Tằng Linh bất ngờ tự tử là vì Lưu Quan Vũ lại lấy ảnh ra uy hiếp cô.
Buổi chiều, Tằng Linh phớt lờ sự can ngăn của trợ lý mà một mực muốn đi tham dự bữa tiệc tối với Phùng Nhã Nam, theo Lưu Quan Vũ nhìn nhận thì đây là không an phận, là một sự khiêu khích và phản kháng của Tằng Linh đối với gã ta. Sau khi nhận được một báo cáo từ nữ trợ lý phụ trách giám sát Tằng Linh gửi đến, Lưu Quan Vũ trực tiếp gửi một bức ảnh riêng tư của Tằng Linh và bảo nữ trợ lý cho Tằng Linh xem.
Tằng Linh nhìn thấy bức ảnh, quả nhiên trở nên ngoan ngoãn như gã nghĩ, từ chối bữa tiệc và ngoan ngoãn đi theo nữ trợ lý rời đi. Nhưng Tằng Linh vẫn luôn bị khống chế cuối cùng cảm xúc cũng không kiềm nén được, không lâu sau khi trở về phòng khách sạn nơi cô và Lưu Quan Vũ ở, cô đã làm nữ trợ lý bị thương rồi chạy ra ngoài như phát điên, mãi cho đến khi cô chạy đến bên hồ mới dừng lại.
Ngô Yến nhận thấy sự tuyệt vọng kích động và điên cuồng trong mắt Tằng Linh khi nhìn thấy hồ nước, nhận ra rằng Tằng Linh muốn tự tử nên vội vàng đi tìm Tuân Lan. Cũng may cô là quỷ, có thể bay rất nhanh, đồng thời cũng biết bọn Tuân Lan ăn ở đâu, cho nên mới có thể tìm được Tuân Lan một cách nhanh chóng và thuận lợi.
Khi Tuân Lan và Kỳ Niên đi theo Ngô Yến đến bên hồ thì Tằng Linh đã nhảy xuống rồi, chỉ còn hai tay quơ quàng trên mặt nước.
Tuân Lan biết bơi, cậu vừa chạy vừa cởi áo khoác rồi sau đó lao xuống nước bơi về phía Tằng Linh.
“Cẩn thận.” Kỳ Niên không giúp được gì nhiều, anh đứng trên bờ chăm chú nhìn Tuân Lan trong hồ.
Tuân Lan nhanh chóng bơi đến bên cạnh Tằng Linh, nhưng Tằng Linh không muốn đi lên, cô gỡ tay Tuân Lan, giãy giụa trong nước, khóc nói: “Buông tôi ra! Cậu để tôi chết đi!”
Tuân Lan bị sặc một ngụm nước, quát: “Đừng nhúc nhích, chị muốn tôi cũng chết trong hồ luôn hả?”
Sức lực trong tay Tằng Linh buông lỏng, nhanh chóng được Tuân Lan kéo lên bờ.
Lúc Tuân Lan lên bờ, Kỳ Niên muốn giúp một tay, anh đưa tay ra, Tuân Lan theo tay anh ngẩng đầu nhìn anh, hai người đều sững sờ.
Kỳ Niên mới chợt nhớ ra anh không chạm vào Tuân Lan được.
Tiếng ho của Tằng Linh làm hai người hồi hồn.
Người cả hai đều ướt sũng, Tuân Lan vắt nước trên quần áo, Tằng Linh nằm trên mặt đất vừa ho vừa gào khóc.
Tuân Lan để cô phát tiết một lúc, sau đó khoác áo khoác lên lưng cô, nhẹ giọng nói: “Đứng dậy đi.”
Bên trên hồ có băng ghế ngồi, Tuân Lan đỡ Tằng Linh qua, từng người một ngồi xuống. Tằng Linh không nhìn thấy, nhưng trên thực tế thì còn có Ngô Yến ngồi ở giữa nhìn cô với vẻ mặt lo lắng.
Trợ lý giám sát Tằng Linh không có ở đây, đây là thời điểm tốt để nói rõ với Tằng Linh.
Tuân Lan châm chước một lát rồi nói: “Chị Tằng Linh, tôi biết Lưu Quan Vũ đã làm những gì với chị.”
Tiếng nghẹn ngào của Tằng Linh dừng lại, sợ hãi ngẩng đầu nhìn Tuân Lan.
Mặc dù Tuân Lan mới cứu Tằng Linh, nhưng Tằng Linh đã một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, lòng đề phòng của cô đối với Tuân Lan cũng không thấp.
Tuân Lan cũng không để bụng cô nhìn cậu ra sao, cậu nói: “Chị có biết Ngô Yến không? Bạn gái cũ của Lưu Quan Vũ.”
Nhắc đến Lưu Quan Vũ, Tằng Linh hơi run rẩy, cô siết cổ áo, khàn khàn nói: “Tôi biết, cô ấy nhảy lầu tự tử, Lưu, Lưu nói cô ấy bị trầm cảm.”
Ngô Yến đúng là bị trầm cảm, nhưng nguyên nhân sâu xa dẫn đến chứng trầm cảm này là Lưu Quan Vũ.
Hồ nước bọn họ đang có mặt nằm ở một vị trí tương đối hẻo lánh trong một công viên gần đó, ngoại trừ Tuân Lan và Tằng Linh thì xung quanh không có một ai, chỉ có hai ngọn đèn sáng lờ mờ.
Tuân Lan nói khẽ với Tằng Linh: “Tôi có một năng lực có thể nhìn thấy quỷ. Sau khi Ngô Yến tự sát, thực ra vẫn luôn đi theo bên cạnh chị. Cô ấy rất lo lắng cho chị, tôi đến được đây cũng là cô ấy tìm tôi nhờ giúp đỡ, hy vọng tôi có thể giúp chị.”
Tằng Linh ngơ ngác nhìn Tuân Lan, tựa khóc lại như cười: “Quỷ, trên đời này thật sự có quỷ ư? Vậy tại sao kẻ ác vẫn có thể tiêu dao tự tại như vậy cơ chứ.”
Tuân Lan biết năng lực này của mình nghe rất vớ vẩn, dù sao thì lúc đầu cậu cũng không có cảm giác chân thực gì, nhưng cậu cũng xuyên không luôn rồi, coi như thấy quỷ cũng chẳng phải chuyện to tát.
Tằng Linh không tin, vì vậy Tuân Lan bèn chậm rãi nói cho Tằng Linh một số việc cậu nghe được từ Ngô Yến, dưới ánh mắt ngày càng kinh ngạc của Tằng Linh, cuối cùng nói đến địa chỉ web và tài khoản nơi Lưu Quan Vũ lưu trữ ảnh.
Tằng Linh lo lắng nhìn Tuân Lan: “Những bức ảnh đó thật sự có thể xóa bỏ hoàn toàn sao?”
“Có thể.” Tuân Lan cho cô một đáp án khẳng định, “Ngô Yến theo sát Lưu Quan Vũ mấy năm, anh ta không giấu được cô ấy chuyện gì đâu.”
Những gì Tuân Lan nói giống như một khúc gỗ trôi dạt, Tằng Linh ôm nó thật chặt, mang theo một chút mong đợi ít ỏi cuối cùng, lo lắng hỏi Tuân Lan: “Cậu không gạt tôi thật chứ?”
Tuân Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu chị không ngại, có thể trở về khách sạn nơi tôi ở với tôi, Phùng Nhã Nam cũng ở đó, tôi gọi cô ấy tới cùng chị, những bức ảnh đó chị tự mình xóa, thế nào?”
Tằng Linh nói: “Đêm nay xóa?”
Tuân Lan: “Đêm nay xóa.”
Tằng Linh chần chờ chốc lát, cuối cùng nói: “Được.”
Xe của Tuân Lan đậu bên ngoài công viên, Tiểu Chu đứng ở cửa xe cầm điện thoại đi tới đi lui, thấy hai người đi ra, lại nhìn bộ dáng ướt sũng của hai người một cái, chỉ nói: “Sao lại thành thế này?”
Nghĩ thôi cũng biết đã xảy ra chuyện không tốt nên y vội bảo hai người lên xe rồi bật hệ thống sưởi.
Trên xe không có quần áo dư, Tiểu Chu muốn cởi q.ần áo của mình ra để Tuân Lan thay, y vừa giơ tay lên, Tuân Lan liền nhận thấy vẻ mặt Tằng Linh trở nên lo lắng, cậu vội vàng giơ tay ra hiệu cho Tiểu Chu là không cần.
Khi trở về khách sạn thì đã quá mười giờ.
Phùng Nhã Nam đang nằm ườn trên giường vừa chơi game trên điện thoại vừa đắp mặt nạ, khi Tuân Lan gọi cô, cô tựa vào khung cửa với vẻ mặt không vui, “Làm gì? Giờ này rồi còn tìm tôi, lén la lén lút, tốt nhất là cậu hãy có chuyện quan trọng.”
Tuân Lan ra hiệu cho cô nhìn ra bên ngoài, Phùng Nhã Nam ngó ra thì nhìn thấy Tằng Linh đang đứng bên cạnh, quần áo và tóc vẫn còn ướt nước, ngạc nhiên kêu lên: “Chị Tằng Linh, chị bị sao vậy?”
Tằng Linh mỉm cười với cô.
Tuân Lan nói: “Tiểu Phùng, đêm nay chị Tằng Linh ở với cô nhé, có thể chứ?”
“Có thể.” Phùng Nhã Nam đồng ý ngay tắp lự, giục Tằng Linh nhanh vào phòng.
Buổi tối trời quá lạnh, Tằng Linh vẫn luôn mặc quần áo ướt, cho dù trong xe có bật máy sưởi nhưng sắc mặt cô vẫn tái xanh vì lạnh, Phùng Nhã Nam bảo cô nhanh đi tắm nước nóng.
Tuân Lan cũng không chịu nổi, Tằng Linh dẫu gì vẫn còn áo khoác của cậu, mà trên người cậu chỉ có mỗi một bộ quần áo ướt, sau khi xuống xe lại thành không khác gì cục nước đá.
Tuân Lan nói với Phùng Nhã Nam: “Lát nữa chị Tằng Linh sẽ sang tìm tôi sau, cô đi cùng chị ấy.”
“Tìm cậu làm gì?” Phùng Nhã Nam cảm giác giữa Tuân Lan và Tằng Linh có bí mật gì đó, chỉ tiếc dù cô có hỏi như thế nào thì Tuân Lan đều không nói.
Tuân Lan trở về phòng mình, ngâm mình trong nước ấm một lúc, sắc mặt dần hồng hào trở lại. Khi cậu thay xong quần áo thì cửa phòng bị gõ, Tằng Linh sang đây cùng với Phùng Nhã Nam và trợ lý của Phùng Nhã Nam.
Tuân Lan nghiêng người để các cô đi vào, Tuân Lan không đóng cửa, một trợ lý của Phùng Nhã Nam và Tiểu Chu cũng đứng ở cửa không bước vào.
Trên bàn trà trong phòng đặt một chiếc laptop, Tuân Lan đi đâu cũng mang theo, là chuyên dùng để giải quyết công việc cho Kỳ Niên, công cụ để vượt tường lửa đầy đủ hết, nhảy tường* tùy ý.
* Vượt tường lửa, vượt vách ngăn để đăng nhập mạng nước ngoài.
Tuân Lan mở khóa điện thoại của mình rồi đưa cho Tằng Linh, nói: “Mọi thứ đều nằm trong bản ghi nhớ, chị tự đăng nhập đi. Chị yên tâm, tôi cũng vừa mới lấy được những thứ này thôi, chưa đăng nhập.”
Ban đầu, Tuân Lan dự định xóa trực tiếp trên điện thoại rồi nói với Tằng Linh sau, nhưng làm như vậy, có lẽ Tằng Linh sẽ luôn mãi lo lắng về việc liệu cậu có lén sao lưu ảnh lại hay không, điều này sẽ khiến Tằng Linh cả đời cũng không thể hoàn toàn yên lòng.
Ngoài địa chỉ web và số tài khoản đã ghi, trong ghi chú còn ghi cách để xóa hoàn toàn dữ liệu ảnh. Ngô Yến cũng cung cấp địa chỉ email Lưu Quan Vũ dùng để đăng ký mạng nước ngoài, Tuân Lan cũng viết ra phương pháp, Tằng Linh chỉ cần làm theo các bước là hoàn toàn có thể tiêu hủy tài khoản và email này.
Trên thực tế, Tuân Lan cũng không hiểu nhiều về những việc này, tất cả đều là Kỳ Niên dạy.
Để lại chỗ không gian bàn trà cho Tằng Linh, Tuân Lan đi tới cạnh cửa rồi đứng yên đó, buồn chán ngáp một cái, sau đó thì dựa vào cửa ngẩn người. Tằng Linh ngồi bên bàn trà, Phùng Nhã Nam cầm điện thoại ngồi trên ghế sofa đối diện lướt mạng, ba người mỗi người chiếm một vị trí, phân ranh giới rõ ràng.
Ước chừng sau khoảng một tiếng, Tằng Linh ngẩng đầu lên nói: “Xong rồi.”
Phùng Nhã Nam đã sắp ngủ gục, nghe vậy mơ màng nói: “Xong rồi ạ? Vậy có thể về ngủ chưa chị?”
“Về thôi.” Tằng Linh đứng dậy nói với Tuân Lan: “Tuân Lan, cảm ơn cậu.”
Bởi vì tối nay khóc hồi lâu, cảm xúc hơi trút bỏ một chút, ngoại trừ chút mất bình tĩnh khi nhìn thấy những bức ảnh vừa rồi, biểu cảm của Tằng Linh hiện tại đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Tuân Lan nói: “Có thể giúp được chị là tốt rồi. Đồ không còn, tôi sẽ giúp chị chú ý tình huống bên phía họ Lưu.”
Ngô Yến vô hình trong mắt người khác, nói: “Lát tôi sẽ đi theo dõi hắn ta.”
Tuân Lan bình tĩnh gật đầu.
Những bức ảnh và tài khoản đã xác định là đã biến mất, nhưng không nhìn thấy phản ứng bên phía Lưu Quan Vũ thì Tằng Linh vẫn không yên tâm lắm. Tuy nhiên, Tuân Lan tin rằng, Lưu Quan Vũ đã quen với việc kiểm soát Tằng Linh, bây giờ chắc hẳn đã tức điên vì Tằng Linh trốn đi tối nay. Gã ta chắc chắn sẽ đăng nhập lại vào trang web, chuẩn bị lấy ảnh chụp tiếp tục uy hiếp Tằng Linh như vô số lần trước đây, đợi khi gã ta phát hiện ra tài khoản của mình không thể đăng nhập và cũng không thể tìm được ảnh nữa, phản ứng nhất định rất xuất sắc.
Phản ứng của Lưu Quan Vũ đối với chuyện này càng lớn thì chứng tỏ Tằng Linh càng an toàn.
Phùng Nhã Nam nghe thấy hai người bọn họ lại nói chuyện như đang đánh đố, không hỏi gì thêm mà cực kì vui vẻ kéo Tằng Linh trở về phòng.
Hây da, đêm nay được ngủ chung giường với nữ thần, thật tuyệt cà là vời.
Mọi người đều đang quay phim ở cùng một địa điểm, khách sạn của Lưu Quan Vũ và Tuân Lan cách không xa, trước khi Tuân Lan ngủ, Ngô Yến đã trở về một chuyến, nói Lưu Quan Vũ đã phát hiện ra sự bất thường của tài khoản, hiện tại đang tìm người hỏi cách giải quyết vấn đề, cũng không quan tâm đến việc đi tìm Tằng Linh.
Tuân Lan gật đầu, để Ngô Yến tiếp tục chú ý bên kia, sau đó không chống đỡ nổi nữa mà ngủ say.
Bơi trong hồ một vòng còn hứng gió lạnh lâu như thế, Tuân Lan không chịu được, ngày hôm sau đầu nặng chân nhẹ, cổ họng vừa đau vừa khàn. Cậu đã thảm như vậy rồi, sáng sớm còn phải cầm điện thoại ngoan ngoãn nghe Lôi Tuấn mắng.
Lôi Tuấn gào lên trong điện thoại: “Nói đi, tối qua cậu và Tằng Linh đã xảy ra chuyện gì?! Giỏi ha, kẻ thứ ba, chen chân vào gia đình người khác, cậu nhìn xem đây là cái mớ hỗn độn gì đây!”
Đầu Tuân Lan bị hét cho ù đi, bất lực nói: “Anh à, anh nhỏ giọng chút.”
Sáng sớm bị cuộc gọi của Lôi Tuấn đánh thức, Tuân Lan mới biết mình lại lên hot search.
Tối hôm qua, hình ảnh cậu và Tằng Linh ngồi trên băng ghế ven hồ nói chuyện không biết đã bị ai chụp được rồi đăng lên mạng, nói cậu và Tằng Linh hẹn hò ở bên hồ vào đêm khuya, chỉ trích cậu là thằng tiểu tam, cặp kè với phụ nữ đã có chồng, chen chân vào gia đình của người khác, sau đó còn kèm theo một số bức ảnh cậu đưa Tằng Linh trở về khách sạn, lời nói càng thêm khó nghe.
Bây giờ dưới Weibo của cậu và Tằng Lăng đã tràn ngập lời mắng chửi.
Lời tác giả:
“it"s always the husband.” Bắt nguồn từ bộ phim truyền hình《 Tổ trọng án 》của Mỹ, nói rằng người vợ mất tích hoặc là bị giết, người hiềm nghi: “Luôn luôn đều là người chồng làm.”
Buổi chiều, Tằng Linh phớt lờ sự can ngăn của trợ lý mà một mực muốn đi tham dự bữa tiệc tối với Phùng Nhã Nam, theo Lưu Quan Vũ nhìn nhận thì đây là không an phận, là một sự khiêu khích và phản kháng của Tằng Linh đối với gã ta. Sau khi nhận được một báo cáo từ nữ trợ lý phụ trách giám sát Tằng Linh gửi đến, Lưu Quan Vũ trực tiếp gửi một bức ảnh riêng tư của Tằng Linh và bảo nữ trợ lý cho Tằng Linh xem.
Tằng Linh nhìn thấy bức ảnh, quả nhiên trở nên ngoan ngoãn như gã nghĩ, từ chối bữa tiệc và ngoan ngoãn đi theo nữ trợ lý rời đi. Nhưng Tằng Linh vẫn luôn bị khống chế cuối cùng cảm xúc cũng không kiềm nén được, không lâu sau khi trở về phòng khách sạn nơi cô và Lưu Quan Vũ ở, cô đã làm nữ trợ lý bị thương rồi chạy ra ngoài như phát điên, mãi cho đến khi cô chạy đến bên hồ mới dừng lại.
Ngô Yến nhận thấy sự tuyệt vọng kích động và điên cuồng trong mắt Tằng Linh khi nhìn thấy hồ nước, nhận ra rằng Tằng Linh muốn tự tử nên vội vàng đi tìm Tuân Lan. Cũng may cô là quỷ, có thể bay rất nhanh, đồng thời cũng biết bọn Tuân Lan ăn ở đâu, cho nên mới có thể tìm được Tuân Lan một cách nhanh chóng và thuận lợi.
Khi Tuân Lan và Kỳ Niên đi theo Ngô Yến đến bên hồ thì Tằng Linh đã nhảy xuống rồi, chỉ còn hai tay quơ quàng trên mặt nước.
Tuân Lan biết bơi, cậu vừa chạy vừa cởi áo khoác rồi sau đó lao xuống nước bơi về phía Tằng Linh.
“Cẩn thận.” Kỳ Niên không giúp được gì nhiều, anh đứng trên bờ chăm chú nhìn Tuân Lan trong hồ.
Tuân Lan nhanh chóng bơi đến bên cạnh Tằng Linh, nhưng Tằng Linh không muốn đi lên, cô gỡ tay Tuân Lan, giãy giụa trong nước, khóc nói: “Buông tôi ra! Cậu để tôi chết đi!”
Tuân Lan bị sặc một ngụm nước, quát: “Đừng nhúc nhích, chị muốn tôi cũng chết trong hồ luôn hả?”
Sức lực trong tay Tằng Linh buông lỏng, nhanh chóng được Tuân Lan kéo lên bờ.
Lúc Tuân Lan lên bờ, Kỳ Niên muốn giúp một tay, anh đưa tay ra, Tuân Lan theo tay anh ngẩng đầu nhìn anh, hai người đều sững sờ.
Kỳ Niên mới chợt nhớ ra anh không chạm vào Tuân Lan được.
Tiếng ho của Tằng Linh làm hai người hồi hồn.
Người cả hai đều ướt sũng, Tuân Lan vắt nước trên quần áo, Tằng Linh nằm trên mặt đất vừa ho vừa gào khóc.
Tuân Lan để cô phát tiết một lúc, sau đó khoác áo khoác lên lưng cô, nhẹ giọng nói: “Đứng dậy đi.”
Bên trên hồ có băng ghế ngồi, Tuân Lan đỡ Tằng Linh qua, từng người một ngồi xuống. Tằng Linh không nhìn thấy, nhưng trên thực tế thì còn có Ngô Yến ngồi ở giữa nhìn cô với vẻ mặt lo lắng.
Trợ lý giám sát Tằng Linh không có ở đây, đây là thời điểm tốt để nói rõ với Tằng Linh.
Tuân Lan châm chước một lát rồi nói: “Chị Tằng Linh, tôi biết Lưu Quan Vũ đã làm những gì với chị.”
Tiếng nghẹn ngào của Tằng Linh dừng lại, sợ hãi ngẩng đầu nhìn Tuân Lan.
Mặc dù Tuân Lan mới cứu Tằng Linh, nhưng Tằng Linh đã một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, lòng đề phòng của cô đối với Tuân Lan cũng không thấp.
Tuân Lan cũng không để bụng cô nhìn cậu ra sao, cậu nói: “Chị có biết Ngô Yến không? Bạn gái cũ của Lưu Quan Vũ.”
Nhắc đến Lưu Quan Vũ, Tằng Linh hơi run rẩy, cô siết cổ áo, khàn khàn nói: “Tôi biết, cô ấy nhảy lầu tự tử, Lưu, Lưu nói cô ấy bị trầm cảm.”
Ngô Yến đúng là bị trầm cảm, nhưng nguyên nhân sâu xa dẫn đến chứng trầm cảm này là Lưu Quan Vũ.
Hồ nước bọn họ đang có mặt nằm ở một vị trí tương đối hẻo lánh trong một công viên gần đó, ngoại trừ Tuân Lan và Tằng Linh thì xung quanh không có một ai, chỉ có hai ngọn đèn sáng lờ mờ.
Tuân Lan nói khẽ với Tằng Linh: “Tôi có một năng lực có thể nhìn thấy quỷ. Sau khi Ngô Yến tự sát, thực ra vẫn luôn đi theo bên cạnh chị. Cô ấy rất lo lắng cho chị, tôi đến được đây cũng là cô ấy tìm tôi nhờ giúp đỡ, hy vọng tôi có thể giúp chị.”
Tằng Linh ngơ ngác nhìn Tuân Lan, tựa khóc lại như cười: “Quỷ, trên đời này thật sự có quỷ ư? Vậy tại sao kẻ ác vẫn có thể tiêu dao tự tại như vậy cơ chứ.”
Tuân Lan biết năng lực này của mình nghe rất vớ vẩn, dù sao thì lúc đầu cậu cũng không có cảm giác chân thực gì, nhưng cậu cũng xuyên không luôn rồi, coi như thấy quỷ cũng chẳng phải chuyện to tát.
Tằng Linh không tin, vì vậy Tuân Lan bèn chậm rãi nói cho Tằng Linh một số việc cậu nghe được từ Ngô Yến, dưới ánh mắt ngày càng kinh ngạc của Tằng Linh, cuối cùng nói đến địa chỉ web và tài khoản nơi Lưu Quan Vũ lưu trữ ảnh.
Tằng Linh lo lắng nhìn Tuân Lan: “Những bức ảnh đó thật sự có thể xóa bỏ hoàn toàn sao?”
“Có thể.” Tuân Lan cho cô một đáp án khẳng định, “Ngô Yến theo sát Lưu Quan Vũ mấy năm, anh ta không giấu được cô ấy chuyện gì đâu.”
Những gì Tuân Lan nói giống như một khúc gỗ trôi dạt, Tằng Linh ôm nó thật chặt, mang theo một chút mong đợi ít ỏi cuối cùng, lo lắng hỏi Tuân Lan: “Cậu không gạt tôi thật chứ?”
Tuân Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu chị không ngại, có thể trở về khách sạn nơi tôi ở với tôi, Phùng Nhã Nam cũng ở đó, tôi gọi cô ấy tới cùng chị, những bức ảnh đó chị tự mình xóa, thế nào?”
Tằng Linh nói: “Đêm nay xóa?”
Tuân Lan: “Đêm nay xóa.”
Tằng Linh chần chờ chốc lát, cuối cùng nói: “Được.”
Xe của Tuân Lan đậu bên ngoài công viên, Tiểu Chu đứng ở cửa xe cầm điện thoại đi tới đi lui, thấy hai người đi ra, lại nhìn bộ dáng ướt sũng của hai người một cái, chỉ nói: “Sao lại thành thế này?”
Nghĩ thôi cũng biết đã xảy ra chuyện không tốt nên y vội bảo hai người lên xe rồi bật hệ thống sưởi.
Trên xe không có quần áo dư, Tiểu Chu muốn cởi q.ần áo của mình ra để Tuân Lan thay, y vừa giơ tay lên, Tuân Lan liền nhận thấy vẻ mặt Tằng Linh trở nên lo lắng, cậu vội vàng giơ tay ra hiệu cho Tiểu Chu là không cần.
Khi trở về khách sạn thì đã quá mười giờ.
Phùng Nhã Nam đang nằm ườn trên giường vừa chơi game trên điện thoại vừa đắp mặt nạ, khi Tuân Lan gọi cô, cô tựa vào khung cửa với vẻ mặt không vui, “Làm gì? Giờ này rồi còn tìm tôi, lén la lén lút, tốt nhất là cậu hãy có chuyện quan trọng.”
Tuân Lan ra hiệu cho cô nhìn ra bên ngoài, Phùng Nhã Nam ngó ra thì nhìn thấy Tằng Linh đang đứng bên cạnh, quần áo và tóc vẫn còn ướt nước, ngạc nhiên kêu lên: “Chị Tằng Linh, chị bị sao vậy?”
Tằng Linh mỉm cười với cô.
Tuân Lan nói: “Tiểu Phùng, đêm nay chị Tằng Linh ở với cô nhé, có thể chứ?”
“Có thể.” Phùng Nhã Nam đồng ý ngay tắp lự, giục Tằng Linh nhanh vào phòng.
Buổi tối trời quá lạnh, Tằng Linh vẫn luôn mặc quần áo ướt, cho dù trong xe có bật máy sưởi nhưng sắc mặt cô vẫn tái xanh vì lạnh, Phùng Nhã Nam bảo cô nhanh đi tắm nước nóng.
Tuân Lan cũng không chịu nổi, Tằng Linh dẫu gì vẫn còn áo khoác của cậu, mà trên người cậu chỉ có mỗi một bộ quần áo ướt, sau khi xuống xe lại thành không khác gì cục nước đá.
Tuân Lan nói với Phùng Nhã Nam: “Lát nữa chị Tằng Linh sẽ sang tìm tôi sau, cô đi cùng chị ấy.”
“Tìm cậu làm gì?” Phùng Nhã Nam cảm giác giữa Tuân Lan và Tằng Linh có bí mật gì đó, chỉ tiếc dù cô có hỏi như thế nào thì Tuân Lan đều không nói.
Tuân Lan trở về phòng mình, ngâm mình trong nước ấm một lúc, sắc mặt dần hồng hào trở lại. Khi cậu thay xong quần áo thì cửa phòng bị gõ, Tằng Linh sang đây cùng với Phùng Nhã Nam và trợ lý của Phùng Nhã Nam.
Tuân Lan nghiêng người để các cô đi vào, Tuân Lan không đóng cửa, một trợ lý của Phùng Nhã Nam và Tiểu Chu cũng đứng ở cửa không bước vào.
Trên bàn trà trong phòng đặt một chiếc laptop, Tuân Lan đi đâu cũng mang theo, là chuyên dùng để giải quyết công việc cho Kỳ Niên, công cụ để vượt tường lửa đầy đủ hết, nhảy tường* tùy ý.
* Vượt tường lửa, vượt vách ngăn để đăng nhập mạng nước ngoài.
Tuân Lan mở khóa điện thoại của mình rồi đưa cho Tằng Linh, nói: “Mọi thứ đều nằm trong bản ghi nhớ, chị tự đăng nhập đi. Chị yên tâm, tôi cũng vừa mới lấy được những thứ này thôi, chưa đăng nhập.”
Ban đầu, Tuân Lan dự định xóa trực tiếp trên điện thoại rồi nói với Tằng Linh sau, nhưng làm như vậy, có lẽ Tằng Linh sẽ luôn mãi lo lắng về việc liệu cậu có lén sao lưu ảnh lại hay không, điều này sẽ khiến Tằng Linh cả đời cũng không thể hoàn toàn yên lòng.
Ngoài địa chỉ web và số tài khoản đã ghi, trong ghi chú còn ghi cách để xóa hoàn toàn dữ liệu ảnh. Ngô Yến cũng cung cấp địa chỉ email Lưu Quan Vũ dùng để đăng ký mạng nước ngoài, Tuân Lan cũng viết ra phương pháp, Tằng Linh chỉ cần làm theo các bước là hoàn toàn có thể tiêu hủy tài khoản và email này.
Trên thực tế, Tuân Lan cũng không hiểu nhiều về những việc này, tất cả đều là Kỳ Niên dạy.
Để lại chỗ không gian bàn trà cho Tằng Linh, Tuân Lan đi tới cạnh cửa rồi đứng yên đó, buồn chán ngáp một cái, sau đó thì dựa vào cửa ngẩn người. Tằng Linh ngồi bên bàn trà, Phùng Nhã Nam cầm điện thoại ngồi trên ghế sofa đối diện lướt mạng, ba người mỗi người chiếm một vị trí, phân ranh giới rõ ràng.
Ước chừng sau khoảng một tiếng, Tằng Linh ngẩng đầu lên nói: “Xong rồi.”
Phùng Nhã Nam đã sắp ngủ gục, nghe vậy mơ màng nói: “Xong rồi ạ? Vậy có thể về ngủ chưa chị?”
“Về thôi.” Tằng Linh đứng dậy nói với Tuân Lan: “Tuân Lan, cảm ơn cậu.”
Bởi vì tối nay khóc hồi lâu, cảm xúc hơi trút bỏ một chút, ngoại trừ chút mất bình tĩnh khi nhìn thấy những bức ảnh vừa rồi, biểu cảm của Tằng Linh hiện tại đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Tuân Lan nói: “Có thể giúp được chị là tốt rồi. Đồ không còn, tôi sẽ giúp chị chú ý tình huống bên phía họ Lưu.”
Ngô Yến vô hình trong mắt người khác, nói: “Lát tôi sẽ đi theo dõi hắn ta.”
Tuân Lan bình tĩnh gật đầu.
Những bức ảnh và tài khoản đã xác định là đã biến mất, nhưng không nhìn thấy phản ứng bên phía Lưu Quan Vũ thì Tằng Linh vẫn không yên tâm lắm. Tuy nhiên, Tuân Lan tin rằng, Lưu Quan Vũ đã quen với việc kiểm soát Tằng Linh, bây giờ chắc hẳn đã tức điên vì Tằng Linh trốn đi tối nay. Gã ta chắc chắn sẽ đăng nhập lại vào trang web, chuẩn bị lấy ảnh chụp tiếp tục uy hiếp Tằng Linh như vô số lần trước đây, đợi khi gã ta phát hiện ra tài khoản của mình không thể đăng nhập và cũng không thể tìm được ảnh nữa, phản ứng nhất định rất xuất sắc.
Phản ứng của Lưu Quan Vũ đối với chuyện này càng lớn thì chứng tỏ Tằng Linh càng an toàn.
Phùng Nhã Nam nghe thấy hai người bọn họ lại nói chuyện như đang đánh đố, không hỏi gì thêm mà cực kì vui vẻ kéo Tằng Linh trở về phòng.
Hây da, đêm nay được ngủ chung giường với nữ thần, thật tuyệt cà là vời.
Mọi người đều đang quay phim ở cùng một địa điểm, khách sạn của Lưu Quan Vũ và Tuân Lan cách không xa, trước khi Tuân Lan ngủ, Ngô Yến đã trở về một chuyến, nói Lưu Quan Vũ đã phát hiện ra sự bất thường của tài khoản, hiện tại đang tìm người hỏi cách giải quyết vấn đề, cũng không quan tâm đến việc đi tìm Tằng Linh.
Tuân Lan gật đầu, để Ngô Yến tiếp tục chú ý bên kia, sau đó không chống đỡ nổi nữa mà ngủ say.
Bơi trong hồ một vòng còn hứng gió lạnh lâu như thế, Tuân Lan không chịu được, ngày hôm sau đầu nặng chân nhẹ, cổ họng vừa đau vừa khàn. Cậu đã thảm như vậy rồi, sáng sớm còn phải cầm điện thoại ngoan ngoãn nghe Lôi Tuấn mắng.
Lôi Tuấn gào lên trong điện thoại: “Nói đi, tối qua cậu và Tằng Linh đã xảy ra chuyện gì?! Giỏi ha, kẻ thứ ba, chen chân vào gia đình người khác, cậu nhìn xem đây là cái mớ hỗn độn gì đây!”
Đầu Tuân Lan bị hét cho ù đi, bất lực nói: “Anh à, anh nhỏ giọng chút.”
Sáng sớm bị cuộc gọi của Lôi Tuấn đánh thức, Tuân Lan mới biết mình lại lên hot search.
Tối hôm qua, hình ảnh cậu và Tằng Linh ngồi trên băng ghế ven hồ nói chuyện không biết đã bị ai chụp được rồi đăng lên mạng, nói cậu và Tằng Linh hẹn hò ở bên hồ vào đêm khuya, chỉ trích cậu là thằng tiểu tam, cặp kè với phụ nữ đã có chồng, chen chân vào gia đình của người khác, sau đó còn kèm theo một số bức ảnh cậu đưa Tằng Linh trở về khách sạn, lời nói càng thêm khó nghe.
Bây giờ dưới Weibo của cậu và Tằng Lăng đã tràn ngập lời mắng chửi.
Lời tác giả:
“it"s always the husband.” Bắt nguồn từ bộ phim truyền hình《 Tổ trọng án 》của Mỹ, nói rằng người vợ mất tích hoặc là bị giết, người hiềm nghi: “Luôn luôn đều là người chồng làm.”
Danh sách chương