Cuối cùng vẫn không nhịn được phải khen một câu: "Tiểu Ngư cô mặc bộ đồ này trông rất đẹp."

“Cám ơn.” Thời Tiểu Ngư nhỏ giọng nói.

Xe bắt đầu chạy chầm chậm, bọn họ hẹn gặp nhau ở sân bay quốc tế Thủ đô lúc 3 giờ chiều, đến lúc đó sẽ cùng nhau lên đường.

Bây giờ xuất phát, còn có thể đến sân bay quốc tế Thủ đô sớm hơn nửa giờ so với thời gian đã thỏa thuận.

Khi xe đang chạy trên đường, Thời Tiểu Ngư nhìn hình ảnh đang di chuyển nhanh chóng trước mắt, nghĩ đến mình sẽ sớm có thể nhìn thấy Kính Gia Uyên, phảng phất vẫn có cảm giác hư ảo.

Cô vô thức nắm chặt lấy vạt áo, hồi tưởng lại giọng nói và dáng vẻ của Kính Gia Uyên trong ký ức, khóe môi khẽ nở một nụ cười.

Lộ Bân đang lái xe phía trước định nói chuyện với Thời Tiểu Ngư mấy câu, nhìn thấy cảnh này trong gương chiếu hậu, bất giác nuốt nước bọt một cái.

Má ơi, nghệ sĩ nhà mình thực sự rất xinh đẹp.

Chỉ tiếc là, đôi khi đầu óc không hoạt động tốt lắm.

Thời Tiểu Ngư không chú ý đến biểu cảm của Lộ Bân, cô vẫn đang lặng lẽ sắp xếp những gì đã xảy ra trong mấy ngày này ở trong đầu.

Kết hợp với ký ức kiếp trước từng xem chương trình này, Thời Tiểu Ngư phát hiện ra một chuyện thú vị.

Ở kiếp trước, Thời Tiểu Ngư rất ra vẻ trong chương trình này, có rất nhiều việc phải làm.

Mỗi khi mọi người gặp khó khăn gì, cô ta lại làm ra vẻ như một công chúa nhỏ, cái gì mà "Aiya tôi hơi mệt." "Aiya tôi thực sự không biết làm cái này, mọi người có thể giúp tôi không?" "Gia Uyên, chân của tôi thấy hơi đau, anh có thể dìu tôi đi một chút được không?" Mấy kiểu câu như thế này nhìn quen lắm rồi.



Mà khi Kính Gia Uyên bị ốm và cần được chăm sóc ở trong chương trình, dáng vẻ cô ta như chỉ hận mình không thể trốn trên trời để không ai có thể nhìn thấy, việc chăm sóc Kính Gia Uyên, chưa bao giờ nhìn thấy bóng dáng cô ta.

Kết hợp với những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, Thời Tiểu Ngư đột nhiên có một suy đoán dở khóc dở cười.

Người đại điện bảo cô ta nhất định phải giữ khoảng cách với Kính Gia Uyên.

Mẹ Thời Tiểu Ngư cũng bảo cô ta nhất định phải giữ vững phong thái của một công chúa nhỏ.

Nhưng những gì Tiểu Ngư đã làm trong chương trình này vào thời điểm đó, đều hoàn toàn không tuân theo lời khuyên của hai người họ.

Lúc Kính Gia Uyên vừa bị ốm, thì nghe theo lời người đại diện, giữ khoảng cách với anh.

Một khi mọi người cần mình, vậy thì nghe theo lời của mẹ, phải biểu hiện dáng vẻ của một công chúa nhỏ? Lúc trước xem chương trình này, cảm thấy cực kỳ không thích Thời Tiểu Ngư lúc đó, không ngờ tới thực sự có còn có một tầng quan hệ như vậy.

Thời Tiểu Ngư nhất thời không kìm được, bật cười thành tiếng.

Trợ lý Lộ Bân bị thu hút sự chú ý, cũng cười hỏi: "Phải xuất phát mà vẫn vui vẻ như vậy à?"

“Ừm.” Thời Tiểu Ngư không thể nói cho Lộ Bân biết chuyện này được, chỉ là cười nhẹ đáp lại.

Lộ Bân thấy nhiều ngày đã trôi qua như vậy, Thời Tiểu Ngư cuối cùng cũng trở nên vui vẻ, cậu ấy cũng thả lỏng đôi chút: "Đi ra ngoài chơi một chút cũng tốt, gần đây trong giới quá hỗn loạn, tranh thủ chương trình này đi ra ngoài hóng gió, cũng khiến mình vui vẻ hạnh phúc."

Nói xong, cậu ấy đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhắc nhở: "Nhưng mà Tiểu Ngư, có việc tôi phải nhắc cô trước, lát nữa đến sân bay, có thể sẽ gặp một số fan của Kính Gia Uyên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện