Nhưng bây giờ, một người tiêu xài hoang phí trong đội đột nhiên biến thành một chuyên gia tiết kiệm tiền, tình hình hiện tại có hơi khó xử.
PD Trương không sốt ruột chút nào, ông ấy thay đổi một tư thế thoải mái dựa vào lưng ghế phía sau, thảnh thơi nói: “Không cần lo lắng, coi như là có tiết kiệm tiền ở đây, thì chẳng mấy chốc họ sẽ phát hiện, con vật có thể được chụp được ở Bảo tháp Boudhanath chỉ có chim bồ câu, đến cuối cùng, vẫn phải đi đến Bhadgaon thôi.”
Sau khi lái xe được một thời gian ngắn, cả ba xuống xe, đã đến Bảo tháp Boudhanath một cách thuận lợi.
Đây là ngôi bảo tháp hình tròn lớn nhất thế giới, sau khi mua vé vào cửa, ba người phát hiện xung quanh nơi này đã có rất nhiều tín đồ Phật giáo đi vòng quanh theo chiều kim đồng hồ, còn có rất nhiều người Tây Tạng đang cầm bánh xe cầu nguyện trên tay, miệng lẩm bẩm tụng kinh.
Nơi đây thực sự là một nơi tràn ngập không khí tôn giáo.
Thời Tiểu Ngư tò mò quan sát mọi thứ ở đây, Kính Gia Uyên cũng bị thu hút bởi bảo tháp.
Chỉ có Tiêu Nhã, nhìn chung quanh bảo tháp, có hơi không muốn từ bỏ ý định, đi thêm một đoạn nữa, thậm chí còn thò đầu ra nhìn vào trong các khe hở của tòa nhà, muốn tìm một ít động vật chui ra.
Nhưng tìm tới tìm lui, cũng chỉ có những con chim bồ câu.
Đã nói là có Thần bò đâu, hoàn toàn không có mà!
Tiêu Nhã toàn thân suy sụp, quay trở lại bên cạnh Thời Tiểu Ngư và Kính Gia Uyên, có hơi đau đầu đặt tay lên trán: "Hai người xem có động vật nào khác ngoài chim bồ câu ở gần danh lam thắng cảnh này không? Tôi sắp sụp đổ rồi, hoàn toàn không tìm thấy gì cả, chẳng lẽ ở chỗ này không được à? Nếu ở chỗ này không được, thì phải đổi chỗ khác, lại phải dày vò một phen.
Thế thì đến lúc về nhà ăn cơm do Tiểu Ngư nấu, còn phải đợi tới khi nào đây?
Tiêu Nhã có hơi suy sụp, Thời Tiểu Ngư cũng theo bản năng nhìn xung quanh, quả nhiên gần khu danh lam thắng cảnh này, không có động vật nào khác ngoại trừ chim bồ câu.
PD Trương ở cách bọn họ không xa nhìn thấy cảnh này, lặng lẽ tựa vào xe: "Đương nhiên không có loại động vật nào khắc rồi, có thể để mấy người hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng như vậy ư, tôi vẫn là PD đứng đầu ngành công nghiệp giải trí đấy nhé..."
Thời Tiểu Ngư, Kính Gia Uyên và cả Tiêu Nhã cùng nhau tìm kiếm, hy vọng tìm thấy con vật khác ngoài chim bồ câu ở đây.
Nhưng tất cả đều trắng tay trở về.
Tiêu Nhã có hơi nản lòng, cô ấy hỏi Kính Gia Uyên: "Trừ nơi này ra, còn có danh lam thắng cảnh nào khác có thể đi không?"
Kính Gia Uyên suy nghĩ, nói: "Có, Bhadgaon, nhưng mà có thể sẽ xa hơn, mất một thời gian mới có thể đến đó."
"Còn cần thời gian..." Tiêu Nhã khẽ cau mày.
Hôm nay đã chạy ở bên ngoài cả một ngày, cả người thật sự đã rất mệt mỏi, bây giờ cô ấy chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, rồi về nghỉ ngơi.
Nếu như còn cần phải đến chỗ khác, không biết còn phải giày vò tới khi nào.
Thế nhưng, bây giờ hình như không còn sự lựa chọn nào khác.
“Hay là chúng ta đến đó luôn đi, đến đó sớm, cũng có thể về nhà sớm.” Tiêu Nhã đề nghị.
Kính Gia Uyên gật đầu.
Thời Tiểu Ngư lại đột nhiên nói: "Chờ chút đã."
"Hửm?" Hai người nghi hoặc nhìn Thời Tiểu Ngư.
Thời Tiểu Ngư hơi nghiêng tai, nói: "Hình như có tiếng chó ở gần đây."
Tiêu Nhã:?
Sao cô ấy không nghe thấy?
Nhưng thấy Thời Tiểu Ngư cẩn thận phân biệt phương hướng, hai người Tiêu Nhã cũng im lặng đi theo, bọn họ cũng cố gắng lắng nghe tiếng kêu gần đó, quả nhiên nghe thấy tiếng rầm rì ríu rít yếu ớt của con chó.
“Thật sự có này.” Đôi mắt Tiêu Nhã sáng lên, giống như là ở phía bên kia.
Tiêu Nhã chỉ về một hướng đại khái, Thời Tiểu Ngư gật đầu.
Cô cũng cảm thấy đúng là ở hướng đó.
PD Trương không sốt ruột chút nào, ông ấy thay đổi một tư thế thoải mái dựa vào lưng ghế phía sau, thảnh thơi nói: “Không cần lo lắng, coi như là có tiết kiệm tiền ở đây, thì chẳng mấy chốc họ sẽ phát hiện, con vật có thể được chụp được ở Bảo tháp Boudhanath chỉ có chim bồ câu, đến cuối cùng, vẫn phải đi đến Bhadgaon thôi.”
Sau khi lái xe được một thời gian ngắn, cả ba xuống xe, đã đến Bảo tháp Boudhanath một cách thuận lợi.
Đây là ngôi bảo tháp hình tròn lớn nhất thế giới, sau khi mua vé vào cửa, ba người phát hiện xung quanh nơi này đã có rất nhiều tín đồ Phật giáo đi vòng quanh theo chiều kim đồng hồ, còn có rất nhiều người Tây Tạng đang cầm bánh xe cầu nguyện trên tay, miệng lẩm bẩm tụng kinh.
Nơi đây thực sự là một nơi tràn ngập không khí tôn giáo.
Thời Tiểu Ngư tò mò quan sát mọi thứ ở đây, Kính Gia Uyên cũng bị thu hút bởi bảo tháp.
Chỉ có Tiêu Nhã, nhìn chung quanh bảo tháp, có hơi không muốn từ bỏ ý định, đi thêm một đoạn nữa, thậm chí còn thò đầu ra nhìn vào trong các khe hở của tòa nhà, muốn tìm một ít động vật chui ra.
Nhưng tìm tới tìm lui, cũng chỉ có những con chim bồ câu.
Đã nói là có Thần bò đâu, hoàn toàn không có mà!
Tiêu Nhã toàn thân suy sụp, quay trở lại bên cạnh Thời Tiểu Ngư và Kính Gia Uyên, có hơi đau đầu đặt tay lên trán: "Hai người xem có động vật nào khác ngoài chim bồ câu ở gần danh lam thắng cảnh này không? Tôi sắp sụp đổ rồi, hoàn toàn không tìm thấy gì cả, chẳng lẽ ở chỗ này không được à? Nếu ở chỗ này không được, thì phải đổi chỗ khác, lại phải dày vò một phen.
Thế thì đến lúc về nhà ăn cơm do Tiểu Ngư nấu, còn phải đợi tới khi nào đây?
Tiêu Nhã có hơi suy sụp, Thời Tiểu Ngư cũng theo bản năng nhìn xung quanh, quả nhiên gần khu danh lam thắng cảnh này, không có động vật nào khác ngoại trừ chim bồ câu.
PD Trương ở cách bọn họ không xa nhìn thấy cảnh này, lặng lẽ tựa vào xe: "Đương nhiên không có loại động vật nào khắc rồi, có thể để mấy người hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng như vậy ư, tôi vẫn là PD đứng đầu ngành công nghiệp giải trí đấy nhé..."
Thời Tiểu Ngư, Kính Gia Uyên và cả Tiêu Nhã cùng nhau tìm kiếm, hy vọng tìm thấy con vật khác ngoài chim bồ câu ở đây.
Nhưng tất cả đều trắng tay trở về.
Tiêu Nhã có hơi nản lòng, cô ấy hỏi Kính Gia Uyên: "Trừ nơi này ra, còn có danh lam thắng cảnh nào khác có thể đi không?"
Kính Gia Uyên suy nghĩ, nói: "Có, Bhadgaon, nhưng mà có thể sẽ xa hơn, mất một thời gian mới có thể đến đó."
"Còn cần thời gian..." Tiêu Nhã khẽ cau mày.
Hôm nay đã chạy ở bên ngoài cả một ngày, cả người thật sự đã rất mệt mỏi, bây giờ cô ấy chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, rồi về nghỉ ngơi.
Nếu như còn cần phải đến chỗ khác, không biết còn phải giày vò tới khi nào.
Thế nhưng, bây giờ hình như không còn sự lựa chọn nào khác.
“Hay là chúng ta đến đó luôn đi, đến đó sớm, cũng có thể về nhà sớm.” Tiêu Nhã đề nghị.
Kính Gia Uyên gật đầu.
Thời Tiểu Ngư lại đột nhiên nói: "Chờ chút đã."
"Hửm?" Hai người nghi hoặc nhìn Thời Tiểu Ngư.
Thời Tiểu Ngư hơi nghiêng tai, nói: "Hình như có tiếng chó ở gần đây."
Tiêu Nhã:?
Sao cô ấy không nghe thấy?
Nhưng thấy Thời Tiểu Ngư cẩn thận phân biệt phương hướng, hai người Tiêu Nhã cũng im lặng đi theo, bọn họ cũng cố gắng lắng nghe tiếng kêu gần đó, quả nhiên nghe thấy tiếng rầm rì ríu rít yếu ớt của con chó.
“Thật sự có này.” Đôi mắt Tiêu Nhã sáng lên, giống như là ở phía bên kia.
Tiêu Nhã chỉ về một hướng đại khái, Thời Tiểu Ngư gật đầu.
Cô cũng cảm thấy đúng là ở hướng đó.
Danh sách chương