Vì không để máy quay quay được cảnh mình ở quá gần Kính Gia Uyên nên Thời Tiểu Ngư hơi tụt lại phía sau, nhưng ánh mắt của cố tình hay vô ý đều rơi vào người Kính Gia Uyên.
Cô đi theo Kính Gia Uyên đi vòng quanh các loại thức ăn một vòng.
Thấy vẻ mặt của Kính Gia Uyên, anh đang nghiêm túc suy nghĩ về món mình muốn ăn.
Tiêu Nhã đã sớm lấy xong đồ ăn của mình, cô ấy tìm một cái bàn rồi ngồi xuống.
Nhưng Thời Tiểu Ngư không sốt ruột chút nào, cô phải ăn giống đồ ăn với Kính Gia Uyên, như thế mới có được thông tin mà cô muốn có.
Kính Gia Uyên đi qua một góc, cuối cùng lần đầu tiên cầm cái thìa lên để lấy thức ăn.
Thời Tiểu Ngư yên lặng chờ đợi, trong lúc chờ đợi, giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai cô.
"Không phải tôi đã nói, hai ngày nay Thời Tiểu Ngư đúng là thực sự không bình thường." PD Trương hạ thấp giọng, nhưng lời nói vẫn lọt vào tai Thời Tiểu Ngư.
Thời Tiểu Ngư: "..."
"Tôi cũng cảm thấy hình như cô ấy chỉ qua một đêm mà trưởng thành, cái tài năng trước kia đi đâu rồi?" Phó đạo diễn Khang gật đầu tán thành.
"Anh có còn nhớ, trước đây có lần lúc cô ấy quay phim, đoàn làm phim đã cung cấp bữa ăn đặc biệt cho diễn viên, kết quả là cô ấy sống chết không chịu ăn, cuối cùng thế nào, phải nhờ đầu bếp chuyên nghiệp làm đồ ăn cho cô ấy, cô ấy mới nhăn nhăn nhó nhó ăn một chút." PD Trương húp một ngụm canh lớn, nói tiếp: "Lần này tôi còn tưởng cô ấy cũng sẽ làm như vậy, làm sao cô ấy có thể động đến loại tiệc buffet chung đụng này?"
Phó đạo diễn Khang gật đầu.
"Cho nên sáng sớm tôi đã bảo tổ quay phim đi theo Thời Tiểu Ngư, muốn xem cảnh cô ấy không chịu nổi tiệc buffet, thế nào cũng phải tìm sự thiên vị từ khách sạn. Tôi đã hỏi qua rồi, tiêu chuẩn ăn của một người bình quân là khoảng ba trăm, nếu thực sự có ý tưởng đấy thì ba người họ chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn, nhưng chuyện gì đây? Sau khi thức dậy vào buổi sáng, cô ấy đã ngoan ngoãn ăn sáng?! Chuyện này không tính, cô ấy còn dậy khá sớm, cũng không đến trễ, điều này khiến tôi không biết lúc biên tập phải cắt xén như thế nào... " PD Trương nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao một tiểu quỷ gây chiến số một thế giới, sao lại đột nhiên trở thành ngoan ngoãn như vậy.
"Hơn nữa, tôi đã tạo rất nhiều cơ hội cho cô ấy, trước đây cô ấy rất thích ké fame của Kính Gia Uyên, lần này fame đều bày ra trước mặt cô ấy rồi, sao cô ấy lại thờ ơ vậy..." PD Trương lắc đầu: “Không hiểu, thực sự là nghĩ mãi cũng không hiểu.”
Mà phía sau bọn họ không xa sắc mặt Thời Tiểu Ngư tối sầm lại.
Cô dường như đột nhiên hiểu tại sao trên đường đi lại có nhiều sự trùng hợp như vậy, có lẽ cũng đoán được vì sao năm xưa Tiểu Ngư lại có nhiều cơ hội đến quấy rầy Kính Gia Uyên như vậy.
Có hai người này làm những việc như thế này, có thể không có cơ hội ư? ! Nói cách khác, hai người này kỳ thực chính là một trong những kẻ cầm đầu gây ra bi kịch của Kính Gia Uyên ở kiếp trước...
Tính cách Thời Tiểu Ngư luôn hiền hòa, lúc này đột nhiên muốn đánh người.
Cô ho nhẹ một tiếng.
Hai người đang nói chuyện đột nhiên im bặt.
Bọn họ có chút cứng ngắc quay đầu lại, trong chớp mắt nhìn thấy vẻ mặt Thời Tiểu Ngư không chút biểu cảm, lạp xưởng nhỏ trên nĩa cũng rơi xuống.
“Tiểu Tiểu Tiểu... Tiểu Ngư.” PD Trương suýt chút nữa cắn đứt lưỡi mình, ông ấy lắm mồm như vậy làm gì chứ.
Thời Tiểu Ngư mỉm cười.
Trong lòng mắng chửi nhiều hay ít, không ai biết.
Cô đi theo Kính Gia Uyên đi vòng quanh các loại thức ăn một vòng.
Thấy vẻ mặt của Kính Gia Uyên, anh đang nghiêm túc suy nghĩ về món mình muốn ăn.
Tiêu Nhã đã sớm lấy xong đồ ăn của mình, cô ấy tìm một cái bàn rồi ngồi xuống.
Nhưng Thời Tiểu Ngư không sốt ruột chút nào, cô phải ăn giống đồ ăn với Kính Gia Uyên, như thế mới có được thông tin mà cô muốn có.
Kính Gia Uyên đi qua một góc, cuối cùng lần đầu tiên cầm cái thìa lên để lấy thức ăn.
Thời Tiểu Ngư yên lặng chờ đợi, trong lúc chờ đợi, giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai cô.
"Không phải tôi đã nói, hai ngày nay Thời Tiểu Ngư đúng là thực sự không bình thường." PD Trương hạ thấp giọng, nhưng lời nói vẫn lọt vào tai Thời Tiểu Ngư.
Thời Tiểu Ngư: "..."
"Tôi cũng cảm thấy hình như cô ấy chỉ qua một đêm mà trưởng thành, cái tài năng trước kia đi đâu rồi?" Phó đạo diễn Khang gật đầu tán thành.
"Anh có còn nhớ, trước đây có lần lúc cô ấy quay phim, đoàn làm phim đã cung cấp bữa ăn đặc biệt cho diễn viên, kết quả là cô ấy sống chết không chịu ăn, cuối cùng thế nào, phải nhờ đầu bếp chuyên nghiệp làm đồ ăn cho cô ấy, cô ấy mới nhăn nhăn nhó nhó ăn một chút." PD Trương húp một ngụm canh lớn, nói tiếp: "Lần này tôi còn tưởng cô ấy cũng sẽ làm như vậy, làm sao cô ấy có thể động đến loại tiệc buffet chung đụng này?"
Phó đạo diễn Khang gật đầu.
"Cho nên sáng sớm tôi đã bảo tổ quay phim đi theo Thời Tiểu Ngư, muốn xem cảnh cô ấy không chịu nổi tiệc buffet, thế nào cũng phải tìm sự thiên vị từ khách sạn. Tôi đã hỏi qua rồi, tiêu chuẩn ăn của một người bình quân là khoảng ba trăm, nếu thực sự có ý tưởng đấy thì ba người họ chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn, nhưng chuyện gì đây? Sau khi thức dậy vào buổi sáng, cô ấy đã ngoan ngoãn ăn sáng?! Chuyện này không tính, cô ấy còn dậy khá sớm, cũng không đến trễ, điều này khiến tôi không biết lúc biên tập phải cắt xén như thế nào... " PD Trương nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao một tiểu quỷ gây chiến số một thế giới, sao lại đột nhiên trở thành ngoan ngoãn như vậy.
"Hơn nữa, tôi đã tạo rất nhiều cơ hội cho cô ấy, trước đây cô ấy rất thích ké fame của Kính Gia Uyên, lần này fame đều bày ra trước mặt cô ấy rồi, sao cô ấy lại thờ ơ vậy..." PD Trương lắc đầu: “Không hiểu, thực sự là nghĩ mãi cũng không hiểu.”
Mà phía sau bọn họ không xa sắc mặt Thời Tiểu Ngư tối sầm lại.
Cô dường như đột nhiên hiểu tại sao trên đường đi lại có nhiều sự trùng hợp như vậy, có lẽ cũng đoán được vì sao năm xưa Tiểu Ngư lại có nhiều cơ hội đến quấy rầy Kính Gia Uyên như vậy.
Có hai người này làm những việc như thế này, có thể không có cơ hội ư? ! Nói cách khác, hai người này kỳ thực chính là một trong những kẻ cầm đầu gây ra bi kịch của Kính Gia Uyên ở kiếp trước...
Tính cách Thời Tiểu Ngư luôn hiền hòa, lúc này đột nhiên muốn đánh người.
Cô ho nhẹ một tiếng.
Hai người đang nói chuyện đột nhiên im bặt.
Bọn họ có chút cứng ngắc quay đầu lại, trong chớp mắt nhìn thấy vẻ mặt Thời Tiểu Ngư không chút biểu cảm, lạp xưởng nhỏ trên nĩa cũng rơi xuống.
“Tiểu Tiểu Tiểu... Tiểu Ngư.” PD Trương suýt chút nữa cắn đứt lưỡi mình, ông ấy lắm mồm như vậy làm gì chứ.
Thời Tiểu Ngư mỉm cười.
Trong lòng mắng chửi nhiều hay ít, không ai biết.
Danh sách chương