Đỗ Nhược không thở nổi, há miệng muốn hít thở thì anh đã kề đến, cúi đầu quấn quýt lấy môi cô. Cảnh Minh ngấu nghiến mút lấy môi và lưỡi Đỗ Nhược, bá đạo và mạnh mẽ, không cho phép đối phương cự tuyệt.

"Ưm..." Lưỡi bị đau, cô liền rụt cổ lại, giãy cổ tay theo phản xạ lại bị anh ấn chặt trên gối, không thể cử động. Hai chân cô ra sức đá đạp lung tung mà chẳng có chút tác dụng nào, được một hồi thì bủn rủn hết sức. Cuối cùng, cô chầm chậm nhắm mắt lại, coi như phục tùng.

Làm sao cô không nhung nhớ đôi môi mềm mại, vòng ôm nóng bỏng và hương vị thơm mát tinh khiết của anh kia chứ? Giống như nằm mơ, cô nhanh chóng đáp lại anh, ngoan ngoãn dịu dàng ngậm lấy môi anh, quyến luyến mút nhẹ.

Cảnh Minh nhẹ nhàng thả lỏng tay cô. Vừa được tự do, tay Đỗ Nhược đã vòng lên cổ anh, siết chặt lấy như thể muốn dung nhập vào thân thể anh. Ngón tay cũng không kìm được luồn vào mái tóc vẫn còn hơi ẩm của anh, âu yếm vuốt ve khiến da đầu anh râm ran.

Trong phòng ngủ nhỏ bé, chỉ có ngọn đèn xông hương tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

"Ô?" Wall-E tò mò nghiêng đầu nhìn họ, chớp chớp đôi mắt ngây thơ.

Cảnh Minh thở hổn hển, từ từ nhả môi Đỗ Nhược ra, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt trái tim cô. Gò má Đỗ Nhược đỏ hây hây, đôi mắt long lanh vừa đơn thuần vừa chân thành ngước nhìn anh. Ánh đèn mờ ảo mang lại hiệu ứng không nhỏ, khiến vẻ đẹp ấy được đẩy lên đỉnh điểm.

Anh gạt đi vài sợi tóc lòa xòa nơi huyệt thái dương của cô, ánh mắt từ mái tóc chậm rãi dời sang đôi mắt cô: "Em lại xinh đẹp hơn rồi."

"Chỗ nào chứ?" Cô thẹn thùng.

"Chỗ nào cũng đẹp. Ở đây..." Anh hôn lên trán Đỗ Nhược. "Ở đây..." Rồi đến lông mày. "Ở đây..." Kế đó là đôi mắt. "Ở đây nữa..." Sống mũi, gò má, đôi môi, chiếc cằm... Đôi môi lướt qua mỗi chỗ đều để lại nụ hôn phớt nhẹ khiến cô nhột đến mức rụt cổ lại, cười khanh khách.

Mắt anh dần sâu hơn: "Nhược Xuân!"

"Gì cơ?"

"Lúc ở nhà em anh đã muốn rồi." Anh thì thầm. "Mỗi đêm đều muốn."

Trái tim cô bỗng đập thình thịch. Đương nhiên cô biết rõ anh đang nói gì.

"Khi đó, ở nhà em nên anh phải cố nhịn." Anh cắn môi dưới, có lẽ cảm thấy ngượng ngùng nên khẽ cười. "Ba anh nói, đến nhà bạn gái chơi, không thể ngủ chung phòng với cô ấy. Như vậy là không tôn trọng phụ huynh người ta. Hôm nay, rốt cuộc đã về đây rồi."

Anh nhìn cô bằng ánh mắt sáng lấp lánh như những vì sao trên nền trời nhung đen nơi thôn dã ấy, vừa thấp thoáng mong mỏi vừa khát khao đạt được.

Khuôn mặt Đỗ Nhược đỏ như quả cà chua, cô thủ thi: "Anh còn nhớ lần đó không, lần nói thử xe thành công sẽ đi Tahiti chơi, muốn ở cùng phòng với em ấy..."

"Ừ?"

"Thật ra thì..." Hàng mi cô chớp chớp, giọng nói ngọt ngào cất lên: "Khi đó, em đã đồng ý rồi..."

Anh thảng thốt rồi chợt cười rộ, tiếng cười tự tại, giòn giã, chấn động cả lồng ngực. Cười xong, anh lại cúi đầu hôn cô đắm đuối, vừa hôn vừa cởi quần áo mình, tay cũng không rảnh rỗi luồn vào áo ngủ của cô, vuốt ve xoa nắn. Thoáng chốc, cô cũng chẳng còn mảnh vải che thân.

Chiếc áo ngủ bị vứt xuống giường, đúng lúc phủ lên người Wall-E. Nó cứ ro ro chạy loạn xạ, mất phương hướng. Hai người trên chiếc giường bé xíu, trần trụi nhìn đối phương, thoáng chốc khựng lại như đang nghĩ xem tiếp theo phải bắt đầu từ đâu.

Ánh mắt Cảnh Minh lướt trên thân thể con gái trắng trẻo mịn màng. Đỗ Nhược bị anh ngắm nhìn như thế, gương mặt như bị thiêu đốt, mắt không biết nên nhìn vào đâu, người không khỏi dịch sang bên cạnh, muốn kéo chăn che kín thân thể mình lại, cánh tay cũng vô thức che đi bộ ngực đầy.

Anh ôm chặt eo cô, kéo sát vào người mình, rồi đặt xuống ngực cô một nụ hôn êm ái. Da thịt Đỗ Nhược run rẩy, cuộn người lại hệt như con tôm nhỏ cuộn vào eo anh.

Lần đầu tiên khỏa thân trước mặt anh, cô e lệ quá đỗi, sợ trước sợ sau, tay chân lóng ngóng.

Anh kéo tay chân cô ra như cởi dây thừng, thân thể nóng như lửa kề đến, một bên trơn mịn mềm mại, một bên cứng rắn nóng rực như trêu chọc lẫn nhau. Cảm giác tê rần như dòng điện chạy khắp toàn thân, cô nhắm mắt cắn môi, run rẩy nức nở liên hồi. Chỉ chốc lát, tâm trí Đỗ Nhược đã hoàn toàn tan rã, người mềm mại như muốn nhũn ra, mặc anh công thành đoạt đất. Anh đã vất vả kiềm chế đến cực hạn, eo chợt ra sức, tiến thẳng vào lối nhỏ.

Cảnh Minh cũng là người mới trong việc này nên không tránh khỏi có chút lỗ mãng. Gương mặt cô nhăn lại: "Đau, Cảnh Minh, đau quá!"

"Nhược Xuân, em ngoan nào." Anh khàn khàn vỗ về, hôn lên đôi mắt, dời xuống đôi môi, bàn tay nóng hổi đặt lên bụng cô, dịu dàng mơn trớn.

Ánh sáng mờ tối, chiếc giường cót két.

"Nhược Xuân à!" Giọng anh khản đặc.

"Vâng?"

"Nhìn anh đi."

Cô mở mắt ra, gương mặt đàn ông anh tuấn cận kề, sống mũi dọc dừa, môi mỏng quyến rũ, ánh mắt đen láy khóa chặt cô, bá đạo, chân thành, cháy bỏng, ham muốn chiếm hữu như bị đẩy lên đến đỉnh điểm.

Cô bỗng cười khúc khích, vuốt nhẹ gương mặt anh: "Sao anh lại đẹp như vậy?"

Vành tai anh đỏ ửng, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Người con gái đang bị anh chiếm hữu bên dưới chính là người anh yêu tha thiết. Cô thơm ngát, dịu dàng, mềm mại là thế, mang theo vẻ ngây thơ, chất phác, thuần túy nhất, nguyên thủy nhất.

Khi đến đỉnh, khoái cảm như pháo hoa nở rộ, cô gần như không tài nào thừa nhận nổi, nghẹn ngào gọi anh: "Cảnh Minh!"

Tiếng gọi nũng nịu kia khiến anh không sao khống chế được nữa, hé miệng nhưng không cất lên được bất cứ âm thanh nào khác, chỉ có mồ hôi trượt theo trán chảy xuống hàng mày.

Cảnh Minh thở gấp gáp, ôm lấy thân thể mướt mát mồ hôi của Đỗ Nhược, siết chặt cô như con rắn quấn lấy con mồi của mình. Cô thở hổn hển không thôi, nhưng thân thể vẫn vô thức rúc vào lòng anh, cho dù mồ hôi dính dấp cũng quấn quýt anh không rời.

Đôi môi khô khốc của anh liên tục hôn lên môi cô. Họ ôm nhau, nhắm mắt lại, lẳng lặng tận hưởng khoảnh khắc bình yên sau đó.

Tay nhè nhẹ mơn trớn lưng anh, vuốt một lát cô sờ được một vết sẹo. Đỗ Nhược choàng mở mắt, ngón tay lần mò, thắc mắc: "Đây là gì vậy?"

Anh vẫn nhắm mắt, thản nhiên cất lời: "Không cẩn thận đụng phải thôi."

Cú va chạm sinh nhật năm mười chín tuổi đã để lại vết sẹo nơi lưng anh.

"À!" Cô không nghi ngờ, sờ vết sẹo kia chốc lát lại sờ đến những nơi khác.

Lâu sau, anh mới mở mắt ra, yên lặng nhìn Đỗ Nhược, thấy cô ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng mình, khóe môi cong cong không giấu được nét cười.

"Em đang cười gì vậy?"

Khóe môi vẽ lên nụ cười thật tươi, rạng rỡ, nhưng cô không trả lời, đẩy anh ra rồi lăn sang bên cạnh.

Anh nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, vừa vuốt ve vừa hỏi nhỏ: "Còn đau không em?"

"Bớt rồi."

"Em cười gì thế?"

Cô không đáp, lòng ngọt ngào vô kể. Cô quay người lại ôm cổ anh, để mùi hương nam tính quen thuộc phả vào mặt.

"Rốt cuộc, em đang cười chuyện gì?" Anh quyết gặng hỏi cho bằng được.

Cô lại đỏ mặt, thỏ thẻ: "Vì vui quá đấy mà. Anh biết không, trước đây, em có một suy nghĩ rất ngốc nghếch, rất xấu hổ."

"Là gì vậy?" Anh tò mò.

"Cảm thấy tiếc nuối, tại sao hồi đại học lại không... như vậy với anh." Đỗ Nhược mím môi. " Sau này gặp lại anh, em lại nghĩ, mình vẫn còn thích anh nhiều lắm, thích đến mức muốn trao lần đầu tiên cho anh. Dù sau này có cách xa, em cũng muốn lần đầu tiên là với anh... Có phải ngốc lắm không?"

Cảnh Minh lẳng lặng nhìn cô, đáy lòng bỗng quá đỗi yên bình. Hồi lâu sau, anh càng ghì chặt cô vào lòng hơn, khẽ nói: "Đúng là ngốc lắm."

"Anh cũng nghĩ vậy..."

"Cô ngốc, sao anh có thể rời xa em lần nữa chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện