Eleanor Parline - vẫn được thế giới biết đến với cái tên Nora Fuller, sinh năm 1886 ở Trung Quốc. Vào năm 1990, cha của cô gái ấy, ông Parline là một kỹ sư đang làm việc cho hãng tàu Steamer Tai Wo. Vào một đêm nọ, ông Parline ngồi trên chiếc ghế trên boong tàu, khi hành trình của đoàn tàu vẫn đang lênh đênh trên biển. Rồi bỗng trong thoáng chốc, ông Parline bỗng nhiên mất tích. Và đó là lần cuối cùng người ta nhìn thấy người đàn ông đáng kính ấy.
Một năm sau, bà Parline tái hôn với một người đàn ông tên W. W. Fuller, sống ở San Francisco. Dù vậy, 7 năm sau thì họ cũng ai đi đường nấy. Tần tảo vì nuôi nấng 4 đứa con nhỏ, bà Fuller sống một cuộc đời khắc khổ. Và sự khắc khổ còn in hằn trong cuộc đời những đứa trẻ thơ vốn đã mất đi chỗ dựa là người cha giàu lòng nhân hậu. Năm 1902, vì hoàn cảnh gia đình quá khốn khó, Nora khi đó mới 15 tuổi, đã quyết định nghỉ học để phụ mẹ nuôi các em thơ.
Vào ngày 6/1, Nora viết thư cho một công ty tổ chức sân khấu, nói rằng cô có một giọng cao và sáng, đang cần một công việc. Rồi 2 ngày sau, trên 2 tờ báo Chronicle và Examiner có đăng mẩu tin quảng cáo, rằng một gia đình cần tuyển một cô gái trẻ da trắng để chăm sóc em bé, được đảm bảo là một gia đình tử tế và tiền lương tốt. Dưới chân mẩu tin là địa chỉ để các ứng viên liên lạc.
Nora Fuller quyết định viết thư phản hồi. Và đến thứ Bảy, ngày 11/1/1902, Nora nhận được cuộc hẹn vào lúc 6 giờ tối, tại địa chỉ 55 phố Geary. Không ngần ngại, Nora ra khỏi nhà lúc 5 giờ chiều, sớm 1 tiếng để chuẩn bị cho cuộc hẹn phỏng vấn. Người được cho là sẽ phỏng vấn Nora có tên John Bennett, nhưng sau này người ta mới biết đây chỉ là một cái tên “trong truyền thuyết”.
Vài giờ sau, cô gọi về nhà nói với đứa em trai 12 tuổi bằng một giọng nói gấp gáp, rằng ông chủ yêu cầu cô đi làm ngay lập tức. Mặc dù bà mẹ Parline yêu cầu đứa con gái nhỏ trở về nhà và chỉ đi làm vào sáng thứ Hai, nhưng Nora đã gác máy trước khi đứa em trai truyền đạt thông điệp của mẹ. Cũng giống như người cha, Nora không bao giờ trở về nữa.
Ai đã giết Nora? 5 ngày sau khi Nora Fuller ra khỏi nhà và không quay về, bà Parline trình báo sự mất tích của đứa con gái với cảnh sát. Giới chức lần theo địa chỉ 55 phố Geary thì tất cả tá hỏa, đó là một bãi đất trống. 3 tuần sau, bằng sự tình cờ một nhân viên của công ty địa ốc trong quá trình kiểm kê một căn nhà mà họ đang cố gắng cho thuê, phát hiện một thi thể trên giường. Và điều mà tất cả lo sợ đã xảy ra, thi thể đó chính là Nora Fuller. Cô gái nhỏ ấy bị bóp cổ đến chết, cơ thể có dấu hiệu của việc bị xâm hại.
Một cuộc điều tra trên khắp địa bàn San Francisco được tiến hành, với quy mô lớn chưa từng thấy. Thống đốc của San Francisco ra thông báo treo thưởng 5.000 đô-la cho bất cứ ai cung cấp được bằng chứng để truy tìm ra kẻ thủ ác - một khoản tiền kỷ lục ở thời điểm năm 1902. Dù làm tất cả những gì có thể, huy động một lực lượng trinh thám đông đảo để truy tìm tên tội phạm man rợ ấy, cảnh sát không bao giờ tìm được manh mối đủ sức thuyết phục để kết án cho một kẻ có tội.
Sau đó, cuộc điều tra càng rơi vào bế tắc sau khi có thêm lời khai từ Madge Graham - 17 tuổi, một người bạn của Nora. Theo đó, Nora có kể rằng mình đang thân thiết với một người có tên Bennett, và đã có lần Nora nhờ Madge gọi điện cho bà Parline, nói rằng hai cô gái này sẽ tới rạp hát với nhau. Trên thực tế, Nora đi với một người đàn ông lạ mặt.
Đồng thời, Madge Graham tin rằng đoạn tin đăng trên báo chí thực chất chỉ là trò lừa đảo của Bennett và Nora Fuller hòng qua mặt bà Paline, chứ không hề có công việc nào như vậy. Và thế là cuộc điều tra rơi vào ngõ cụt, dù rằng có những cái tên tình nghi như Marion CB Hawkins hay Cameron CB Hadley. Dù vậy, nghi vấn mãi mãi chỉ là nghi vấn.
Một năm sau, bà Parline tái hôn với một người đàn ông tên W. W. Fuller, sống ở San Francisco. Dù vậy, 7 năm sau thì họ cũng ai đi đường nấy. Tần tảo vì nuôi nấng 4 đứa con nhỏ, bà Fuller sống một cuộc đời khắc khổ. Và sự khắc khổ còn in hằn trong cuộc đời những đứa trẻ thơ vốn đã mất đi chỗ dựa là người cha giàu lòng nhân hậu. Năm 1902, vì hoàn cảnh gia đình quá khốn khó, Nora khi đó mới 15 tuổi, đã quyết định nghỉ học để phụ mẹ nuôi các em thơ.
Vào ngày 6/1, Nora viết thư cho một công ty tổ chức sân khấu, nói rằng cô có một giọng cao và sáng, đang cần một công việc. Rồi 2 ngày sau, trên 2 tờ báo Chronicle và Examiner có đăng mẩu tin quảng cáo, rằng một gia đình cần tuyển một cô gái trẻ da trắng để chăm sóc em bé, được đảm bảo là một gia đình tử tế và tiền lương tốt. Dưới chân mẩu tin là địa chỉ để các ứng viên liên lạc.
Nora Fuller quyết định viết thư phản hồi. Và đến thứ Bảy, ngày 11/1/1902, Nora nhận được cuộc hẹn vào lúc 6 giờ tối, tại địa chỉ 55 phố Geary. Không ngần ngại, Nora ra khỏi nhà lúc 5 giờ chiều, sớm 1 tiếng để chuẩn bị cho cuộc hẹn phỏng vấn. Người được cho là sẽ phỏng vấn Nora có tên John Bennett, nhưng sau này người ta mới biết đây chỉ là một cái tên “trong truyền thuyết”.
Vài giờ sau, cô gọi về nhà nói với đứa em trai 12 tuổi bằng một giọng nói gấp gáp, rằng ông chủ yêu cầu cô đi làm ngay lập tức. Mặc dù bà mẹ Parline yêu cầu đứa con gái nhỏ trở về nhà và chỉ đi làm vào sáng thứ Hai, nhưng Nora đã gác máy trước khi đứa em trai truyền đạt thông điệp của mẹ. Cũng giống như người cha, Nora không bao giờ trở về nữa.
Ai đã giết Nora? 5 ngày sau khi Nora Fuller ra khỏi nhà và không quay về, bà Parline trình báo sự mất tích của đứa con gái với cảnh sát. Giới chức lần theo địa chỉ 55 phố Geary thì tất cả tá hỏa, đó là một bãi đất trống. 3 tuần sau, bằng sự tình cờ một nhân viên của công ty địa ốc trong quá trình kiểm kê một căn nhà mà họ đang cố gắng cho thuê, phát hiện một thi thể trên giường. Và điều mà tất cả lo sợ đã xảy ra, thi thể đó chính là Nora Fuller. Cô gái nhỏ ấy bị bóp cổ đến chết, cơ thể có dấu hiệu của việc bị xâm hại.
Một cuộc điều tra trên khắp địa bàn San Francisco được tiến hành, với quy mô lớn chưa từng thấy. Thống đốc của San Francisco ra thông báo treo thưởng 5.000 đô-la cho bất cứ ai cung cấp được bằng chứng để truy tìm ra kẻ thủ ác - một khoản tiền kỷ lục ở thời điểm năm 1902. Dù làm tất cả những gì có thể, huy động một lực lượng trinh thám đông đảo để truy tìm tên tội phạm man rợ ấy, cảnh sát không bao giờ tìm được manh mối đủ sức thuyết phục để kết án cho một kẻ có tội.
Sau đó, cuộc điều tra càng rơi vào bế tắc sau khi có thêm lời khai từ Madge Graham - 17 tuổi, một người bạn của Nora. Theo đó, Nora có kể rằng mình đang thân thiết với một người có tên Bennett, và đã có lần Nora nhờ Madge gọi điện cho bà Parline, nói rằng hai cô gái này sẽ tới rạp hát với nhau. Trên thực tế, Nora đi với một người đàn ông lạ mặt.
Đồng thời, Madge Graham tin rằng đoạn tin đăng trên báo chí thực chất chỉ là trò lừa đảo của Bennett và Nora Fuller hòng qua mặt bà Paline, chứ không hề có công việc nào như vậy. Và thế là cuộc điều tra rơi vào ngõ cụt, dù rằng có những cái tên tình nghi như Marion CB Hawkins hay Cameron CB Hadley. Dù vậy, nghi vấn mãi mãi chỉ là nghi vấn.
Danh sách chương