Sau khi chọn xong những thứ này, trong lòng Thời Tiểu Ngư nảy ra một ý nghĩ: "Cháo gà xé nấm, buổi tối uống cái này sẽ làm ấm bụng mà còn dễ chịu."

Về phần Tiêu Nhã...

Tối nay nghiêm túc nấu nướng coi như đền bù tội lỗi với cô ấy.

Ban đầu Tiêu Nhã vốn còn hờn dỗi đứng sang một bên, nhưng sau khi nhìn thấy những nguyên liệu Thời Tiểu Ngư chọn, cô ấy thấy hơi hối hận.

Cô ấy định để Thời Tiểu Ngư tự mình lựa chọn, thế nhưng mà, Thời Tiểu Ngư thực sự lựa chọn, chọn xong thì người phải làm chính là cô ấy.

Bây giờ Thời Tiểu Ngư chọn những thứ này, có vẻ rất phức tạp, không phải cô ấy đang tự đào hố cho mình sao? Tiêu Nhã lập tức tiến lên một bước, nói: "Cô chọn những nguyên liệu này là muốn làm món gì?"

“Cháo gà xé nấm, không được à?” Thời Tiểu Ngư trả lời theo bản năng.

Trong lòng Tiêu Nhã khẽ đảo mắt: "Tôi không biết làm."

Bây giờ thừa nhận dù sao cũng tốt hơn là đợi lát nữa lại thất bại.



Thời Tiểu Ngư vốn còn đang hơi lo lắng Tiêu Nhã sẽ không thích ăn món này, nhưng khi nghe Tiêu Nhã nói cô ấy không biết làm, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra đây là điều cô ấy lo lắng.

Trong mắt Thời Tiểu Ngư đột nhiên hiện lên ý cười ấm áp: "Không sao đâu, để tôi làm."

Tiêu Nhã: "..."

Cô ấy nhìn Thời Tiểu Ngư từ trên xuống dưới, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút khinh thường, cô làm, cô là một tiểu công chúa nhỏ đã ra mắt từ ngôi sao nhí, có thể nấu cháo ư?

Tiêu Nhã khẽ cau mày, mặc dù cô cảm thấy khả năng nấu ăn của Thời Tiểu Ngư không đáng tin cậy, nhưng có thể cô đã chuẩn bị một số thứ đặc biệt trước khi lên đường, không biết chừng là muốn nhân cơ hội này để thể hiện.

Nếu cô thực sự có thể làm thì cô ấy sẽ trở thành kiểu chỉ ăn chơi lêu lổng không làm gì cả.

Nghĩ đến đây, cô ấy cũng mua một ít cà rốt, ớt xanh và rong biển thái sợi, chuẩn bị làm món salad ba món. Món ăn này rất đơn giản, về cơ bản thì không thể sẩy tay được.

Sau khi mua xong các nguyên liệu, thanh toán chỉ mất chưa đến 30 tệ.

Ăn như thế này rẻ hơn ăn ở ngoài nhà hàng kia nhiều, nếu như sau này đều tự nấu ăn thì có thể bù lại số tiền trước đây đã tiêu vào khách sạn rồi.

Nghĩ như vậy, Tiêu Nhã cảm thấy lo lắng vì tiêu quá nhiều tiền khiến mọi người rơi vào tình trạng tài chính eo hẹp. Bây giờ cũng đã có giải pháp nên cô ấy lập tức cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.



Cùng lắm thì cô ấy nấu mấy bữa sau, coi như bù đắp tổn thất lúc trước mà mình gây ra.

Trong khi hai người đang chọn đồ ăn, Kính Gia Uyên lặng lẽ đứng bên ngoài cửa hàng nhỏ.

Anh nhìn bóng dáng bận rộn của cả hai, đôi khi tranh chấp về điều gì đó, đôi khi lại cò kè mặc cả với ông chủ, khóe môi bất giác cong lên thành nụ cười.

Từ ngày trở thành nghệ sĩ, anh dường như xa rời cuộc sống vậy.

Lần này đột nhiên lại nhìn thấy, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên sự ấm áp nhàn nhạt.

Chuyến đi lần này, có vẻ tốt hơn so với những gì đã tưởng tượng.

Chọn xong nguyên liệu, ba người trở về khách sạn, đem đồ đạc để vào phòng bếp, đồng thời kiểm tra dụng cụ trong phòng bếp một phen, phát hiện dụng cụ nấu nướng cùng gia vị đều rất đầy đủ, thậm chí còn có cả nồi đất.

Lần này, thực sự đã bớt đi được rất nhiều chuyện.

Sự yêu thích của Thời Tiểu Ngư đối với nhà trọ này tăng lên mấy phần.

Nhưng ngay sau đó, cô hít một hơi thật sâu, phân loại tất cả các nguyên liệu đã mua, định bắt tay vào làm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện