Sự việc video lên hot search đã qua mấy ngày, Tuân Lan hiểu rõ biết được cuộc đời của nữ quỷ rồi không phải là chuyện cậu nhất định phải làm, nhưng có đôi khi trong lòng cậu sẽ không khỏi đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
Sau lễ trao giải, Tuân Lan cũng không gặp lại Mâu Việt Bân nữa mà chỉ thường hay nhìn thấy động thái của hắn ta trên mạng.
Trong hai ngày qua, Mâu Việt Bân đã xuất hiện trên một chương trình phỏng vấn tương đối nổi tiếng trên một đài quốc gia, kể lại hành trình diễn xuất của mình trong nhiều năm qua.
Trước đó khi Tuân Lan quay <Tìm>, Lôi Tuấn đã thu thập thông tin về Mâu Việt Bân cho cậu, trọng tâm là để cho Tuân Lan hiểu nhân phẩm và tính cách của đối phương, những thông tin khác cũng không được chi tiết. Vậy nên chỉ sau khi vô tình nhìn thấy một vài ảnh chụp màn hình và clip ngắn của cuộc phỏng vấn này trên Weibo thì Tuân Lan mới biết Mâu Việt Bân cũng xuất thân từ một lớp không chuyên.
Mâu Việt Bân gia nhập giới showbiz ở tuổi 22, sau một lần làm vai phụ thì mê đắm với diễn xuất. Mâu Việt Bân tự kể, năm đó hắn hoàn toàn là nhờ vào sự dũng cảm một mình dấng thân vào, mấy năm đầu vẫn luôn diễn vai quần chúng trong nhiều đoàn phim, không kiếm được bao nhiêu tiền, có đôi khi trả tiền thuê nhà xong là không còn đủ tiền ăn, dù sao tóm lại là chặng đường này hắn đi cũng không dễ dàng gì.
Những bình luận bên dưới về cơ bản đều là đau lòng an ủi của fan Mâu đối với hắn, nói bây giờ cuối cùng hắn khổ tận cam lai, danh xứng với thật.
Danh xứng với thật — nó là từ được sử dụng thường xuyên nhất trong bài PR do Mâu Việt Bân đăng gần đây.
Nhưng khi cuộc phỏng vấn này được đưa ra thì fan Mâu lại sử dụng lại từ này, Thịnh Dương Châu được đề cử cùng với Tuân Lan bọn họ trước đó đột nhiên đăng một bài Weibo vào ngày hôm sau, nói giải thưởng này của Mâu Việt Bân lai lịch bất chính, do hắn ta đã hối lộ hai giám khảo trong đó mới lấy được giải thưởng này.
Lễ trao giải Phong Hoa mới qua được vài ngày, vẫn còn sót chút nhiệt độ, lại còn kèm tên Mâu Việt Bân đang xuân phong đắc ý gần đây, vậy nên ngay khi bài Weibo chỉ tên báo cáo này được phát ra, nó đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Thịnh Dương Châu không phải tiểu bối vô danh gì, tính đến nay anh ta cũng là người đã lấy được một số giải thưởng, có thể tưởng tượng được bài Weibo này có sức nặng bao nhiêu. Một người như vậy cũng thường quý trọng thanh danh hơn, nếu anh ta dám ra mặt nói, vậy tất nhiên là đã lấy được một số bằng chứng chắc chắn gì đó chứ không phải bắn tên không đích. Nếu không hấp tấp lên tiếng cũng không có ích gì ngoài gây sự chú ý và bị chửi.
Người ngoài ngành không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, nhưng đối với giới điện ảnh thì nó giống như việc thả một quả mìn vào giữa họ, khiến cho toàn giới đều rung chuyển.
Vô số bài đăng trên Weibo đặt câu hỏi về tính công bằng của Giải thưởng Hoa Phong mọc lên như nấm sau mưa.
Có quá nhiều người nghi ngờ, ban đầu Mâu Việt Bân cũng không ra mặt trả lời vấn đề này, nhưng ban chấp hành giải thưởng Hoa Phong đã ra mặt thanh minh, nói giải thưởng của họ tuyệt đối công bằng, cũng nói ra quá trình bỏ phiếu như thế nào, còn có một số công chứng viên tại hiện trường, tuyệt đối không thể xảy ra loại chuyện này.
Ngay khi tuyên bố này được đưa ra, những nghi ngờ trên mạng ngay lập tức lắng xuống một ít. Nhưng ngay sau đó, Thịnh Dương Châu đã phát ra hai bức ảnh, đều là ảnh chụp Mâu Việt Bân và hai giám khảo phụ trách giải thưởng lần này gặp riêng và cũng nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Lúc này ban chấp hành lại im lặng, phản ứng nghi ngờ từ một số người vốn đã được thuyết phục thậm chí còn trở nên dữ dội hơn trước.
Lúc này, Mâu Việt Bân cuối cùng cũng ra mặt, nói bản thân tuyệt đối không hối lộ giám khảo, hắn ta sẵn sàng hợp tác với cuộc điều tra của ban điều hành để chứng minh mình trong sạch.
Bất kể động thái này là thật hay giả, dù sao nó cũng đã giành được một ít hảo cảm từ cư dân mạng.
Tuân Lan vừa mới nhận được một chương trình tạp kỹ, lần này không còn là khách mời phi hành nữa mà sẽ là khách mời cố định, tháng sau sẽ phải đến một nơi khác để quay, đến cuối tháng chỉ có hai ngày này tương đối rảnh rỗi nên hẹn Kỳ Niên và Lưu Phi cùng ra ngoài ăn cơm.
Trên bàn ăn, ba người nói đến chuyện này, Lưu Phi nói: "Cậu ta chỉ đang mạnh miệng thôi."
Lưu Phi vẫn luôn ghét Mâu Việt Bân, hắn hoàn toàn tin tưởng Mâu Việt Bân có thể làm được chuyện như vậy. Mâu Việt Bân cũng chạy sau hít khói nhiều lần* như thế rồi, bao gồm lần này, trước khi giải thưởng chưa được công bố thì rất nhiều người đều nói hắn nhất định lại phải chạy đằng sau rồi. Cho nên cuối cùng, Mâu Việt Bân giành được giải thưởng, mới nói là bùng nổ kết quả bất ngờ ở một mức độ nhất định.
Khi nhìn thấy bài Weibo của Thịnh Dương Châu, lúc đó Lưu Phi đã muốn đốt hai chuỗi pháo trên Weibo rồi, nhưng lại không muốn kéo tiếng mắng cho Kỳ Niên, nên lúc này nói một cách hả hê khi người gặp họa: "Trước đó tôi còn nói giám khảo năm nay mắt mù hay sao mà trao giải thưởng cho Mâu Việt Bân, hóa ra tên nhóc này tự bỏ tiền mua."
Tuân Lan uống một hớp trà, cau mày nhìn Kỳ Niên nói: "Trong mắt công chúng, nếu lần này giải thưởng này có thể mua được, trước kia cũng chưa chắc không thể, cẩn thận Mâu Việt Bân đốt lửa sang anh."
"Cậu ta dám!" Lưu Phi cầm điện thoại lên Weibo xem chiều gió.
Xét đến tính cách của Mâu Việt Bân và tên trợ lý độc đoán kiêu ngạo kia, cùng với một số fans ngốc nghếch không nói lý của đối phương, Lưu Phi cảm thấy đối phương thực sự có thể làm được điều này.
Kỳ Niên rất thờ ơ, nói: "Cậu ta không dám..."
Giám khảo của giải thưởng Hoa Phong mỗi năm khác nhau, Kỳ Niên đã ba lần đạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nếu Mâu Việt Bân thực sự dám đốt lửa sang anh, vậy chẳng khác nào đắc tội tất cả các giám khảo trong ba phiên trước.
Những người có thể làm giám khảo không có ai mà không phải là người xuất sắc trong giới, họ có rất nhiều mối quan hệ rộng, trừ khi Mâu Việt Bân không muốn ngụp lặn trong giới này, nếu không hắn ta không dám.
Mọi chuyện đúng như Kỳ Niên nói, hôm đó khi họ ăn trưa, trên Weibo quả thật có người nghi ngờ Kỳ Niên, cảm thấy anh còn trẻ đã đạt được giải thưởng ba lần, mà ngoại hình anh còn đẹp như vậy, phải chăng ban giám khảo chỉ xem mặt thôi? Không chỉ nghi ngờ tính công bằng mà còn nghi ngờ tính uy quyền của các giám khảo trong giới này.
Tuy nhiên những ngôn luận này đã bị xóa không lâu sau khi được đưa ra, sau đó không còn ngôn luận nào tương tự nữa, hoàn toàn biến thành một cuộc chiến giữa Thịnh Dương Châu và Mâu Việt Bân.
Hôm đó nhóm Tuân Lan trở về đã là đêm khuya.
Khi chiếc xe đi qua một gầm cầu, Tuân Lan nhìn thấy một chiếc minibus đậu bên đường qua cửa sổ xe, hai nam và một nữ vây quanh một người phụ nữ, đang lôi lôi kéo kéo như thể xảy ra tranh chấp gì đó. Còn có một vài người qua đường đứng cách đó ba, bốn mét, dường như đang xem drama.
Hơn mười giờ đêm cũng không tính quá muộn, tùy thời có thể nhìn thấy người đi đường qua lại hai bên, ánh mắt Tuân Lan cũng chỉ nhìn qua một cái, nhưng ngay khi chiếc xe chuẩn bị đi qua, cậu đột nhiên nhìn thấy trong nhóm người có một bóng người mà cậu thấy hơi quen.
Tuân Lan lập tức nói với Lưu Phi: "Dừng xe!"
Lưu Phi chậm rãi tấp xe sang bên cạnh rồi dừng lại, "Sao vậy?"
Tuân Lan nói: "Tôi đi xuống một chuyến, hai anh đừng ra ngoài."
Nhanh chóng lấy nón và khẩu trang ra đeo vào, Tuân Lan đẩy cửa xe chạy qua đường sang phía đối diện.
Ngay khi cửa xe mở ra thì Tuân Lan nghe thấy tiếng ồn ào của nhóm người đó, một người phụ nữ đang khóc la: "Tôi không biết các người! Tôi không phải là con gái bà hay vợ của ông, các người buông tôi ra!"
"Ngọc Quỳnh, con trở về với mẹ đi, đừng giận lẫy nữa!" Người phụ nữ trung niên kéo người phụ nữ kia tận tình khuyên bảo mà nói, "Giữa vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, làm sao có thể vì chút chuyện này mà bỏ nhà trốn đi chứ, đứa trẻ ở nhà luôn nói muốn tìm mẹ, con nhẫn tâm bỏ lại đứa trẻ sao con?"
Thấy người phụ nữ sắp bị kéo lên xe, một đôi người yêu trong đám đông vây xem đứng ra, cô gái nói: "Cô ấy thực sự là con gái của bà à?"
"Không phải không phải, tôi không phải!" Người phụ nữ chống chân lên cửa xe, liều chết vùng vẫy.
Người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn cô gái đó, "Đương nhiên là con bé!"
"Đây là vợ của tôi, đám người ngoài các người không xía vào chuyện nhà người khác!" Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi hung tợn nói.
Những người này quá dữ, lúc tức giận thì khí chất như bọn xã hội đen, đôi người yêu này có hơi bị doạ, đứng bên cạnh do dự không dám đi lên nữa.
Cậu trai kia rút điện thoại ra dường như chuẩn bị gọi cảnh sát, nhưng ngay lập tức bị một người đàn ông khác thấp hơn vồ lên hất rơi điện thoại sang một bên. Thấy điện thoại sắp rơi xuống đất vỡ tiêu tùng, Tuân Lan chạy tới đúng lúc này.
Một tay cậu đón được điện thoại, sau đó đưa nó cho cậu trai và bảo hắn tiếp tục gọi cảnh sát.
Ngay khi nghe họ còn muốn tiếp tục gọi cảnh sát, người đàn ông thấp bé đưa tay ra đẩy Tuân Lan: "Đã nói đây là chị dâu tôi rồi mà cậu còn gọi cảnh sát, sao cậu nhiều chuyện thế hả!"
Tuân Lan né tránh tay đối phương, nắm chặt lấy tay người phụ nữ nọ ngăn không cho bọn họ kéo người lên xe, "Có phải hay không thì chúng ta đến đồn cảnh sát nói rõ đi."
Người phụ nữ trung niên tức giận như sắp khóc đến nơi, "Đây là con gái tôi, đến đồn cảnh sát làm gì! Mấy người các người sao thích cản trở nhà người khác đoàn tụ thế hả, không thấy ác lắm hay gì!"
Cô gái trong cặp đôi lấy hết can đảm nói: "Thật thế à? Cô ấy nợ tôi mấy vạn, mấy người là người nhà của cô ấy vậy trả tiền giúp cô ấy đi!"
Cô gái ngay lập tức bị ba người họ trừng mắt, cô sợ hãi rúc ra sau lưng bạn trai.
"Tôi thậm chí còn không biết các người!" Người phụ nữ kia khóc đến nỗi đã sắp không nói nên lời, cả người run rẩy, có thể thấy chị sợ hãi nhường nào, chị đang định nói thêm gì đó thì đột nhiên bị người đàn ông cao lớn vẫn luôn kéo chị tát bạt tai.
Người đàn ông cao lớn chỉ vào chị và nói: "Con đĩ điếm cô được lắm, tôi biết ngay cô bỏ lại tôi và con là để chạy trốn với thằng đàn ông khác mà, nói, thằng đó có phải người tình cô tìm bên ngoài hay không!"
Nói xong, gã chỉ vào Tuân Lan.
Gã đàn ông này tát rất nặng, khóe miệng người phụ nữ cũng rách, chị cũng không nói được nên lời mà chỉ có thể liên tục lắc đầu.
Mấy người hóng drama cũng không nhìn nổi, sau một tiếng thốt kinh ngạc nho nhỏ, nói làm sao mà lại đánh người chứ, với người như anh thì cho dù cô ấy thật sự là vợ anh đi nữa, cô ấy chạy cũng đúng thôi!
Tuân Lan không kịp ngăn cản, ánh mắt lúc này cũng lạnh lẽo. Cậu tiến lên một bước, rồi dừng lại hỏi cậu trai đã gọi cảnh sát, "Điện thoại được kết nối chưa?"
Chàng trai nắm chặt điện thoại, vẻ mặt sốt sắng, hiển nhiên cuộc gọi vẫn chưa được chuyển.
Lúc này, một giọng nói truyền đến từ bên cạnh, Kỳ Niên cầm điện thoại đi tới, nói với bên kia điện thoại: "Đúng vậy, tôi muốn báo cảnh sát, địa điểm ở cầu Kim Phong...."
Trước khi Kỳ Niên nói xong địa chỉ, hai nam và một nữ kia biến sắc, sau khi trừng mắt nhìn họ một cách hung ác thì thô lỗ hất tay người phụ nữ ra, mấy người lao lên xe rời khỏi đây như chạy trốn.
Tuân Lan thở phào, điện thoại của cậu trai cũng được kết nối, hắn nhìn Kỳ Niên, do dự không biết có mình có nói tiếp hay không.
Kỳ Niên lấy điện thoại ra, ấn sáng màn hình điện thoại, không hề có cuộc trò chuyện nào.
Tuân Lan không muốn Kỳ Niên xuống xe, nhưng anh thấy tình hình bên này không ổn nên vẫn đi theo Tuân Lan qua đây, nhưng vẫn không kịp gọi cảnh sát. Anh ra hiệu cho chàng trai: "Tôi lừa họ thôi, cậu tiếp tục gọi cảnh sát đi."
Cậu trai gật đầu, giải thích sự việc cho đầu bên kia điện thoại.
Lúc này, người phụ nữ nức nở, cả người xụi lơ ngồi bệt xuống đất.
Cô gái ngồi xổm xuống đưa khăn giấy cho cô, nhỏ giọng an ủi cô.
Ở nơi bọn họ không nhìn thấy, có một nữ quỷ cũng ngồi xổm bên cạnh người phụ nữ, hiển nhiên cô không thể chạm vào đối phương, nhưng tay cô vẫn vỗ vỗ lưng người phụ nữ từng cái một, nghẹn ngào nhẹ giọng an ủi: "Không sao rồi chị ơi, kẻ xấu đi hết rồi, đừng sợ..."
Sau lễ trao giải, Tuân Lan cũng không gặp lại Mâu Việt Bân nữa mà chỉ thường hay nhìn thấy động thái của hắn ta trên mạng.
Trong hai ngày qua, Mâu Việt Bân đã xuất hiện trên một chương trình phỏng vấn tương đối nổi tiếng trên một đài quốc gia, kể lại hành trình diễn xuất của mình trong nhiều năm qua.
Trước đó khi Tuân Lan quay <Tìm>, Lôi Tuấn đã thu thập thông tin về Mâu Việt Bân cho cậu, trọng tâm là để cho Tuân Lan hiểu nhân phẩm và tính cách của đối phương, những thông tin khác cũng không được chi tiết. Vậy nên chỉ sau khi vô tình nhìn thấy một vài ảnh chụp màn hình và clip ngắn của cuộc phỏng vấn này trên Weibo thì Tuân Lan mới biết Mâu Việt Bân cũng xuất thân từ một lớp không chuyên.
Mâu Việt Bân gia nhập giới showbiz ở tuổi 22, sau một lần làm vai phụ thì mê đắm với diễn xuất. Mâu Việt Bân tự kể, năm đó hắn hoàn toàn là nhờ vào sự dũng cảm một mình dấng thân vào, mấy năm đầu vẫn luôn diễn vai quần chúng trong nhiều đoàn phim, không kiếm được bao nhiêu tiền, có đôi khi trả tiền thuê nhà xong là không còn đủ tiền ăn, dù sao tóm lại là chặng đường này hắn đi cũng không dễ dàng gì.
Những bình luận bên dưới về cơ bản đều là đau lòng an ủi của fan Mâu đối với hắn, nói bây giờ cuối cùng hắn khổ tận cam lai, danh xứng với thật.
Danh xứng với thật — nó là từ được sử dụng thường xuyên nhất trong bài PR do Mâu Việt Bân đăng gần đây.
Nhưng khi cuộc phỏng vấn này được đưa ra thì fan Mâu lại sử dụng lại từ này, Thịnh Dương Châu được đề cử cùng với Tuân Lan bọn họ trước đó đột nhiên đăng một bài Weibo vào ngày hôm sau, nói giải thưởng này của Mâu Việt Bân lai lịch bất chính, do hắn ta đã hối lộ hai giám khảo trong đó mới lấy được giải thưởng này.
Lễ trao giải Phong Hoa mới qua được vài ngày, vẫn còn sót chút nhiệt độ, lại còn kèm tên Mâu Việt Bân đang xuân phong đắc ý gần đây, vậy nên ngay khi bài Weibo chỉ tên báo cáo này được phát ra, nó đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Thịnh Dương Châu không phải tiểu bối vô danh gì, tính đến nay anh ta cũng là người đã lấy được một số giải thưởng, có thể tưởng tượng được bài Weibo này có sức nặng bao nhiêu. Một người như vậy cũng thường quý trọng thanh danh hơn, nếu anh ta dám ra mặt nói, vậy tất nhiên là đã lấy được một số bằng chứng chắc chắn gì đó chứ không phải bắn tên không đích. Nếu không hấp tấp lên tiếng cũng không có ích gì ngoài gây sự chú ý và bị chửi.
Người ngoài ngành không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, nhưng đối với giới điện ảnh thì nó giống như việc thả một quả mìn vào giữa họ, khiến cho toàn giới đều rung chuyển.
Vô số bài đăng trên Weibo đặt câu hỏi về tính công bằng của Giải thưởng Hoa Phong mọc lên như nấm sau mưa.
Có quá nhiều người nghi ngờ, ban đầu Mâu Việt Bân cũng không ra mặt trả lời vấn đề này, nhưng ban chấp hành giải thưởng Hoa Phong đã ra mặt thanh minh, nói giải thưởng của họ tuyệt đối công bằng, cũng nói ra quá trình bỏ phiếu như thế nào, còn có một số công chứng viên tại hiện trường, tuyệt đối không thể xảy ra loại chuyện này.
Ngay khi tuyên bố này được đưa ra, những nghi ngờ trên mạng ngay lập tức lắng xuống một ít. Nhưng ngay sau đó, Thịnh Dương Châu đã phát ra hai bức ảnh, đều là ảnh chụp Mâu Việt Bân và hai giám khảo phụ trách giải thưởng lần này gặp riêng và cũng nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Lúc này ban chấp hành lại im lặng, phản ứng nghi ngờ từ một số người vốn đã được thuyết phục thậm chí còn trở nên dữ dội hơn trước.
Lúc này, Mâu Việt Bân cuối cùng cũng ra mặt, nói bản thân tuyệt đối không hối lộ giám khảo, hắn ta sẵn sàng hợp tác với cuộc điều tra của ban điều hành để chứng minh mình trong sạch.
Bất kể động thái này là thật hay giả, dù sao nó cũng đã giành được một ít hảo cảm từ cư dân mạng.
Tuân Lan vừa mới nhận được một chương trình tạp kỹ, lần này không còn là khách mời phi hành nữa mà sẽ là khách mời cố định, tháng sau sẽ phải đến một nơi khác để quay, đến cuối tháng chỉ có hai ngày này tương đối rảnh rỗi nên hẹn Kỳ Niên và Lưu Phi cùng ra ngoài ăn cơm.
Trên bàn ăn, ba người nói đến chuyện này, Lưu Phi nói: "Cậu ta chỉ đang mạnh miệng thôi."
Lưu Phi vẫn luôn ghét Mâu Việt Bân, hắn hoàn toàn tin tưởng Mâu Việt Bân có thể làm được chuyện như vậy. Mâu Việt Bân cũng chạy sau hít khói nhiều lần* như thế rồi, bao gồm lần này, trước khi giải thưởng chưa được công bố thì rất nhiều người đều nói hắn nhất định lại phải chạy đằng sau rồi. Cho nên cuối cùng, Mâu Việt Bân giành được giải thưởng, mới nói là bùng nổ kết quả bất ngờ ở một mức độ nhất định.
Khi nhìn thấy bài Weibo của Thịnh Dương Châu, lúc đó Lưu Phi đã muốn đốt hai chuỗi pháo trên Weibo rồi, nhưng lại không muốn kéo tiếng mắng cho Kỳ Niên, nên lúc này nói một cách hả hê khi người gặp họa: "Trước đó tôi còn nói giám khảo năm nay mắt mù hay sao mà trao giải thưởng cho Mâu Việt Bân, hóa ra tên nhóc này tự bỏ tiền mua."
Tuân Lan uống một hớp trà, cau mày nhìn Kỳ Niên nói: "Trong mắt công chúng, nếu lần này giải thưởng này có thể mua được, trước kia cũng chưa chắc không thể, cẩn thận Mâu Việt Bân đốt lửa sang anh."
"Cậu ta dám!" Lưu Phi cầm điện thoại lên Weibo xem chiều gió.
Xét đến tính cách của Mâu Việt Bân và tên trợ lý độc đoán kiêu ngạo kia, cùng với một số fans ngốc nghếch không nói lý của đối phương, Lưu Phi cảm thấy đối phương thực sự có thể làm được điều này.
Kỳ Niên rất thờ ơ, nói: "Cậu ta không dám..."
Giám khảo của giải thưởng Hoa Phong mỗi năm khác nhau, Kỳ Niên đã ba lần đạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nếu Mâu Việt Bân thực sự dám đốt lửa sang anh, vậy chẳng khác nào đắc tội tất cả các giám khảo trong ba phiên trước.
Những người có thể làm giám khảo không có ai mà không phải là người xuất sắc trong giới, họ có rất nhiều mối quan hệ rộng, trừ khi Mâu Việt Bân không muốn ngụp lặn trong giới này, nếu không hắn ta không dám.
Mọi chuyện đúng như Kỳ Niên nói, hôm đó khi họ ăn trưa, trên Weibo quả thật có người nghi ngờ Kỳ Niên, cảm thấy anh còn trẻ đã đạt được giải thưởng ba lần, mà ngoại hình anh còn đẹp như vậy, phải chăng ban giám khảo chỉ xem mặt thôi? Không chỉ nghi ngờ tính công bằng mà còn nghi ngờ tính uy quyền của các giám khảo trong giới này.
Tuy nhiên những ngôn luận này đã bị xóa không lâu sau khi được đưa ra, sau đó không còn ngôn luận nào tương tự nữa, hoàn toàn biến thành một cuộc chiến giữa Thịnh Dương Châu và Mâu Việt Bân.
Hôm đó nhóm Tuân Lan trở về đã là đêm khuya.
Khi chiếc xe đi qua một gầm cầu, Tuân Lan nhìn thấy một chiếc minibus đậu bên đường qua cửa sổ xe, hai nam và một nữ vây quanh một người phụ nữ, đang lôi lôi kéo kéo như thể xảy ra tranh chấp gì đó. Còn có một vài người qua đường đứng cách đó ba, bốn mét, dường như đang xem drama.
Hơn mười giờ đêm cũng không tính quá muộn, tùy thời có thể nhìn thấy người đi đường qua lại hai bên, ánh mắt Tuân Lan cũng chỉ nhìn qua một cái, nhưng ngay khi chiếc xe chuẩn bị đi qua, cậu đột nhiên nhìn thấy trong nhóm người có một bóng người mà cậu thấy hơi quen.
Tuân Lan lập tức nói với Lưu Phi: "Dừng xe!"
Lưu Phi chậm rãi tấp xe sang bên cạnh rồi dừng lại, "Sao vậy?"
Tuân Lan nói: "Tôi đi xuống một chuyến, hai anh đừng ra ngoài."
Nhanh chóng lấy nón và khẩu trang ra đeo vào, Tuân Lan đẩy cửa xe chạy qua đường sang phía đối diện.
Ngay khi cửa xe mở ra thì Tuân Lan nghe thấy tiếng ồn ào của nhóm người đó, một người phụ nữ đang khóc la: "Tôi không biết các người! Tôi không phải là con gái bà hay vợ của ông, các người buông tôi ra!"
"Ngọc Quỳnh, con trở về với mẹ đi, đừng giận lẫy nữa!" Người phụ nữ trung niên kéo người phụ nữ kia tận tình khuyên bảo mà nói, "Giữa vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, làm sao có thể vì chút chuyện này mà bỏ nhà trốn đi chứ, đứa trẻ ở nhà luôn nói muốn tìm mẹ, con nhẫn tâm bỏ lại đứa trẻ sao con?"
Thấy người phụ nữ sắp bị kéo lên xe, một đôi người yêu trong đám đông vây xem đứng ra, cô gái nói: "Cô ấy thực sự là con gái của bà à?"
"Không phải không phải, tôi không phải!" Người phụ nữ chống chân lên cửa xe, liều chết vùng vẫy.
Người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn cô gái đó, "Đương nhiên là con bé!"
"Đây là vợ của tôi, đám người ngoài các người không xía vào chuyện nhà người khác!" Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi hung tợn nói.
Những người này quá dữ, lúc tức giận thì khí chất như bọn xã hội đen, đôi người yêu này có hơi bị doạ, đứng bên cạnh do dự không dám đi lên nữa.
Cậu trai kia rút điện thoại ra dường như chuẩn bị gọi cảnh sát, nhưng ngay lập tức bị một người đàn ông khác thấp hơn vồ lên hất rơi điện thoại sang một bên. Thấy điện thoại sắp rơi xuống đất vỡ tiêu tùng, Tuân Lan chạy tới đúng lúc này.
Một tay cậu đón được điện thoại, sau đó đưa nó cho cậu trai và bảo hắn tiếp tục gọi cảnh sát.
Ngay khi nghe họ còn muốn tiếp tục gọi cảnh sát, người đàn ông thấp bé đưa tay ra đẩy Tuân Lan: "Đã nói đây là chị dâu tôi rồi mà cậu còn gọi cảnh sát, sao cậu nhiều chuyện thế hả!"
Tuân Lan né tránh tay đối phương, nắm chặt lấy tay người phụ nữ nọ ngăn không cho bọn họ kéo người lên xe, "Có phải hay không thì chúng ta đến đồn cảnh sát nói rõ đi."
Người phụ nữ trung niên tức giận như sắp khóc đến nơi, "Đây là con gái tôi, đến đồn cảnh sát làm gì! Mấy người các người sao thích cản trở nhà người khác đoàn tụ thế hả, không thấy ác lắm hay gì!"
Cô gái trong cặp đôi lấy hết can đảm nói: "Thật thế à? Cô ấy nợ tôi mấy vạn, mấy người là người nhà của cô ấy vậy trả tiền giúp cô ấy đi!"
Cô gái ngay lập tức bị ba người họ trừng mắt, cô sợ hãi rúc ra sau lưng bạn trai.
"Tôi thậm chí còn không biết các người!" Người phụ nữ kia khóc đến nỗi đã sắp không nói nên lời, cả người run rẩy, có thể thấy chị sợ hãi nhường nào, chị đang định nói thêm gì đó thì đột nhiên bị người đàn ông cao lớn vẫn luôn kéo chị tát bạt tai.
Người đàn ông cao lớn chỉ vào chị và nói: "Con đĩ điếm cô được lắm, tôi biết ngay cô bỏ lại tôi và con là để chạy trốn với thằng đàn ông khác mà, nói, thằng đó có phải người tình cô tìm bên ngoài hay không!"
Nói xong, gã chỉ vào Tuân Lan.
Gã đàn ông này tát rất nặng, khóe miệng người phụ nữ cũng rách, chị cũng không nói được nên lời mà chỉ có thể liên tục lắc đầu.
Mấy người hóng drama cũng không nhìn nổi, sau một tiếng thốt kinh ngạc nho nhỏ, nói làm sao mà lại đánh người chứ, với người như anh thì cho dù cô ấy thật sự là vợ anh đi nữa, cô ấy chạy cũng đúng thôi!
Tuân Lan không kịp ngăn cản, ánh mắt lúc này cũng lạnh lẽo. Cậu tiến lên một bước, rồi dừng lại hỏi cậu trai đã gọi cảnh sát, "Điện thoại được kết nối chưa?"
Chàng trai nắm chặt điện thoại, vẻ mặt sốt sắng, hiển nhiên cuộc gọi vẫn chưa được chuyển.
Lúc này, một giọng nói truyền đến từ bên cạnh, Kỳ Niên cầm điện thoại đi tới, nói với bên kia điện thoại: "Đúng vậy, tôi muốn báo cảnh sát, địa điểm ở cầu Kim Phong...."
Trước khi Kỳ Niên nói xong địa chỉ, hai nam và một nữ kia biến sắc, sau khi trừng mắt nhìn họ một cách hung ác thì thô lỗ hất tay người phụ nữ ra, mấy người lao lên xe rời khỏi đây như chạy trốn.
Tuân Lan thở phào, điện thoại của cậu trai cũng được kết nối, hắn nhìn Kỳ Niên, do dự không biết có mình có nói tiếp hay không.
Kỳ Niên lấy điện thoại ra, ấn sáng màn hình điện thoại, không hề có cuộc trò chuyện nào.
Tuân Lan không muốn Kỳ Niên xuống xe, nhưng anh thấy tình hình bên này không ổn nên vẫn đi theo Tuân Lan qua đây, nhưng vẫn không kịp gọi cảnh sát. Anh ra hiệu cho chàng trai: "Tôi lừa họ thôi, cậu tiếp tục gọi cảnh sát đi."
Cậu trai gật đầu, giải thích sự việc cho đầu bên kia điện thoại.
Lúc này, người phụ nữ nức nở, cả người xụi lơ ngồi bệt xuống đất.
Cô gái ngồi xổm xuống đưa khăn giấy cho cô, nhỏ giọng an ủi cô.
Ở nơi bọn họ không nhìn thấy, có một nữ quỷ cũng ngồi xổm bên cạnh người phụ nữ, hiển nhiên cô không thể chạm vào đối phương, nhưng tay cô vẫn vỗ vỗ lưng người phụ nữ từng cái một, nghẹn ngào nhẹ giọng an ủi: "Không sao rồi chị ơi, kẻ xấu đi hết rồi, đừng sợ..."
Danh sách chương