Hôm nay trong rừng hoa ta gặp Ngọc Quý phi, nói qua lại vài ba lời không hợp lời nhau, sau đó ta bị phạt quỳ trong ngõ Vũ Hoa ba canh giờ. Ta biết là phân vị của ta khá hoang đường, mọi người coi ta như cái đinh trong mắt. Ngọc Quý phi mở đầu làm gương, tùy tiện tìm cái cớ trị tội ta, vì thế mỗi người đều tới trộn lẫn, phảng phất ta là cái người gây ra tội ác tày trời.
Mưa dầm đến, thời tiết đổi thay. Họ không còn niềm vui nào nữa, mỗi người quay về cung của mình. Mưa rơi ướt đẫm cả người ta, đầu đau đến mơ hồ, ta dựa vào tường cung, từng bước đi qua những viên gạch xanh và mái ngói đỏ.
Mỗi bước chân, ta lại nghĩ về Cô Tô, nghĩ về những con thuyền xa xăm của Cô Tô, những đèn đuốc suốt đêm của Cô Tô, ánh trăng mãi sáng của Cô Tô, người tỷ tỷ xinh đẹp và hiền lành của Cô Tô. ta nhớ phụ mẫu, nhớ bánh nướng của ông Trương, nhớ phu tử từng gõ đầu ta mà giảng giải những điều chi, hồ, giả, dã.
Thà rằng suốt đời ta được ở Cô Tô làm một thiếu nữ nhỏ, ta cũng không muốn ở trong thâm cung này tranh đoạt với những nữ nhân không phân biệt phải trái.
Năm thứ ba nhập cung, vào đêm rằm tháng tám, năm nay cung của Ngọc Quý phi đóng chặt, không tham dự tiệc Trung thu như mọi năm. Từ sau ngày xảy ra sóng gió ấy, nàng ít khi ra ngoài. Sau khi tiệc thường lệ trong cung kết thúc, ta dọn một chiếc ghế nằm ra ngoài sân để ngắm trăng. Tương Tư và vài tiểu thị đi đến Vân Đàm thả hoa đăng, các phi tần trong cung đều trang điểm tỉ mỉ, chờ đợi Thánh thượng ân sủng. Trong cung có truyền rằng đêm rằm tháng tám, nếu thiên tử tới, người đó có thể được Nguyệt Cung Nương Nương phù hộ suốt đời.
Đêm vào thu gió lạnh thổi qua, trăng vừa mới mọc, mây mù che phủ. Chắc rằng vạn người trông mong, Nguyệt Cung Nương Nương trở nên thẹn thùng. ta ngẩng đầu đến mỏi cổ. Cửa cung chưa đóng, ngoài bức tường cao ấytruyền đến tiếng bước chân chầm chậm, ta ngỡ là Tương Tư trở về, bèn nhắm mắt, chỉ vào cửa cung nói: Mau giúp ta xoa vai.
Mây đen chậm rãi không tan, ta chợp mắt một lát. Khi tỉnh dậy, ta thấy Tương Tư đứng trước mặt, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ kinh ngạc, nhưng tay trên vai vẫn di chuyển lên xuống, ta lập tức rùng mình, chẳng lẽ là ma dưới ánh trăng.
Ta bật dậy khỏi ghế mềm, quay đầu lại, ta thấy khuôn mặt còn đáng sợ hơn ma dưới ánh trăng. Nếu thật sự gặp ma thì cũng dễ nói, nhưng đây là Thánh thượng đang xoa vai cho ta, không biết cửu tộc có chịu nổi không nhỉ!
Ngài đã cởi hoàng bào dự tiệc thường lệ chỉ mặc y phục giản dị, thật giống công tử tuấn tú bình thường. Ngài vẫy tay nói: Còn gì nữa? Ngài tiến lại gần, hai tay lắc lư trước mặt ta, nhẹ giọng nói vào tai ta: Trẫm mỏi tay.
Lần đầu gặp cảnh này, ta ngước lên nhìn Tương Tư cầu cứu, từ trong ánh mắt nàng ta thấy bốn chữ lớn—Nương nương bảo trọng.
Ngài cười sảng khoái, đây là lần đầu tiên ta thấy ngài cười. Thái giám cúi người, vẫy tay, các thị tùng ra lần lượt ra khỏi cung. Ta thì cứ đứng yên ở đó, bỗng trên đầu được ánh sáng trăng chiếu vào, khi ngẩng đầu lên thấy trăng hiện ra. Ngài đang dựa vào ghế mềm, lúc đó ta cảm thấy ngài thật không giống thiên tử nghiêm nghị như đồn đại, ngài đưa tay về phía ta: Ngọc nhi.
Ta kinh ngạc, xưa kia cũng có người gọi ta như vậy, ta gục đầu lên đầu gối ngài, thổ lộ những nghi vấn bấy lâu trong lòng, ta hỏi: Hoàng thượng bao nhiêu tuổi? Ngài vuốt tóc ta, trầm ngâm đáp: Ngoài ba mươi.
Ta không nói gì, ngài lại hỏi: Sao vậy? Ta nói: Không giống. Ngài lại cười, đôi mắt nhìn ta mong mỏi, ta nói tiếp: Bệ hạ như vầng trăng trên trời, dù ngày thường thực sự lạnh lẽo, nhưng tươi sáng như thiếu niên.
Tháng chạp năm thứ ba nhập cung, ta và Hoàng thượng đã trở thành tri kỷ, ngài lớn hơn ta hơn mười tuổi, ta gọi ngài là Hoàng đế thúc thúc. Ngài luôn không thích ta gọi ngài như vậy, cũng lo sau này ta gặp Hoàng hậu sẽ gọi là thúc mẫu.
Ngài viết chữ trong phòng ta, ta nằm trên ghế uống thuốc, thuốc đắng lắm. Khổ thay chân ta chỉ cần gặp lạnh là đau không thể đi lại. Năm đó Ngọc Quý phi muốn chặt cây ngô đồng của ta, ta xúc phạm Quý phi nên bị phạt để lại căn bệnh này. Ngài đặt bút xuống, nói: Sao không chống lệnh? Ta cúi đầu, nghĩ mình là một tiểu tần phi làm sao dám chống lại lệnh Quý phi nương nương? Ngài lại nói: Vì một cái cây để lại bệnh suốt đời, đáng sao? Ta cắn chặt răng, đáng! Tất nhiên là đáng!
Năm thứ tư nhập cung, nhà ta được ân huệ đến cung thăm ta, mẫu thân nói, mọi việc trong nhà đều tốt, hai vị huynh trưởng được trọng dụng trong triều, bảo ta đừng lo lắng. mẫu thân nói vậy làm ta xấu hổ, ta nghĩ nhập cung đã bốn năm, ba năm đầu chưa gặp mặt Thánh thượng, càng không nói đến giúp đỡ gia tộc.
Lần này mẫu thân đến, dường như có gì đó muốn nói với ta, nhưng lại ngập ngừng. Ta bèn hỏi, mẫu thân nếu có gì muốn nói thì cứ nói thẳng, thế là mẫu thân nói: Đừng nói nhà thường dân, con cái vốn là chuyện quan trọng hàng đầu, Hoàng gia lại càng như vậy. Con nhập cung đã hơn bốn năm, sao chưa có động tĩnh gì? Ta phun hết ngụm trà ra ngoài, mẫu thân nói gì vậy, ta và Thánh thượng là quân tử chi giao!
Vào mùa hè năm thứ tư nhập cung, trong cung có thêm nhiều gương mặt mới, Hoàng thượng cũng ít đến phòng ta viết chữ đọc sách. May mắn là Ngự Thiện Phòng luôn nhớ gửi cho ta các món bánh trái theo mùa, cũng không phải quá buồn chán.
Vào mùa thu năm thứ tư nhập cung, sau cuộc tuyển chọn cung nữ, lục cung phân chia chỗ ở cho các tú nữ. Lần này là lần thứ hai ta dời cung, tuy đã thăng lên vị trí Tần phi, nhưng trong cung của ta luôn không có người mới. Hiện tại cũng vui vẻ hơn chút, có hai tiểu tỷ muội đến. Một người là Bội nghi, một người là Quý cơ, tiếc là đều lạnh lùng, không nói chuyện nhiều với ta.
Ngày mười lăm tháng tám năm thứ tư nhập cung, tiệc Trung thu ba năm trước ta chưa đủ phẩm vị để đi. Nhưng năm nay, thái hậu cho người đến nói bảo ta chuẩn bị sớm, ta cũng vui mừng, tiệc Trung thu của Hoàng gia rốt cuộc là cảnh sắc thế nào? Hoàng hậu đùa rằng ta đã là người già trong cung rồi, ta sững sờ đáp lại, thần thiếp năm nay mới mười tám. Làm cả sảnh đường cười rộ lên.
Mưa dầm đến, thời tiết đổi thay. Họ không còn niềm vui nào nữa, mỗi người quay về cung của mình. Mưa rơi ướt đẫm cả người ta, đầu đau đến mơ hồ, ta dựa vào tường cung, từng bước đi qua những viên gạch xanh và mái ngói đỏ.
Mỗi bước chân, ta lại nghĩ về Cô Tô, nghĩ về những con thuyền xa xăm của Cô Tô, những đèn đuốc suốt đêm của Cô Tô, ánh trăng mãi sáng của Cô Tô, người tỷ tỷ xinh đẹp và hiền lành của Cô Tô. ta nhớ phụ mẫu, nhớ bánh nướng của ông Trương, nhớ phu tử từng gõ đầu ta mà giảng giải những điều chi, hồ, giả, dã.
Thà rằng suốt đời ta được ở Cô Tô làm một thiếu nữ nhỏ, ta cũng không muốn ở trong thâm cung này tranh đoạt với những nữ nhân không phân biệt phải trái.
Năm thứ ba nhập cung, vào đêm rằm tháng tám, năm nay cung của Ngọc Quý phi đóng chặt, không tham dự tiệc Trung thu như mọi năm. Từ sau ngày xảy ra sóng gió ấy, nàng ít khi ra ngoài. Sau khi tiệc thường lệ trong cung kết thúc, ta dọn một chiếc ghế nằm ra ngoài sân để ngắm trăng. Tương Tư và vài tiểu thị đi đến Vân Đàm thả hoa đăng, các phi tần trong cung đều trang điểm tỉ mỉ, chờ đợi Thánh thượng ân sủng. Trong cung có truyền rằng đêm rằm tháng tám, nếu thiên tử tới, người đó có thể được Nguyệt Cung Nương Nương phù hộ suốt đời.
Đêm vào thu gió lạnh thổi qua, trăng vừa mới mọc, mây mù che phủ. Chắc rằng vạn người trông mong, Nguyệt Cung Nương Nương trở nên thẹn thùng. ta ngẩng đầu đến mỏi cổ. Cửa cung chưa đóng, ngoài bức tường cao ấytruyền đến tiếng bước chân chầm chậm, ta ngỡ là Tương Tư trở về, bèn nhắm mắt, chỉ vào cửa cung nói: Mau giúp ta xoa vai.
Mây đen chậm rãi không tan, ta chợp mắt một lát. Khi tỉnh dậy, ta thấy Tương Tư đứng trước mặt, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ kinh ngạc, nhưng tay trên vai vẫn di chuyển lên xuống, ta lập tức rùng mình, chẳng lẽ là ma dưới ánh trăng.
Ta bật dậy khỏi ghế mềm, quay đầu lại, ta thấy khuôn mặt còn đáng sợ hơn ma dưới ánh trăng. Nếu thật sự gặp ma thì cũng dễ nói, nhưng đây là Thánh thượng đang xoa vai cho ta, không biết cửu tộc có chịu nổi không nhỉ!
Ngài đã cởi hoàng bào dự tiệc thường lệ chỉ mặc y phục giản dị, thật giống công tử tuấn tú bình thường. Ngài vẫy tay nói: Còn gì nữa? Ngài tiến lại gần, hai tay lắc lư trước mặt ta, nhẹ giọng nói vào tai ta: Trẫm mỏi tay.
Lần đầu gặp cảnh này, ta ngước lên nhìn Tương Tư cầu cứu, từ trong ánh mắt nàng ta thấy bốn chữ lớn—Nương nương bảo trọng.
Ngài cười sảng khoái, đây là lần đầu tiên ta thấy ngài cười. Thái giám cúi người, vẫy tay, các thị tùng ra lần lượt ra khỏi cung. Ta thì cứ đứng yên ở đó, bỗng trên đầu được ánh sáng trăng chiếu vào, khi ngẩng đầu lên thấy trăng hiện ra. Ngài đang dựa vào ghế mềm, lúc đó ta cảm thấy ngài thật không giống thiên tử nghiêm nghị như đồn đại, ngài đưa tay về phía ta: Ngọc nhi.
Ta kinh ngạc, xưa kia cũng có người gọi ta như vậy, ta gục đầu lên đầu gối ngài, thổ lộ những nghi vấn bấy lâu trong lòng, ta hỏi: Hoàng thượng bao nhiêu tuổi? Ngài vuốt tóc ta, trầm ngâm đáp: Ngoài ba mươi.
Ta không nói gì, ngài lại hỏi: Sao vậy? Ta nói: Không giống. Ngài lại cười, đôi mắt nhìn ta mong mỏi, ta nói tiếp: Bệ hạ như vầng trăng trên trời, dù ngày thường thực sự lạnh lẽo, nhưng tươi sáng như thiếu niên.
Tháng chạp năm thứ ba nhập cung, ta và Hoàng thượng đã trở thành tri kỷ, ngài lớn hơn ta hơn mười tuổi, ta gọi ngài là Hoàng đế thúc thúc. Ngài luôn không thích ta gọi ngài như vậy, cũng lo sau này ta gặp Hoàng hậu sẽ gọi là thúc mẫu.
Ngài viết chữ trong phòng ta, ta nằm trên ghế uống thuốc, thuốc đắng lắm. Khổ thay chân ta chỉ cần gặp lạnh là đau không thể đi lại. Năm đó Ngọc Quý phi muốn chặt cây ngô đồng của ta, ta xúc phạm Quý phi nên bị phạt để lại căn bệnh này. Ngài đặt bút xuống, nói: Sao không chống lệnh? Ta cúi đầu, nghĩ mình là một tiểu tần phi làm sao dám chống lại lệnh Quý phi nương nương? Ngài lại nói: Vì một cái cây để lại bệnh suốt đời, đáng sao? Ta cắn chặt răng, đáng! Tất nhiên là đáng!
Năm thứ tư nhập cung, nhà ta được ân huệ đến cung thăm ta, mẫu thân nói, mọi việc trong nhà đều tốt, hai vị huynh trưởng được trọng dụng trong triều, bảo ta đừng lo lắng. mẫu thân nói vậy làm ta xấu hổ, ta nghĩ nhập cung đã bốn năm, ba năm đầu chưa gặp mặt Thánh thượng, càng không nói đến giúp đỡ gia tộc.
Lần này mẫu thân đến, dường như có gì đó muốn nói với ta, nhưng lại ngập ngừng. Ta bèn hỏi, mẫu thân nếu có gì muốn nói thì cứ nói thẳng, thế là mẫu thân nói: Đừng nói nhà thường dân, con cái vốn là chuyện quan trọng hàng đầu, Hoàng gia lại càng như vậy. Con nhập cung đã hơn bốn năm, sao chưa có động tĩnh gì? Ta phun hết ngụm trà ra ngoài, mẫu thân nói gì vậy, ta và Thánh thượng là quân tử chi giao!
Vào mùa hè năm thứ tư nhập cung, trong cung có thêm nhiều gương mặt mới, Hoàng thượng cũng ít đến phòng ta viết chữ đọc sách. May mắn là Ngự Thiện Phòng luôn nhớ gửi cho ta các món bánh trái theo mùa, cũng không phải quá buồn chán.
Vào mùa thu năm thứ tư nhập cung, sau cuộc tuyển chọn cung nữ, lục cung phân chia chỗ ở cho các tú nữ. Lần này là lần thứ hai ta dời cung, tuy đã thăng lên vị trí Tần phi, nhưng trong cung của ta luôn không có người mới. Hiện tại cũng vui vẻ hơn chút, có hai tiểu tỷ muội đến. Một người là Bội nghi, một người là Quý cơ, tiếc là đều lạnh lùng, không nói chuyện nhiều với ta.
Ngày mười lăm tháng tám năm thứ tư nhập cung, tiệc Trung thu ba năm trước ta chưa đủ phẩm vị để đi. Nhưng năm nay, thái hậu cho người đến nói bảo ta chuẩn bị sớm, ta cũng vui mừng, tiệc Trung thu của Hoàng gia rốt cuộc là cảnh sắc thế nào? Hoàng hậu đùa rằng ta đã là người già trong cung rồi, ta sững sờ đáp lại, thần thiếp năm nay mới mười tám. Làm cả sảnh đường cười rộ lên.
Danh sách chương