Edit: Mimi – Beta: Chi



*****

Chẳng hiểu vì sao, vẻ mặt của Lăng Khả khiến Khương Oánh cảm thấy vô cùng quen mắt. Cô nhìn đi nhìn lại mấy lần, cứ không nhịn được mà nhớ đến đứa trẻ từng gặp năm nào.

Cũng không phải Lăng Khả đặc biệt hơn người, mà là mấy năm nay, số lần Thích Dự về nước có thể đếm trên đầu ngón tay, vừa khéo hắn lại ở trong nước vào thời gian diễn ra cuộc thi năng khiếu đó. Khi Thích Dự tới đài truyền hình tìm Khương Oánh, đã bị cô kéo lên hợp tấu cùng đứa bé kia. Vì thế cho nên, đứa bé năm xưa để lại ấn tượng khá là sâu sắc trong cô.

Lăng Khả bị hỏi như vậy, suýt nữa trái tim đã rớt ra ngoài. Cậu sợ chuyện này lộ ra sẽ khiến Thích Phong ghen, nên liền giả ngu một cách vô cùng nghiêm túc: “Dạ? Không ạ.”

Khương Oánh gật gật đầu, cũng không hỏi han nhiều. Trên đời, người giống người nhiều như vậy, rất có thể cô đã nhớ lầm.

Nhưng đoạn đối thoại ngắn ngủi này lại khiến Thích Phong ở bên cạnh chú ý. Hắn tò mò nói: “Thi năng khiếu gì ạ?”

Khương Oánh cười cười, giải thích: “Năm năm trước, đài truyền hình chỗ mẹ làm tổ chức một hoạt động, chiêu mộ học sinh tiểu học trên toàn thành phố để chọn ra người có thể tham gia chương trình, mà mục đích chủ yếu là bồi dưỡng một MC nhí.”

Nếu học sinh Đức Âm muốn tham gia, đa phần có thể tìm tới hậu trường. Ví dụ như Thích Phong, một khi có hứng thú, hắn có thể nói cùng Khương Oánh. Vì thế cho nên, loại hoạt động này cô chưa từng đề cập tỉ mỉ với con trai mình.

“Lúc ấy có rất nhiều người đến dự thi, mẹ thấy Lăng Khả hơi quen mặt, lại biết chơi dương cầm, nên nghĩ cậu ấy cũng tham gia…”

Thích Phong “Ồ” lên một tiếng.

Lăng Khả ngồi bên cạnh không dám hó hé gì. Song Thích Phong lại tinh ý phát hiện, bàn tay chống xuống ghế đàn của đối phương đang nắm chặt lại.

Có lẽ Khương Oánh không nhận ra chút bất thường nào, nhưng Thích Phong đã ở bên Lăng Khả gần nửa năm, còn vô cùng để ý cậu. Vì lẽ đó, hắn có thể nhận ra cảm xúc của đối phương từ những biểu cảm và động tác cực kỳ nhỏ bé.

Thích Phong cảm thấy khó hiểu, tại sao đề tài này lại khiến Lăng Khả lo âu? Tuy nhiên, hắn còn chưa tìm được câu trả lời, Khương Oánh đã thay đổi đề tài.

***

Ban ngày Khương Oánh đi làm, trong nhà chính là thiên đường hai người của Lăng Khả và Thích Phong. Bọn họ dính vào một chỗ xem phim, chơi DotA, đùa Em Gái Tuyết, không rời nhau một giây một phút nào. Thậm chí Thích Phong còn quấn lấy cô giúp việc đòi dạy nấu ăn. Kết quả là, hắn tự xuống bếp xào rau cho Lăng Khả thưởng thức.

Tối hôm đó, khi về nhà Khương Oánh liền thấy trên bàn ăn bày đầy những món trưa nay hai đứa trẻ kia không ăn hết. Nghe người giúp việc nói đây đều là những món Thích Phong tự làm, cô vô cùng ngạc nhiên. Cầm đũa nếm thử vài miếng, cô lại ngoài ý muốn mà cảm thấy mùi vị cũng không tồi…

Nhiều năm như vậy, tuy con trai tâm lý có thừa, nhưng vẫn chưa một lần tự mình xuống bếp. Lần đầu tiên ra tay, thế mà lại là nấu cho người ngoài ăn. Cô bỗng cảm thấy xót xa trong lòng, nảy sinh loại ảo giác ngậm đắng nuốt cay nuôi con trai hộ nhà người khác mà chẳng hiểu vì sao.

Khương Oánh hỏi người giúp việc: “Hai đứa nó đâu rồi?”

Cô giúp việc cười cười: “Ở trên lầu, tôi vừa gọt hoa quả mang lên, thấy hai đứa còn đang đọc sách ở trong phòng học.”

Nghe xong, Khương Oánh lại càng kinh ngạc. Thích Phong rất ham chơi, từ nhỏ luôn phải đôn đốc hoặc bị anh trai kích động mới chịu học hành. Hiếm có dịp được nghỉ, lại rủ bạn về nhà, cô còn tưởng bọn chúng muốn thư giãn mấy ngày, nên mới không nhắc nhở… Nào ngờ hai đứa nhỏ kia lại chăm chỉ đến vậy?

Khương Oánh nhẹ nhàng đi lên lầu, tới cửa phòng học, quả nhiên vô cùng yên tĩnh.

Cửa phòng không đóng chặt, vẫn còn hở ra một khe. Khương Oánh liếc mắt vào trong xem thử, chỉ thấy hai đứa nhỏ đang ngồi trên ghế sa lông. Đúng là đang đọc sách, chẳng qua, tư thế ngồi của chúng lại mờ ám đến không đành lòng nhìn thẳng mà thôi.

Nhất là Thích Phong. Hắn vắt chân, tựa đầu lên vai Lăng Khả. Một tay hắn lật sách trong mơ màng, tay còn lại thì vòng qua cổ đối phương, thỉnh thoảng lại vuốt ve vành tai Lăng Khả.

Nhìn thấy cảnh tượng này, bàn tay Khương Oánh đang chuẩn bị gõ cửa bỗng khựng lại.

Cô vốn định chờ hai người tách ra mới gõ cửa. Nào ngờ, sau đó Thích Phong liền ghé sang hôn lên má Lăng Khả một cái.

“… Đừng quậy.” Lăng Khả thấp giọng mắng hắn một câu, lại rụt rụt bả vai để tránh bị Thích Phong quấy rầy.

Thích Phong ngồi yên chưa đến hai giây, lại không an phận chồm sang tiếp tục nghịch tai Lăng Khả. Mà người kia vẫn đang chú tâm vào quyển sách, nên chỉ có thể mặc cho hắn trêu đùa.

Chơi đùa một lát, Thích Phong lại ngứa ngáy trong lòng, nghiêng đầu nhìn sang Lăng Khả. Lần này, hắn vươn tay kéo cằm đối phương qua, trực tiếp hôn lên.

“Ưm…” Lăng Khả bị quấy nhiễu, rõ ràng có hơi bực bội. Nhưng cậu nhanh chóng bị nụ hôn cháy bỏng như canh nóng mới đun của Thích Phong lôi cuốn, cũng chậm rãi sa vào trong đó…

Trong lúc bất đắc dĩ, một người phụ nữ ngoài bốn mươi không hứng thú với tình yêu nhiều năm như Khương Oánh, bỗng lại bị cảnh tượng ngọt ngào trước mắt kích thích đến tim nhảy bang bang, xuân tâm nảy mầm.

Cô xoay người rời đi, không quấy rầy bọn trẻ nữa.

… Ôi, con trai đã lớn rồi, chẳng lẽ mình cũng nên đi tìm mùa xuân thứ hai sao?

***

Buổi tối ăn cơm, Khương Oánh mới biết thì ra Lăng Khả vừa đọc sách do cô viết. Hai năm trước, một người bạn cũ làm nhà sách tới tìm cô, muốn cô lấy danh nghĩa “người dẫn chương trình Tài chính – Kinh tế nổi tiếng” để xuất bản một cuốn sách tương tự như chia sẻ tâm huyết với nghề. Không thể từ chối sự nhiệt tình của đối phương, cô liền đồng ý.

Nhưng sau khi sách được tung ra, lượng tiêu thụ lại còn rất cao. Chẳng qua sách chỉ là viết cho vui, lượng tiêu thụ cao cũng là nhờ phòng phân phối của nhà xuất bản, không có tiếng vang gì quá lớn.

Biết Lăng Khả đọc sách của mình, Khương Oánh không có ý kiến gì, chỉ nói: “Chuyện đi làm, chung quy vẫn cần tích lũy nhiều kinh nghiệm. Xem mấy loại sách như canh gà tâm linh thế này, cơ bản không giúp người ta thay đổi được gì nhiều.”

Lăng Khả cũng có cùng ý kiến. Nhưng khi một người đã lăn lộn và tích lũy kinh nghiệm đến một trình độ nào đó, lời người ấy nói ra cũng có khả năng gột rửa cả linh hồn. Nếu không thì sao lại có câu “Nghe bề trên nói chuyện, còn hơn đọc sách mười năm”?

Ưu tú là một thói quen. Cho đến bây giờ, Lăng Khả vẫn nhớ cái câu “may mắn cũng là một loại thực lực” mà Khương Oánh nói với bọn cậu năm nào. Chính câu nói ấy, cùng với kinh nghiệm bản thân tự tích góp được, đã kích phát ý chí chiến đấu của cậu, khiến cậu thừa dịp những đứa trẻ khác còn đang mơ màng, cố gắng trèo lên đỉnh núi trước.

Trong cuộc đời của một con người, dù đã lên kế hoạch tỉ mỉ đến đâu, vẫn có rất nhiều những “bất ngờ”… Ví như chuyện cậu có được Thích Phong. Nếu không trải qua hàng loạt bước đệm phía trước, có lẽ bọn họ sẽ không thể đến bên nhau.

Lăng Khả không thổi phồng cũng không ca ngợi. Song vì đã tiếp xúc với vô số người, cho nên Khương Oánh dễ dàng nhận ra đối phương rất kính phục mình.

Thực ra cô cũng đặc biệt yêu thích Lăng Khả. Đứa nhỏ này điềm tĩnh kiên định, chỉ cần được bồi dưỡng nghiêm túc, chắc chắn sẽ trở thành hạt giống cực tốt của giới truyền thông.

Nhớ đến đủ loại hành vi ăn cây táo rào cây sung của con trai trong mấy ngày gần đây, Khương Oánh bỗng nảy ra một ý. Cô hỏi Lăng Khả: “Lăng Khả, nghỉ hè con có muốn đến đài truyền hình thực tập không? Cô sẽ đích thân hướng dẫn cho con.”

Lăng Khả sửng sốt, nhưng còn chưa mở miệng đồng ý, Thích Phong đã kêu lên: “Mẹ, chúng con mới năm nhất thôi mà.”

Khương Oánh nhướng mày: “Năm nhất thì sao? Công việc trợ lý có rất nhiều người chỉ tốt nghiệp phổ thông cũng đảm nhiệm được, huống hồ các con đều là sinh viên tài năng của Đại học F. Nếu có ngày nghỉ, tới đài truyền hình học hỏi chẳng phải rất tốt à? Cơ hội này, người khác muốn cũng chẳng có được đâu.”

“Đúng ạ!” Lăng Khả ra sức gật đầu. Tuy công việc chính của Khương Oánh là MC tiết mục phát thanh, nhưng chắc chắn cô cũng là một đàn chị bí mật trong giới truyền thông, không thể nghi ngờ… Cơ hội trước mắt này, đúng là ngàn năm mới gặp một lần!

Thích Phong buồn bực dùng đũa chọc cơm. Hắn đã bắt đầu lên kế hoạch, nghỉ hè sang năm sẽ đưa Lăng Khả đi Tây Tạng hoặc thảo nguyên phương Bắc chơi… Tại sao mẹ hắn lại có thể cướp mất khoảng thời gian quý báu của người yêu hắn chứ!

Khương Oánh âm thầm tính toán trong lòng, tiếp tục dùng Lăng Khả để đào hố cho con trai nhảy vào: “Con xem Lăng Khả cầu tiến biết bao nhiêu. Đừng nghĩ mẹ là mẹ của con thì liền coi tài nguyên sẵn có chẳng ra gì. Nếu con không muốn xa Lăng Khả, vậy cũng tới thực tập đi, bồi dưỡng năng lực sớm một chút.”

… Đã có một con cá cắn câu, còn sợ con khác lẩn mất nữa à?

Thích Phong nhìn Lăng Khả một cái, thấy chẳng những đối phương không có ý phản đối mà còn chan chứa hy vọng nhìn mình. Rốt cuộc hắn cũng không từ chối nổi.

“Nghỉ hè sẽ tính sau.” Thích Phong buồn bực chấp nhận hiện thực.

Khương Oánh cười thầm một tiếng, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô đã tìm được một phương pháp rất tốt để dạy dỗ hai thằng nhóc này rồi! Sinh một được hai, xem ra cũng là đầu tư có lãi.

***

Bởi vì Khương Oánh bao dung, Lăng Khả ở trong nhà Thích Phong vô cùng thoải mái. Thế nhưng ngày tháng êm đềm không kéo dài bao lâu, rất nhanh đã đến thời điểm phải đi học lại rồi.

Sau khi trở lại trường, các sinh viên đều xúm lại một chỗ để thảo luận về thành tích kỳ thi vừa rồi. Chẳng có gì bất ngờ, quả nhiên Lăng Khả là người đứng đầu toàn khoa. Cậu được học bổng, nên hết sức rộng rãi mà mời tất cả thành viên trong phòng ký túc 412 ra cửa Nam ăn mừng.

Để không bị Cao Tuấn Phi bắt gặp cảnh tượng hôn môi mười mấy phút đồng hồ như lúc trước, Lăng Khả liền giao hẹn với Thích Phong, yêu cầu hắn phải kiềm chế bản thân, tuyệt đối không được thể hiện quá mức trước mặt bạn học.

Trên phương diện này, thật sự là Thích Phong rất không đúng mực. Vào học kỳ hai, bọn họ quay lại trường trước mọi người, thế mà hắn dám lôi kéo cậu làm một lần trong phòng tắm của ký túc xá. Toàn bộ quá trình đều phải lo lắng đề phòng có người xông tới bất cứ lúc nào… Nhớ tới chuyện này, Lăng Khả lại xấu hổ không thôi!

Nghe xong yêu cầu của Lăng Khả, Thích Phong thấy lòng đắng vô cùng. Chuyến này, chẳng những hắn phải ngủ lồng sắt mà còn không được thân thiết cùng Lăng Khả, thật sự là quay lại thời kỳ trước khi giải phóng! Mà không, thậm chí còn chẳng thể sánh bằng!

“Trước giải phóng” hắn và Lăng Khả chưa hiểu lòng nhau, nhìn mà không ăn được thì cũng đành chấp nhận. Nhưng hiện giờ, chỉ cần một người nháy mắt, người còn lại liền có khả năng nổ thành pháo hoa, hôn không được hôn, chạm không được chạm, đích thực là tra tấn!

Vì thế cho nên, Thích Phong cũng đưa ra yêu cầu nho nhỏ của mình: sau này, hai người sẽ đổi từ chân đối chân thành đầu đối đầu lúc đi ngủ để tiện hôn nhau khi Cao Tuấn Phi và Tạ Kỳ Bảo không chú ý. Ngoài ra, ít nhất một tuần phải tới của Tây thuê phòng một lần, nhằm giải quyết nhu cầu nào đó.

“Chuyện này… Ra ngoài thuê phòng nhỡ bị người khác thấy sẽ không tốt lắm, đúng không?” Tuy Lăng Khả cũng muốn ân ái với Thích Phong đều đặn mỗi tuần, song cậu vẫn cân nhắc đến vấn đề thể diện.

Được Lăng Khả nhắc nhở, Thích Phong mới suy nghĩ lại. Hắn nói: “Mẹ tôi có một căn hộ ở gần đây, lái xe chừng mười mấy phút đồng hồ là đến. Từ lúc mua tới giờ, dù đã sửa sang một lần nhưng vẫn chưa có người đến ở. Hay là chúng ta bớt chút thời gian qua thu dọn một chút rồi sử dụng luôn?”

— Còn có điều kiện nào tốt hơn thế này được sao? Lăng Khả vui vẻ đáp: “Được.”

Thế là bọn họ tất bật đi mua sắm đồ gia dụng, lại đặt một ít vật phẩm trang trí ở trên mạng về, biến căn hộ kia trở thành phòng tân hôn như ý muốn. Đêm đầu tiên ngủ lại, Thích Phong còn nói giỡn là dẫn Lăng Khả vào “động phòng”…

Mỗi dịp cuối tuần, hai người đều chạy tới căn hộ đó, nhưng luôn nói dối bạn cùng phòng là “đi về nhà”.

Về chuyện bọn họ đổi tư thế ngủ thành đầu đối đầu, Tạ Kỳ Bảo thần kinh thô căn bản không phát hiện ra điều gì không thích hợp, còn Cao Tuấn Phi thì mắt nhắm mắt mở, vờ như chẳng hay biết.

Học kỳ hai, bài vở tương đối thoải mái. Mọi người ai làm truyền thông thì làm truyền thông, ai sinh hoạt câu lạc bộ thì sinh hoạt câu lạc bộ, nói chung là tự giải quyết công việc của mình.

Thích Phong cũng nhận lời mời gia nhập hội Sinh viên của Chu Diễm, bắt đầu chuẩn bị làm MC cho hoạt động cấp trường.

Hôm nay, khi đến văn phòng của hội Sinh viên, hắn liền thấy Tề Thu Nhị đang bị một nữ sinh quấn lấy, hỏi xin WeChat của Lăng Khả: “Chị! Làm ơn, nói cho em biết một chút đi mà!”

Thích Phong nheo mắt lại, đang định đi qua tự giải quyết tình địch thì chợt nghe Tề Thu Nhị lên tiếng: “Để chị gửi liên hệ của cậu ấy cho em.”

Thích Phong buồn bực trong lòng. Đợi nữ sinh kia đi rồi, hắn mới chất vấn đàn chị: “Chị, sao chưa được Lăng Khả đồng ý mà chị đã cho người khác WeChat của cậu ấy rồi?”

Tề Thu Nhị cười cười, nhỏ giọng nói cho hắn biết: “Yên tâm đi, chị cho con bé cái clone Lăng Khả không dùng đến nữa thôi mà.”



Nhạc dạo:

Thích Dự: “Anh sẽ tới thăm mày. [mỉm cười]”

Khả Khả: “Tôi sẽ đi thực tập. [mỉm cười]”

MC Khương: “Mẹ sẽ dụ Khả Khả đi. [ mỉm cười ]”

Thích Phong: “Tôi còn có thể nói cái gì, hu hu hu (QAQ) Em Gái Tuyết, mày vẫn yêu tao có phải không?”

Em Gái Tuyết: cười ngây ngô (cậu chủ, cậu nói gì tôi không hiểu?)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện