Thấy Phương Thanh Dĩnh ở trường, không hiểu sao trong lòng Tần Chiêu Chiêu cảm thấy rất muốn trốn tránh. Cô cúi đầu, đang giả vờ không nhận ra, kiếm cách tránh đi thì lại nghe Phương Thanh Dĩnh cao giọng gọi lại: “Tần Chiêu Chiêu ơi!”
Phương Thanh Dĩnh tự nhiên, trang nhã bước đến, mỉm cười với cô. “Sao thấy mình lại quay đầu đi thẳng thế, giận mình à?”
Cô nhất thời mất tự nhiên, lắp bắp: “Không… Mình… Sao mình phải giận cậu?”
“Vì mình chủ động tiếp cận Kiều Mục! Tần Chiêu Chiêu, mình nghe nói cậu thầm thích Kiều Mục lâu rồi, giờ mình cũng thích cậu ấy, nhất định cậu sẽ không vui phải không?”
Phương Thanh Dĩnh thẳng thắn như vậy khiến Tần Chiêu Chiêu có chút xấu hổ. “Cậu thích cậu ấy, mình… mình làm gì có quyền mà không vui!”
“Vậy là tốt nhất, Tần Chiêu Chiêu, mình thích Kiều Mục thật đấy. Lần đầu gặp cậu ấy mình đã biết ngay cậu ấy chính là người trong mộng của mình, người mình thầm mơ thấy không biết bao nhiêu lần. Trước kia, chưa có chàng trai nào làm mình động lòng, chỉ riêng Kiều Mục mới mang tới cảm giác này cho mình. Mình vô cùng hy vọng… có thể ở bên cậu ấy, mãi mãi.”
Phương Thanh Dĩnh nghiêm túc và trang trọng nói từng câu, khác hẳn vẻ nhẹ nhàng, bâng quơ thường ngày. Rõ ràng, giờ đây cô gái thiện lương, cao ngạo này đã trúng mũi tên ái tình của thần Cupid.
“Những lời này… cậu không cần phải nói với mình. Mình có phải Kiều Mục đâu.”
“Cậu quen Kiều Mục trước, thích Kiều Mục trước, người bình thường nhìn vào sẽ thấy mình đang tranh giành với cậu. Mình sợ cậu cũng nghĩ vậy nên mới phải tìm cách nói rõ ràng với cậu. Tần Chiêu Chiêu à, chuyện thích ai đó không bao giờ phân biệt ai đến trước, ai đến sau. Cậu thích cậu ấy không có nghĩa là mình sẽ không được thích nữa. Mình chẳng muốn tranh giành với ai, chỉ vì mình thích nên mới không thể kìm lòng, tìm cách tiếp cận để hiểu thêm về cậu ấy. Mình chủ động xin học đàn, chủ động để dì Lan tới giúp chăm sóc bà ngoại cậu ấy để biết thêm thật nhiều chuyện về cậu ấy và cả gia đình cậu ấy nữa. Mình biết trong mắt cậu, những việc làm là giở thủ đoạn, nhưng mình không hề có ý này. Cậu có tin mình không?”
Tần Chiêu Chiêu gượng cười. “Mình tin, cậu đâu cần phải giở thủ đoạn gì với mình, vì mình… căn bản không phải đối thủ của cậu.”
Phương Thanh Dĩnh cực kỳ khinh thường chuyện dùng thủ đoạn trong tình yêu. Cô vô cùng tự tin vào bản thân, một cô gái như cô có thể xứng đôi với bất kỳ chàng trai tốt nào. Tần Chiêu Chiêu không phải đối thủ của cô, cô biết đối thủ của mình ở vị trí nào.
“Nghe nói Kiều Mục từng có bạn gái rồi, cũng là bạn cấp ba của cậu sao? Sao hai người đó lại chia tay vậy?”
Tần Chiêu Chiêu không giấu diếm, giấu diếm làm gì chứ? Cô gây thêm phiền toái cho Phương Thanh Dĩnh thì Kiều Mục sẽ chọn cô sao? Hy vọng thoáng qua rồi tan biến, Tần Chiêu Chiêu đau đớn khổ sở thật lâu, cuối cùng cũng có thể trở về là chính mình trước kia – không còn lòng dạ ảo tưởng xa vời. Chuyện cô và Kiều Mục là điều không thể xảy ra, không thành tình nhân, chỉ cần được làm bạn tốt cũng đủ rồi. Mà đứng trên phương diện một người bạn tốt, cô không thể không thừa nhận Phương Thanh Dĩnh là đối tượng thích hợp với Kiều Mục.
Biết Lăng Minh Mẫn muốn đi Pháp du học nhưng Kiều Mục không chịu đi cùng, nhất định ở lại chăm sóc bà nên Lăng Minh Mẫn mới tức giận đòi chia tay, Phương Thanh Dĩnh khẽ lắc đầu. “Hóa ra là vậy, cô ấy muốn đi Pháp nên bỏ rơi Kiều Mục.”
Tần Chiêu Chiêu liên tưởng. “Phải rồi, không phải cậu cũng đang định sang năm đi Mỹ du học sao?”
“Không đi nữa.”
Phương Thanh Dĩnh nhàn nhạt buông lời, như thể vừa nói không muốn đi dạo phố. Tần Chiêu Chiêu buột miệng hỏi: “Không đi nữa? Tại sao?”
“Tất nhiên là vì Kiều Mục. Tuy nhiều người nói Mỹ đúng là thiên đường, nhưng với mình, nơi nào có người mình yêu thương, nơi ấy mới là thiên đường. Hà tất phải vượt biển tới tận Mỹ mới thấy thiên đường?”
Nghe Phương Thanh Dĩnh nói, Tần Chiêu Chiêu muốn ghen ghét cũng không ghen ghét nổi. Phương Thanh Dĩnh hiểu thế nào là yêu, thế nào là lựa chọn; cô ấy yêu Kiều Mục, nhất định có thể làm cho Kiều Mục vui vẻ, hạnh phúc. Dẫu vậy, nỗi chua xót vẫn cuộn lên từng cơn trong lòng Tần Chiêu Chiêu, vấn vít như dây leo ghì siết.
Niềm hạnh phúc của Tạ Á trái ngược hoàn toàn với nỗi chua xót của Tần Chiêu Chiêu. Gần đây, Tạ Á thường xuyên không ở trường, Âu Dương Hạo thuê nhà riêng, Tạ Á cả ngày thơ thẩn ở chỗ anh. Quốc Khánh nghỉ lễ bảy ngày cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Một mình Tần Chiêu Chiêu canh giữ căn phòng ký túc xá trống không… Ai bạn bên song sáng, mình với bóng là hai[1].
[1] Nguyên văn: “Thủy bạn minh song độc tọa/ Ngã dữ ảnh nhi lưỡng cá” trích từ bài từ Như mộng lệnh kỳ 3 của Lý Thanh Chiếu - một nữ sĩ đa tài thời Tống.
Quốc Khánh năm ngoái Đàm Hiểu Yến tới Thượng Hải, còn hẹn cô Quốc Khánh năm nay xuống Thâm Quyến chơi với cô. Nhưng tình hình Đàm Hiểu Yến hiện tại không sáng sủa lắm, cô không tiện xuống làm phiền.
Năm nay, công ty quảng cáo nơi Đàm Hiểu Yến làm việc làm ăn xuống dốc thấy rõ, tháng sau kém hẳn tháng trước, đến tháng Năm thì không còn lương cho nhân viên. Ban đầu Giám đốc Tằng nói vốn quay vòng gặp một số vấn đề, sẽ phát lương sau. Dần dần không chỉ nợ lương nhân viên mà đến lương trả cho công nhân xây dựng biển quảng cáo cỡ lớn ngoài trời cũng không thanh toán được, chủ nợ ba ngày hai lượt tới vây cửa công ty đòi tiền. Tình hình không ra sao, đến nỗi có người định đến bàn chuyện làm ăn vừa nhìn thấy cảnh này liền quay đầu bỏ của chạy lấy người. Không nhận thêm được việc càng không có tiền, không có tiền lại càng không làm ăn được gì, luẩn quẩn mãi như vậy mấy tháng trời, công ty đã bị đẩy đến đường cùng, không còn chống đỡ nổi nữa. Người có khả năng không ai muốn chết chìm ở đây, người người lục tục kéo nhau đi tìm nơi khác kiếm cơm. Đàm Hiểu Yến chưa đi, cô biết với khả năng của mình, muốn kiếm được một suất nhân viên văn phòng ở nơi khác là vô cùng khó, vẫn hy vọng công ty có thể vượt qua khó khăn, mình giữ được việc làm. Nhưng trời phụ lòng người, cuối tháng Bảy, Tằng tiên sinh đột nhiên biến mất, sổ sách ghi chép của công ty không còn một xu, ông ta đã lặng lẽ ném lại công ty rối rắm, trốn nợ.
Đám chủ nợ tức giận đập phá tưởng nát luôn công ty. Đàm Hiểu Yến và mấy nhân viên trụ lại những mong có thể kiếm được thứ gì giá trị bù vào mấy tháng tiền lương nhưng không chờ đến lượt các cô, đám chủ nợ đã xúm vào vét sạch, đến mảnh ghế cũng khuân đi.
Đàm Hiểu Yến đã thất nghiệp như thế, giờ phải bắt đầu bôn ba ở chợ việc làm. Cô hy vọng lại may mắn được một vị giám đốc “đúc nhân tài bởi một khuôn” nào đó nhìn trúng như lần trước nên to gan lờ hết phần yêu cầu bằng cấp trong các thông báo tuyển dụng. Cô photo vô số bản sao lý lịch công tác gửi cho vô số công ty, tung lưới mọi nẻo nhưng chẳng lưới nào chụp được cả, không có công ty nào gọi điện mời phỏng vấn. Một tháng tìm việc, một tháng miệng ăn núi lở, càng lúc Đàm Hiểu Yến càng hoảng. Cuối cùng cô đành ngậm ngùi chấp nhận sự thật, sửa đổi mục tiêu kiếm việc.
Ban đầu, cô chỉ muốn làm việc cho các công ty trong nội thành Thâm Quyến, không câu nệ lớn nhỏ. Năm lần bảy lượt gặp trắc trở, cuối cùng đành dồn mục tiêu vào các khu công nghiệp ngoại thành. Nhân viên văn phòng tại các nhà máy không có yêu cầu gì cao, một người có bằng trung cấp nghề cũng có thể đảm trách, chỉ cần làm được việc. Sửa đổi mục tiêu xong, cuối cùng Đàm Hiểu Yến cũng được một nhà máy ở ngoại thành nhận làm nhân viên hành chính tổng hợp, công ty bao ăn ở, lương tháng một ngàn. Lương và đãi ngộ không bằng công ty trước nhưng không còn cách nào khác, cô muốn có việc làm trước, những chuyện khác tính sau.
Đàm Hiểu Yến lưu lạc từ nội thành Thâm Quyến ra vùng ven, Tần Chiêu Chiêu còn xuống chơi thế nào được nữa? Ký túc xá của nhân viên không cho đưa người ngoài vào, dẫu có cho thì vùng ven đô ấy có gì mà chơi bời? Muốn đi vào thành phố cũng mất một, hai tiếng đi xe buýt, vừa tốn tiền vừa tốn thời gian, cô không nên tới gây thêm phiền hà cho Đàm Hiểu Yến.
Chứng kiến Đàm Hiểu Yến vất vả tìm việc, Tần Chiêu Chiêu âm thầm gắng sức lo lắng cho bản thân mình sang năm tốt nghiệp xin việc. Kiếm việc làm ở Thượng Hải còn khó khăn hơn ở Thâm Quyến nhiều, lý lịch tốt nghiệp đại học của cô tốt hơn cái bằng trung cấp nghề cửa Đàm Hiểu Yến nhưng cũng chẳng đem lại bao nhiêu ưu thế. Từ ngày đại học bùng nổ, có người đã cảm thán mà than: “Giờ sinh viên đại học nhiều như cải trắng ngoài chợ, chẳng đáng mấy hào.”
Thời Tần Chiêu Chiêu còn học cấp hai, sinh viên đại học còn là “nhân tài hiếm có”, có điều chỉ vài năm sau, sinh viên đại học đã nhanh chóng bị rẻ rúng xuống ngang rau cỏ ngoài chợ. Cô không sinh gặp thời hoàng kim phong quang vô hạn của sinh viên đại học. Hiện tại, trừ khi tốt nghiệp các trường danh tiếng còn có chút sức cạnh tranh, sinh viên các trường tầm tầm chẳng đáng gì.
Nghe nói bạn trai Chương Hồng Mai và Từ Anh đều là sinh viên tài cao ở Phục Đán, chắc trăm phần trăm sẽ học tiếp nghiên cứu sinh. Hai cô cũng “phu xướng phụ tùng” quyết định thi nghiên cứu sinh. Năm thứ tư, sinh viên sắp tốt nghiệp chỉ có ba con đường chính, một là thi tiếp nghiên cứu sinh, hai là ra nước ngoài, ba là lao vào kiếm việc. Hai người họ học tiếp nghiên cứu sinh, có thể tiếp tục tình yêu sinh viên, có thể tạm hoãn áp lực tìm kiếm việc làm. Hơn nữa, học nghiên cứu sinh vài năm ra trường sẽ có nhiều cơ hội cạnh tranh hơn, đúng là nhất cử tam tiện.
Tần Chiêu Chiêu không nghĩ tới việc tiếp tục học nghiên cứu sinh, ba mẹ nuôi cô bốn năm đại học có thể nói là đã gắng gỏi hết sức, học thêm vài năm nữa không phải lại tăng thêm áp lực cho ba mẹ sao? Tốt nhất là học xong sớm rồi kiếm việc, kiếm tiền, để ba mẹ nửa đời làm lụng vất vả có cơ hội hưởng phúc.
Tạ Á và Tần Chiêu Chiêu cùng không thi nghiên cứu sinh, chung một nguyên nhân. Tạ Á cũng nói ba mẹ khó nhọc nuôi cô ăn học mười mấy năm, cô không muốn làm ba mẹ khổ thêm nữa.
Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, Tạ Á mặt mũi sáng bừng trở về ký túc xá, thiếu nữ hạnh phúc trong tình yêu đặc biệt xinh đẹp. Tần Chiêu Chiêu nửa thật nửa đùa ra vẻ oán hận cô “trọng sắc khinh bạn”, cô chỉ cười cười. “Cậu cứ tranh thủ mắng mình đi, mình mà dọn đi rồi là hết cơ hội mắng đấy!”
Tạ Á quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn tới sống cùng Âu Dương Hạo. Tần Chiêu Chiêu cũng đoán cô đi liền một mạch bảy ngày hẳn là quan hệ giữa hai người có tiến triển mới.
“Các cậu… làm chuyện ấy rồi sao?”
Chuyện này căn bản không cần hỏi tới nhưng Tần Chiêu Chiêu không nhịn được. Tạ Á đỏ mặt gật đầu, nhỏ giọng: “Chuyện ấy… thật sự rất tuyệt.”
Tạ Á không kể rõ rốt cuộc “chuyện ấy” tuyệt ra sao, chỉ nói ngày trước làm việc ở câu lạc bộ, sở dĩ cô kiên quyết không đồng ý tiếp khách ngoài giờ vì muốn dành lần đầu tiên cho người mình thích. Giờ cô và Âu Dương Hạo cùng vẽ nên một nét đẹp đẽ nhất trong thời thanh xuân của cô, thỏa mãn và hạnh phúc dạt dào trong khóe mắt Tạ Á khiến lòng Tần Chiêu Chiêu dâng lên một chút rầu rĩ, thẫn thờ.
Tạ Á dọn đi rồi; Phương Thanh Dĩnh từ lâu không về ký túc xá; Thường Khả Hân vội vội vàng vàng tìm bạn trăm năm, ngày nào cũng đi xem mặt, rất ít xuất hiện ở phòng; Chương Hồng Mai và Từ Anh cùng nhau thuê nhà bên ngoài để tập trung ôn luyện thi nghiên cứu sinh. Phòng ký túc xá vốn sáu người ở nay chỉ còn mình Tần Chiêu Chiêu cô độc, tịch mịch hoang vắng.
Trời xuôi dần vể cuối thu, sương giá ngày một dày hơn, mùa đông đang chậm rãi tiến tới.
Lập đông năm ấy, Tần Chiêu Chiêu biết tin chị gái Kiều Mục qua đời. Hôm ấy cuối tuần, cô theo lệ gọi điện về trò chuyện với ba mẹ, mẹ kể tin dữ cho cô. Mẹ nói mấy hôm trước tình hình bệnh tật của Kiều Diệp chuyển biến xấu, phải đưa tới bệnh viện, co kéo được tới sáng nay cuối cùng cũng buông xuôi, nhắm mắt lúc mười giờ sáng. Lúc ấy Viên Viên còn đang đi học, bố nó cho người tới đón để con bé nhìn mặt mẹ lần cuối. Con bé tội nghiệp, khóc đến chết đi sống lại.
“Nghe nói trước lúc chết, Kiều Diệp chỉ xin Phương Chính Quân đừng tái giá, cô ấy không muốn Viên Viên có mẹ kế, sợ con gái phải chịu tủi thân. Có điều, Phương Chính Quân còn chưa tới bốn mươi, còn tới nửa đời nữa, sao có thể không lấy người khác đây? Mẹ e cậu ta chẳng làm được chuyện này.”
Quả thật rất khó, đàn ông ba, bốn mươi tuổi không có vợ thì nhà nào có ra nhà, nỗi thương vợ của Phương Chính Quân sớm muộn cũng nguôi ngoai, sau này gặp người hợp ý, tái giá cũng là chuyện bình thường. Đời Viên Viên từ nay phụ thuộc cả vào người mẹ kế này có tốt hay không. Nói đi cũng phải nói lại, dẫu có tốt thì sao? Mục Lan ngày trước cũng không phải là mẹ kế ác độc, nhưng Kiều Diệp vẫn oán hận bà, cho rằng bà và con trai giành giật hết tình thương của ba dành cho mình. Làm mẹ kế cũng không sung sướng gì!
Kiều Diệp mất cũng không có gì bất ngờ, nhưng nghe tin Tần Chiêu Chiêu vẫn không nén nổi sững sờ, buồn đau. Cô không thân quen hay qua lại với Kiều Diệp, chẳng hiểu sao vẫn cảm thấy buồn đến thế, đặc biệt mỗi lần nghĩ tới Viên Viên tội nghiệp lại càng nhói lòng. Viên Viên gợi cô nhớ tới chuyện Kiều Mục mất mẹ năm xưa.
Run rẩy, Tần Chiêu Chiêu nhắn tin cho Kiều Mục một tin, sáu chữ ngắn gọn: “Kiều Diệp vừa mất hôm nay.”
Nhận được tin nhắn, nhét điện thoại vào túi, tay Kiều Mục khẽ run.
Kiều Diệp chết rồi… Người chị khác mẹ cậu từng oán hận cuối cùng cũng chết rồi. Cậu không cảm thấy vui vẻ hay hả dạ thì ít nhất cũng phải thờ ơ, lạnh nhạt chứ? Tại sao vừa đọc được tin nhắn kia lòng cậu bỗng chấn động, tay chân run rẩy như vậy? Kiều Mục không thừa nhận mình đang buồn. Sao cậu phải buồn? Trên danh nghĩa, Kiều Diệp là chị gái cậu nhưng giữa hai người hoàn toàn không tồn tại thứ gọi là tình thân. Lúc ba còn sống, quan hệ của hai người đã rất tệ, ba mất coi như trở mặt thành thù. Cậu không yêu thương người chị này, làm gì có chuyện buồn thương vì chị ta, cậu chỉ… chợt nhói lòng.
Kiều Diệp đi rồi, đi nhanh quá! Ba mẹ không còn, ngay cả người chị cậu không muốn nhận cũng mất. Từng người, từng người Kiều gia lần lượt bỏ cậu mà đi, giờ đây chỉ còn mình cậu lẻ loi giữa cõi đời này… Kiều gia chỉ còn mình cậu. Nghĩ tới đây, Kiều Mục bỗng cảm thấy đau xót, bi ai xé lòng.
Tối hôm đó, Kiều Mục ngồi bên đàn dạo Bản giao hưởng Định mệnh của Beethoven. Tiếng nhạc dồn dập, hoang mang, kinh hãi vang vọng khắp căn phòng. Đàn, đàn mãi, lệ rơi đầy mặt.
Phương Thanh Dĩnh tự nhiên, trang nhã bước đến, mỉm cười với cô. “Sao thấy mình lại quay đầu đi thẳng thế, giận mình à?”
Cô nhất thời mất tự nhiên, lắp bắp: “Không… Mình… Sao mình phải giận cậu?”
“Vì mình chủ động tiếp cận Kiều Mục! Tần Chiêu Chiêu, mình nghe nói cậu thầm thích Kiều Mục lâu rồi, giờ mình cũng thích cậu ấy, nhất định cậu sẽ không vui phải không?”
Phương Thanh Dĩnh thẳng thắn như vậy khiến Tần Chiêu Chiêu có chút xấu hổ. “Cậu thích cậu ấy, mình… mình làm gì có quyền mà không vui!”
“Vậy là tốt nhất, Tần Chiêu Chiêu, mình thích Kiều Mục thật đấy. Lần đầu gặp cậu ấy mình đã biết ngay cậu ấy chính là người trong mộng của mình, người mình thầm mơ thấy không biết bao nhiêu lần. Trước kia, chưa có chàng trai nào làm mình động lòng, chỉ riêng Kiều Mục mới mang tới cảm giác này cho mình. Mình vô cùng hy vọng… có thể ở bên cậu ấy, mãi mãi.”
Phương Thanh Dĩnh nghiêm túc và trang trọng nói từng câu, khác hẳn vẻ nhẹ nhàng, bâng quơ thường ngày. Rõ ràng, giờ đây cô gái thiện lương, cao ngạo này đã trúng mũi tên ái tình của thần Cupid.
“Những lời này… cậu không cần phải nói với mình. Mình có phải Kiều Mục đâu.”
“Cậu quen Kiều Mục trước, thích Kiều Mục trước, người bình thường nhìn vào sẽ thấy mình đang tranh giành với cậu. Mình sợ cậu cũng nghĩ vậy nên mới phải tìm cách nói rõ ràng với cậu. Tần Chiêu Chiêu à, chuyện thích ai đó không bao giờ phân biệt ai đến trước, ai đến sau. Cậu thích cậu ấy không có nghĩa là mình sẽ không được thích nữa. Mình chẳng muốn tranh giành với ai, chỉ vì mình thích nên mới không thể kìm lòng, tìm cách tiếp cận để hiểu thêm về cậu ấy. Mình chủ động xin học đàn, chủ động để dì Lan tới giúp chăm sóc bà ngoại cậu ấy để biết thêm thật nhiều chuyện về cậu ấy và cả gia đình cậu ấy nữa. Mình biết trong mắt cậu, những việc làm là giở thủ đoạn, nhưng mình không hề có ý này. Cậu có tin mình không?”
Tần Chiêu Chiêu gượng cười. “Mình tin, cậu đâu cần phải giở thủ đoạn gì với mình, vì mình… căn bản không phải đối thủ của cậu.”
Phương Thanh Dĩnh cực kỳ khinh thường chuyện dùng thủ đoạn trong tình yêu. Cô vô cùng tự tin vào bản thân, một cô gái như cô có thể xứng đôi với bất kỳ chàng trai tốt nào. Tần Chiêu Chiêu không phải đối thủ của cô, cô biết đối thủ của mình ở vị trí nào.
“Nghe nói Kiều Mục từng có bạn gái rồi, cũng là bạn cấp ba của cậu sao? Sao hai người đó lại chia tay vậy?”
Tần Chiêu Chiêu không giấu diếm, giấu diếm làm gì chứ? Cô gây thêm phiền toái cho Phương Thanh Dĩnh thì Kiều Mục sẽ chọn cô sao? Hy vọng thoáng qua rồi tan biến, Tần Chiêu Chiêu đau đớn khổ sở thật lâu, cuối cùng cũng có thể trở về là chính mình trước kia – không còn lòng dạ ảo tưởng xa vời. Chuyện cô và Kiều Mục là điều không thể xảy ra, không thành tình nhân, chỉ cần được làm bạn tốt cũng đủ rồi. Mà đứng trên phương diện một người bạn tốt, cô không thể không thừa nhận Phương Thanh Dĩnh là đối tượng thích hợp với Kiều Mục.
Biết Lăng Minh Mẫn muốn đi Pháp du học nhưng Kiều Mục không chịu đi cùng, nhất định ở lại chăm sóc bà nên Lăng Minh Mẫn mới tức giận đòi chia tay, Phương Thanh Dĩnh khẽ lắc đầu. “Hóa ra là vậy, cô ấy muốn đi Pháp nên bỏ rơi Kiều Mục.”
Tần Chiêu Chiêu liên tưởng. “Phải rồi, không phải cậu cũng đang định sang năm đi Mỹ du học sao?”
“Không đi nữa.”
Phương Thanh Dĩnh nhàn nhạt buông lời, như thể vừa nói không muốn đi dạo phố. Tần Chiêu Chiêu buột miệng hỏi: “Không đi nữa? Tại sao?”
“Tất nhiên là vì Kiều Mục. Tuy nhiều người nói Mỹ đúng là thiên đường, nhưng với mình, nơi nào có người mình yêu thương, nơi ấy mới là thiên đường. Hà tất phải vượt biển tới tận Mỹ mới thấy thiên đường?”
Nghe Phương Thanh Dĩnh nói, Tần Chiêu Chiêu muốn ghen ghét cũng không ghen ghét nổi. Phương Thanh Dĩnh hiểu thế nào là yêu, thế nào là lựa chọn; cô ấy yêu Kiều Mục, nhất định có thể làm cho Kiều Mục vui vẻ, hạnh phúc. Dẫu vậy, nỗi chua xót vẫn cuộn lên từng cơn trong lòng Tần Chiêu Chiêu, vấn vít như dây leo ghì siết.
Niềm hạnh phúc của Tạ Á trái ngược hoàn toàn với nỗi chua xót của Tần Chiêu Chiêu. Gần đây, Tạ Á thường xuyên không ở trường, Âu Dương Hạo thuê nhà riêng, Tạ Á cả ngày thơ thẩn ở chỗ anh. Quốc Khánh nghỉ lễ bảy ngày cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Một mình Tần Chiêu Chiêu canh giữ căn phòng ký túc xá trống không… Ai bạn bên song sáng, mình với bóng là hai[1].
[1] Nguyên văn: “Thủy bạn minh song độc tọa/ Ngã dữ ảnh nhi lưỡng cá” trích từ bài từ Như mộng lệnh kỳ 3 của Lý Thanh Chiếu - một nữ sĩ đa tài thời Tống.
Quốc Khánh năm ngoái Đàm Hiểu Yến tới Thượng Hải, còn hẹn cô Quốc Khánh năm nay xuống Thâm Quyến chơi với cô. Nhưng tình hình Đàm Hiểu Yến hiện tại không sáng sủa lắm, cô không tiện xuống làm phiền.
Năm nay, công ty quảng cáo nơi Đàm Hiểu Yến làm việc làm ăn xuống dốc thấy rõ, tháng sau kém hẳn tháng trước, đến tháng Năm thì không còn lương cho nhân viên. Ban đầu Giám đốc Tằng nói vốn quay vòng gặp một số vấn đề, sẽ phát lương sau. Dần dần không chỉ nợ lương nhân viên mà đến lương trả cho công nhân xây dựng biển quảng cáo cỡ lớn ngoài trời cũng không thanh toán được, chủ nợ ba ngày hai lượt tới vây cửa công ty đòi tiền. Tình hình không ra sao, đến nỗi có người định đến bàn chuyện làm ăn vừa nhìn thấy cảnh này liền quay đầu bỏ của chạy lấy người. Không nhận thêm được việc càng không có tiền, không có tiền lại càng không làm ăn được gì, luẩn quẩn mãi như vậy mấy tháng trời, công ty đã bị đẩy đến đường cùng, không còn chống đỡ nổi nữa. Người có khả năng không ai muốn chết chìm ở đây, người người lục tục kéo nhau đi tìm nơi khác kiếm cơm. Đàm Hiểu Yến chưa đi, cô biết với khả năng của mình, muốn kiếm được một suất nhân viên văn phòng ở nơi khác là vô cùng khó, vẫn hy vọng công ty có thể vượt qua khó khăn, mình giữ được việc làm. Nhưng trời phụ lòng người, cuối tháng Bảy, Tằng tiên sinh đột nhiên biến mất, sổ sách ghi chép của công ty không còn một xu, ông ta đã lặng lẽ ném lại công ty rối rắm, trốn nợ.
Đám chủ nợ tức giận đập phá tưởng nát luôn công ty. Đàm Hiểu Yến và mấy nhân viên trụ lại những mong có thể kiếm được thứ gì giá trị bù vào mấy tháng tiền lương nhưng không chờ đến lượt các cô, đám chủ nợ đã xúm vào vét sạch, đến mảnh ghế cũng khuân đi.
Đàm Hiểu Yến đã thất nghiệp như thế, giờ phải bắt đầu bôn ba ở chợ việc làm. Cô hy vọng lại may mắn được một vị giám đốc “đúc nhân tài bởi một khuôn” nào đó nhìn trúng như lần trước nên to gan lờ hết phần yêu cầu bằng cấp trong các thông báo tuyển dụng. Cô photo vô số bản sao lý lịch công tác gửi cho vô số công ty, tung lưới mọi nẻo nhưng chẳng lưới nào chụp được cả, không có công ty nào gọi điện mời phỏng vấn. Một tháng tìm việc, một tháng miệng ăn núi lở, càng lúc Đàm Hiểu Yến càng hoảng. Cuối cùng cô đành ngậm ngùi chấp nhận sự thật, sửa đổi mục tiêu kiếm việc.
Ban đầu, cô chỉ muốn làm việc cho các công ty trong nội thành Thâm Quyến, không câu nệ lớn nhỏ. Năm lần bảy lượt gặp trắc trở, cuối cùng đành dồn mục tiêu vào các khu công nghiệp ngoại thành. Nhân viên văn phòng tại các nhà máy không có yêu cầu gì cao, một người có bằng trung cấp nghề cũng có thể đảm trách, chỉ cần làm được việc. Sửa đổi mục tiêu xong, cuối cùng Đàm Hiểu Yến cũng được một nhà máy ở ngoại thành nhận làm nhân viên hành chính tổng hợp, công ty bao ăn ở, lương tháng một ngàn. Lương và đãi ngộ không bằng công ty trước nhưng không còn cách nào khác, cô muốn có việc làm trước, những chuyện khác tính sau.
Đàm Hiểu Yến lưu lạc từ nội thành Thâm Quyến ra vùng ven, Tần Chiêu Chiêu còn xuống chơi thế nào được nữa? Ký túc xá của nhân viên không cho đưa người ngoài vào, dẫu có cho thì vùng ven đô ấy có gì mà chơi bời? Muốn đi vào thành phố cũng mất một, hai tiếng đi xe buýt, vừa tốn tiền vừa tốn thời gian, cô không nên tới gây thêm phiền hà cho Đàm Hiểu Yến.
Chứng kiến Đàm Hiểu Yến vất vả tìm việc, Tần Chiêu Chiêu âm thầm gắng sức lo lắng cho bản thân mình sang năm tốt nghiệp xin việc. Kiếm việc làm ở Thượng Hải còn khó khăn hơn ở Thâm Quyến nhiều, lý lịch tốt nghiệp đại học của cô tốt hơn cái bằng trung cấp nghề cửa Đàm Hiểu Yến nhưng cũng chẳng đem lại bao nhiêu ưu thế. Từ ngày đại học bùng nổ, có người đã cảm thán mà than: “Giờ sinh viên đại học nhiều như cải trắng ngoài chợ, chẳng đáng mấy hào.”
Thời Tần Chiêu Chiêu còn học cấp hai, sinh viên đại học còn là “nhân tài hiếm có”, có điều chỉ vài năm sau, sinh viên đại học đã nhanh chóng bị rẻ rúng xuống ngang rau cỏ ngoài chợ. Cô không sinh gặp thời hoàng kim phong quang vô hạn của sinh viên đại học. Hiện tại, trừ khi tốt nghiệp các trường danh tiếng còn có chút sức cạnh tranh, sinh viên các trường tầm tầm chẳng đáng gì.
Nghe nói bạn trai Chương Hồng Mai và Từ Anh đều là sinh viên tài cao ở Phục Đán, chắc trăm phần trăm sẽ học tiếp nghiên cứu sinh. Hai cô cũng “phu xướng phụ tùng” quyết định thi nghiên cứu sinh. Năm thứ tư, sinh viên sắp tốt nghiệp chỉ có ba con đường chính, một là thi tiếp nghiên cứu sinh, hai là ra nước ngoài, ba là lao vào kiếm việc. Hai người họ học tiếp nghiên cứu sinh, có thể tiếp tục tình yêu sinh viên, có thể tạm hoãn áp lực tìm kiếm việc làm. Hơn nữa, học nghiên cứu sinh vài năm ra trường sẽ có nhiều cơ hội cạnh tranh hơn, đúng là nhất cử tam tiện.
Tần Chiêu Chiêu không nghĩ tới việc tiếp tục học nghiên cứu sinh, ba mẹ nuôi cô bốn năm đại học có thể nói là đã gắng gỏi hết sức, học thêm vài năm nữa không phải lại tăng thêm áp lực cho ba mẹ sao? Tốt nhất là học xong sớm rồi kiếm việc, kiếm tiền, để ba mẹ nửa đời làm lụng vất vả có cơ hội hưởng phúc.
Tạ Á và Tần Chiêu Chiêu cùng không thi nghiên cứu sinh, chung một nguyên nhân. Tạ Á cũng nói ba mẹ khó nhọc nuôi cô ăn học mười mấy năm, cô không muốn làm ba mẹ khổ thêm nữa.
Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, Tạ Á mặt mũi sáng bừng trở về ký túc xá, thiếu nữ hạnh phúc trong tình yêu đặc biệt xinh đẹp. Tần Chiêu Chiêu nửa thật nửa đùa ra vẻ oán hận cô “trọng sắc khinh bạn”, cô chỉ cười cười. “Cậu cứ tranh thủ mắng mình đi, mình mà dọn đi rồi là hết cơ hội mắng đấy!”
Tạ Á quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn tới sống cùng Âu Dương Hạo. Tần Chiêu Chiêu cũng đoán cô đi liền một mạch bảy ngày hẳn là quan hệ giữa hai người có tiến triển mới.
“Các cậu… làm chuyện ấy rồi sao?”
Chuyện này căn bản không cần hỏi tới nhưng Tần Chiêu Chiêu không nhịn được. Tạ Á đỏ mặt gật đầu, nhỏ giọng: “Chuyện ấy… thật sự rất tuyệt.”
Tạ Á không kể rõ rốt cuộc “chuyện ấy” tuyệt ra sao, chỉ nói ngày trước làm việc ở câu lạc bộ, sở dĩ cô kiên quyết không đồng ý tiếp khách ngoài giờ vì muốn dành lần đầu tiên cho người mình thích. Giờ cô và Âu Dương Hạo cùng vẽ nên một nét đẹp đẽ nhất trong thời thanh xuân của cô, thỏa mãn và hạnh phúc dạt dào trong khóe mắt Tạ Á khiến lòng Tần Chiêu Chiêu dâng lên một chút rầu rĩ, thẫn thờ.
Tạ Á dọn đi rồi; Phương Thanh Dĩnh từ lâu không về ký túc xá; Thường Khả Hân vội vội vàng vàng tìm bạn trăm năm, ngày nào cũng đi xem mặt, rất ít xuất hiện ở phòng; Chương Hồng Mai và Từ Anh cùng nhau thuê nhà bên ngoài để tập trung ôn luyện thi nghiên cứu sinh. Phòng ký túc xá vốn sáu người ở nay chỉ còn mình Tần Chiêu Chiêu cô độc, tịch mịch hoang vắng.
Trời xuôi dần vể cuối thu, sương giá ngày một dày hơn, mùa đông đang chậm rãi tiến tới.
Lập đông năm ấy, Tần Chiêu Chiêu biết tin chị gái Kiều Mục qua đời. Hôm ấy cuối tuần, cô theo lệ gọi điện về trò chuyện với ba mẹ, mẹ kể tin dữ cho cô. Mẹ nói mấy hôm trước tình hình bệnh tật của Kiều Diệp chuyển biến xấu, phải đưa tới bệnh viện, co kéo được tới sáng nay cuối cùng cũng buông xuôi, nhắm mắt lúc mười giờ sáng. Lúc ấy Viên Viên còn đang đi học, bố nó cho người tới đón để con bé nhìn mặt mẹ lần cuối. Con bé tội nghiệp, khóc đến chết đi sống lại.
“Nghe nói trước lúc chết, Kiều Diệp chỉ xin Phương Chính Quân đừng tái giá, cô ấy không muốn Viên Viên có mẹ kế, sợ con gái phải chịu tủi thân. Có điều, Phương Chính Quân còn chưa tới bốn mươi, còn tới nửa đời nữa, sao có thể không lấy người khác đây? Mẹ e cậu ta chẳng làm được chuyện này.”
Quả thật rất khó, đàn ông ba, bốn mươi tuổi không có vợ thì nhà nào có ra nhà, nỗi thương vợ của Phương Chính Quân sớm muộn cũng nguôi ngoai, sau này gặp người hợp ý, tái giá cũng là chuyện bình thường. Đời Viên Viên từ nay phụ thuộc cả vào người mẹ kế này có tốt hay không. Nói đi cũng phải nói lại, dẫu có tốt thì sao? Mục Lan ngày trước cũng không phải là mẹ kế ác độc, nhưng Kiều Diệp vẫn oán hận bà, cho rằng bà và con trai giành giật hết tình thương của ba dành cho mình. Làm mẹ kế cũng không sung sướng gì!
Kiều Diệp mất cũng không có gì bất ngờ, nhưng nghe tin Tần Chiêu Chiêu vẫn không nén nổi sững sờ, buồn đau. Cô không thân quen hay qua lại với Kiều Diệp, chẳng hiểu sao vẫn cảm thấy buồn đến thế, đặc biệt mỗi lần nghĩ tới Viên Viên tội nghiệp lại càng nhói lòng. Viên Viên gợi cô nhớ tới chuyện Kiều Mục mất mẹ năm xưa.
Run rẩy, Tần Chiêu Chiêu nhắn tin cho Kiều Mục một tin, sáu chữ ngắn gọn: “Kiều Diệp vừa mất hôm nay.”
Nhận được tin nhắn, nhét điện thoại vào túi, tay Kiều Mục khẽ run.
Kiều Diệp chết rồi… Người chị khác mẹ cậu từng oán hận cuối cùng cũng chết rồi. Cậu không cảm thấy vui vẻ hay hả dạ thì ít nhất cũng phải thờ ơ, lạnh nhạt chứ? Tại sao vừa đọc được tin nhắn kia lòng cậu bỗng chấn động, tay chân run rẩy như vậy? Kiều Mục không thừa nhận mình đang buồn. Sao cậu phải buồn? Trên danh nghĩa, Kiều Diệp là chị gái cậu nhưng giữa hai người hoàn toàn không tồn tại thứ gọi là tình thân. Lúc ba còn sống, quan hệ của hai người đã rất tệ, ba mất coi như trở mặt thành thù. Cậu không yêu thương người chị này, làm gì có chuyện buồn thương vì chị ta, cậu chỉ… chợt nhói lòng.
Kiều Diệp đi rồi, đi nhanh quá! Ba mẹ không còn, ngay cả người chị cậu không muốn nhận cũng mất. Từng người, từng người Kiều gia lần lượt bỏ cậu mà đi, giờ đây chỉ còn mình cậu lẻ loi giữa cõi đời này… Kiều gia chỉ còn mình cậu. Nghĩ tới đây, Kiều Mục bỗng cảm thấy đau xót, bi ai xé lòng.
Tối hôm đó, Kiều Mục ngồi bên đàn dạo Bản giao hưởng Định mệnh của Beethoven. Tiếng nhạc dồn dập, hoang mang, kinh hãi vang vọng khắp căn phòng. Đàn, đàn mãi, lệ rơi đầy mặt.
Danh sách chương