Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ ba người, ông ấy gọi nhân viên công tác tới, bốn chiếc hộp được bày ra trước mặt ba người: "Trong thời gian ở Nepal, chúng tôi đã chuẩn bị thiết bị liên lạc cho các bạn, có hai lựa chọn. Phương án 1: Một người sẽ có một chiếc điện thoại cổ, loại điện thoại di động này chỉ có chức năng gọi điện, không thể truy cập Internet và các chức năng khác. Có thể thực hiện cuộc gọi không giới hạn ở Nepal nhưng không thể gọi về nước. ”

"Phương án 2: Ba người dùng chung một chiếc điện thoại thông minh, thao tác nhanh nhạy, thời gian chờ lâu, đã được mở mạng 3G ở Nepal , mỗi ngày có 1G dung lượng, đủ để cho ba người sử dụng." PD Trương đẩy bốn cái hộp đến trước mặt ba người họ, thân thiện nói: "Ba người thảo luận chút đi, quyết định chọn phương án nào."

Cả ba nhìn chiếc điện thoại cũ "cổ" mà không biết tổ chương trình lấy được từ đâu, một chiếc điện thoại thông minh trông không hữu dụng lắm, họ cùng nhau im lặng.

Cuối cùng, sau khi ba người họ thương lượng, vẫn quyết định sử dụng chiếc điện thoại thông minh.

Mặc dù ba người chỉ có một chiếc điện thoại di động, nhưng trong suốt chuyến đi, cả ba người họ sẽ luôn ở cùng một chỗ, một chiếc cũng miễn cưỡng đủ dùng.

Tuy mỗi người có thể có một chiếc điện thoại di động cổ, nhưng dù sao nó cũng không có các chức năng như định vị, đặt phòng khách sạn, tìm kiếm nhà hàng, gặp sự cố cũng khó nhờ Baidu trợ giúp, so với điện thoại thông minh thì vẫn bất tiện.

PD Trương thấy bọn họ đã chọn xong, hai đầu lông mày đều tràn đầy ý cười.

"Hành Trình Ước Mơ" cuối cùng cũng bắt đầu! Sau khi tất cả các quy tắc và quy định liên quan được giới thiệu xong, ba người họ mang theo hành lý đơn giản, lên máy bay đến nơi muốn đến.

Thời gian di chuyển trên máy bay mất tận năm tiếng rưỡi, tổ chương trình có lẽ đã cân nhắc đến việc ngày thường nhóm khách mời không phải chịu khổ và chịu vất vả nên đã mua cho bọn họ vé máy bay hạng nhất.

Nhân viên công tác của tổ chương trình, tuy cùng ngồi trên một chiếc máy bay, cùng là hành khách, nhưng họ lại ngồi hạng phổ thông.

Sau hơn ba giờ bay, PD Trương nhìn về phía khoang hạng nhất, hơi xoa cằm, nói với phó đạo diễn Khang đang ở bên cạnh: "Anh có cảm thấy có chỗ nào đó không đúng không."



"Hả? Có chỗ nào bất thường à à? Mọi người đều rất yên tĩnh, không phải là bình thường sao?" Phó đạo diễn Khang hơi híp mắt, nhìn về phía khoang hạng nhất nói.

PD Trương lắc đầu: "Không đúng, rất không đúng, cũng bởi vì quá yên tĩnh, cho nên mới không đúng."

“Vì sao?” Phó đạo diễn Khang vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của PD Trương.

"Anh nghĩ lại xem, Thời Tiểu Ngư là ai? Cô ấy ở đó mà có thể yên tĩnh được à?" PD Trương suy tư nói.

“Có lẽ là… quá mệt mỏi trong chuyến bay?” Phó đạo diễn Khang đoán, cũng chỉ có mỗi khả năng này

"Mệt thì không đến mức mệt đâu, trước đây khi đóng phim còn mệt hơn, mà cô ấy vẫn không ngừng làm mình làm mẩy, thực ra điều tôi thấy không đúng nhất là bởi vì Kính Gia Uyên nổi tiếng mà, trước đây lúc cô ấy nhìn thấy Kính Gia Uyên, chỉ hận không thể dính chặt vào người Gia Uyên. Nhưng lần này, chúng ta đặc biệt gán hai người họ lại với nhau, vậy mà từ đầu đến cuối cô ấy đều không giở trò mèo." Đôi mắt của PD Trương mang theo vài phần suy tư.

“Có thể là do chúng ta không chú ý tới?” Phó đạo diễn Khang trả lời.

"Không có khả năng này đâu, tôi đã nhìn chằm chằm vào bọn họ được ba tiếng rồi." PD Trương lập tức phủ nhận.

Phó đạo diễn Khang: "..."

Ông cũng rảnh thật.

"Trong ba tiếng vừa rồi, mặc dù cô ấy ngồi cạnh cửa sổ, nhưng chưa bao giờ nhờ Kính Gia Uyên giúp đỡ, chưa bao giờ yêu cầu nước trái cây, cũng chưa bao giờ yêu cầu Kính Gia Uyên nhường chỗ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện