Sau mùa thu năm thứ hai hồi cung, trên hành trình tới hoang nguyên, ta ngất xỉu rồi tỉnh lại, mở mắt nhìn bầu trời rộng lớn, tay bám vào cành cây khô, dã thú gào rít trong rừng, xung quanh không một bóng người, ngay cả con ngựa nâu cũng biến mất. Ta cố gắng gọi Tiêu Túc nhưng miệng khô khốc, không phát ra tiếng.
Hắn đã theo ta cả tháng trời, hắn là võ tướng trung thành, ta không nên nghi ngờ. Hẳn là Tiêu Túc đi tìm lương thực hoặc nơi trú ẩn, hy vọng hắn mang về một bát nước trong, ta đã hai ngày chưa uống nước. Ta nhắm mắt lại, tiếng vó ngựa vang lên bên tai, ngoài quan ải, khói lửa như bầy chim lạc.
Ta mở mắt lần nữa, không còn thấy hoang nguyên nữa, có lẽ ta lại ngất đi. Trong bụng không còn cảm giác đói khát nhiều như lúc trước, cạnh giường có một cái bát rỗng và một ấm nước, ta cố gắng ngồi dậy, lỡ tay đánh đổ bát, tiếng vỡ làm người bên cạnh giật mình.
Nữ nhân mặc áo gấm, trang phục như quan gia, nàng bước tới đỡ ta, nàng nói: Thiếp thân Chu Lâm thị, thê tử của Chu Tốn, nhi tử thứ hai của Chu Quốc Tướng. Ta gật đầu cảm ơn, hỏi về Tiêu Túc, nàng bảo không thấy hắn, chỉ biết có người cầm lệnh bài Quý phi chặn xe ngựa của Chu phủ, khi đó Chu gia mới biết Quý phi gặp nạn. Người đó đã đi, chỉ để lại một câu không được để ai biết.
Ở Giang Nam, vì nhiều lần gặp sát thủ mà Tiêu Túc bị thương nặng, giờ không biết hắn ở đâu càng làm ta lo lắng. Ta uống thuốc, ngẩng đầu thấy Chu Lâm thỉnh thoảng nhìn ta, ta hỏi: Có chuyện gì? Nàng nói: Không biết có nên bẩm báo không? Ta nói không sao.
Nàng lấy từ ống tay áo ra một cuộn lệnh đỏ, vừa mở vừa nói: Trong cung nói Thánh thượng rời cung dưỡng bệnh, nhưng mọi người đều biết Đồng Quý phi theo ngự giá rời cung. Giờ thấy Quý phi thế này, có lẽ thánh nhân cũng gặp nguy hiểm. Tháng trước thân phụ* đi tuần đã điều động ba ngàn tinh vệ của Chu gia. Chu Tốn từ một ngày trước đã chặn mật lệnh này ở mật đạo Hà Cung, không biết xử lý ra sao, kẻ địch đã bị giam trong phòng bên cạnh.
* Thân phụ: trong một số truyện hay dùng từ công công là ba chồng, bà bà là mẹ chồng. Tuy nhiên dùng các từ này vào văn hoá ứng xử người Việt thì không được thuận tiện. Vì công công là một trong những cách gọi khác chỉ hoạn quan, không thể nào dùng để gọi ba chồng, gọi mẹ chồng là bà bà dễ gây hiểu lầm sang bà A B C hay bà lão nào đó. Theo tục xưa, con gái về nhà chồng phải coi ba mẹ chồng là ba mẹ đẻ, nàng dâu theo cách gọi của chồng mà gọi ba/mẹ chồng là thân phụ, thân mẫu, song thân (từ này có trong Đại từ điển Tiếng Việt)——theo ý kiến từ PGS.TS Vũ Duy Thông và Th.S Trần Hoàng.
Ta đọc từng chữ, trên mật lệnh đỏ viết: Ngày long vẫn, Thứ Nỗ Hà Đôn tới cửa Tuyên Vũ, chuột tiếp đón.
Ngày long ngự, Thứ Nỗ Hà Đôn tới cửa Tuyên Vũ. Thứ Nỗ Hà Đôn là lửa, cửa Tuyên Vũ là cửa chính hoàng cung, nghĩa là tấn công bằng lửa. Tấn công lửa vào kinh thành sao? Ta hỏi: Kiểm tra kỹ các loại hỏa khí, dầu và diều giấy gần đây vận chuyển về kinh thành.
Chu Lâm nói: Chu Tốn đã tăng cường kiểm tra tại các cửa khẩu, trong ba tuần qua, hỏa khí trong thành đã bị cấm vận. Nhưng không biết ngày long vẫn là khi nào? Ta suy nghĩ, ba mươi năm trước vụ án bắt rồng, rồng là thiên tử, vậy “vẫn” tức là diệt. Ta bừng tỉnh, Lang Quân lần này đến Yến Môn Quan ôm quyết tâm phải thắng, vậy Nghiệm Sơn trên đường đến Yến Môn Quan liệu có... ta không dám nghĩ tiếp.
Lúc này, bên ngoài trời sấm nổ, một tiểu đồng lăn lộn từ ngoài vào, Chu Lâm đứng dậy định mắng, chỉ thấy tiểu đồng run rẩy bò dậy, nói: Bẩm phu nhân, phản quân đã chiếm lĩnh thành Lăng Khuyết, cờ hiệu "Dị". Hoàng cung nghiêm ngặt, Tất Điêu thị nương nương đã bắt thái hậu vào Điện Huyền Chính.
Chu Lâm Thị run rẩy, nàng, nàng ta không phải đang bệnh sao? Tiểu đồng nói: Đúng, trước đây là bệnh, nhưng không biết làm sao mà, lại...
Ta chỉ thấy ngực đau nhói, khó thở, ta cúi đầu hỏi nhỏ: Là Tất Điêu thị nương nương nào? Tiểu đồng đáp: Hoài Cẩn quý phi, là Hoài Cẩn quý phi.
Lúc này ta không còn để ý gì nữa, ta ngồi xuống hỏi: Ngươi đừng hoảng, có rõ ràng không? Một mình Tất Điêu Hoài Cẩn phản, hay cả Tất Điêu gia?
Nếu cả gia tộc Tất Điêu mưu phản thì diệt sạch, nhưng nếu Tất Điêu Hoài Cẩn mưu phản riêng, tức là cấu kết với Lang Quân, giờ nàng ta dám công khai bắt Thái hậu, chắc chắn nàng ta tin rằng Lang Quân sẽ thắng, như vậy trong kinh chắc chắn có Lang Vệ, lại là một cuộc chiến ngầm, thế như nước lửa.
Tiểu đồng đáp: Quân trong phủ Tất Điêu không động, không giống như sẽ phối hợp với hoàng cung. Nhưng hoàng cung đã bị người của Hoài Cẩn quý phi bao vây, đội Yến Môn Vệ gần cổng thành đều bị treo cổ.
Ta gật đầu, sau đó quay sang Chu Lâm Thị nói: Tiểu Chu tướng quân có ở trong phủ, xin nàng giúp ta một tay.
Chu Lâm thị vội nói: Quân của Chu Tốn ở trong doanh trại, thiếp thân sẽ sai người gọi về ngay.
Ta gật đầu, nói: Trước khi tiểu Chu tướng quân quay về, cần phu nhân giúp ta gửi gấp một khẩu dụ.
Chu Lâm thị hỏi: Gửi đến đâu?
Ta nói: Hộ Quốc Sơn Tự Thanh Trần pháp sư, Lạc Dương phủ, Nam Cương Vương phi.
Hắn đã theo ta cả tháng trời, hắn là võ tướng trung thành, ta không nên nghi ngờ. Hẳn là Tiêu Túc đi tìm lương thực hoặc nơi trú ẩn, hy vọng hắn mang về một bát nước trong, ta đã hai ngày chưa uống nước. Ta nhắm mắt lại, tiếng vó ngựa vang lên bên tai, ngoài quan ải, khói lửa như bầy chim lạc.
Ta mở mắt lần nữa, không còn thấy hoang nguyên nữa, có lẽ ta lại ngất đi. Trong bụng không còn cảm giác đói khát nhiều như lúc trước, cạnh giường có một cái bát rỗng và một ấm nước, ta cố gắng ngồi dậy, lỡ tay đánh đổ bát, tiếng vỡ làm người bên cạnh giật mình.
Nữ nhân mặc áo gấm, trang phục như quan gia, nàng bước tới đỡ ta, nàng nói: Thiếp thân Chu Lâm thị, thê tử của Chu Tốn, nhi tử thứ hai của Chu Quốc Tướng. Ta gật đầu cảm ơn, hỏi về Tiêu Túc, nàng bảo không thấy hắn, chỉ biết có người cầm lệnh bài Quý phi chặn xe ngựa của Chu phủ, khi đó Chu gia mới biết Quý phi gặp nạn. Người đó đã đi, chỉ để lại một câu không được để ai biết.
Ở Giang Nam, vì nhiều lần gặp sát thủ mà Tiêu Túc bị thương nặng, giờ không biết hắn ở đâu càng làm ta lo lắng. Ta uống thuốc, ngẩng đầu thấy Chu Lâm thỉnh thoảng nhìn ta, ta hỏi: Có chuyện gì? Nàng nói: Không biết có nên bẩm báo không? Ta nói không sao.
Nàng lấy từ ống tay áo ra một cuộn lệnh đỏ, vừa mở vừa nói: Trong cung nói Thánh thượng rời cung dưỡng bệnh, nhưng mọi người đều biết Đồng Quý phi theo ngự giá rời cung. Giờ thấy Quý phi thế này, có lẽ thánh nhân cũng gặp nguy hiểm. Tháng trước thân phụ* đi tuần đã điều động ba ngàn tinh vệ của Chu gia. Chu Tốn từ một ngày trước đã chặn mật lệnh này ở mật đạo Hà Cung, không biết xử lý ra sao, kẻ địch đã bị giam trong phòng bên cạnh.
* Thân phụ: trong một số truyện hay dùng từ công công là ba chồng, bà bà là mẹ chồng. Tuy nhiên dùng các từ này vào văn hoá ứng xử người Việt thì không được thuận tiện. Vì công công là một trong những cách gọi khác chỉ hoạn quan, không thể nào dùng để gọi ba chồng, gọi mẹ chồng là bà bà dễ gây hiểu lầm sang bà A B C hay bà lão nào đó. Theo tục xưa, con gái về nhà chồng phải coi ba mẹ chồng là ba mẹ đẻ, nàng dâu theo cách gọi của chồng mà gọi ba/mẹ chồng là thân phụ, thân mẫu, song thân (từ này có trong Đại từ điển Tiếng Việt)——theo ý kiến từ PGS.TS Vũ Duy Thông và Th.S Trần Hoàng.
Ta đọc từng chữ, trên mật lệnh đỏ viết: Ngày long vẫn, Thứ Nỗ Hà Đôn tới cửa Tuyên Vũ, chuột tiếp đón.
Ngày long ngự, Thứ Nỗ Hà Đôn tới cửa Tuyên Vũ. Thứ Nỗ Hà Đôn là lửa, cửa Tuyên Vũ là cửa chính hoàng cung, nghĩa là tấn công bằng lửa. Tấn công lửa vào kinh thành sao? Ta hỏi: Kiểm tra kỹ các loại hỏa khí, dầu và diều giấy gần đây vận chuyển về kinh thành.
Chu Lâm nói: Chu Tốn đã tăng cường kiểm tra tại các cửa khẩu, trong ba tuần qua, hỏa khí trong thành đã bị cấm vận. Nhưng không biết ngày long vẫn là khi nào? Ta suy nghĩ, ba mươi năm trước vụ án bắt rồng, rồng là thiên tử, vậy “vẫn” tức là diệt. Ta bừng tỉnh, Lang Quân lần này đến Yến Môn Quan ôm quyết tâm phải thắng, vậy Nghiệm Sơn trên đường đến Yến Môn Quan liệu có... ta không dám nghĩ tiếp.
Lúc này, bên ngoài trời sấm nổ, một tiểu đồng lăn lộn từ ngoài vào, Chu Lâm đứng dậy định mắng, chỉ thấy tiểu đồng run rẩy bò dậy, nói: Bẩm phu nhân, phản quân đã chiếm lĩnh thành Lăng Khuyết, cờ hiệu "Dị". Hoàng cung nghiêm ngặt, Tất Điêu thị nương nương đã bắt thái hậu vào Điện Huyền Chính.
Chu Lâm Thị run rẩy, nàng, nàng ta không phải đang bệnh sao? Tiểu đồng nói: Đúng, trước đây là bệnh, nhưng không biết làm sao mà, lại...
Ta chỉ thấy ngực đau nhói, khó thở, ta cúi đầu hỏi nhỏ: Là Tất Điêu thị nương nương nào? Tiểu đồng đáp: Hoài Cẩn quý phi, là Hoài Cẩn quý phi.
Lúc này ta không còn để ý gì nữa, ta ngồi xuống hỏi: Ngươi đừng hoảng, có rõ ràng không? Một mình Tất Điêu Hoài Cẩn phản, hay cả Tất Điêu gia?
Nếu cả gia tộc Tất Điêu mưu phản thì diệt sạch, nhưng nếu Tất Điêu Hoài Cẩn mưu phản riêng, tức là cấu kết với Lang Quân, giờ nàng ta dám công khai bắt Thái hậu, chắc chắn nàng ta tin rằng Lang Quân sẽ thắng, như vậy trong kinh chắc chắn có Lang Vệ, lại là một cuộc chiến ngầm, thế như nước lửa.
Tiểu đồng đáp: Quân trong phủ Tất Điêu không động, không giống như sẽ phối hợp với hoàng cung. Nhưng hoàng cung đã bị người của Hoài Cẩn quý phi bao vây, đội Yến Môn Vệ gần cổng thành đều bị treo cổ.
Ta gật đầu, sau đó quay sang Chu Lâm Thị nói: Tiểu Chu tướng quân có ở trong phủ, xin nàng giúp ta một tay.
Chu Lâm thị vội nói: Quân của Chu Tốn ở trong doanh trại, thiếp thân sẽ sai người gọi về ngay.
Ta gật đầu, nói: Trước khi tiểu Chu tướng quân quay về, cần phu nhân giúp ta gửi gấp một khẩu dụ.
Chu Lâm thị hỏi: Gửi đến đâu?
Ta nói: Hộ Quốc Sơn Tự Thanh Trần pháp sư, Lạc Dương phủ, Nam Cương Vương phi.
Danh sách chương