Tuân Duy vẽ là một đóa hoa màu sắc rực rỡ bị gió thổi qua, cánh hoa rơi xuống; Tuân Lan thì vẽ hai chùm ánh nắng rực rỡ xuyên qua kẻ hở giữa các nhánh cây loang lổ chiếu xuống, nhìn vào tạo cho người ta cảm giác thời gian tươi mát và ấm áp quá ngắn, nét vẽ của hai người và dùng màu đều rất phóng khoáng, nhưng cũng chẳng hề ngăn cản được mọi người cảm thấy nó đẹp. Chỉ là nếu tranh của Tuân Duy được gọi là đẹp, vậy thì của Tuân Lan phải gọi là kinh diễm, liếc mắt qua nhìn một cái lại có cảm giác sống động khôn tả đánh vào đáy lòng mọi người.

Người dẫn chương trình hướng mặt hai bức tranh cho khán giả xem, khiêu khích hỏi của ai đẹp, và câu trả lời về cơ bản đều là Tuân Lan.

Khi Tuân Duy nhìn thấy bức tranh Tuân Lan vẽ, ánh mắt vốn không để bụng ban đầu đã thay đổi, gã ta cau mày, liếc nhìn Tuân Lan một cái, vẻ mặt ngay lúc đó có chút bí xị.

Trong cuộc thi kỹ năng này, sau khi khán giả ở hiện trường bình chọn, Tuân Lan đương nhiên giành chiến thắng. Trong vài cuộc thi tiếp theo, Tuân Lan lại xuất chiến thêm hai trận, và lần nào cũng thắng, cuối cùng toàn bộ phân đoạn xong xuôi, giành chiến thắng là đoàn phim <Ẩn Đỉnh>.

Sau khi một lần nữa quảng bá <Hành Động Ẩn Đỉnh> sẽ được phát sóng vào dịp Tết âm lịch, quá trình ghi hình của bọn Tuân Lan cũng kết thúc.

Chương trình phát sóng một tuần sau đó, người xem có thể xem trực tuyến phát sóng trực tiếp ngay trong ngày hoặc cũng có thể đợi trang web cập nhật vào ngày hôm sau rồi xem.

Tối hôm đó, cư dân mạng đã xem buổi phát sóng trực tiếp đều đang thảo luận về các đoạn gây cười, cũng như một số báo cáo được ghi lại từ cư dân mạng đã có mặt tại hiện trường ngày hôm đó.

Mãi cho đến ngày hôm sau, bất ngờ có một fan lớn đu NL tung ra hai bức hình, một hình là tranh chân dung Tuân Lan đã từng vẽ cho Kỳ Niên, một hình là tranh màu nước cậu vẽ trong <Vui Vẻ Bùng Nổ>.

Vị fan lớn này khoanh tròn chữ ký Lan dưới hai bức tranh đó: [Nhìn xem tôi phát hiện gì nè! Đm tôi bú hint quắn quéo luôn aaaaaaaa!]

Follow fan lớn đều là người NL, dưới sự nhắc nhở của fan lớn, cuối cùng họ cũng phát hiện ra chút chi tiết mà họ không phát hiện khi xem chương trình.

[ Chữ ký của hai bức tranh này giống nhau y đúc, không thể chỉ tôi nghĩ vậy đâu phải không? ]

[ Sốc! Tôi đã so sánh, xu thế đặt bút của các chữ cái thực sự giống hệt nhau! ]

[ Tôi vẫn còn nhớ rõ mình đi tìm hoạ sĩ tên Lan này, kết quả, hoạ sĩ này là L? ]

[ Lan bính âm Lan, trời địu, tôi sắp cắn hint chết rồi. ]

[ Hiện trường ngã ngựa* quy mô lớn hahaha, cơ mà Lan của tôi đa tài đa nghệ thiệt sự! ]

* 掉马: nói chung là bị lộ nick, thân phận, bị người khác điều tra ra trong khi đó ta không mong muốn người ta biết.

[ Vậy nên hai người thực ra đã biết nhau từ lâu rồi, chứ không phải mới quen biết khi quay <Dung Trang>! ]

[ Bạn bè diễn người yêu, từ diễn thành thật bạn bè trở thành người yêu?! ]

[ Huhu cặp này hint ngon quá đi! ]

Việc họa sĩ Lan là Tuân Lan đã được người NL lan truyền đến ngày càng nhiều người biết đến, #Tuân Lan ký tên Lan#, #Tuân Lan ngã ngựa# nửa tiếng sau đã lên hot search. Đừng đánh giá thấp sức mạnh của những người cắn hint, không biết có bao nhiêu lưu lượng hot rần rần đều là những người cắn hint cắn đến hot, đưa một chủ đề lên hot search cũng chỉ là chuyện trong vài giây.

Vị fan lớn này sau đó còn xem hết tất cả các đoạn cut cùng chung màn ảnh ngoài đời của Tuân Lan và Kỳ Niên, cô chọn một vài cảnh rồi thả ra, cùng phát ra tiếng cười động trời: [ Áháháhá, hai người này rõ là đã biết nhau từ trước, còn bày đặt bắt tay ngầm giả vờ đã lâu không gặp, cười chết tôi rồi! ]

Đây là đang nói về một liên hoan trao giải phim ảnh, Tuân Lan và Kỳ Niên bắt tay trước ống kính phát sóng trực tiếp ra vẻ không thân, nói với nhau đã lâu không gặp.

Con dân NL cười cho đã xong thì nói cũng đâu sai đâu, tục ngữ có câu một ngày không gặp như cách ba thu, cho dù một tiếng không gặp đổi ra thời gian thì cũng đâu ngắn, đấy còn chẳng phải đã lâu không gặp à. Đôi người yêu xà nẹo dính nhau, bọn họ đều hiểu mà!

Tuân Lan thật sự không ngờ tới cách thức ngã ngựa này, mỗi lần cậu vẽ xong đều quen tay ký tên, lúc ấy cũng hoàn toàn không cảm thấy có gì sai cả, hơn nữa bức tranh vẽ cho Kỳ Niên đã là chuyện gần bốn năm trước rồi, nên cậu căn bản không nhớ tới.

Mà hotsearch ngã ngựa lần này ở trong mắt Lôi Tuấn, làm tròn lên gần như tương đương với công khai mối quan hệ yêu đương của Tuân Lan và Kỳ Niên.

Trước đây Lôi Tuấn có lẽ còn sẽ gấp đến độ cào tóc mình, nhưng bây giờ, hắn đã bị rèn luyện bởi bản lĩnh gây chuyện lên hotsearch hàng ngày của Tuân Lan rồi, cảm xúc ngày càng ổn định. Hắn xem phản ứng của fan hâm mộ hai nhà, ừm, cũng giống như hắn, ngày càng Phật hệ, không tệ không tệ, lần này coi như diễn tập khởi động cho mọi người.

Lôi Tuấn còn ổn trọng như vậy, Tuân Lan và Kỳ Niên là đương sự thì lại càng bình tĩnh hơn.

Chả sao cả, Tuân Lan cảm thấy cho dù là acc clone của mình có ngã ngựa thì cậu cũng không hoảng chút nào.

Vào giữa tháng Một, Lưu Phi tổ chức sinh nhật, Tuân Lan bận rộn với việc quảng bá đã dành ra một ngày bay trở lại Kinh Thị để tổ chức sinh nhật cho hắn với Kỳ Niên.

Khi mối quan hệ giữa Tuân Lan và Kỳ Niên vừa nảy sinh biến hóa, Lưu Phi là người cảm nhận rõ ràng nhất. Theo hắn thấy, bong bóng màu hồng giữa Tuân Lan và Kỳ Niên cũng sắp biến thành thực thể đến nơi.

Mặc dù Lưu Phi cảm thấy mình thật sự đã ăn thức ăn cho cún một đoạn thời gian khá dài, nhưng số lượng bây giờ đã trở nên đặc biệt dồi dào.

Hơn nữa sau đó hắn cuối cùng cũng ngộ ra được phí sửa miệng mà Kỳ Niên nói là gì, bởi vì Kỳ Niên bây giờ cũng giống như Tuân Lan, mở miệng ra là gọi Tiểu Hoa con trai ơi con trai à, cứ như sợ người khác không biết anh và Tuân Lan đã là quan hệ người yêu rồi vậy.

Hôm nay cũng vậy, hắn cảm thấy bánh sinh nhật mình ăn trong miệng không phải là bánh kem, mà là thức ăn cho cún.

Sau khi ăn tối xong đã gần mười giờ tối, hôm nay khá lạnh, tài xế đi lái xe, bọn Tuân Lan tìm một vị trí tránh gió để đứng chờ xe. Ban đầu có hai người đàn ông ngồi xổm ở đó, cả hai đều mặc quần áo màu đen, nhưng đợi khi Tuân Lan đến gần mới phát hiện ra trên người một người mặc đồ đen trong đó thực ra còn lượn lờ hắc khí.

Người đàn ông hơi béo, dáng vẻ như mấy ngày không gội đầu hay thay quần áo, hơi luộm thuộm, quầng thâm dưới mắt không thức mấy ngày đêm là không có. Nam quỷ thì gầy hơn, ngoại hình cũng luộm thuộm không kém.

Khi người đàn ông nhìn thấy họ đi đến thì chỉ quay tùy ý quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt hắn trông sầu khổ, một tay không ngừng nắm tóc mình.

Nam quỷ ở bên cạnh khuyên hắn, nói: "Không viết ra được thì thôi, đừng tự làm khổ mình, cậu xem tóc cậu vốn đã không nhiều lắm rồi, bức nữa là trọc đấy."

Một người một quỷ ngồi xổm ở đó thở ngắn than dài, người đàn ông thở dài một tiếng, nam quỷ cũng thở dài một tiếng.

Bỗng nhiên, Tuân Lan nghe thấy nam quỷ đó nói: "Ể, đó là Tuân Lan đúng không."

Lỗ tai Tuân Lan khẽ động, nghĩ thầm cậu bọc mình kín mít như vậy rồi mà cũng nhận ra được? Cậu nghe nam quỷ đó nói tiếp: "Tuân Lan là diễn viên phù hợp nhất với nhân vật Đông Tử này trong lòng chúng ta, vốn dĩ hai chúng ta đã bàn sẵn sẽ mời Tuân Lan đóng khi quay chụp sau này rồi. Aizz, tiếc là tôi đã chết rồi, cũng không biết sinh thời liệu bộ phim này còn có thể được chế tác hay không."

Kỳ Niên đứng bên cạnh Tuân Lan, thấy Tuân Lan nhìn sang người đàn ông đó hai lần thì cảm thấy không đúng, thấp giọng hỏi: "Có "pet cưng"?"

Kỳ Niên bây giờ đã trở nên bình thường, nếu không cần thiết thì Tuân Lan không muốn làm phiền anh bằng những chuyện như "pet cưng theo" này lắm, trừ khi ảnh hưởng gần đến cậu thì mới chủ động nói với Kỳ Niên, nếu không Kỳ Niên không ngó ngàng đến cậu nữa, không phải cậu sẽ lại phải làm cún con kêu gâu gâu nữa sao?

Kỳ Niên chủ động hỏi, Tuân Lan chỉ có thể gật đầu, "Vâng..."

Xe đến, hai người Tuân Lan đi qua.

Ngay khi họ di chuyển, ánh mắt của người đàn ông nhìn lại. Cái liếc mắt này vẫn tùy ý như cũ, chỉ đơn thuần là nhìn người đi đường thôi, nhưng khi Tuân Lan xoay người chuẩn bị ngồi vào xe thì ánh mắt người đàn ông khóa chặt lại, sau đó lao vèo tới như một cơn gió.

"Cậu là Tuân Lan đúng không!" Người đàn ông giữ chặt cửa xe không cho đóng lại, nói với vẻ kích động.

Nếu không phải nam quỷ ở kia nói bảo người đàn ông đừng thô lỗ như vậy coi chừng hù người ta sợ, Tuân Lan suýt chút nữa đã đá một cước rồi. Cậu thu chân lại đứng thẳng người, bảo Kỳ Niên và Lưu Phi đang vẻ mặt đề phòng bên cạnh đừng lo lắng, sau đó nói: "Tôi không phải Tuân Lan, anh nhận nhầm người rồi."

Vẻ mặt người đàn ông kiểu cậu mà cũng muốn gạt tôi, nói: "Ôi tôi nhìn người giỏi lắm đó, sẽ không nhận nhầm đâu, cậu chính là Tuân Lan!"

Tuân Lan hết cách, đành phải kéo khẩu trang xuống nói: "Được rồi, mắt ngài quả là sáng như đuốc, vậy cũng có thể nhận ra được."

Người đàn ông cười haha hai tiếng, "Mỗi ngày tôi đều nhìn chằm chằm ảnh chụp của cậu cơ mà!"

Nói xong lời này, anh ta chợt cảm thấy anh chàng đẹp trai đeo khẩu trang bên cạnh Tuân Lan lạnh lùng liếc thoáng qua anh ta.

Tuân Lan nói: "Anh muốn chữ ký à?"

"Không không không, tôi không cần chữ ký." Người đàn ông vừa từ chối vừa moi tìm gì đó trong túi áo khoác mình. Đồng thời dịch sang bên cạnh, cách xa Kỳ Niên hơn một chút, nhưng một tay vẫn cứ giữ cửa xe.

Nam quỷ ở bên cạnh nói: "Cậu ngốc thế, kỹ tên miễn phí mà không cần, Tuân Lan bây giờ nổi tiếng như thế, cậu nghèo đến nỗi sắp không đủ tiền ăn cơm rồi, cầm chữ ký của cậu ấy thì còn có thể bán lấy một khoản tiền đấy!"

"…" Tuân Lan cũng không biết mình nên làm ra biểu cảm gì.

Người đàn ông đã lấy ra từ trong túi ra một cuốn sổ, hắn vuốt cho hơi thẳng rồi đưa cho Tuân Lan, nói: "Tôi tên Trương Hàm, là một đạo diễn, đây là kịch bản mà bạn tôi đã dành ba năm để viết, kịch bản này rất hay, trong đó có một nhân vật đặc biệt thích hợp với cậu!"

Tuân Lan nhìn cuốn sổ trông như dưa muối ngâm chua kia, cũng không biết đã làm động tác như vậy với bao nhiêu người mới có thể làm cho cuốn sổ thành như thế này. Bị người đàn ông giữ cửa xe, không xem một cái là không được, Tuân Lan cuối cùng cũng nhận lấy cuốn sổ.

Cậu nhìn lướt qua trang bìa, bên trên viết bốn chữ "Một Đường Hoa Nở".

Kỳ Niên bên cạnh đột nhiên nói: "Trương Hàn? và <Tuyết> là do anh quay?"

Ánh mắt Trương Hàm tức thì sáng lên nhìn sang Kỳ Niên, gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng đúng, là tôi là tôi, ôi trời không ngờ cậu có xem!" Anh ta lại sờ sờ trên người, tìm ra vài tấm danh thiếp, mỉm cười đưa cho ba người Tuân Lan mỗi người một tấm.

Tuân Lan chưa từng nghe nói đến tên của Trương Hàm, huống chi là xem qua phim hắn quay, nhưng nếu có thể được Kỳ Niên nói ra tên và tác phẩm, nói vậy phải có điểm đáng để anh chú ý. Có điều Tuân Lan không có ý định xem xong kịch bản ở đây.

Tuân Lan nói: "Tiếp theo tôi còn có việc, trời cũng quá lạnh, tôi có thể mang kịch bản về đọc không?"

"Xin số cậu ấy xin số cậu ấy!" Nam quỷ ở bên cạnh thúc giục Trương Hàm, hiển nhiên hai người không hổ là bạn bè, cho dù Trương Hàm không nghe được lời nói của nam quỷ, vậy mà cũng có thể nghĩ đến điểm ấy cùng y, hắn lấy ra điện thoại của mình, một hai muốn Tuân Lan để lại số điện thoại, còn gọi ngay tại chỗ xác nhận Tuân Lan không gạt hắn thì mới yên tâm.

Trở lại trên xe, Tuân Lan cởi nón và khăn quàng cổ ra, hỏi Kỳ Niên: "Tác phẩm của Trương Hàm tốt không?"

"Cũng không tệ lắm..." Kỳ Niên sửa sửa phần tóc hơi rối cho Tuân Lan, "Huyền bí chút đỉnh, là phong cách mà công chúng không thích lắm."

Trương Hàm đã bắt đầu làm phim ngắn từ khi còn học đại học, nội dung thuần một màu u ám thâm trầm, nhưng vì quá sâu xa nên độ hút khán giả cũng không rộng. Khi Kỳ Niên mới tiếp xúc với diễn xuất, anh đã xem rất nhiều tác phẩm khác nhau, và tác phẩm của Trương Hàm cũng là anh vô tình lướt đến.

Kỳ Niên xem là những tác phẩm trước đây của Trương Hàm, lúc đó đã nghe nói Trương Hàm không muốn làm phim ngắn nữa nên đang làm phim truyền hình. Tuy nhiên sau nhiều năm như vậy, Trương Hàm không gây được tí ti tiếng vang gì, có thể thấy việc chuyển đổi không suôn sẻ lắm.

Lưu Phi cầm điện thoại nói với bọn họ: "Tôi hỏi một người bạn, họ nói phong cách của Trương Hàm quá cố định, mặc dù danh tiếng không đáng ngại, nhưng lợi nhuận đã định là nằm liệt giữa đường rồi, cho nên người muốn kiếm tiền căn bản sẽ không tìm anh ta."

Nhưng nhà đầu tư lại có ai mà không hướng về tiền đâu, Trương Hàm muốn quay câu chuyện của mình, nhưng thậm chí còn không kéo được đầu tư.

Cũng chẳng trách nam quỷ nói anh ta nghèo đến mức thậm chí sắp không có cơm ăn.

Tuân Lan đã đọc xong kịch bản vào tối hôm đó.

Lúc cậu lật đến trang cuối cùng, đôi mắt lập tức trợn tròn: Kết cục đâu, sao lại không có?

Tuân Lan gọi điện thoại cho Trương Hàm hỏi hắn về chuyện kết cục, sau đó Trương Hàm nói với cậu kịch bản vẫn chưa viết xong.

"Chưa viết xong anh đã tìm tôi?" Tuân Lan cảm thấy không thể tin được.

Trương Hàn nói một cách đúng lý hợp tình: "Thế không phải, có thể lừa được ai thì lừa."

Tuân Lan bó tay.

Trương Hàm cũng nói thật với Tuân Lan, kịch bản này là đứa con tinh thần của người bạn thân nhất của hắn, cũng là người bạn thân nhất viết cho hắn, thói quen hàng ngày của bọn họ mấy năm qua là thảo luận kịch bản và tìm hiểu cốt truyện, vẫn luôn đang hoàn thiện kịch bản. Mắt thấy bản thảo sắp hoàn thành thì người bạn chí cốt đột ngột qua đời vì liên tục thức đêm.

Trương Hàm tràn ngập ý chí chiến đấu nói: "Thật ra cốt truyện phía sau đã không còn nhiều, bạn tôi đã có viết mấy bản, mặc dù tôi không hài lòng lắm, nhưng tôi đã rõ ràng cậu ấy muốn biểu đạt điều gì. Cậu cho tôi nửa năm, tôi nhất định hoàn thành nó cho cậu!"

Tuân Lan nhìn cuốn sổ dưa muối trong tay, "Anh nói vai diễn đặc biệt phù hợp với tôi, là Đông Tử?"

"Đúng vậy!" Trương Hàm hào hứng nói, "Lúc trước khi tôi và bạn của tôi thảo luận về nhân vật này, thật ra là tham khảo cậu."

Tuân Lan xụ khóe miệng, Đông Tử trong kịch bản là đại lão đồ nữ, Trương Hàm đây là lại muốn cậu đóng nam giả nữ? Hơn nữa còn là một vai phụ nữa, cũng không phải cậu chê vai phụ, chủ yếu là Trương Hàm giữ cửa xe không buông cũng muốn cậu xem kịch bản, thế mà chỉ vì để cậu đóng một vai phụ.

Aizz... Tuân Lan thở hắt ra sâu kín.

Nhưng quả thật Tuân Lan rất thích kịch bản này, mặc dù nhân vật Đông Tử cũng là giả nữ, nhưng tính cách hoàn toàn khác với An Thành. Nếu kịch bản hoàn chỉnh, Tuân Lan sẵn lòng nhận.

Tuy nhiên, kịch bản chưa hoàn chỉnh dường như cũng không phải là vấn đề lớn. Người bạn chí cốt của Trương Hàm hẳn là nam quỷ đó, chỉ cần giao lưu với y thì không cần lo không có được kết cục phía sau.

Tuân Lan suy nghĩ một lúc rồi nói với Trương Hàm: "Cũng không cần đợi nửa năm sau, tôi có thể giúp anh cùng hoàn thiện kịch bản. Bộ phim anh muốn quay này có nhà đầu tư chưa?"

Nhắc đến việc này, trong miệng Trương Hàm lại bắt đầu đắng chát.

Thật ra thì có một hai nhà đầu tư, nhưng số tiền có thể lấy ra thật sự không nhiều, họ đều là được Trương Hàm giúp đỡ lúc trước nên giờ cầm tiền tới trả ơn. Nhưng số tiền đó gộp lại cũng chỉ vài trăm nghìn, chưa hai ngày đã hết sạch rồi.

Trong lòng Trương Hàm thật ra cũng có tính toán, hắn nảy chú ý dùng một Tuân Lan nhưng đạt được hai lợi ích, chỉ cần Tuân Lan đồng ý diễn thì với danh tiếng hiện tại của cậu, những người đến đầu tư vì cậu sợ là chen nhau vỡ đầu.

Tuân Lan hơi ngẫm nghĩ, cũng không phải không nhìn ra, nhưng cậu cảm thấy kịch bản này thật sự rất hay, mỗi nhân vật có điểm hay riêng, cốt truyện cũng rất thú vị. Chỉ cần chiếu được, chưa kể nó nổi tiếng như thế nào và kiếm được bao nhiêu tiền, ít nhất sẽ không lỗ vốn.

Trước đây Tuân Lan từng đầu tư vào bộ web drama, cậu còn khá may trong bộ phim đó, phản hồi nhận được rất tốt nên cậu kiếm lời được rất nhiều tiền, khoản tiền kiếm được từ những đại ngôn cậu nhận và phim điện ảnh đã đóng mấy năm qua mặc dù quyên góp không ít, nhưng tiết kiệm được càng nhiều hơn.

Hơn nữa có lẽ biết Trương Hàm kéo đầu tư khó, vậy nên khi thiết lập bối cảnh cho kịch bản này, đều là làm sao để mà không tốn tiền thì làm, nom là một bộ phim kinh phí nhỏ, Tuân Lan thừa đủ để làm nhà đầu tư, Trương Hàm hà tất bỏ gần tìm xa.

Tuân Lan nói với Trương Hàm suy nghĩ của mình, Trương Hàm đương nhiên là cầu chẳng được.

Vì thế sự việc đã được quyết định như vậy, Tuân Lan lật lật bảng lịch trình của mình và hẹn một thời gian gặp Trương Hàm rồi bàn tiếp.

Ngày hôm sau lúc ăn sáng, Tuân Lan nói với Kỳ Niên về chuyện cậu chuẩn bị đầu tư, phản ứng đầu tiên của Kỳ Niên là: "Có vai phụ nào phù hợp với anh không?"

Gần đây Tuân Lan bận rộn chạy tuyên truyền, anh và Tuân Lan bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, đối với người vừa bước vào giai đoạn yêu nhau nồng nhiệt là một điều khá đau đớn, không có lúc nào là anh không nhớ về Tuân Lan, anh cũng chuẩn bị sau này sẽ đi theo chung khi Tuân Lan đóng phim.

Tuân Lan nhét một miếng lòng trắng trứng gà vào miệng Kỳ Niên, nhớ lại kịch bản mới đọc xong, nhịn cười nói: "Thật ra có một vai, là một sát thủ."

<Một Đường Hoa Nở> là một bộ phim hài kể về một người chồng bề ngoài trông rất hung dữ nhưng thực chất rất yêu vợ và con, vì bị cuốn vào một vụ án giết người mà khiến cho con gái mình bị bắt cóc. Câu chuyện diễn ra như thế, trên đường nhân vật chính đi cứu con gái thì gặp nhiều nhân vật tính cách khác nhau, tràn ngập điểm gây cười.

Đông Tử giả gái mà Tuân Lan chuẩn bị đóng cũng là một trong những điểm cười, ngẫu nhiên giúp nhân vật chính thoát khỏi sự đuổi giết của sát thủ. Mà sát thủ này là Tuân Lan cảm thấy thích hợp với Kỳ Niên.

Thiết lập của sát thủ này là ngốc nghếch, mỗi lần ám sát nhân vật chính đều không thành công, ngược lại mình phải gặp tai họa. Đối thủ của hắn ngoài nhân vật chính thì chính là Đông Tử.

Tuân Lan giải thích sơ qua nhân vật này cho Kỳ Niên: "Em tin anh nhất định có thể khống chế được."

Mặc dù diện mạo của Kỳ Niên quá anh tuấn, nhưng bản thân anh lại thuộc về phim gạt bỏ hình tượng. Không có gánh nặng thần tượng, cho dù là diễn một vai luộm thuộm hay tươm tất thì cũng không có vấn đề gì. Anh còn luôn có thể thành công thoát khỏi dấu vết của vai diễn nổi tiếng cuối cùng của mình và thoát ra khỏi nó.

Đây cũng là lý do tại sao anh rất hút fan.

Vì thế kịch bản cũng còn chưa hoàn thành, Tuân Lan đã dựa vào thân phận nhà đầu tư tương lai của mình trước tiên định ra nhân vật cho Kỳ Niên.

Ừm... cậu tin tưởng Trương Hàm sẽ không phản đối.

Trương Hàm quả thật không phản đối, thậm chí vào ngày gặp mặt bàn chuyện, khi nhìn thấy Kỳ Niên xuất hiện cùng Tuân Lan thì suýt chút nữa đã làm đổ cốc cà phê trong tay.

Sau khi Tuân Lan nói với Trương Hàm việc Kỳ Niên diễn vai sát thủ, ngỡ đâu Trương Hàm sẽ phát biểu hai câu ý kiến về điều này, ai dè Trương Hàm lại nói: "Hai cậu thực sự là một cặp hả?"

Tuân Lan và Kỳ Niên: "..."

Hiện tại là thời điểm để thảo luận việc này à?

Tuân Lan đến nói: "Đạo diễn Trương, chắc anh cũng sẽ không đu CP của chúng tôi đâu ha."

Trên Weibo có rất nhiều người đu NL, hơn nữa Tuân Lan còn là người đã được rửa tội bởi video ghép cp cậu và Kỳ Niên rồi, lại trải qua hotsearch ngã ngựa, những người không biết cũng biết luôn.

Tuân Lan chỉ nhìn Trương Hàm nên không thấy được bàn tay Kỳ Niên đang nắm chặt cốc cà phê.

"Cũng không hẳn..." Trương Hàm nói, "Là khi kiếm thông tin về cậu nên khó tránh sẽ biết một chút."

Sau một chút gián đoạn, ba người trở lại chủ đề chính.

Hai vai phụ chính đều đã được quyết định, các diễn viên chính còn lại và các vai phụ khác, Tuân Lan hỏi Trương Hàm xem có diễn viên yêu thích nào không.

"Diễn viên chính thì tôi có một người." Trương Hàm nói: "Cậu biết Nhậm Tễ chứ?"

Tuân Lan và Kỳ Niên đều lắc đầu.

"Chắc cậu còn nhớ rõ Đinh Tử Ngang nhỉ." Trương Hàm nói tiếp, "Đã từng có một nam nghệ sĩ bị cậu ta ép lui vòng, nam nghệ sĩ đó chính là Nhậm Tễ."

Mặc dù Tuân Lan vẫn không có ấn tượng gì với Nhậm Tễ, nhưng cậu biết chuyện này, lúc trước khi cậu bị Đinh Tử Ngang gây khó dễ, Lôi Tuấn đã nói với cậu chuyện này.

"Anh ấy trở lại đóng phim rồi sao?" Tuân Lan nói.

Đinh Tử Ngang đã sớm lật xe vào tù bóc lịch, Nhậm Tễ không phải chịu chì chiết nữa, chỉ cần kiếm cơm bằng thực lực thì muốn quay trở lại giới giải trí không thành vấn đề. Chỉ là muốn bắt đầu lại sẽ rất khó khăn, liệu có thể tạo dựng lại tên tuổi hay không cũng chưa biết được.

"Trở lại rồi, nhưng dẫu sao đã trì hoãn nhiều năm như thế, đi không quá như ý." Trương Hàm nói.

Hắn với Nhậm Tễ từng có một cuộc giao lưu ngắn, cảm thấy Nhậm Tễ là người rất tốt. Mặc dù im lặng nhiều năm, nhưng có thể do nguyên nhân vì trải qua quá nhiều trắc trở mà trên người anh ấy có một loại trầm tĩnh, là một khí chất mà nhiều diễn viên hiện tại đều không có.

Góc nhìn của đạo diễn là quan trọng nhất trong một bộ phim, Tuân Lan đã chọn ra nhân vật cho Kỳ Niên rồi nên cũng không định can thiệp vào gì khác. Nếu Trương Hàm cảm thấy Nhậm Tễ đóng vai chính rất thích hợp, vậy cậu để cho Trương Hàm đi tìm Nhậm Tễ.

Về phần các nhân vật khác, Tuân Lan cảm thấy nhiệm vụ hiện tại của họ vẫn là hoàn thiện kịch bản trước rồi nói.

Lúc bọn họ nói chuyện với nhau, nam quỷ, cũng chính là bạn chí cốt của Trương Hàm — Đường Mặc ngồi ở bên cạnh, ngón tay liên tục gõ lên bàn, lông mày cau chặt như đang suy nghĩ gì đó.

Giữa lúc ấy Trương Hàm nói muốn đi toilet một chuyến, Đường Mặc biết Trương Hàm còn sẽ trở về nên không đi theo, điều này ngược lại tiện cho Tuân Lan và Đường Mặc nói chuyện hơn.

Cho nên khi Tuân Lan rời đi, Đường Mặc cũng đi theo cậu luôn.

Những ngày tiếp theo, Tuân Lan vừa chạy quảng bá phim vừa giúp Đường Mặc và Trương Hàm trau chuốt kịch bản.

Tuân Lan không nói cho Trương Hàm biết chuyện mình có thể nhìn thấy Đường Mặc, cho nên khi thảo luận kịch bản, Trương Hàm cảm thấy ý tưởng Tuân Lan nói đến rất hay, cốt truyện cậu nhắc tới cũng hay, những thay đổi trong cốt truyện đều rất phù hợp với ý hắn.

Nếu không phải Trương Hàm biết quan hệ giữa Kỳ Niên và Tuân Lan có phần đặc biệt, cũng không muốn bị Kỳ Niệm nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh buốt nữa, hắn cũng muốn xem Tuân Lan là tri kỷ!

Trong quá trình này, Tuân Lan cũng lại một lần nữa nhận ra thói quen đáng sợ cỡ nào.

Phong cách cá nhân của Trương Hàm quá cố định, khi trau chuốt kịch bản, chuốt một hồi thì hắn muốn chỉnh cốt truyện sang hướng huyền bí để khán giả đoán. Mỗi lần hắn mới nhắc đến hai câu thì sẽ bị Đường Mặc nhìn thấu, sau khi Đường Mặc tốt tính nói hai câu, thấy Trương Hàm vẫn còn bướng bỉnh thì bắt đầu gào lên.

Vốn dĩ Đường Mặc gào Trương Hàm, Tuân Lan cũng không thể mắng theo. Nhưng rất bất đắc dĩ, Trương Hàm thật sự quá bướng bỉnh, Tuân Lan phát hiện nói chuyện bình thường với hắn không hề có tác dụng gì cả, nhẫn nại cũng bay sạch, cuối cùng cũng không nhịn được học như Đường Mặc, bắt tăng âm lượng quát.

Trương Hàm lúc đầu bị Tuân Lan quát làm cho sửng sốt choáng váng, nửa ngày không rên một tiếng.

Tuân Lan im lặng, đang định xin lỗi thì nghe thấy Trương Hàm chậm rãi nói: "Không ngờ nha Tuân Lan, tính tình cậu còn rất giống với người bạn của tôi, đều như thế..."

Hắn vắt óc suy nghĩ, thốt ra hai từ: "Năng nổ!"

Khiến cho Tuân Lan cũng không nhịn được oán với Kỳ Niên, cậu cảm thấy Trương Hàm không bị mắng hai câu là không thoải mái, chắc không phải máu M chứ.

Nhưng thực sự phí giọng.

Gào xong Trương Hàm lần đầu, ngày hôm sau Tuân Lan cứ liên tục xoa xoa cổ họng và uống nước.

Kỳ Niên im lặng xem ở trong mắt, lúc sau bảo Tuân Lan chỉ cần chuẩn bị bàn kịch bản với Trương Hàm thì ba người mở videocall nhiều người, ngay khi Trương Hàm sắp đề cập đến hướng huyền bí, anh sẽ đã quét mắt qua một cái.

Trương Hàn lập tức thành thật lại ngay, ngoan ngoãn tiếp nhận ý kiến, dùng tốt hơn nhiều so với la mắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện