Nếu không phải đang ở trước ống kính, bọn họ phải giữ mặt mũi, không chừng đã muốn đánh nhau rồi.

Tính cách Lâm Vũ Phi cực kỳ ngay thắn, có cái gì thì nói cái đó, cảm xúc đến nhanh, đi cũng nhanh, là người điển hình của kiểu thẳng thắn.

Trong lòng Thời Tiểu Ngư đã chuẩn bị sẵn, cho dù lần này có chút mâu thuẫn, sau đó tẩy trắng cho tốt là được rồi.

Lại không ngờ rằng, sau khi nhìn cậu ấy một lúc, Lâm Vũ Phi mang theo vài phần tức giận, mấy phần không cam lòng nói với cô một câu: "Vì sao người nào nổi tiếng chị đều ké fame, mà không ké fame tôi, chị coi thường tôi à?"

"Hả?" Thời Tiểu Ngư sửng sốt.

Kính Gia Uyên và Tiêu Nhã vốn đang khuyên can cũng ngây người luôn tại chỗ.

Đây là cái hướng đi gì vậy? Thời Tiểu Ngư: "..."

Đây là có ý gì? Nói thế thì muốn cô trả lời như nào đây? Tại sao hướng đi này không giống trong trí nhớ, lại còn chênh lệch lớn như vậy.

Nói một câu, đã hoàn toàn khiến Thời Tiểu Ngư mờ mịt.

Sau khi Kính Gia Uyên kịp phản ứng lại, bất đắc dĩ cười khổ.

Đúng vậy, với tính cách của Lâm Vũ Phi, anh lo lắng vớ vẩn cái gì vậy.

Anh không muốn tiếp tục giằng co như vậy nữa, cũng nhận ra Thời Tiểu Ngư lúng túng, chủ động giải vây: "Được rồi, ăn cơm trước đi, cũng không còn sớm nữa."

Tiêu Nhã thấy dáng vẻ không giống như sắp đánh nhau, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời trừng mắt nhìn Lâm Vũ Phi, thằng nhóc này đúng thật là có thể làm khổ người khác, báo hại cô ấy phải chịu đói lâu như vậy.



Lâm Vũ Phi phớt lờ tất cả những ánh mắt không thiện cảm, mặc dù cơ thể đi theo Kính Gia Uyên vào bếp, nhưng ngoài miệng vẫn huyên thuyên không ngừng: "Thật đấy, tôi vẫn luôn nghĩ mài không thông, chị nói tôi không tốt bằng anh trai tôi thì thôi, anh ấy đúng thật là có vẻ ngoài rất đẹp, hát cũng hay, có thực lực. Nhưng mà ba người kia, có người nào có vẻ ngoài trông đẹp hơn tôi? Sao chị lại không ké fame em chứ? Tôi vừa thấy đúng là chị coi thường tôi. Không được hôm nay chị nhất định phải cho tôi một lời giải thích. Tôi...."

Giọng nói của Lâm Vũ Phi, đột ngột dừng lại ngay khi Kính Gia Uyên mở nắp nồi.

Đôi mắt cậu ấy hơi mở to, nhìn miếng sườn cừu kho tàu trong nồi, nuốt nước bọt.

Sườn cừu trong nồi đã được hầm kỹ, sườn cừu được nấu với các món ăn kèm như khoai tây, cà rốt, khiến người ăn càng thêm thèm chảy nước miếng.

Mùi thơm của thịt cừu, giờ phút này càng không có bất kỳ cái gì ngăn cản xông thẳng vào mũi cậu ấy, ừng ực, Lâm Vũ Phỉ mạnh mẽ nuốt nước bọt một tiếng.

"Vậy, chúng ta mau ăn cơm đi, tôi đói bụng rồi." Cậu ấy đột nhiên quên mất, vừa rồi mình còn đang nói cái gì đó, vội vàng thúc giục.

Thời Tiểu Ngư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không sao không sao, cuộc đối thoại Tu La Tràng này cuối cùng cũng kết thúc.

Cô bước nhanh về phía trước, gắp sườn cừu kho tộ ra khỏi nồi, bày lên đĩa lớn, Lâm Vũ Phi sau khi nhìn thấy, càng không muốn dừng lại, nhanh chóng bưng sườn cừu, đi ra khỏi bếp, đặt đĩa lên bàn.

Trên bàn ăn, bộ đồ ăn cho mấy người đã được sắp xếp ngay ngắn, sau khi Lâm Vũ Phi thấy, hoàn toàn không chịu được nữa, cầm đũa lên bắt đầu động đũa.

Đôi mắt đào hoa của cậu ấy đã không còn quyến rũ nữa, đang nhìn những miếng sườn cừu với vẻ cực kỳ khao khát.

Dùng đũa gắp lên, thịt đã mềm nhừ, khiến trái tim Lâm Vũ Phi ngứa ngáy.

Cậu ấy không nhịn nổi nếm thử một miếng, bị nóng đến mức nhảy dựng lên, nước mắt cũng sắp trào ra, nhưng rốt cuộc vẫn không có cách nào ngừng lại được.

Sườn cừu trông đã thấy ngon, nhưng khi ăn vào trong miệng thì mùi vị càng tuyệt vời hơn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện