Ánh mắt của Thời Tiểu Ngư lúc này, với biểu hiện của anh khi đột nhiên có cảm hứng sáng tác, rất giống.

Đây là tất cả sự nhiệt tình và phấn khích khi tập trung vào thứ mà mình yêu thích.

Dưới ánh mắt mong đợi của Thời Tiểu Ngư, anh nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi sao cũng được, cụ thể làm món gì cô cứ quyết định là được rồi."

"Vậy thì... sườn cừu nhé?" Thời Tiểu Ngư dường như đã nghĩ tới thành phẩm sườn cừu kho tàu, hai mắt sáng lấp lánh.

"Được."

Sau khi nhận được xác nhận, tâm trạng của Thời Tiểu Ngư rất tốt.

Giao tiếp với người bán bằng vốn từ vựng tiếng Anh đơn giản và ngọng nghịu, cô biết được sườn cừu ở đây chỉ có giá 230 rupee một cân, tương đương khoảng 20 tệ nếu tính theo nhân dân tệ.

Đây thật sự là rẻ đến phát khóc đấy được không! Sườn cừu có chất lượng như này ở Trung Quốc, như nào cũng phải có giá 40 tệ một cân, chính xác là giá cao gấp đôi.

Ngay lập tức, đối với Thời Tiểu Ngư hiện đang trong cảnh nghèo khó, nhìn món sườn cừu này càng thích mắt hơn.



Nhưng cân nhắc đến việc kinh phí vẫn còn hạn hẹp, mà ăn quá nhiều một món cũng không tốt, sau khi cân nhắc toàn diện, Thời Tiểu Ngư cuối cùng chỉ mua hai cân, sau đó đi đến các quầy hàng khác, để chọn cà chua, khoai tây và cà rốt tươi để làm món ăn kèm.

Một món ăn này không đủ cho bốn người, cần bổ sung thêm vitamin trong chuyến đi, vì vậy Thời Tiểu Ngư lại mua thêm một cái cải trắng và nửa cân thịt ba chỉ.

Dù sao tổng chi phí tiêu xài, phải kiểm soát ở mức 20 tệ mỗi người.

Sau khi mua xong, cả hai về nhà trọ.

Trong nhà trọ, Tiêu Nhã đã chuẩn bị xong đồ dùng nhà bếp, đồ dùng nhà bếp đều đã được rửa sạch một lần, chỉ chờ Thời Tiểu Ngư trở về, là có thể trực tiếp sử dụng.

Điều này đã tiết kiệm cho Thời Tiểu Ngư rất nhiều thời gian.

Cô chuẩn bị kỹ càng tất cả các nguyên liệu, vo gạo rồi hấp chín, sau đó bắt đầu chế biến món sườn cừu.

Trong quá trình đó, cả Tiêu Nhã và Kính Gia Uyên đều đến hỏi xem họ có thể giúp được gì hay làm cái gì hay không.

Nhưng vừa mở miệng, Thời Tiểu Ngư đã khéo léo thuyết phục lui ra ngoài.

Cả hai người vốn đã có hơi xấu hổ, muốn kiên trì thêm chút nữa, cho dù là làm những công việc lặt vặt cũng được.

Nhưng nhìn những động tác thành thạo của Thời Tiểu Ngư trong nhà bếp, Tiêu Nhã nghĩ đến việc so sánh giữa khi cô ấy cắt cà rốt thành sợi và khi Thời Tiểu Ngư cắt cà rốt thành hạt lựu, lập tức im lặng.



Quên đi, so sánh với Thời Tiểu Ngư, bọn họ không xứng vào phòng bếp.

Tiến lên thì chỉ có thêm phiền phức.

Thời Tiểu Ngư một mình trong phòng bếp, mặc dù rất bận rộn nhiều việc, nhưng cực kỳ có trật tự.

Động tác của cô theo trật tự mà lại nhanh chóng, tất cả sự chú ý của cô đều dồn vào nguyên liệu nấu ăn trước mặt, dưới sự tập trung cao độ, từng động tác của cô đều là cảnh đẹp ý vui, thậm chí còn chưa nấu xong cơm, đã đầy mong chờ đối với bữa cơm tối nay.

Mùi vị của sườn cừu rất quan trọng, sau khi rửa sạch rồi ngâm vào nước sạch, như này có thể giúp thịt mềm hơn, cũng có thể khử mùi hôi.

Sau đó chần qua nước sôi một lần nữa, rồi để ráo sườn cừu cho khô.

Các loại gia vị khác nhau mà cô mang theo, lại một lần nữa có đất dụng võ.

Thời Tiểu Ngư lấy thêm gia vị từ trong balo leo núi ra, đổ dầu vào chảo, sau khi dầu nóng lê, thì cho các loại gia vị như hồi hương, vỏ quế, hạt tiêu,... sai khi xào, lại cho thêm gừng, tỏi và hành cắt khúc, ngọn lửa bùng lên hương thơm.

Lúc này, lại cho sườn cừu vào, tiếp tục xào.

Xào đi xào lại, thêm nước sốt kho tàu bí mật do Tiêu Nhã vừa mới chuẩn bị trước vào, miếng sườn cừu trong chảo dần dần chuyển màu, hương thơm cũng từng chút một tỏa ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện