Edit: quynhle2207
Lớp sơ cấp và lớp cao cấp không học cùng một chỗ.
Sau khi Lạc Thủy thay áo thì đi vào lớp cao cấp, nhìn thấy huấn luyện viên đang ngoắc tay với mình: “Xin chào huấn luyện viên.”
Huấn luyện viên cười híp mắt vỗ vai cô: “Cậu ta đang thay áo.”
Cậu ta? Lạc Thủy suy nghĩ hết hai giây, mới nhớ tới còn có một người khiến huấn luyện viên khen không ngừng miệng chính là cậu ta.
Bất chợt cô cũng cảm thấy tò mò.
Thừa dịp đối thủ còn chưa tới, cô sửa sang lại y phục, buộc chặt đai lưng, tránh cho trong lúc đánh nhau bị tuột ra, đem ống tay áo xắn lên một chút, rồi thêm một chút.
Đối diện là một cánh tay thon dài trắng nõn của một người nào đó, kèm theo một tiếng nói: “Em khỏe không?” Lạc Thủy đang bận rộn xắn tay áo, nghe được giọng nói liếc mắt nhìn thì thấy một cánh tay, cô lại tiếp tục xắn tay áo, không đúng, hình như cánh tay kia đang chào hỏi với cô.
Lạc Thủy lúng túng quay đầu nhìn về phía chủ nhân của cánh tay kia, đầu óc cô không chịu khống chế nữa, từng hình ảnh chạy qua giống như đang từ từ chiếu lại đoạn phim, bật ra một câu nói: vẻ ngoài thanh thoát như chim nhạn đang uốn lượn, uyển chuyển như rồng bay, rực rỡ như hoa cúc mùa thu, tươi tắn như tùng của mùa xuân.
Là anh ta, chính là Lạc Thần đã nhìn thấy ở quán trúc lần đó.
Tại sao đôi mắt đen có thể lớn như vậy? Còn trong veo như nước hồ, không lẽ là mang kính sát tròng cho đẹp sao?
Khi tiếng nói: “Em khỏe không?” lại vang lên bên tai một lần nữa, Lạc Thủy mói có thể hồi phục lại tinh thần, ai, lại mất hồn rồi. Vậy mà cô có thể nhìn một người con trai đến ngẩn người luôn, thật muốn đào hố tự chôn mình mà. Ông trời làm chứng, cô không phải là một hoa si đâu nha! (tác giả: ông trời không quen với cô đâu.)
Vội vàng đưa tay ra bắt tay của Lạc Thần luôn miệng hỏi cô ‘em khỏe không, em khỏe không’ kia.
‘Em khỏe không’ cái nỗi gì, (quynh//le2207) hình như bọn họ không có quen nhau mà, 囧.
Lạc Thủy rút tay về, mắt cũng đảo loạn xạ.
Mọi người chúng quanh cũng dừng lại động tác, bắt đầu ngồi xuống, bày ra tư thế theo dõi trận đấu.
Lúc này Lạc Thủy mới ý thức được, 囧 trầm trọng: “Là anh hả?”
Lam Khanh nhếch miệng lên, ăn ý như là bạn cũ lâu ngày mới gặp lại: “Là tôi.”
Trong đầu Lạc Thủy lại giống như một thước phim đang bắt đầu quay lại một lần: bỗng nhiên quay đầu, người nọ đang đứng dưới ngọn đèn tàn.
Huấn luyện viên lại xuất hiện tại thời điểm không nên xuất hiện, giới thiệu bọn họ với nhau, đây là Lạc Thủy, đây là Lam Khanh.
Lạc Thủy hoàn toàn hóa đá, khóe miệng co quắp không ngừng, Lam Khanh a, a, a, nếu như để Tiết Diễm Yến biết hôm nay cô đánh nhau với Lam Khanh, da đầu Lạc Thủy tê dại, giống như bị xuyên qua, nhanh chóng bóp chết ý nghĩ này khi còn trong trứng nước, vội vã tắt máy chiếu phim, điều chỉnh trạng thái cho tốt.
Thật sự tối hôm nay không thể mất thể diện nữa!
Huấn luyện viên nhanh nhẹn làm một tư thế chuẩn bị bắt đầu.
Lạc Thủy và Lam Khanh cúi người chào nhau.
Cao thủ chân chính cho dù là giơ tay nhấc chân cũng đều là sát chiêu, không có dụ địch, không có uyển chuyển, không có động tác thừa, chỉ có không chút lưu tình đưa đối thủ vào chỗ chết.
Hai người cũng không khách sáo.
Lam Khanh vừa thấy Lạc Thủy đánh tới, lập tức thoắt một cái, thân hình cũng đánh trả lại.
Trong khoảnh khắc chỉ nghe tiếng ra đòn vù vù, bén nhọn nhưng rung động. Tốc độ của hai người nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Lạc Thủy ở võ quán này trong một khoản thời gian rất lâu, cho dù là học viên cũ hay học viên mới đều bị cô áp chế, khó tránh khỏi không chịu phục tùng. Lúc luyện tập bình thường đều muốn gây khó khăn cho cô, cho nên khi huấn luyện viên nói kinh nghiệm đánh nhau của cô phong phú, tất cả bản lĩnh đều đánh ra, cũng không phải là bình hoa để trưng bày.
Mà hiển nhiên Lam Khanh cũng không phải, chiêu thức của anh bén nhọn, quyền cước đơn giản, hoàn toàn không có động tác dư thừa như tưởng tượng hết.
Mọi người đang theo dõi đều kinh hồn bạt vía, cũng nói là giao lưu thôi mà, tại sao mà hai người kia lại đánh nhau dữ dội kịch liệt như vậy, căn bản trong lúc nhất thời không thể nhìn ra được là ai cao ai thấp.
Chỉ tự bản thân Lạc Thủy biết, mới vừa rồi rõ ràng Lam Khanh đã thả cho cô một con ngựa, lực tay của cô còn chưa đủ, bị anh dùng khí thế mạnh mẽ thoát ra được, dđ..le..quy..don&quynh..le..2207 lúc chạm vào trên cánh tay của cô, hoàn toàn có thể đánh vào huyệt Bách Hội của cô, nhưng anh lại không có làm vậy, ngược lại nhẹ nhàng nói nhỏ hai chữ ở bên tai cô: mỹ nhân.
Không thể nào đâu? Chẳng lẽ cô hoa si tới mức nghe lộn rồi sao?
Lúc trước, chỉ cần trong mắt đối thủ lóe lên ý định gì, thì trên căn bản cô có thể cảm giác được để ra chiêu, nhưng mà ánh mắt của Lam Khanh lại trấn định, ý nghĩ kín đáo, căn bản nhìn không ra, hơn nữa sức lực của nam nữ có sự chênh lệch, cô không phải là đối thủ đâu!Chiêu thức mà Lạc Thủy thường dùng nhất chính là mượn sức chống đỡ, sử dụng một chiêu quét ngang để ép đối phương tăng cường tấn công, mượn thế xoay người trở về rồi tung ra một cú đá, nhưng đối phương đã ý thức được cô đang ở trước mặt, cho nên kịp thời tránh né, nhưng lại không thừa dịp để tấn công.
Đối phương đang nhường cô! Ý nghĩ này làm cho Lạc Thủy rất khó chịu.
Cô chấp nhận thua!
Ngay lúc này, dừng lại, cúi người chào: “Tôi thua.”
Thoáng qua trong mắt Lam Khanh là một tia thưởng thức: “Cảm ơn.”
Huấn luyện viên đi tới giơ ngón tay cái lên với hai người: “Đều rất tuyệt vời!”
Lạc Thủy cười cười, đi tới bên cạnh, ngồi xuống nghỉ ngơi, có cao thủ ở đây làm cho cô trở nên luống cuống o(╯□╰)o.
Lam Khanh của đại học X?
Dường như cô càng chắc chắn hơn rồi, trên đời này có bao nhiêu người họ Lam tên Khanh ở tại thời điểm ra nước ngoài tranh tài gặp phải đối thủ có sức mạnh khiêu khích, lấy một địch năm hả?
Nếu như vậy mà cô còn nhận lầm người thì chỉ có nước đập đầu chết đi cho xong, để khỏi bị mất mặt.
Lam Khanh nhìn cô trốn ở góc phòng, nét mặt 囧, thì buồn cười không thôi, đi tới, đầu lưỡi hơi uốn công, nói ra một câu nói nghe ngọng ngịu: “Nhược Thủy, là tôi.”
Lạc Thủy bị cháy khét rồi, tiếng phổ thông của Lam Khanh không đúng tiêu chuẩn? Ngay cả cách uốn lưỡi cũng không biết?
Không thể nào, nhưng anh là Lam Khanh!
Lam Khanh, Lam Khanh, Nam Cửu Khanh, Nam Cửu Khanh, Lạc Thủy ngu người hết ba giây, thử hỏi lại: “Lão đại hả?”
Thật ra thì câu hỏi này vẫn chừa cho mình một con đường sống, lỡ như người ta không phải là Nam Cửu Khanh, thì tiếng kêu lão đại này cũng coi như bày tỏ sự sùng bái trong lòng cũng không sao hết.
Lam Khanh cười thầm: “Ừ.” Rất tự nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Lạc Thủy.
Giọng nói kéo dài, ôn nhu, mềm mại, làm cho Lạc Thủy cảm thấy cả người mình có chỗ nào đó không đúng.
Trong đầu hai giọng nói vẫn còn đang giằng co.
Một bên nói, cô đừng có tự mình đa tình, đây chỉ là ảo giác, chỉ là hiểu lầm, hoa si đến nỗi điên mất rồi.
Một bên khác nói, Lạc Thủy, anh ta chính là đại thần, là một đại thần có đôi mắt sáng, hàng lông mi cong, chân mày sắc nét, và làn da cũng rất mịn màng.
Hai bên đang đánh nhau kịch liêt, không phân thắng bại, càng không thể tách nhau ra.
Lạc Thủy mấp máy môi, nhưng không nói ra tiếng, cố gắng kiềm chế lại nhịp tim của mình, hoàn toàn không thể nào tin nổi, hỏi: “Nam Cửu Khanh?”
Người trước mặt nhìn cô chằm chằm, mặt mày vui vẻ, giọng nói không hề mang tính công kích vang lên: “Là tôi.”
Lam Khanh, Nam Cửu Khanh, Lam Khanh, Nam Cửu Khanh, Lạc Thần, Lạc Thần phú.
Trong nháy mắt, chỉ có một ý nghĩ, Tiết Diễm Yến mà biết nói không chừng sẽ nổi điên lên, đem đầu cô ngâm trong hố phân tự phân hủy. Cô nghe được trái tim mình đang đập như sấm, còn có hai chữ vang bên tai.
Là tôi......
Là tôi......
Là tôi......
Lam Khanh đứng lên, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, tới quán bên cạnh ăn cơm.”
Lời nói tự nhiên như một sự khẳng định, [quynhle.2207..dđ.lequydon] lại có khả năng làm cho người ta yên lòng. Anh cất bước đi ra ngoài, Lạc Thủy chần chờ một chút rồi cũng theo sau, cúi đầu còn đang suy nghĩ tại sao anh biết hôm nay cô chưa ăn cơm vậy?
Đi được vài bước lại không nhịn được suy nghĩ chắc có lẽ anh ta cũng không phải là người xấu đâu, thấy bản thân mình ngu chưa, chỉ cần mình không bổ nhào vào người ta thì coi như phải cảm ơn trời đất rồi. Nhưng nếu lần đầu tiên gặp mặt dã cùng bạn trên mạng đi ăn cơm, không biết đại thần có nghĩ cô tùy tiện hay không? Lại tự mình an ủi nếu bọn họ không đánh nhau thì cũng không quen biết, mối quan hệ giữa người với người là do duyên phận, có vài người chỉ cần thấy một lần thì có thể giống như quen thân, còn có vài người cho dù ở chung một chỗ ba năm thì cũng coi như xa lạ mà thôi. Bọn họ đều là học viên của võ quán, cùng nhau ăn bữa cơm thì như thế nào?
Lạc Thủy nhìn bóng dán thon dài tuấn nhã ở trước mặt, ngay cả loại quần áo học võ kinh khủng này mà cũng có thể mặc vào nhìn đẹp mắt như vậy. Cô vỗ đầu một cái, thay xong quần áo đi ra ngoài đã thấy Lam Khanh đang khoác trên vai một cái ba lô, chờ cô ở bên ngoài, Lạc Thủy bước nhanh tới nói xin lỗi.
Tác giả có lời muốn nói: ngạch ~~ sửa một chút, thay đổi một chút, rốt cuộc chính thức gặp mặt rồi, bạn đọc sẽ không thất vọng đâu
Lớp sơ cấp và lớp cao cấp không học cùng một chỗ.
Sau khi Lạc Thủy thay áo thì đi vào lớp cao cấp, nhìn thấy huấn luyện viên đang ngoắc tay với mình: “Xin chào huấn luyện viên.”
Huấn luyện viên cười híp mắt vỗ vai cô: “Cậu ta đang thay áo.”
Cậu ta? Lạc Thủy suy nghĩ hết hai giây, mới nhớ tới còn có một người khiến huấn luyện viên khen không ngừng miệng chính là cậu ta.
Bất chợt cô cũng cảm thấy tò mò.
Thừa dịp đối thủ còn chưa tới, cô sửa sang lại y phục, buộc chặt đai lưng, tránh cho trong lúc đánh nhau bị tuột ra, đem ống tay áo xắn lên một chút, rồi thêm một chút.
Đối diện là một cánh tay thon dài trắng nõn của một người nào đó, kèm theo một tiếng nói: “Em khỏe không?” Lạc Thủy đang bận rộn xắn tay áo, nghe được giọng nói liếc mắt nhìn thì thấy một cánh tay, cô lại tiếp tục xắn tay áo, không đúng, hình như cánh tay kia đang chào hỏi với cô.
Lạc Thủy lúng túng quay đầu nhìn về phía chủ nhân của cánh tay kia, đầu óc cô không chịu khống chế nữa, từng hình ảnh chạy qua giống như đang từ từ chiếu lại đoạn phim, bật ra một câu nói: vẻ ngoài thanh thoát như chim nhạn đang uốn lượn, uyển chuyển như rồng bay, rực rỡ như hoa cúc mùa thu, tươi tắn như tùng của mùa xuân.
Là anh ta, chính là Lạc Thần đã nhìn thấy ở quán trúc lần đó.
Tại sao đôi mắt đen có thể lớn như vậy? Còn trong veo như nước hồ, không lẽ là mang kính sát tròng cho đẹp sao?
Khi tiếng nói: “Em khỏe không?” lại vang lên bên tai một lần nữa, Lạc Thủy mói có thể hồi phục lại tinh thần, ai, lại mất hồn rồi. Vậy mà cô có thể nhìn một người con trai đến ngẩn người luôn, thật muốn đào hố tự chôn mình mà. Ông trời làm chứng, cô không phải là một hoa si đâu nha! (tác giả: ông trời không quen với cô đâu.)
Vội vàng đưa tay ra bắt tay của Lạc Thần luôn miệng hỏi cô ‘em khỏe không, em khỏe không’ kia.
‘Em khỏe không’ cái nỗi gì, (quynh//le2207) hình như bọn họ không có quen nhau mà, 囧.
Lạc Thủy rút tay về, mắt cũng đảo loạn xạ.
Mọi người chúng quanh cũng dừng lại động tác, bắt đầu ngồi xuống, bày ra tư thế theo dõi trận đấu.
Lúc này Lạc Thủy mới ý thức được, 囧 trầm trọng: “Là anh hả?”
Lam Khanh nhếch miệng lên, ăn ý như là bạn cũ lâu ngày mới gặp lại: “Là tôi.”
Trong đầu Lạc Thủy lại giống như một thước phim đang bắt đầu quay lại một lần: bỗng nhiên quay đầu, người nọ đang đứng dưới ngọn đèn tàn.
Huấn luyện viên lại xuất hiện tại thời điểm không nên xuất hiện, giới thiệu bọn họ với nhau, đây là Lạc Thủy, đây là Lam Khanh.
Lạc Thủy hoàn toàn hóa đá, khóe miệng co quắp không ngừng, Lam Khanh a, a, a, nếu như để Tiết Diễm Yến biết hôm nay cô đánh nhau với Lam Khanh, da đầu Lạc Thủy tê dại, giống như bị xuyên qua, nhanh chóng bóp chết ý nghĩ này khi còn trong trứng nước, vội vã tắt máy chiếu phim, điều chỉnh trạng thái cho tốt.
Thật sự tối hôm nay không thể mất thể diện nữa!
Huấn luyện viên nhanh nhẹn làm một tư thế chuẩn bị bắt đầu.
Lạc Thủy và Lam Khanh cúi người chào nhau.
Cao thủ chân chính cho dù là giơ tay nhấc chân cũng đều là sát chiêu, không có dụ địch, không có uyển chuyển, không có động tác thừa, chỉ có không chút lưu tình đưa đối thủ vào chỗ chết.
Hai người cũng không khách sáo.
Lam Khanh vừa thấy Lạc Thủy đánh tới, lập tức thoắt một cái, thân hình cũng đánh trả lại.
Trong khoảnh khắc chỉ nghe tiếng ra đòn vù vù, bén nhọn nhưng rung động. Tốc độ của hai người nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Lạc Thủy ở võ quán này trong một khoản thời gian rất lâu, cho dù là học viên cũ hay học viên mới đều bị cô áp chế, khó tránh khỏi không chịu phục tùng. Lúc luyện tập bình thường đều muốn gây khó khăn cho cô, cho nên khi huấn luyện viên nói kinh nghiệm đánh nhau của cô phong phú, tất cả bản lĩnh đều đánh ra, cũng không phải là bình hoa để trưng bày.
Mà hiển nhiên Lam Khanh cũng không phải, chiêu thức của anh bén nhọn, quyền cước đơn giản, hoàn toàn không có động tác dư thừa như tưởng tượng hết.
Mọi người đang theo dõi đều kinh hồn bạt vía, cũng nói là giao lưu thôi mà, tại sao mà hai người kia lại đánh nhau dữ dội kịch liệt như vậy, căn bản trong lúc nhất thời không thể nhìn ra được là ai cao ai thấp.
Chỉ tự bản thân Lạc Thủy biết, mới vừa rồi rõ ràng Lam Khanh đã thả cho cô một con ngựa, lực tay của cô còn chưa đủ, bị anh dùng khí thế mạnh mẽ thoát ra được, dđ..le..quy..don&quynh..le..2207 lúc chạm vào trên cánh tay của cô, hoàn toàn có thể đánh vào huyệt Bách Hội của cô, nhưng anh lại không có làm vậy, ngược lại nhẹ nhàng nói nhỏ hai chữ ở bên tai cô: mỹ nhân.
Không thể nào đâu? Chẳng lẽ cô hoa si tới mức nghe lộn rồi sao?
Lúc trước, chỉ cần trong mắt đối thủ lóe lên ý định gì, thì trên căn bản cô có thể cảm giác được để ra chiêu, nhưng mà ánh mắt của Lam Khanh lại trấn định, ý nghĩ kín đáo, căn bản nhìn không ra, hơn nữa sức lực của nam nữ có sự chênh lệch, cô không phải là đối thủ đâu!Chiêu thức mà Lạc Thủy thường dùng nhất chính là mượn sức chống đỡ, sử dụng một chiêu quét ngang để ép đối phương tăng cường tấn công, mượn thế xoay người trở về rồi tung ra một cú đá, nhưng đối phương đã ý thức được cô đang ở trước mặt, cho nên kịp thời tránh né, nhưng lại không thừa dịp để tấn công.
Đối phương đang nhường cô! Ý nghĩ này làm cho Lạc Thủy rất khó chịu.
Cô chấp nhận thua!
Ngay lúc này, dừng lại, cúi người chào: “Tôi thua.”
Thoáng qua trong mắt Lam Khanh là một tia thưởng thức: “Cảm ơn.”
Huấn luyện viên đi tới giơ ngón tay cái lên với hai người: “Đều rất tuyệt vời!”
Lạc Thủy cười cười, đi tới bên cạnh, ngồi xuống nghỉ ngơi, có cao thủ ở đây làm cho cô trở nên luống cuống o(╯□╰)o.
Lam Khanh của đại học X?
Dường như cô càng chắc chắn hơn rồi, trên đời này có bao nhiêu người họ Lam tên Khanh ở tại thời điểm ra nước ngoài tranh tài gặp phải đối thủ có sức mạnh khiêu khích, lấy một địch năm hả?
Nếu như vậy mà cô còn nhận lầm người thì chỉ có nước đập đầu chết đi cho xong, để khỏi bị mất mặt.
Lam Khanh nhìn cô trốn ở góc phòng, nét mặt 囧, thì buồn cười không thôi, đi tới, đầu lưỡi hơi uốn công, nói ra một câu nói nghe ngọng ngịu: “Nhược Thủy, là tôi.”
Lạc Thủy bị cháy khét rồi, tiếng phổ thông của Lam Khanh không đúng tiêu chuẩn? Ngay cả cách uốn lưỡi cũng không biết?
Không thể nào, nhưng anh là Lam Khanh!
Lam Khanh, Lam Khanh, Nam Cửu Khanh, Nam Cửu Khanh, Lạc Thủy ngu người hết ba giây, thử hỏi lại: “Lão đại hả?”
Thật ra thì câu hỏi này vẫn chừa cho mình một con đường sống, lỡ như người ta không phải là Nam Cửu Khanh, thì tiếng kêu lão đại này cũng coi như bày tỏ sự sùng bái trong lòng cũng không sao hết.
Lam Khanh cười thầm: “Ừ.” Rất tự nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Lạc Thủy.
Giọng nói kéo dài, ôn nhu, mềm mại, làm cho Lạc Thủy cảm thấy cả người mình có chỗ nào đó không đúng.
Trong đầu hai giọng nói vẫn còn đang giằng co.
Một bên nói, cô đừng có tự mình đa tình, đây chỉ là ảo giác, chỉ là hiểu lầm, hoa si đến nỗi điên mất rồi.
Một bên khác nói, Lạc Thủy, anh ta chính là đại thần, là một đại thần có đôi mắt sáng, hàng lông mi cong, chân mày sắc nét, và làn da cũng rất mịn màng.
Hai bên đang đánh nhau kịch liêt, không phân thắng bại, càng không thể tách nhau ra.
Lạc Thủy mấp máy môi, nhưng không nói ra tiếng, cố gắng kiềm chế lại nhịp tim của mình, hoàn toàn không thể nào tin nổi, hỏi: “Nam Cửu Khanh?”
Người trước mặt nhìn cô chằm chằm, mặt mày vui vẻ, giọng nói không hề mang tính công kích vang lên: “Là tôi.”
Lam Khanh, Nam Cửu Khanh, Lam Khanh, Nam Cửu Khanh, Lạc Thần, Lạc Thần phú.
Trong nháy mắt, chỉ có một ý nghĩ, Tiết Diễm Yến mà biết nói không chừng sẽ nổi điên lên, đem đầu cô ngâm trong hố phân tự phân hủy. Cô nghe được trái tim mình đang đập như sấm, còn có hai chữ vang bên tai.
Là tôi......
Là tôi......
Là tôi......
Lam Khanh đứng lên, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, tới quán bên cạnh ăn cơm.”
Lời nói tự nhiên như một sự khẳng định, [quynhle.2207..dđ.lequydon] lại có khả năng làm cho người ta yên lòng. Anh cất bước đi ra ngoài, Lạc Thủy chần chờ một chút rồi cũng theo sau, cúi đầu còn đang suy nghĩ tại sao anh biết hôm nay cô chưa ăn cơm vậy?
Đi được vài bước lại không nhịn được suy nghĩ chắc có lẽ anh ta cũng không phải là người xấu đâu, thấy bản thân mình ngu chưa, chỉ cần mình không bổ nhào vào người ta thì coi như phải cảm ơn trời đất rồi. Nhưng nếu lần đầu tiên gặp mặt dã cùng bạn trên mạng đi ăn cơm, không biết đại thần có nghĩ cô tùy tiện hay không? Lại tự mình an ủi nếu bọn họ không đánh nhau thì cũng không quen biết, mối quan hệ giữa người với người là do duyên phận, có vài người chỉ cần thấy một lần thì có thể giống như quen thân, còn có vài người cho dù ở chung một chỗ ba năm thì cũng coi như xa lạ mà thôi. Bọn họ đều là học viên của võ quán, cùng nhau ăn bữa cơm thì như thế nào?
Lạc Thủy nhìn bóng dán thon dài tuấn nhã ở trước mặt, ngay cả loại quần áo học võ kinh khủng này mà cũng có thể mặc vào nhìn đẹp mắt như vậy. Cô vỗ đầu một cái, thay xong quần áo đi ra ngoài đã thấy Lam Khanh đang khoác trên vai một cái ba lô, chờ cô ở bên ngoài, Lạc Thủy bước nhanh tới nói xin lỗi.
Tác giả có lời muốn nói: ngạch ~~ sửa một chút, thay đổi một chút, rốt cuộc chính thức gặp mặt rồi, bạn đọc sẽ không thất vọng đâu
Danh sách chương