Nếu Lâm Vũ Phi công kích cô, cô có thể hóa giải, thì ông ấy tình nguyện gọi cô là người mạnh nhất.
Về sau gặp mặt sẽ gọi cô một tiếng chị Ngư! Ở nhà trọ này không có thang máy, lúc hành lý được xách lên tầng ba, Kính Gia Uyên vẫn ổn, chỉ là hơi thở có hơi hỗn loạn, Lâm Vũ Phi thì lại không ổn, mệt mỏi nằm nhoài xuống, sau khi đặt vali vào phòng, cả người đã nằm sấp trên vali.
Có thể nói là không còn tí hình tượng nào.
Cậu ấy tiện tay ném chiếc khăn quàng ra phía sau, nằm trên vali thở hổn hển một hồi, ngẩng đầu nhìn ba người bọn họ.
"Tiểu Nhã, những ngày tôi không ở đây, có phải thấy rất cô đơn lạnh lẽo không?" Lâm Vũ Phi nhướng mày, nói với Tiêu Nhã.
Tiêu Nhã liếc mắt ghét bỏ nhìn cậu ấy.
Lâm Vũ Phi cũng có thể được coi là người nửa giới thời trang, cả hai đã có cơ hội hợp tác nhiều lần trước đó, xem như là tương đối quen thuộc.
Tiêu Nhã đã quen với cái kiểu gặp ai cũng nói những lời nói trêu chọc của Lâm Vũ Phi, bình thường cô ấy có tâm trạng thì sẽ cùng đùa với cậu ấy hai câu, nhưng bây giờ, đầu óc cô ấy chỉ toàn là món sườn cừu kho tàu ở trong chảo, nào còn có chỗ để có tâm trạng tám phét với cậu ấy.
“Cậu mau thu dọn đi, thu dọn xong thì chúng ta còn ăn cơm.” Tiêu Nhã thúc giục.
Lâm Vũ Phi cười hì hì, đẩy hành lý về phía trước, đứng thẳng người dậy.
“Anh, đã lâu không gặp, trước đây anh đã đồng ý viết bài hát cho em, em luôn nhớ thương đấy.” Lâm Vũ Phi ôm Kính Gia Uyên.
“Ừm.” Kính Gia Uyên đáp.
Tổng cộng có ba thành viên, hai người đã chào hỏi xong, chỉ còn lại người cuối cùng là Thời Tiểu Ngư.
Thời Tiểu Ngư có hơi khẩn trương, trong lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.
Mà tình huống trong chương trình giống như, sau khi Lâm Vũ Phi nhìn thấy Thời Tiểu Ngư, đôi mắt cậu ấy hơi nheo lại.
Nụ cười trên mặt cậu ấy cũng đã thu lại, trong giọng nói hoàn toàn không có ý cười: "Chị chính là Thời Tiểu Ngư đã ké fame của Kính Gia Uyên đúng không?"
Thời Tiểu Ngư chỉ cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, chuyện gì phải tới thì nhất định sẽ tới.
Cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng suy nghĩ phải trả lời ra sao.
Nhưng mà lúc trước ké fame là sự thật, cô cũng không có cách nào phủ nhận, nhất thời trong lòng cảm thấy hơi bối rối.
Mà Kính Gia Uyên và Tiêu Nhã không ngờ tới cậu ấy vừa tới đã nói một câu như vậy, làm hai người họ trở tay không kịp.
Bản thân Kính Gia Uyên, không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào đối với chuyện khi đó.
Chẳng qua chỉ là thủ đoạn phổ biến trong ngành giải trí mà thôi.
Lúc ấy chỉ thấy không thích, nhưng cũng không vì chuyện này mà có nhiều ác cảm.
Hơn nữa mấy ngày nay, sau khi anh thật sự tiếp xúc,phát hiện Thời Tiểu Ngư đã không còn giống như trước, cho nên cũng không so đo chuyện lúc đó nữa.
Anh lựa chọn quên đi, lại không ngờ Lâm Vũ Phi vừa đến đã nhắc tới, anh lập tức lên tiếng ngắt lời: “Lâm Vũ Phi.”
Nhưng Lâm Vũ Phi đưa tay ra ngăn lại: "Anh, anh đừng nói trước, lúc ấy em nghe được đã muốn tìm chị ấy rồi, nhưng người đại diện của em ngăn em lại, bây giờ vất vả lắm mới gặp mặt, có mấy lời em phải hỏi cho rõ ràng."
Tiêu Nhã cũng không ngờ mọi chuyện lại đột nhiên trở nên như thế này.
Cô ấy nghĩ đến những lời bình phẩm của người khác về Thời Tiểu Ngư trước khi cô ấy thực sự tiếp xúc với Thời Tiểu Ngư.
Nghĩ đến những ngày qua, bản thân chỉ bởi trót tin vào lời phán xét của người khác mà mới đầu còn tỏ ra thù ghét Thời Tiểu Ngư, cô ấy thấy rất hối hận, đồng thời muốn cản Lâm Vũ Phi lại.
Một mặt, tôi không muốn Lâm Vũ Phi độc đoán như mình lúc trước, nghe gió đã thành mưa.
Về sau gặp mặt sẽ gọi cô một tiếng chị Ngư! Ở nhà trọ này không có thang máy, lúc hành lý được xách lên tầng ba, Kính Gia Uyên vẫn ổn, chỉ là hơi thở có hơi hỗn loạn, Lâm Vũ Phi thì lại không ổn, mệt mỏi nằm nhoài xuống, sau khi đặt vali vào phòng, cả người đã nằm sấp trên vali.
Có thể nói là không còn tí hình tượng nào.
Cậu ấy tiện tay ném chiếc khăn quàng ra phía sau, nằm trên vali thở hổn hển một hồi, ngẩng đầu nhìn ba người bọn họ.
"Tiểu Nhã, những ngày tôi không ở đây, có phải thấy rất cô đơn lạnh lẽo không?" Lâm Vũ Phi nhướng mày, nói với Tiêu Nhã.
Tiêu Nhã liếc mắt ghét bỏ nhìn cậu ấy.
Lâm Vũ Phi cũng có thể được coi là người nửa giới thời trang, cả hai đã có cơ hội hợp tác nhiều lần trước đó, xem như là tương đối quen thuộc.
Tiêu Nhã đã quen với cái kiểu gặp ai cũng nói những lời nói trêu chọc của Lâm Vũ Phi, bình thường cô ấy có tâm trạng thì sẽ cùng đùa với cậu ấy hai câu, nhưng bây giờ, đầu óc cô ấy chỉ toàn là món sườn cừu kho tàu ở trong chảo, nào còn có chỗ để có tâm trạng tám phét với cậu ấy.
“Cậu mau thu dọn đi, thu dọn xong thì chúng ta còn ăn cơm.” Tiêu Nhã thúc giục.
Lâm Vũ Phi cười hì hì, đẩy hành lý về phía trước, đứng thẳng người dậy.
“Anh, đã lâu không gặp, trước đây anh đã đồng ý viết bài hát cho em, em luôn nhớ thương đấy.” Lâm Vũ Phi ôm Kính Gia Uyên.
“Ừm.” Kính Gia Uyên đáp.
Tổng cộng có ba thành viên, hai người đã chào hỏi xong, chỉ còn lại người cuối cùng là Thời Tiểu Ngư.
Thời Tiểu Ngư có hơi khẩn trương, trong lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.
Mà tình huống trong chương trình giống như, sau khi Lâm Vũ Phi nhìn thấy Thời Tiểu Ngư, đôi mắt cậu ấy hơi nheo lại.
Nụ cười trên mặt cậu ấy cũng đã thu lại, trong giọng nói hoàn toàn không có ý cười: "Chị chính là Thời Tiểu Ngư đã ké fame của Kính Gia Uyên đúng không?"
Thời Tiểu Ngư chỉ cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, chuyện gì phải tới thì nhất định sẽ tới.
Cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng suy nghĩ phải trả lời ra sao.
Nhưng mà lúc trước ké fame là sự thật, cô cũng không có cách nào phủ nhận, nhất thời trong lòng cảm thấy hơi bối rối.
Mà Kính Gia Uyên và Tiêu Nhã không ngờ tới cậu ấy vừa tới đã nói một câu như vậy, làm hai người họ trở tay không kịp.
Bản thân Kính Gia Uyên, không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào đối với chuyện khi đó.
Chẳng qua chỉ là thủ đoạn phổ biến trong ngành giải trí mà thôi.
Lúc ấy chỉ thấy không thích, nhưng cũng không vì chuyện này mà có nhiều ác cảm.
Hơn nữa mấy ngày nay, sau khi anh thật sự tiếp xúc,phát hiện Thời Tiểu Ngư đã không còn giống như trước, cho nên cũng không so đo chuyện lúc đó nữa.
Anh lựa chọn quên đi, lại không ngờ Lâm Vũ Phi vừa đến đã nhắc tới, anh lập tức lên tiếng ngắt lời: “Lâm Vũ Phi.”
Nhưng Lâm Vũ Phi đưa tay ra ngăn lại: "Anh, anh đừng nói trước, lúc ấy em nghe được đã muốn tìm chị ấy rồi, nhưng người đại diện của em ngăn em lại, bây giờ vất vả lắm mới gặp mặt, có mấy lời em phải hỏi cho rõ ràng."
Tiêu Nhã cũng không ngờ mọi chuyện lại đột nhiên trở nên như thế này.
Cô ấy nghĩ đến những lời bình phẩm của người khác về Thời Tiểu Ngư trước khi cô ấy thực sự tiếp xúc với Thời Tiểu Ngư.
Nghĩ đến những ngày qua, bản thân chỉ bởi trót tin vào lời phán xét của người khác mà mới đầu còn tỏ ra thù ghét Thời Tiểu Ngư, cô ấy thấy rất hối hận, đồng thời muốn cản Lâm Vũ Phi lại.
Một mặt, tôi không muốn Lâm Vũ Phi độc đoán như mình lúc trước, nghe gió đã thành mưa.
Danh sách chương