc đã chú ý đến sự vắng mặt của vị chủ tiệc và nàng thiếu nữ. Ban đầu cũng không hề chi, nhưng sau nhiều giờ trôi qua, họ bắt đầu lo lắng, và cuối cùng họ bắt đầu tìm kiếm trong tòa lâu đài.

Rốt cuộc họ tìm ra căn hầm, và một cảnh tượng hãi hùng đang chờ đợi họ ở đó.

Nàng thiếu nữ nằm chết trên sàn, ngực nàng bị mổ banh, và bên cạnh nàng phủ phục vị chiến tướng điêu rồ, một tay cầm một trái tim vĩ đại đỏ thắm láng mịn còn đẫm máu mà chàng vừa liếm vừa vỗ về, thề thốt sẽ đổi lấy bằng trái tim của chàng.

Trong tay kia, chàng cầm cây đũa phép, cố gắng cạy ra khỏi lồng ngực mình trái tim lông xù quắt queo. Nhưng trái tim lông xù mạnh hơn cả chàng, và không chịu từ bỏ bám riết lấy ý thức của chàng, cũng không chịu trở về cái hòm mà nó đã bị vùi kín trong đó quá lâu.

Trước những đôi mắt kinh hoàng của khách khứa, vị chiến tướng cất cây đũa phép của chàng qua một bên, chụp lấy một con dao găm bằng bạc. Thề rằng không bao giờ để cho chính trái tim mình chế ngự, chàng chặt nó ra khỏi lồng ngực mình.

Trong khoảnh khắc, vị chiến tướng khuỵu xuống đầu gối một cách đắc thắng, trong mỗi tay chàng cầm một trái tim, rồi chàng ngã sấp ngang qua thi thể của nàng thiếu nữ, và chết.

BÌNH LUẬN CỦA CỤ ALBUS DUMBLEDORE VỀ “TRÁI TIM LÔNG XÙ CỦA CHÀNG CHIẾN TƯỚNG”

Như chúng ta đã thấy đó, hai chuyện đầu tiên của Beedle đã khơi lên sự phê phán về chủ đề hào hiệp, khoan dung và tình yêu trong những câu chuyện đó. Thế nhưng, “Trái tim lông xù của Chàng chiến tướng” không có vẻ bị chỉnh sửa hay bị chê bai nhiều lắm trong hàng trăm năm qua kể từ khi câu chuyện được sáng tác; câu chuyện mà cuối cùng tôi được đọc từ nguyên tác bằng cổ ngữ Runes gần đúng y như câu chuyện mà mẹ tôi đã kể. Điều đó có nghĩa là, “Chàng chiến tướng và trái tim lông xù” cho đến giờ là chuyện kinh dị nhứt trong những sáng tác của Beedle, và nhiều bậc phụ huynh đã chỉ kể cho con cái nghe khi họ nghĩ là chúng đã đủ trưởng thành để chịu đựng nổi những cơn ác mộng. (1)

(1) Theo nhật ký của chính bà, Beatrix Bloxam không bao giờ phục hồi được sau việc nghe lõm câu chuyện này do người dì kể cho mấy anh chị em họ lớn tuổi hơn. “Khá tình cờ, cái lỗ tai be bé của tôi dán chặt vào lỗ khóa. Tôi chỉ có thể tưởng tượng là tôi ắt hẳn đã tê liệt vì hãi hùng, vì tôi đã vô tình nghe hết toàn bộ câu chuyện tởm lợm, ấy là không kể những chi tiết ma quái về chuyện tình nhạt nhẽo khủng khiếp của chú Nobby của tôi, một phù thủy địa phương và một bao củ hành múp míp.

Thế thì, tại sao câu chuyện rùng rợn này vẫn cứ tồn tại? Tôi sẽ tranh luận rằng “Trái tim lông xù của chàng chiến tướng” đã tồn tại không bị biến đổi suốt mấy thế kỷ bởi vì nó đề cập tới những đáy sâu u khuất của tất cả chúng ta. Nó bày tỏ một trong những cám dỗ pháp thuật vĩ đại nhứt và ít được thừa nhận nhứt: cuộc tìm kiếm sự bất khả xâm phạm.

Dĩ nhiên, một cuộc tìm kiếm như thế chẳng qua một chuyện hoang đường ngu ngốc. Chẳng có người đàn ông hay đàn bà nào còn đang sống, dù có phép thuật hay không, từng thoát được một sự tổn thương dưới hình thức nào đó; hoặc là thể chất, tinh thần, hay tình cảm. Tổn thương, đối với con người chẳng khác nào hơi thở. Vậy mà, giới phù thủy chúng ta dường như đặc biệt thiên về ý tưởng cho rằng chúng ta có thể bẻ cong bản chất sự tồn tại theo ý chí của chúng ta. Chẳng hạn chàng chiến tướng trẻ(2) trong câu chuyện này quyết định rằng sa vào tình yêu sẽ ảnh hưởng bất lợi đến cuộc sống sung sướng và sự an toàn của chàng. Chàng coi tình yêu như chuyện yếu đuối, ngượng ngùng, tiêu hao nguồn tài sản vật chất và tình cảm của một con người.

(2) [Từ “chiến tướng” là một từ rất xưa. Mặc dù đôi khi nó được dùng lẫn lộn với từ “pháp sư”, nguyên ủy nó vấn bao hàm nghĩa người đã được rèn luyện qua song đấu và phép thuật võ trang quân sự. Nó cũng được ban tặng như tước hiệu cho những phù thủy đã thực hiện được những kỳ công dũng cảm, cũng giống như Muggle thỉnh thoảng phong tước cho những nghĩa cử can trường. Bằng cách gọi chàng phù thủy trẻ trong câu chuyện này là một chiến tướng, Beedle cho thấy chàng đã được công nhận có tài nghệ đặc biệt về phù thủy phòng vệ. Vào thời đó các pháp sư phù thủy dùng từ “chiến tướng” trong một hai trường hợp sau: miêu tả một phù thủy có ngoại hình dũng mãnh khác thường, hoặc một tước hiệu biểu thị thành tựu hay tài năng đặc biệt. Do vậy, bản thân cụ

Dumbledore là Tổng Chiến tướng của Hội đồng Pháp thuật. JKR]

Dĩ nhiên, việc kinh doanh tình dược bùa yêu xưa mấy thế kỷ đã chứng tỏ chàng phù thủy hư cấu của chúng ta không phải là người duy nhứt tìm cách kiểm soát diễn tiến không thể lường trước được của tình yêu. Cuộc tìm kiếm một thứ thuốc tình yêu thực sự(3) còn tiếp tục cho đến tận ngày nay, nhưng vẫn chưa có một thần dược nào được chế tạo, và những bậc dược sư hàng đầu nghi ngờ chuyện bào chế được thứ tình dược đó.

(3) Hector Dagworth-Granger, người sáng lập Hội Dược gia Xuất chúng Nhất, giải thích: “Những đam mê cuồng nhiệt có thể được các dược gia lành nghề tiết giảm, nhưng chưa hề có bất cứ ai chế tạo được sự kết chặt không điều kiện, không tan vỡ, không tận cùng mà chỉ có điều đó mới có thể được gọi là Tình Yêu.”

Tuy nhiên, nhân vật nam trong câu chuyện này thậm chí chẳng bận tâm đến giả ảnh của tình yêu mà chàng có thể tạo ra hay hủy diệt theo ý muốn. Chàng muốn cứ trơ trơ với điều mà chàng coi là một thứ bệnh tật, và vì vậy chàng đã thực hành một tí Pháp thuật hắc ám vốn không thể thực hiện ở đâu khác ngoài sách truyện: chàng khóa chặt trái tim của chính mình.

Nhiều nhà văn đã để ý đến sự tương đồng giữa hành động này và việc chế tạo ra Trường Sinh Linh Giá. Mặc dù nhân vật của Beddle không tìm cách né tránh cái chết, chàng đã chia cắt cái điều rõ ràng không thể chia cắt được - ấy là thể xác và trái tim, chứ không phải tâm hồn – và khi làm như vậy chàng đã vi phạm điều đầu tiên Luật Pháp thuật Căn bản của Adalbert Waffling:

Can thiệp vào những bí ẩn sâu kín nhứt - nguồn sống, bản ngã - chỉ khi đã được chuẩn bị nhận hậu quả nguy hiểm và cùng cực nhứt.

Và chắc chắn, trong cuộc tìm kiếm để trở thành siêu nhân, chàng trai trẻ liều mạng này đã tự biến mình thành phi nhân. Trái tim bị khóa chặt đã dần dà quắt queo và mọc lông xù, biểu tượng sự suy thoái của bản thân chàng xuống hàng quái vật. Cuối cùng chàng suy thoái thành một con thú hung hăng chiếm đoạt cái mình muốn bằng bạo lực, và chàng chết trong một nỗ lực vô ích nhằm giành lại điều mà giờ đây đã vĩnh viễn vuột khỏi tầm tay của chàng – trái tim con người.

Mặc dù có phần nào đã lỗi thời, thành ngữ “có một trái tim lông xù” được dùng trong tiếng nói phù thủy hằng ngày để miêu tả một phù thủy hay pháp sư lạnh lùng vô cảm.

Người cô không chồng của tôi, cô Honoria, luôn luôn cho rằng cô đã hủy bỏ cuộc đính ước với một pháp sư làm ở Sở Dùng Sai Pháp Thuật bởi vì cô đã khám phá kịp thời rằng “ông ta có một trái tim lông xù.” (Nhưng nghe đồn cô ấy thực ra đã phát hiện tại chỗ đúng lúc ông ấy đang nựng nịu một con Móng-đỏ(4), điều đó khiến cô bị chấn động sâu sắc.) Gần đây nhứt, quyển sách tự tu thân Trái tim lông xù: Kim chỉ nam cho những chàng lãng tử (5) đã đứng đầu danh mục sách bán chạy nhứt.

Cơn chấn động suýt giết chết tôi; tôi nằm lì trên giường cả tuần lễ, và tôi bị hậu chấn thương nặng đến nỗi phát sinh thói quen mộng du trong lúc ngủ cứ đi trở lại đúng cái lỗ khóa đó hàng đêm, cho đến khi papa yêu quý của tôi, với sự tán đồng tận thâm tâm tôi, đã ếm một lá Bùa Dính chặt lên cửa phòng tôi vào ban đêm.” Rõ ràng Beatrix không biết làm cách nào để khiến cho chuyện “Trái tim lông xù của chàng chiến tướng” thích hợp với những cái tai nhạy cảm của trẻ em, bởi vì bà không bao giờ viết lại chuyện này trong cuốn “Chuyện Cứt Cóc”.

(4) Móng-đỏ là một sinh vật giống như nấm rơm tua tủa lông. Rất khó hiểu tại sao lại có người muốn nựng nịu chúng. Muốn biết thêm thông tin thì đọc cuốn “Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng”.

(5) Đừng nhầm lẫn với cuốn “Mõm lông, Tim người”, một câu chuyện xúc động về cuộc chiến đấu của một con người với nỗi hoang tưởng hóa sói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện