Editor: Nukaly

Cậu nhìn đồng hồ, đã là chín giờ tối.

“Giờ cũng không còn sớm nữa, thế, tôi đi về trước nhé?” Hạ Ý Thâm thử thăm dò, tay lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho tiểu Vũ.

“Ăn xong cái liền tính chạy luôn à?” Cố Cảnh nhíu mày nói.

“A...” Hạ Ý Thâm có chút ngượng ngùng, tự thấy mình hình như là vừa đến đã lăn ra ngủ, ăn xong lại tính chạy luôn: “Vậy... Tôi đi rửa chén nhé.”

Cậu nói xong liền đứng dậy, muốn thu dọn bát đĩa trên bàn.

“Không cần đâu, sẽ có dì giúp việc đến thu dọn. Em còn đang bị thương mà, tôi sao có thể để người bệnh làm việc được chứ?” Cố Cảnh nhanh chóng bắt được tay Hạ Ý Thâm, kéo cậu ngồi trở lại trên ghế sa lông: “Ngày mai em phải đi chụp ảnh cho bìa tạp chí V đúng không?”

Hạ Ý Thâm hơi ngẩn ra: “Ồ, sao anh biết?” Hành trình của cậu chắc hẳn chỉ có công ty của cậu mới nắm rõ được chứ nhỉ, cũng không biết Cố Cảnh nhận được tin tức này từ chỗ nào.        

Cố Cảnh: “Tôi cũng phải đi chụp mà, lần chụp bìa này là hai người. Chuẩn bị xuất bản cùng lúc phim chiếu.”         

Chuyện này... Tiểu Vũ làm việc cũng quá sơ ý đi! Hạ Ý Thâm âm thầm phiền muộn. Đây là tuyên truyền phối hợp tăng độ hot cho phim nha, đương nhiên sẽ không thiếu nam chính Cố Cảnh rồi! “Em cũng đừng trách móc gì tiểu Vũ.” Cố Cảnh giống như nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Ý Thâm: “Mấy nhân viên làm việc trong loại tạp chí có địa vị như nhà V đó đều khá là kiêu ngạo. Có thể là lúc thông báo cho tiểu Vũ bọn họ không nói rõ nên cô bé ấy không biết cũng nên.”

“Cũng không biết đám paparazi canh ở chỗ thành Bắc kia đã về chưa nữa. Không bằng hôm nay em ở lại đây đi. Khoảng cách từ chỗ tôi đến studio kia khá gần, dù sao sáng ngày mai chúng ta cũng phải chụp ảnh với nhau, đi chung cũng tiện hơn.” Cố Cảnh nói cứ như đây là chuyện đương nhiên.

“Chuyện này… Không tốt lắm đâu…” Đầu óc Hạ Ý Thâm bây giờ đã loạn cào cào rồi, luôn cảm thấy những chuyện xảy ra hôm nay thật sự quá quỷ dị.

Đầu tiên là cậu mơ mơ hồ hồ đồng ý cùng ăn cơm với Cố Cảnh, sau đó ăn ăn ăn ăn luôn vào trong nhà Cố ảnh đế, bây giờ lại bị đối phương giữ lại qua đêm? Cậu và Cố Cảnh nói đến cùng cũng đâu có thân thiết lắm đâu nhể?! Nếu như cậu là con gái thì có khi cậu đã phải nghi ngờ liệu có phải Cố Cảnh đã yêu thầm mình rồi hay không!

Cố Cảnh: “Không có gì không tiện hết, trong nhà tôi có nhiều phòng cho khách lắm. Bên này cũng có đồ lót mới chưa dùng, cả hai đều là đàn ông, tôi cũng có thể cho cậu mượn quần áo mặc.”

“…” Mặt Hạ Ý Thâm xuất hiện mấy vạch đen, cảm thấy các tế bào não của mình đang rơi rớt đầy đất.

Mặc dù cả hai người bọn họ đều là đàn ông, thế nhưng giữa đàn ông với đàn ông cũng có thể làm rất nhiều chuyện đấy nhé! Rốt cuộc là do cậu suy nghĩ nhiều hay là Cố Cảnh này ngây thơ thật đây? Nếu không phải nơi cậu đang sống là một quyển tiểu thuyết tổng tài bá đạo thì có khi cậu đã thật sự cảm thấy Cố Cảnh đang gạ mình cũng nên.

“Hay là, thôi đi.” Hạ Ý Thâm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết đoán từ chối. Cố Cảnh cũng không tiếp tục miễn cưỡng.

Chờ Hạ Ý Thâm rời đi một lát, Cố Cảnh gọi một cuộc điện thoại, anh nhìn tấm áp phích treo trên tường, nói: “Tina, tôi đây, bây giờ cô đi thông báo một chút đi, mặt bìa sáng ngày mai đổi thành hai người…”

Sáng sớm hôm sau, trong studio, Hạ Ý Thâm đã tới địa điểm chụp hình từ sớm. Bìa tạp chí V không hổ là đẳng cấp top đầu trong giới. Chỉ có mỗi chuyện tạo hình thôi mà cũng mất tới cả một buổi sáng.

Nhìn thấy Cố Cảnh, Hạ Ý Thâm gật gật đầu với anh: “Chào buổi sáng thầy Cố.”

Cố Cảnh đáp lại cậu bằng một nụ cười nhẹ: “Sau này em cứ gọi tôi là Cố Cảnh là được, cũng đã ăn cơm chung với nhau rồi, gọi thầy Cố này thầy Cố kia xa lạ quá.”

“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Hạ Ý Thâm hoạt bát nhếch miệng, lộ ra hai cái răng trắng bóc. Nếu Cố Cảnh đã nói tới như vậy thì cậu cũng lười giữ mãi khách sáo như thế.

Hai người tùy ý nói chuyện mấy câu, cửa phòng nghỉ bị người đẩy ra, một cô gái tóc ngắn ăn mặc già giặn, tướng mạo tinh tế đi vào, vươn tay ra với Hạ Ý Thâm: “Xin chào, tôi là Tina, chủ biên của tạp chí V.”

Hạ Ý Thâm lập tức lễ phép nắm lại tay cô ấy bằng hai tay, cô gái có vẻ ngoài không thua gì một minh tinh trước mặt là nữ ma đầu trứ danh giới thời trang, cũng coi như là nhân vật đứng đầu trong cái giới này, cậu cần phải tạo mối quan hệ tốt với đối phương.

“Chuyện của anh mấy hôm nay thật sự phải gọi là che trời lấp đất, bây giờ được nhìn thấy người thật, tôi càng có thể xác định mấy tin tức trước đó nhất định đều chỉ là lời đồn.” Tina dịu dàng cười nói, trong lúc đó ánh mắt còn vô cùng ám muội đi đi về về đánh giá một vòng Hạ Ý Thâm và Cố Cảnh: “Tôi và Cố Cảnh là người quen cũ, đây là lần đầu tiên hợp tác với anh Ý Thâm, rất mong mọi người có thể hợp tác vui vẻ.”

“Tôi cũng mong vậy, rất vinh hạnh có thể hợp tác với cô.” Hạ Ý Thâm gật đầu, đối với chuyện chụp ảnh bìa này cậu tính ra lại có kinh nghiệm phong phú, đối với lần chụp hình này rất tự tin.

Vừa dứt lời, có đám người vây quanh một người đàn ông vênh váo tự đắc đi vào. Người đàn ông có dáng người cao gầy, tóc chia thành hai phần buộc thành đuôi ngựa ở sau gáy, trên khuôn mặt to như tường thành là một đôi mắt xếch lên như dấu phẩy.

Tina bước lên trước, giới thiệu với mọi người: “Vị này là Eric, chuyên gia nhiếp ảnh sẽ chụp ảnh bìa cho hai anh hôm nay.”

Hạ Ý Thâm ngẩn ra, chuyện liên quan tới vị này trong ký ức của nguyên chủ chợt xuất hiện trong đầu cậu.

Eric này là một chuyên gia nhiếp ảnh gần đây đang vô cùng nổi tiếng, xuất thân từ một người mẫu, còn thường xuyên được xuất hiện trên sàn catwalk của các nhãn hiệu xa xỉ. Vì trong lúc ở phía sau sân khấu cảm thấy nhàm chán nên đã chụp lại rất nhiều ảnh, lại nhờ đó được một vị nhiếp ảnh gia đẳng cấp trong giới thời trang quốc tế vừa ý, từ đây tiến vào ngành nghề mới, sau một đêm liền biến thành chuyên gia nhiếp ảnh thế hệ mới cực “hot” trên diễn đàn quốc tế.

Giới thời trang cũng giống như giới giải trí, cũng luôn chạy theo phong trào. Kể từ sau khi Eric lọt vào mắt xanh của vị nhiếp ảnh gia kia liền không ngừng nhận được lời mời chụp ảnh, các nhà sản xuất lớn cũng như tạp chí truyền thông tranh nhau tìm gã tới chụp ảnh cho mình.

Thực ra, phong cách chụp ảnh của Eric thiên về kiểu ngẫu hứng, gã không được học tập bài bản qua trường lớp, các kiến thức cơ bản cũng không vững chắc. Được vị nhiếp ảnh gia cao cấp kia vừa ý cũng là nhờ các bức ảnh mà gã ta chụp vừa vặn phù hợp với chủ đề của đối phương.

Cách đây không lâu, đoàn đội của nguyên chủ thân thể này đã từng tìm gã để gã hợp tác chụp cho mình poster tuyên truyền. Kết quả tên này lại chụp ra những bức ảnh mơ mơ hồ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ý Thâm bị chụp lại như cái bánh tráng nhân thịt. Nguyên chủ thân thể này ngay tại chỗ nổi trận lôi đình, cãi vã kịch liệt với gã ngay trong studio, cuối cùng Eric giận dữ rời khỏi đó, còn chụp lên đầu Hạ Ý Thâm cái mũ không hiểu nghệ thuật.

Hạ Ý Thâm chẳng có xíu xiu ấn tượng tốt nào với người này, hiển nhiên, đối phương cũng chán ghét cậu tới cực điểm, gã đến trực đen mặt nói: “Sao lần này người hợp tác lại là Hạ Ý Thâm? Mấy người không biết người này đã bị tôi cho vào danh sách đen sao?”

Lời kia vừa thốt ra đã khiến tất cả mọi người ở đây cảm thấy sức khó xử, đến ngay cả sắc mặt Tina cũng trở nên khó nhìn.

Nghệ thuật gia ít nhiều gì đều có chút ngông nghênh, chỉ có điều đại đa số người chân chính có tài hoa trong lúc làm việc đều vô cùng khiêm tốn. Nhưng mà Eric này hiển nhiên đã quá tự phụ rồi, gã lại có thể tại nơi làm việc nói ra mấy lời không có chút chuyên nghiệp gì như vậy.

Tina: “Ân oán cá nhân gì đó trước cứ để qua một bên đi, hôm nay chúng tôi muốn chụp ảnh bìa có hai người Hạ Ý Thâm và Cố Cảnh. Eric, anh có ý kiến ​​gì hay không, tạp trí chúng tôi sẽ tận lực phối hợp với anh.”

Eric liếc mắt nhìn Hạ Ý Thâm một cái, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, trong ánh mắt viết đầy mấy chữ to bà đây không so đo với mi, đi qua bên cạnh mân mê camera của mình.

Thợ trang điểm gã mang theo lấy ra mấy bộ quần áo giống như bao bố, muốn để Cố Cảnh và Hạ Ý Thâm mặc vào.

Hạ Ý Thâm nhìn mấy bộ quần áo kia thì nhíu mày: “Những bộ quần áo nhìn kì quá đi, chúng tôi phải mặc mấy bộ này ấy hở? Trong studio của tạp trí V cũng có rất nhiều đồ mới, nếu không thì chúng ta chọn lại một chút đi.”

“Đồ tôi mang tới đều là các thiết kế cao cấp mới nhất của nhà thiết kế XJBG đó, có khi có mặt mũi cũng không mượn được đâu.” Thợ trang điểm kia trợn ngược mắt lên liếc cậu một cái, bộ dáng như thể muốn nói “cậu thì biết cái quái gì chứ” “cái đồ nhà quê”.

Mấy người do Eric mang đến ở một bên líu ra líu ríu che miệng cười trộm, Hạ Ý Thâm còn loáng thoáng nghe thấy âm thanh bọn họ đang cười nhạo mình không biết nhìn hàng.

“Trước hết cứ tạo hình đi, đợi lát nữa xem hiệu quả chụp ảnh như thế nào rồi tính.” Cố Cảnh vỗ vỗ cánh tay cậu, an ủi: “Có những lúc quần áo thoạt nhìn là không đẹp lắm nhưng sau khi chụp xong hiệu quả cũng khá lắm.”

Hạ Ý Thâm gật đầu, cùng với Cố Cảnh thay quần áo, hai người mặc bộ đồ ‘cao cấp, được đặt làm riêng’ kia lên xong thì cả người dáng người và hình tượng đều suy giảm rất nhiều.

“Được rồi, bắt đầu chụp hình thôi.” Eric để Cố Cảnh đứng ở phía trước, Hạ Ý Thâm đứng ở phía sau: “Hai người cứ tự phát huy đi, đừng chỉ đứng yên một chỗ.”

Đèn flash không ngừng chớp tắt, Eric tách tách tách không ngừng chụp ảnh. Hạ Ý Thâm cố gắng nhịn đau bày ra mấy động tác, nhưng do bị quần áo hạn chế nên tất cả các hành động thoạt nhìn đều rất cứng ngắc, cậu lập tức có dự cảm không tốt đối với lần chụp hình này.

Sau mấy tiếng chụp hình, Eric hô lên kết thúc buổi chụp. Hạ Ý Thâm và Cố Cảnh một lần nữa đổi về quần áo bình thường của mình, chờ đợi được xem các bức ảnh thành phẩm của ngày hôm nay.

Chỉ chốc lát sau, tất cả ảnh chụp trong camera của Eric xuất hiện trên màn máy vi tính, biên tập viên ấn mở từng tấm từng tấm ảnh một, sắc mặt chủ biên Tina lập tức đen như đáy nồi.

Hạ Ý Thâm đi tới nhìn thoáng qua, quả nhiên như cậu đã dự liệu, lần chụp ảnh này vẫn u như kĩ kế thừa cái mà gã tự gọi là ‘phong cách cá nhân’.

Cậu và Cố Cảnh mặc một bộ quần áo quái lạ đứng trước khung nên trắng, động tác của hai người cứng ngắc, vẻ mặt nhăn nhó, chiều cao một mét tám mấy lại có thể chụp được thành một mét sáu. Thật vất vả mới tìm được một vài tấm nhìn có vẻ ổn ổn hơn một chút nhưng mà khuôn mặt của cả cậu và Cố Cảnh đều mơ mơ hồ hồ.

“Mấy tấm ảnh này không dùng được, cần phải chụp lại.” Tina cau mày nói.

“Thực ra có mấy tấm nhìn rất đẹp mà, chỉ cần sửa lại một chút là được.” Eric chọn ra mấy tấm hình.

Hạ Ý Thâm vừa nhìn liền thấy, trong mấy tấm đó Cố Cảnh được chụp nhìn còn ổn, đương nhiên cũng chỉ có mỗi khuôn mặt là nhìn còn ổn, dáng người của anh vẫn phải gọi là một lời khó nói hết. Eric dùng phần mềm kéo dài một chút, kéo cho dáng người của Cố Cảnh quay lại tỉ lệ bình thường, do đó khuôn mặt của cậu ở phía sau đã mơ hồ rồi bây giờ còn  biến hình càng thêm lợi hại...

Hạ Ý Thâm: “...”

“Loại ảnh nhìn như tranh trừu tượng này sao có thể để làm ảnh bìa được chứ? Nhất định phải chụp lại!” Tina bây giờ đã tức tới tím cả người rồi, cái tên Eric này nghĩ cô là đồ ngu dễ lừa đấy à?!

Số ảnh cô từng kiểm duyệt có khi còn nhiều hơn cả số ảnh gã đã từng chụp ấy chứ, đối phương vậy mà lại dám dùng mấy lời nói cùi mía này để lừa gạt cô. Đây là ảnh bìa của tạp chí V đó, là đại biểu cho tiêu chuẩn cao nhất trong nghề đó, không phải là cái loại ảnh ọt gì cũng có thể cho lên mặt bìa được đâu nhé.

“Các bức ảnh tôi đưa cho sư phụ đều là phong cách này, sau khi ông ấy xem xong đều khen không dứt miệng. Đến cả lão đại có tiếng đại biểu cho tiêu chuẩn cao nhất của toàn bộ giới thời trang còn như vậy nữa là, tôi không cảm thấy ảnh chụp của mình có vấn đề gì hết.” Eric là một kẻ ương ngạnh cứng đầu, trực tiếp lấy sư phụ của mình ra để chèn ép người.

Hạ Ý Thâm nghe vậy không nhịn được cười lạnh một tiếng: “Lão đại giới thời trang cảm thấy đẹp thì nhất định là đẹp à? Có lẽ chỉ là anh vừa vặn thích hợp với phong cách ông ấy đợt này mà thôi. Còn có, quần áo do nhãn hiệu XJBG gì đó thiết kế ra kia thật sự xấu muốn chết, trong nước có nhiều nhà thiết kế quần áo xuất sắc như vậy, có bộ nào không đẹp hơn chứ, có phải là anh cảm thấy mặt trăng của nước ngoài cũng tròn hơn mặt trăng ở trong nước không hả?”

Lời Hạ Ý Thâm nói chọc cho mấy biên tập hình ảnh của tạp chí V cười ha ha, bọn họ đều là những người có xuất thân chuyên ngành, liếc mắt một cái liền nhìn ra cái gã Eric này mặc dù khoác lác rất lợi hại nhưng thực ra cũng không có bản lãnh thật sự gì.

Sắc mặt mấy người Eric mang đến lúc thì đỏ hồng lúc thì xanh mét, bọn họ đều xôn xao nói không muốn chụp lại.

Cố Cảnh đột nhiên lên tiếng, nói với Tina: “Không cần chụp lại đâu.”

Trên mặt Eric lộ ra chút tươi tắn, còn chưa kịp hào hứng đã nghe thấy Cố Cảnh tiếp tục nói: “Trực tiếp thay người đi, kỹ thuật này không được, có chụp lại cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”

“Được, để tôi tìm người tới cấp cứu.” Tina không chút do dự đưa ra quyết định.

Eric phảng phất như bị tát cho mười cái tát ngay tại chỗ, gã không dám tin đứng tại chỗ, gã đang bị tạp chí V đuổi đi ư.

“Tôi có thể chụp lại một lần nữa, tất cả mọi người trong nghề đều đã biết hôm nay tôi sẽ chụp ảnh bìa cho tạp chí V rồi, nếu bây giờ không để tôi chụp thì ảnh hưởng tới mấy người đều không tốt đâu.” Gã đành phải hạ mặt mũi xuống tìm Tina biện hộ. Nếu như tin gã bị đuổi truyền ra ngoài thì nhất định sẽ gây ảnh hưởng lớn tới danh tiếng của gã ở trong nghề.

“Thật ngại quá, trình độ của anh không đủ.”

Quả nhiên Tina đúng là nữ ma đầu thiết diện vô tư, ngay lập tức từ chối lời này của gã. Eric lúc này vô cùng hối hận, chỉ sợ sau ngày hôm nay đến cả mặt mũi của vị nhiếp ảnh gia kia gã cũng không sài được nữa rồi.

____________

Hết chương 17
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện