◎Tra công: thế giới như thể đang sụp đổ. ◎

Mưa càng lúc càng nặng hạt, mưa bụi tạo thành một màn sương trắng xóa khiến khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ. Mũi Khấu Thu hơi khụt khịt, y ngửi thấy rõ mùi mưa ẩm ướt.

Mùi hương của đất cùng vị của cỏ xanh. Đỗ Hòa Trạch cầm ô, ống quần của gã trở nên ẩm ướt sau một đoạn đường ngắn, bước chân ít nhiều cũng có vẻ nhếch nhác không chịu nổi, nhưng thiếu niên bên cạnh gã thì vẫn thong dong như cũ, con ngươi rũ xuống, trong mắt ánh ra một tia nước.

Hắn bước chân đến hiên nhà, lập tức nâng tầm mắt lên, nhẹ giọng nói một câu: "Hạ thiếu gia."

Giọng nói cũng thản nhiên.

Không thể không nói, người có bộ dáng đẹp đẽ thật sự có ưu thế rất lớn. Cho dù trong lòng Khấu Thu biết rõ đây chính là một đóa hoa sen tâm cơ danh xứng với thực thì y cũng vẫn không thể nhấc nổi phòng bị lên chỉ vì bộ dáng xinh đẹp này của hắn, thậm chí còn không kiềm chế nổi muốn thân thiết hơn với hắn.

Y uốn nắn lại câu từ cho Hạ Tân Tễ: "Gọi anh."

Đỗ Hòa Trạch đang đứng một bên vẩy nước mưa ở trên ô xuống, vừa nghe vậy đã trợn tròn con mắt, liếc nhìn Khấu Thu một cái.

Vẻ mặt Hạ Tân Tễ không có quá nhiều thay đổi, chỉ thoáng nâng mắt lên nhìn thanh niên có khí chất bình tĩnh cao quý này, ngoan ngoãn tuân theo.

Nhanh chóng thay sửa miệng.

"Anh."

Huh ——

Vẻ mặt Khấu Thu bình tĩnh thản nhiên, đợi đến khi quay người lại thì bưng kín ngực trong nháy mắt.

Hệ thống: 【??? 】

【Xong rồi, 】Khấu Thu nói, 【Tao đã bị viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản bắn trúng rồi. 】

Một tiếng gọi mà ngọt đến mức nao lòng thế này!

Hệ thống hơi khinh thường bộ dáng chẳng có chút tiền đồ nào của y:【Trước đây không có ai gọi cậu là anh à? 】

Khấu Thu im lặng một cách kỳ lạ, sau một lúc lâu y mới nói:【Tiền đề của việc để ai đó gọi tao là anh chính là xung quanh tao phải có người..... 】

Y dừng đề tài này lại, không tiếp tục nói tiếp nữa mà xoay người bước vào phòng khách. Trong lòng hệ thống đập thình thịch một cái, nó không dám truy vấn tiếp nữa.

Hạ lão gia tử đã đi ra ngoài từ sáng sớm, hiển nhiên ông không hề muốn giữ thể diện cho đứa con riêng này. Khấu Thu đành phải tự thân chống đỡ hiện trường, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tân Tễ để hỏi thăm tình hình của hắn.

Hạ Tân Tễ mới thành niên không lâu, bởi vì đi học tương đối muộn nên bây giờ vẫn đang học cấp 3. Thành tích của hắn rất tốt, hơn nữa còn có sở trường về toán học, đã từng đạt giải trong các cuộc thi cấp tỉnh, mấy môn học trọng điểm không có vấn đề gì cả. Giống như các cán bộ kỳ cựu khác, cán bộ kỳ cựu Khấu vô cùng yêu thích kiểu bé ngoan có thành tích tốt này, vẻ mặt càng dịu dàng hơn, sau đó lại nhỏ nhẹ hỏi han: "Em được bao nhiêu điểm môn chính trị?"

【............. 】Hệ thống bưng kín mặt, nó không dám nhìn tiếp nữa.

Lông mi dài mảnh của thiếu niên khẽ run, giống như đang không hiểu tại sao y lại hỏi vấn đề này, mãi một lúc lâu sau mới nói: "Thiếu một điểm là max điểm ạ."

Ánh mắt hâm mộ của Khấu Thu lập tức tập trung lại trên người hắn, vỗ vỗ vai hắn một cái.

"Tốt lắm....." Y đờ đẫn nói, "Cố lên, làm tốt lắm."

Đỗ Hòa Trạch ở phía đối diện khụ một tiếng, có hơi không hiểu lắm.

Không phải chứ.... chỉ là một bài thi thôi, sao lại đến mức phải dùng ánh mắt nóng bỏng như thể muốn nói "A a a nếu tui có thể trao đổi với cậu thì tốt rồi a a a thật hâm mộ a a a" để nhìn người khác làm gì hả? Không hề biết rằng bây giờ Khấu Thu đang cực kỳ đau thương trong lòng.

Y kháng nghị trong lòng: 【Thiếu niên xanh tươi như em ấy có thể được học tập trong trường, tao lại chỉ có thể ở đây làm một tên richkid! 】

Hệ thống im lặng trong chốc lát, lời ít ý nhiều trả lời y: 【Nguyên thân cho rằng như thế này tương đối cool ngầu. 】

Ngầu cái con khỉ!

Tưởng như Khấu Thu sắp nghẹn ngào thành tiếng!

Cơm tối do bảo mẫu làm, các món ăn đều là những món dễ tiêu nhạt nhẽo, cháo hoa và đồ ăn chay, đến một chút dầu mỡ cũng không nhìn thấy. Đỗ Hòa Trạch ở lại ăn cơm nhìn thấy màu sắc của các món ăn này, lông mày của gã không khỏi nhăn lại, liếc mắt nhìn Khấu Thu vài lần.

Gã vươn đũa ra nếm thử, thậm chí món ăn còn không thấy có vị mặn.

Đỗ Hòa Trạch ngày thường đã quen với cẩm y ngọc thực, lập tức không thể nào nuốt trôi được nữa, gã cau mày gọi má Vương nấu cơm hôm nay đến đây, giọng nói chứa đầy vẻ uy thế của người ở trên: "Đồ ăn hôm nay sao lại như thế này?"



Bảo mẫu chắp hai tay trước tạp dề, hơi khinh miệt liếc nhìn Đỗ Hòa Trạch một cái, không lên tiếng.

"Nói đi!" Đỗ Hòa Trạch bị ánh mắt đó của bà chọc trúng, đột nhiên cảm thấy rất mất mặt, "Câm điếc à, không muốn làm nữa sao?"

Cán bộ kỳ cựu Khấu không nặng không nhẹ đặt đũa xuống, nâng mắt lên nhìn gã: "Sao tôi lại không biết nhỉ, anh còn có cả quyền hạn sa thải bà ấy ư?"

"..........." Đỗ Hòa Trạch lập tức cứng họng.

Quả thật là gã không có quyền hạn này, nếu ở trước mặt Hạ lão gia tử thì gã tuyệt đối không dám nói năng như này.

Cùng lắm chỉ là một vị khách mời, cạnh cửa lại thua kém xa nhà họ Hạ, nói ra chẳng phải là giọng khách át giọng chủ?

Nhưng hôm nay trên bàn chỉ có Khấu Thu với Hạ Tân Tễ, từ trước đến nay gã nói gì Khấu Thu cũng nghe nấy, dù thế nào thì Đỗ Hòa Trạch cũng không thể nào ngờ tới việc mình sẽ bị bắt bẻ lại. Trong chốc lát gã phải nặng nề thở hổn hển, đến cả hô hấp cũng hơi rối loạn.

"Tôi đã dặn dò như thế," Khấu Thu gắp một miếng bí đao vào trong bát của Hạ Tân Tễ, thản nhiên nói, "Làm sao à?"

Thường ngày Hạ Tân Tễ thích ăn bí đao, nhìn thấy một miếng được gắp vào trong bát của mình thì thoáng cúi đầu xuống, che khuất dáng vẻ trầm tư nơi đáy mắt.

"Thanh Nhiên," Đỗ Hòa Trạch chậm rãi nói, "Anh biết em có lẽ sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng cứ nhằm vào Tiểu Tễ như vậy thì thật quá đáng....."

Khấu Thu cảm thấy mình đang nghe được một câu chuyện cười lớn.

"Tôi nhằm vào em ấy?" y hỏi lại.

"Vì sao?"

Nói đùa nhau à! Đây chính là đồng minh của y về sau này, là đóa hoa của Tổ quốc, là tương lai dân tộc, là lực lượng thế hệ trung kiên mới có thể xây dựng lên chủ nghĩa xã hội khoa học!!!

Đỗ Hòa Trạch nói: "Còn có thể vì sao nữa, tất nhiên là bởi vì thân phận của Tiểu Tễ ——"

Không ngờ tới việc gã còn chưa nói xong mà lông mày của Khấu Thu đã nhướn lên, lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

"Làm sao, anh không biết sao?"

Đỗ Hòa Trạch ngẩn ra, biết cái gì cơ?

Khấu Thu vỗ đầu thiếu niên bên cạnh mình, quay đầu sang nhìn Đỗ Hòa Trạch với dáng vẻ tràn đầy ý tứ, giọng nói chậm rì rì, kéo dài âm cuối: "Dạ dày của Tiểu Tễ không được tốt lắm, không thể ăn được thức ăn mặn."

Sao Đỗ Hòa Trạch có thể để ý đến vấn đề như này, lập tức sắc mặt của gã trở nên khó coi, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng cười một tiếng, "Hóa ra là như vậy."

Cảm giác này thật sự quá kỳ quái, gã nhìn Khấu Thu tự tay gắp rau chan canh cho Hạ Tân Tễ, hai bên tràn đầy dáng vẻ tươi cười qua lại như thể không hề nhìn thấy gã ở đây, gã chỉ cảm thấy bứt rứt trong lòng.

Một bên là tình cũ, một bên là tình mới, Đỗ Hòa Trạch vốn dĩ cho rằng, cùng lắm chỉ khiến cho Khấu Thu ghen chút, gã dỗ dành một chút là ổn thỏa.

Nhưng nhìn tình thế ngày hôm nay.... Sao tình cũ còn hiểu rõ về tình mới này hơn cả bản thân gã vậy?

Lại không ngờ đến Khấu Thu đã thở dài một tiếng trong lòng vì Hạ Tân Tễ.

Đứa trẻ ngốc này, em có nhìn thấy không? Thằng đàn ông này không hề đặt em ở trong lòng!

Đây không phải tình yêu đích thực cái quỷ gì đâu —— để sau này anh trai sẽ dạy cho em biết, nói cho em biết rằng, chỉ có phục vụ nhân dân mãi mãi mới được gọi là đời đời bền vững!

- ----

Sau khi ăn cơm tối xong, Khấu Thu bắt đầu xem Tân Văn Liên Bố vào đúng thời gian cố định. Bây giờ Đỗ Hòa Trạch nhìn thấy chương trình này là y rằng cảm thấy đau hết cả trứng, ánh mắt cũng khẽ co rút lại, nhưng không muốn bỏ qua cơ hội tốt đẹp để tranh giành thiện cảm của người đẹp nên gã vẫn ngồi yên trên sô pha như cũ, thỉnh thoảng nói đôi ba câu với Hạ Tân Tễ.

Khi chuông cửa đột ngột vang lên, ánh mắt của Khấu Thu vẫn không rời khỏi màn hình TV. Bảo mẫu chạy chậm ra mở cửa, ngay sau đó bà đã cố sức kéo theo một cái thùng rất lớn vào phòng khách, hỏi: "Thiếu gia, đây là đồ cậu mua à?"

Khấu Thu đột nhiên hăng hái phấn khởi, đứng lên ngay lập tức: "Đúng!"

Ánh mắt của y đảo qua chỗ của Đỗ Hoài Trạch, lại nói: "Anh cứ chờ ở đây, trong đó có chút đồ cần đưa cho anh."

Đỗ Hoài Trạch vui vẻ trong lòng nên cũng đứng lên đi theo rồi nhìn về phía chiếc hộp trước mặt. Khóe môi gã không nén được ý cười, quả nhiên Khấu Thu vẫn để ý đến mình như trước kia, tảng đá lớn đang treo trong lòng mấy ngày qua cũng được hạ xuống.

Gã cầm chiếc hộp nhỏ mà Khấu Thu đưa cho mình lên, nặng trình trịch, vô cùng có trọng lượng.

Đây là cái gì nhỉ?



Trước kia Hạ Thanh Nhiên cũng hay mua quà các kiểu cho Đỗ Hòa Trạch, y ra tay hào phóng, đối với bạn thuở thơ ấu kiêm người yêu thì lại càng hào phóng hơn, thường chỉ cần là đồ mình dùng thì cũng mua luôn cho Đỗ Hòa Trạch. Chiếc đồng hồ hai trăm vạn mà Đỗ Hòa Trạch đang đeo trên cổ tay cũng do thanh niên tự tay tặng. Gã cầm chiếc hộp trên tay, lại đưa mắt nhìn đồng hồ, trong lòng càng cảm thấy chờ mong hơn bao giờ hết.

Một lát sau, Đỗ Hòa Trạch mở nắp hộp ra, lập tức bị một mảng màu đỏ chói mắt chọc muốn mù con mắt.

Cái gì mà lại có màu đỏ thế này, tất nhiên nó đỏ bởi vì nó đã được tiêm nhiễm màu máu của các liệt sĩ cách mạng, là màu đỏ được hái xuống từ lá cờ đỏ 5 sao —— những ngôi sao sáng chói lấp lánh, chói lọi mắt người khác, chúng được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng ——

"《Tư tưởng và đạo đức 》???"

Giọng nói của Đỗ Hòa Trạch đột ngột phóng đại lên.

Ngôi sao đỏ trên bìa sách phát ra ánh sáng chói lọi, giống như một cái miệng đỏ au đang cười nhạo giễu cợt gã.

Đỗ Hòa Trạch im lặng mất một lúc rồi ha ha cười gượng, lại thò tay lục xuống bên dưới —— cả một hộp như thế này không thể nào chỉ có mỗi sách 《Tư tưởng và đạo đức 》đúng không?

Một lát sau, gã hết hy vọng rụt tay về.

Thật đặc biệt làm sao, tất cả đều là sách.

Từ tiểu học cho đến trung học, một quyển cũng không thiếu.

Cả phòng khách rơi vào yên tĩnh chết chóc, hệ thống ở trong đầu Khấu Thu đang cười như bị điên khi nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của tra công. Trong bầu không khí quỷ dị đó, chỉ có Khấu Thu vẫn phấn khởi hăng hái mở thùng hàng ra, đem hết tất cả mọi thứ bên trong bỏ ra ngoài.

Không biết Hạ Tân Tễ đã đến đây từ khi nào, duỗi tay mở một tấm biểu ngữ màu đỏ ở trên nền đất, trên đó in 5 chữ tươi sáng rõ ràng:

Vì nhân dân phục vụ.

Hắn sâu kín liếc nhìn Khấu Thu một cái, trong mắt tràn ngập ý cười.

Khấu Thu vẫn đang moi đồ ra tiếp, chờ đến khi y lấy ra một bộ tuyển tập đề thi dày cộp, Đỗ Hòa Trạch mới không nhịn nổi nói: "Thanh Nhiên, em mua mấy quyển sách này về làm gì?"

《Kiểm tra năng lực hành chính nghề nghiệp 》, 《30 bộ thuyết minh thảo luận 》, 《Nói chuyện nửa tháng 》.... Nếu như gã không nhìn lầm thì đây đều là sách dùng cho nhân viên công chức.

—— Trong nhà này hiện nay, Hạ lão gia tử đã sớm về hưu rồi, nhưng mà tuổi cao chí cao nên ông vẫn đảm nhận chức vụ tại công ty, Khấu Thu là một nhà giàu đời thứ ba chuẩn không cần chỉnh, sớm hay muộn cũng sẽ vào công ty nhà mình để rèn luyện, sau đó sẽ tiếp nhận vị trí của Hạ lão gia tử.

Gã thật sự không thể nào nghĩ ra nổi, ở đây có ai cần thi công chức.

Chắc không phải là mua sẵn cho Hạ Tân Tễ để phòng ngừa chu đáo đấy chứ?

Nghĩ đến đây gã chợt kinh hoàng, âm thầm suy nghĩ chẳng lẽ Khấu Thu đang ngấm ngầm cảnh cáo Hạ Tân Tễ đừng hòng mơ tưởng đến gia sản. Con cái nhà giàu tranh đấu gay gắt với nhau đều là chuyện thường, gã càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của mình rất hợp lý.

Nhất định là như thế.

"Còn có thể để làm gì nữa," Khấu Thu kỳ quái liếc nhìn Đỗ Hòa Trạch như thể đang nhìn một đứa trẻ khuyết tật não, "Đương nhiên là để thi rồi!"

Đỗ Hòa Trạch hỏi: "Ai thi?"

"Không ai," Khấu Thu nói, "Chính là tôi đó."

"........."

Vào lúc mấy chữ này của y rơi xuống, phòng khách lại rơi vào bầu không khí yên lặng chết chóc một lần nữa.

..... Ồ.

[14/02/2023]

Tác giả có lời muốn nói:

Tra công: (đứng thẳng như một con Marmota) A.

Tra công: (Marmota gào thét chói tai) A ——————————!!!

CMN đầu óc người này có bệnh à a a a a!!!

------- Khấu Thu: Tui không có hứng thú đối với gia sản, tui cũng không có hứng thú ngược tra.

Ừm, đúng là như thế, đúng vậy đó, tui chỉ toàn tâm toàn ý suy nghĩ đến việc thi công chức mà thôi. (mỉm cười)

[Marmota gào thét]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện