Lớp Xã hội 3 khóa 2000 của trường trung học thực nghiệm tụ họp là do Vu Thiến mạnh tay quyết tâm tổ chức. Cuộc gặp gỡ nhờ bàn tay cô mà thành công vô cùng, hôm ấy gần ba phần tư học sinh trong lớp tham gia, rất nhiều người đã lâu không hề xuất hiện giống Tần Chiêu Chiêu. Mọi người gặp lại nhau, ai nấy hô to gọi nhỏ: “XXX, hóa ra là cậu đó hả? Mình không nhận ra nổi đó!”

Lâm Sâm là người tất cả mọi người đều phải công nhận là thay đổi nhiều nhất. Trước kia, cậu là nam sinh thích gây chuyện nhất trong lớp, lời nói việc làm không được một chuyện nào ra hồn, nếu không cợt nhã thì cũng “cà lơ phất phơ”. Đến giờ, dẫu đã khoác lên mình một thân thường phục đến chung vui với bạn bè nhưng thân hình thẳng đứng như tùng bách trong gió, dáng ngồi vững như chuông đồng, bước đi như gió lướt, lời ăn tiếng nói, cử chỉ đều vô cùng cẩn trọng, biết tự kiềm chế, nhìn thoáng qua cũng biết là người từ trong quân ngũ ra.

Rất nhiều bạn cùng lớp vừa thấy cậu là kêu ầm ĩ: “Cậu là Mộc Mộc đó hả? Đúng là không nhận ra nổi, thay đổi nhiều quá!”

Mọi người cũng công nhận Tần Chiêu Chiêu là người ít thay đổi nhất, rất nhiều bạn học đến tiệc vừa lướt mắt đã nhận ra cô ngay, nói cô vẫn chẳng thay đổi gì mấy, chẳng qua xinh hơn trước thôi. Vu Thiến lôi cô ra một góc riêng, ép cung hỏi xem cô dùng kem dưỡng da gì mà tới giờ dung mạo vẫn giữ được tốt như vậy, trông chẳng giống người hai bảy, hai tám tuổi, cùng lắm chỉ giống cô gái hai mươi hai, hai mươi ba thôi. “Cậu xem đây này, khóe mắt mình đã có ba, bốn nếp nhăn rồi, bôi cái gì cũng không có tác dụng, làm mình tức chết!”

Quả thật trông Vu Thiến già hơn trước rất nhiều, có thể vì làm ăn buôn bán vất vả, cũng có thể vì vừa li hôn. Tần Chiêu Chiêu nghe nói năm ngoái cô đã ly hôn vì chồng cô ngoại tình. Cũng may cô suy nghĩ rất thoáng, giờ đã phấn chấn trở lại, đang tích cực đi xem mặt, chuẩn bị vui duyên mới.

Thấy Tần Chiêu Chiêu, Lâm Sâm chủ động qua chào: “Đã lâu không gặp!”

Cô mỉm cười đáp lại: “Phải rồi, lâu không gặp cậu.”

Cách biệt bao năm mới gặp lại, chẳng có lời dạo đầu nào thích hợp hơn câu “Đã lâu không gặp”. Bốn chữ nói ra, hai người nhất thời trầm mặc, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Trầm mặc một lát, Lâm Sâm lại chủ động bắt chuyện: “Nghe cô giáo chủ nhiệm nói giờ cậu ở Thâm Quyến phải không? Vẫn tốt chứ?”

“Ừ, mình cũng nghe Chu Minh Vũ nói trước cậu đóng quân ở Phúc Kiến, giờ đang ở đâu vậy?”

“Vẫn ở Phúc Kiến thôi.” Dừng một lát, lại nhả ra bốn chữ: “Hạ Môn, Phúc Kiến.”

“Hạ Môn?” Tần Chiêu Chiêu giật mình. “Cậu ở đâu ở Hạ Môn? Năm ngoái… à không, năm kia mình có tới Hạ Môn chơi.”

“Mình biết, mình nhìn thấy cậu mà!”

Câu nói của Lâm Sâm càng khiến cô giật mình. “Cậu thấy mình ư, thấy mình ở đâu?”

“Đảo Giác Dữ.”

Tần Chiêu Chiêu lập tức nhớ tới hòn đảo nhỏ nằm giữa bốn bề nước biển xanh trong. Đó là nơi nước biển xanh nhất ở Hạ Môn, nhưng đảo này có quân đồn trú nên không thể lên thăm được. Cô nhớ mang máng năm đó có vài quân nhân đứng trên bãi biển thật dài, không ngờ Lâm Sâm cũng ở trong số đó.

“Cậu đóng quân ở đảo Giác Dữ luôn à?”

“Quân đội ba đảo anh hùng là một chỉnh thể, bình thường mình làm việc ở đảo Tiểu Đặng, hôm đó qua Giác Dữ có chút việc thôi.”

“Trùng hợp vậy sao, sao thấy mình mà cậu không gọi thế?”

“Lúc ấy đang làm việc nên không tiện gọi.” Ngừng một chút cậu tiếp lời: “Hơn nữa, thấy cậu và Kiều Mục đi cùng nhau rất vui vẻ, vì thế mình nghĩ không làm phiền hai người thì tốt hơn.”

Tần Chiêu Chiêu giật mình, rõ ràng trong lời Lâm Sâm có ý tránh, nhất định cậu nghĩ lúc ấy cô và Kiều Mục đang ý tình nồng đậm? Quả nhiên cậu nói tiếp: “Tết âm lịch năm 2004 về quê, bạn bè tụ họp thấy Diệp Thanh kể cậu và Kiều Mục đã bắt đầu qua lại, nhiều năm như vậy nhưng hình như tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt. Tâm nguyện của cậu cuối cùng cũng đạt được, mình cũng mừng cho cậu.”

Lời cậu mang theo sự thành thực từ đáy lòng, giống như sự thành thực của cậu thiếu niên mười tám tuổi năm xưa, nhưng giữa những chân thành vẫn ít nhiều còn chút muộn phiền, ngẩn ngơ. Lòng cô đau xót, muốn nói lại thôi. Đang chần chừ, tiếng di động vang lên – là giọng ca thâm tình động lòng người của Trương Học Hữu:

“Dẫu em đã rời xa, tình tôi mãi chưa đổi dời, giữa muôn trùng đêm thâu, ai người em yêu dấu…”

Bài hát Vẫn cảm thấy em là người tuyệt nhất luôn được Tần Chiêu Chiêu đặt làm nhạc chuông di động, nhưng cô cúi đầu lục tung trong túi mới phát hiện không phải điện thoại của mình kêu. Ngẩng đầu, cô thấy Lâm Sâm trước mặt đang lôi điện thoại trong túi ra. “Ngại quá, mình nghe máy một chút!”

Hóa ra là điện thoại của cậu kêu, thật trùng hợp, hai người không hẹn mà cùng chọn bài này làm nhạc chuông di động. Tần Chiêu Chiêu bất giác giật mình.

Lâm Sâm lánh ra vài bước để nghe điện thoại, trò chuyện vài câu ngắn gọn cũng nhận ra cậu đang nói chuyện với bạn gái. Có lẽ cô gái ấy đang chơi ở đâu đó, hẹn cậu lát qua đón. Tần Chiêu Chiêu không muốn nghe tiếp, quay người đi, tâm tình phức tạp và hốt hoảng đã dần lắng xuống.

Tối đó, bạn bè cũ gặp lại nhau vô cùng náo nhiệt.

Một đám nam sinh, nữ sinh mười bảy, mười tám năm ấy giờ đã thành những người trưởng thành hay bảy, hai tám tuổi cả rồi; cùng tụ họp, kể lại bao nhiêu chuyện lý thú thời trung học rồi cùng nhau cười thoải mái. Giữa buổi tiệc, chuyện được nhắc tới nhiều nhất là những mối tình khờ khạo thời còn đi học, nào là ai yêu ai, ai thích ai, ai cùng ai. Nhắc đi nhắc lại, cuối cùng chuyện “Chiêu Chiêu Mộc Mộc” giữa Lâm Sâm và Tần Chiêu Chiêu cũng khó tránh khỏi bị mọi người lôi ra bàn tán.

Tần Chiêu Chiêu cười cười xấu hổ. “Chuyện đã qua lâu rồi, không nhắc lại có được không?”

Chu Minh Vũ cũng đỡ lời giải vây: “Phải rồi đấy, đừng nói nữa. Giờ Chiêu Chiêu có bạn trai mà Mộc Mộc cũng có bạn gái rồi, nhắc lại mấy chuyện con cà con kê này rồi đến tai bạn trai, bạn gái họ thì không hay đâu. Đừng làm cho người ta đi họp lớp một lần về mà tan đàn xẻ nghé hết đôi này đến đôi khác.”

Vậy là chủ đề “Chiêu Chiêu Mộc Mộc” bị bỏ sang một bên không ai nhắc tới nữa, Vu Thiến kéo Tần Chiêu Chiêu sang một bên thẩm vấn: “Nghe nói cậu với Kiều Mục giờ vẫn qua lại hả, bao nhiêu năm thế rồi sao còn chưa tính chuyện kết hôn đi? Phải rồi, tháng trước Diệp Thanh nói chuyện với mình qua MSN, có kể Giáng sinh năm ngoái Lăng Minh Mẫn cũng lấy chồng rồi. Cậu kể tin này với Kiều Mục đi, cho cậu ấy hết lưu luyến luôn!”

Hai năm trước Diệp Thanh cũng đi Pháp giống Lăng Minh Mẫn, vì vậy tin tức của cô ấy chắc chắn có thể tin được. Tần Chiêu Chiêu thấp giọng cười khổ, đáp lại Vu Thiến: “Thật ra, năm ngoái Kiều Mục cũng kết hôn rồi, vợ cậu ấy là bạn đại học của mình!”

“Cái gì? Kiều Mục kết hôn với bạn đại học của cậu á? Sao Chu Minh Vũ kể Lâm Sâm bảo lần trước cậu ấy thấy hai người bọn cậu đi du lịch Hạ Môn với nhau, còn ngọt ngào thân mật lắm mà! Cứ tưởng hai người đi hưởng trăng mật chứ!”

Chu Minh vũ giỏi lạm dụng tính từ quá, Tần Chiêu Chiêu tin nhất định mấy lời này không phải do Lâm Sâm nói ra. Cô giải thích: “Mình với Kiều Mục có gì đâu, tới giờ vẫn chỉ là bạn tốt thôi. Lần đó vô tình gặp cậu ấy ở Hạ Môn thì cùng đi chơi mấy hôm. Năm ngoái cậu ấy lấy vợ, mình còn tới Thượng Hải tham dự hôn lễ của cậu ấy mà.”

“Hóa ra hai người chỉ là bạn tốt, bọn mình còn tưởng cậu ấy là người yêu của cậu. Hồi đó, nghe cô chủ nhiệm bảo cậu ở Thâm Quyến, mình cứ nghĩ chắc Kiều Mục cũng ở Thâm Quyến. Hóa ra cậu ở Thâm Quyến, còn cậu ấy ở Thượng Hải. Cậu ấy lấy người khác mà cậu còn lặn lội tới Thượng Hải tham dự đám cưới, trong lòng cậu không khó chịu sao?”

“Cậu nhỏ tiếng thôi, đừng để người khác nghe được. Mình không muốn thành người được mọi người thương hại đâu!”

Vu Thiến thấp giọng: “Kiều Mục lấy vợ rồi, còn cậu thế nào? Đã tìm được bạn trai chưa?”

Đây là chủ đề khiến Tần Chiêu Chiêu đau đầu nhất. “Mình đổi chủ đề khác được không?”

“Thế là chưa có…” Vu Thiến theo bản năng liếc Lâm Sâm đang đứng nói chuyện với mấy nam sinh cách đó không xa. “Đáng tiếc Mộc Mộc có bạn gái mất rồi, nếu không hai người cũng có thể thử phát triển với nhau…”

Tần Chiêu Chiêu vội vàng ngắt lời cô: “Vu Thiến, cậu lại nói nhảm cái gì đấy! Mình trước giờ có thích cậu ấy đâu!”

“Trước giờ cậu chưa từng thích cậu ấy, nhưng ngày xưa cậu ấy thích cậu đó! Giờ mính vẫn nhớ chuyện mình trêu Lâm Sâm là cậu bị phỏng nặng, mặt cậu ấy tái mét, trắng bệch rồi lao ra khỏi phòng…”

Vu Thiến cứ lảm nhảm mãi không thôi, gợi lại một đoạn hồi ức càng lúc càng xa. Kỷ niệm này khiến lòng Tần Chiêu Chiêu dâng lên một chút chua chát cùng ngọt ngào như hương vị trái ô liu. Không phải không muốn nhớ lại nhưng không thể không ngắt lời Vu Thiến: “Đừng nói nữa mà, giờ cậu ấy có người yêu rồi, cậu còn nhắc lại mấy chuyện này làm gì nữa? Cẩn thận để bạn gái Lâm Sâm biết thì không hay đâu.”

“Cũng phải, cậu ấy có người yêu rồi, chuyện xưa cũng chẳng còn gì để nói. Tần Chiêu Chiêu, hay là cậu thử tới trung tâm môi giới hôn nhân với mình xem duyên phận thế nào đi. Biết đâu lại gặp được một anh tốt hơn cả Kiều Mục thì sao?”

Đề nghị của Vu Thiến khiến Tần Chiêu Chiêu dở khóc dở cười, đành phải ngó ngược ngó xuôi kiếm cớ đổi đề tài: “Hôm nay cả lớp tụ họp, cậu lại đòi đi xem mặt. Chuyện này để hôm khác nói tiếp nhé. Xem kìa, bên kia có người tìm cậu đấy!”

Bạn bè xa cách đã lâu, gặp lại nhau chuyện trò vô cùng vui vẻ. Vừa nói cười, vừa vui chơi giải trí, phải hơn chín giờ mới xong bữa tối, rồi kéo nhau qua quán gần đó hát hò nhảy múa, Vu Thiến bao hết chi phí, mời mọi người cứ ăn uống thỏa thích. Tần Chiêu Chiêu muốn về sớm một chút, không qua quán karaoke, nhưng Vu Thiến nhất quyết không đồng ý. “Tần Chiêu Chiêu, không cho phép cậu làm mọi người mất hứng nhé! Mọi người đều đi cả, mình cậu không đi là thế nào, cậu mà về bây giờ là bọn mình tuyệt giao với cậu luôn!”

Cô giải thích: “Vu Thiến này, nhà mình ở xa, về muộn không có xe!”

“Sao lại không có xe, bao nhiêu người thế này còn sợ thiếu người đưa cậu về chắc! Hôm nay Mộc Mộc cũng lái xe qua đây, lát nữa để cậu ấy đưa mấy bạn gái ở xa như cậu về. Cậu không phải lo gì hết, an tâm ăn chơi đi!”

Phòng karaoke rất náo nhiệt, mọi người tranh nhau hát, tất cả đều là những bài hát cũ được ưa thích hồi trung học, tựa như mọi người đều muốn hồi tưởng về thời học sinh. Tần Chiêu Chiêu ban đầu còn tính sẽ ngồi một bên nghe nhưng vẫn bị các bạn nhất quyết co kéo ép phải hát.

“Tần Chiêu Chiêu, lại đây hát một bài đi, mình còn nhớ ngày trước cậu hát khá lắm mà.”

“Đúng rồi đấy, mình cũng nhớ rõ năm cấp ba đón Giao thừa, cậu hát bài gì của Trương Học Hữu, cả lớp đều hoan hô.”

“Hồi đó Tần Chiêu Chiêu thích nhạc Trương Học Hữu nên hát mấy bài của ông ấy đều hay!”

“Mộc Mộc cũng thích Trương Học Hữu nhỉ, mình nhớ ngày trước cậu ấy còn mua nguyên bộ album của ông ấy cơ.”

Nhắc tới Trương Học Hữu, một cậu bạn học mặt mày hớn hởn khoe mình từng xem liveshow Trương Học Hữu. “Năm 2007, Trương Học Hữu có tổ chức một tour lưu diễn, biển diễn ở cả Nam Xương; mình được một người bạn làm truyền thông dắt vào xem. Xem liveshow thấy rung động cực kỳ, ca thần đúng là ca thần, bất kể là âm sắc hay nhấn nhá thả câu chữ đều bậc thầy luôn!”

Tần Chiêu Chiêu cũng nói: “Hồi ông ấy tổ chức tour ở Thâm Quyến mình cũng đi xem. Có điều, mình phải bỏ tiền mua vé chứ không được nhờ phước bạn tốt như cậu.”

“Tự bỏ tiền mua vé xem chứng tỏ cậu vẫn thích Trương Học Hữu đúng không? Thế thì tốt, cậu mau hát một bài của ông ấy cho mọi người cùng nghe đi!”

Tần Chiêu Chiêu không từ chối được, liền hát Chúc phúc của Trương Học Hữu. Cô hát xong, mọi người lại đẩy ngay Lâm Sâm ra. “Ngày trước cậu cũng thích Trương Học Hữu còn gì, hát thêm một bài của ông ấy đi.”

Lâm Sâm hát bài Muốn để gió cuốn đi cùng em, cậu thật sự hát rất hay, có vài đoạn rất giống Trương Học Hữu.

“Muốn lại được đi cùng em, tuy giờ thời gian và không gian đã khác, vẫn mong được nghênh đón ngọn gió, tùy ý để lại mộng trong lòng.

Tình người chìm nổi, thế sự vô thường. Tim này giá lạnh, càng lúc càng thiếu cảm xúc. Có ai không bị quanh ảnh phồn hoa rực rỡ mê hoặc? Mắt cười lệ ướt trông chính mình, cảm giác thật cô liêu.

Cứ ngỡ yêu hận dành cho em sớm đã không còn vấn vương, mảnh tình cũ kia vẫn còn dư âm. Hỷ nộ ái ố vẫn từng phút vây quanh, biết tìm đâu người cùng chia sẻ?”

Bài Muốn để gió cuốn đi cùng em Tần Chiêu Chiêu đã nghe rất nhiều lần nhưng ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là đoạn điệp khúc phải lên cao; bất kể là lời hay giai điệu đều có thể tùy ý ngâm nga theo. Lúc này nghe Lâm Sâm hát mới nghe thật kĩ những đoạn còn lại, từng câu từng chữ rơi thẳng vào lòng. Ca từ ẩn chưa biết bao nhiêu tan thương, ngày còn trẻ thật khó có thể hiểu thấu, nhất định phải ít nhiều trải lẽ đời mới có thể hiểu được sâu sắc và rõ ràng.

Cứ ngỡ yêu hận dành cho em đã sớm không còn vấn vương, mảnh tình cũ kia vẫn còn dư âm… Đến tận bây giờ cô vẫn nhớ về Kiều Mục, không phải thứ tâm tình này hay sao? Mà Lâm Sâm đã có bạn gái rồi, quay đầu nhìn lại những chuyện đã qua trong quá khứ với cô, hẳn cũng có chút vấn vương này? Hỷ nộ ái ố vẫn từng phút vây quanh, biết tìm đâu người cùng chia sẻ?... Một lời này, chẳng phải đúng là hình ảnh bản thân cô đến tận bây giờ vẫn một mình lẻ bóng hay sao?

Len lén, Tần Chiêu Chiêu hai mắt đỏ hoe.

Cả lớp tụ tập tới gần mười hai giờ khuya mới chịu chia tay, Lâm Sâm lái một chiếc xe nhỏ đưa mấy bạn nữ nhà xa về. Có người cười cười hỏi cậu: “Ái chà, đi lính cũng kiếm khá quá, đến xe cũng có!”

Cậu giải thích là xe mượn bạn, đi lính làm sao kiếm được tiền đây? Quân nhân là một công việc đòi hỏi hy sinh và dâng hiến. Vì Vu Thiến có nói sợ tan tiệc một mình xe của cô ấy không đủ đưa nhiều người như vậy về nên cậu mới đi mượn xe để phụ trách một số bạn.

Có câu nói, một người phụ nữ sánh ngang trăm con vịt, Lâm Sâm lái một chiếc xe chở bốn, năm cô gái, ngoài Tần Chiêu Chiêu im lặng, mọi người còn lại đều ríu ra ríu rít nói cười với cậu. Mọi người không ai hẹn ai đều hỏi thăm bạn gái cậu, mồm năm miệng mười ầm ĩ:

“Mộc Mộc, thấy bảo bạn gái cậu xinh lắm hả, bao giờ dắt đi cho bạn bè gặp cái nào!”

“Chu Minh Vũ nói bạn gái cậu ấy giới thiệu người yêu cho cậu hả, cô ấy là em họ của bạn học người yêu Chu Minh Vũ đúng không? Nghe nói cô ấy hâm mộ quân nhân lắm, vừa nhác thấy đã ưng cậu liền. Phải không vậy?”

“Sinh viên năm thứ hai, vậy là hai mươi tuổi. Mộc Mộc, cậu hơn người ta bảy, tám tuổi. Khác biệt thế hệ chỉ khoảng ba năm đã khác nhau nhiều lắm rồi, cậu với cô bé đó có hợp nhau không thế?”

“Ôi dào ơi, chỉ cần có tình cảm là được rồi, có cái gì mà không hợp? Tìm người yêu thì phải tìm cô bé kém mình vài tuổi, như thế càng có thể chăm sóc tốt cho vợ!”

Mọi người hỏi liên tục khiến Lâm Sâm vô lực chống đỡ: “Mình nói mấy cậu nghe nhé, riêng chuyện này mấy cậu còn hỏi kĩ hơn cả mẹ mình luôn!”

Mọi người lập tức mắng át: “Mộc Mộc chết tiệt, cậu ám chỉ bọn mình già hơn cả mẹ cậu chứ gì?”

Lâm Sâm đành xin thứ tội: “Mình không dám, không dám, trăm triệu lần không dám!”

Suốt dọc đường đi xôn xao nói cười, đến khi mọi người dần xuống xe cả rồi, chỉ còn lại mình Tần Chiêu Chiêu. Không biết vô tình hay cố ý mà Lâm Sâm giữ cô lại cuối cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện