Salad ba món rất dễ làm, nhưng mà đối với Tiêu Nhã cũng không dễ dàng lắm, bởi vì kỹ năng dùng dao của cô ấy thực sự rất tệ.

Bình thường ở nhà, cô ấy sử dụng máy bào để nạo, nhưng hôm nay cô ấy chỉ có thể cắt bằng dao phay, kết quả là cà rốt bào sợi mà cô ấy cắt có độ dày không giống nhau, may mắn là ớt xanh rất dễ cắt, rong biển cắt sợi thì đã được cắt sẵn.

Nhưng mà cho dù vậy, cũng phải mất một thời gian dài để thao tác.

Trong quá trình này, Thời Tiểu Ngư nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô ấy, có lòng tốt muốn giúp đỡ cô ấy đôi chút, nhưng khi nghĩ đến tính cách của Tiêu Nhã, mặc dù tiếp xúc với cô ấy chưa lâu, nhưng cũng biết tính cách cô ấy thẳng thắn, mạnh mẽ.

Nếu đề xuất giúp cô ấy thì chỉ sợ hoàn toàn phản tác dụng.

Thời Tiểu Ngư cụp mắt xuống, không nói gì thêm, yên lặng chờ đợi.

Thời Tiểu Ngư bật TV trong phòng khách lên, tùy tiện tìm một chương trình ngẫu nhiên, mặc dù xem không hiểu được, nhưng vẫn có âm thanh.

Ánh mắt cô thỉnh thoảng nhìn về phía phòng ngủ của Kính Gia Uyên, những bài hát do Kính Gia Uyên viết bất giác vang lên trong đầu cô, từng giai điệu này đến giai điệu khác, đều thủy chung khiến cô ấm áp.

Thời Tiểu Ngư thu hồi ánh mắt, hơi cong ngón tay bên cạnh lên.

Hy vọng, kỳ tích có thể cho cô có nhiều thời gian hơn để ở lại thế giới này, cho đến khi chữa khỏi cho anh mới thôi.

Một giờ trôi qua nhanh chóng, lúc Thời Tiểu Ngư trở lại nhà bếp, Tiêu Nhã vừa mới gọt cà rốt xong.

Thời Tiểu Ngư mở nắp nồi để sang một bên, gạo đã được nấu mềm dẻo, độ lửa cũng vừa vặn, cô cho mộc nhĩ, nấm cua và nấm hương vào trong nồi, sau đó xé ức gà thành từng miếng nhỏ để nấu chín cùng với nhau.

Ngay lập tức, hương thơm của cháo gà xé dần dần tràn ngập khắp toàn bộ gian bếp.



Tiêu Nhã vẫn đang chiến đấu ở bên cạnh với cà rốt sợi ngửi thấy mùi này, ngay lập tức dừng động tác trên tay lại, đôi mắt lần theo mùi hương, dừng lại trên nồi cháo do Thời Tiểu Ngư nấu.

Tu dưỡng đỉnh cao của ngôi sao top đầu trong giới thời trang khiến cô không thể làm ra động tác nuốt nước miếng.

Chỉ là ánh mắt quên nhìn đi chỗ khác.

Thời Tiểu Ngư dường như cảm nhận được, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Tiêu Nhã.

Cô nhìn đồng hồ, còn tưởng Tiêu Nhã đã đói bụng, lập tức áy náy nói: “Nấu cháo này tuy còn mất chút thời gian nữa mới được, nhưng rất nhanh thôi, mười lăm phút nữa là xong rồi.”

“Ừm.” Tiêu Nhã thấp giọng đáp lại, cuối cùng thu hồi ánh mắt lại.

Chỉ là thỉnh thoảng vẫn liếc qua.

Bụng vốn đã trống rỗng, bây giờ lại càng cảm thấy đói hơn.

Cô ấy ngay lập tức không còn tâm trạng lăn qua lăn lại với củ cà rốt trong tay nữa, vội vàng cho cà rốt và ớt xanh vào chần qua nước sôi, vớt ra cho thêm muối, bột ngọt, tương ớt, sau khi trộn đều là đã hoàn thành.

Sau khi làm xong, lại quay trở lại phòng bếp, sự cẩn thận của ngôi sao top đầu trong giới thời trang, khiến cô ấy không thể hỏi tiếp phải mất bao lâu mới được ăn.

Thời Tiểu Ngư tắt lửa, rắc hành hoa đã xắt nhỏ vào nồi, sau khi mở nắp hương thơm của nồi cháo gà xé nấm xông vào mũi, đến mức bụng Tiêu Nhã không nhịn được phát ra tiếng ùng ục.

Cô cười cười với Tiêu Nhã, nói: "Xong rồi, cô ăn trước đi, tôi đi gọi Kính Gia Uyên."

“Ừ oke.” Tiêu Nhã biết, Kính Gia Uyên đến thì mọi người cùng nhau ăn sẽ tốt hơn, nhưng cô ấy không đợi lâu như vậy được nữa, thực sự không có cách nào nhịn được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện