Thẩm Đình Vị vẫn không có cách nào yên tâm thoải mái mà nhận lòng tốt có thể xem là xa xỉ này, cậu mượn điện thoại của đồng nghiệp gọi cho Thường Khai Tâm, gián tiếp tìm ra số điện thoại của vị nữ khách hàng kia, tìm một thời gian phù hợp trước bữa tối để gọi cho người ta.
Đầu bên kia rất lâu mới có người nhận, giọng điệu không ôn nhu như khi gặp mặt vào ngày hôm qua, tốc độ nói hơi nhanh cho thấy cảm xúc bực bội giờ phút này của chủ nhân: "A lô, ai vậy?"
"......!Trần tiểu thư?" Thẩm Đình Vị dừng lại một chút: "Chào cô, tôi là Thẩm Đình Vị ngày hôm qua đã giúp cô tìm dây chuyền ở khu vui chơi bật nhún."
Đối phương yên lặng một giây, dường như là mới vừa nhớ ra cậu là ai, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn vừa rồi một ít: "Chào anh.

Xin hỏi có chuyện gì không?"
"Hôm nay nghe đồng nghiệp của tôi nói, cô có làm một tấm thẻ ở chỗ của chúng tôi......" Thẩm Đình Vị đang nói, nghe thấy đầu bên kia của điện thoại có người kêu gì đó, nữ khách hàng không kiên nhẫn mà trả lời với người ở ngoài điện thoại kia câu biết rồi, sau đó tiếp tục hỏi cậu: "Thẻ gì?"
"Buổi chiều ngày hôm nay cô làm thẻ hội viên ở chỗ của chúng tôi, kí tên là bạn nhỏ Liên Khang Đồng."
Trần Chử Liền thỉnh thoảng phái người hầu tới thúc giục Trần Ninh Tuyết đi ăn cơm, Trần Ninh Tuyết bị thúc giục đến bực dọc, nghĩ thầm có lẽ là Đồng Đồng chơi rất vui, về nhà liền quấn lấy Liên Quyết làm cho, cũng không để ý, lịch sự ngắt lời: "Thật có lỗi, bên chỗ của tôi đang có chút việc, nếu như thẻ có vấn đề, lần sau khi thằng bé tới chơi làm phiền anh nhắc tôi một chút."
"Không phải là thẻ có vấn đề......"
Thẩm Đình Vị vội vội vàng vàng mở miệng, lại bị Trần Ninh Tuyết đánh gãy lần nữa: "Thẻ không có vấn đề gì là được rồi."
"Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi còn phải bận chút việc, tạm biệt."
"Trần tiểu thư......"
Trần Ninh Tuyết không đợi đối phương nói dứt lời đã cúp máy, cất điện thoại rồi đi tới phòng ăn, vừa nói: "Tới rồi! Ăn một bữa cơm ở nhà còn liên tục hối hối hối, ai không biết còn tưởng rằng Liên hiệp quốc đổi tổng thư ký người người đều phải có mặt."
Vẻ mặt của Trần Trữ Liên không vui: "Ninh Tuyết, sao lại nói như vậy? Ra ngoài ở mấy năm sao lại càng ngày càng không biết lớn nhỏ."
Dư Mạn gọi Liên Quyết ngồi xuống, vỗ nhẹ lên cánh tay của Trần Trữ Liên: "Được rồi, con cũng đã lớn như vậy rồi đừng ồn ào ở trước mặt nhiều người như vậy, ngồi xuống rồi mau ăn cơm."
Trần Ninh Tuyết không muốn nhìn bộ dạng làm bộ làm tịch này của bà nhất, không che giấu chút nào mà đảo mắt, không tình không nguyện mà ngồi xuống bên cạnh Liên Quyết.
Trần Trữ Liên từ khi xem hết báo cáo thử thai của Dư Mạn vào buổi chiều đã vui mừng khôn xiết, nếp nhăn ở đuôi mắt cũng sâu hơn một chút, lập tức bảo quản gia chuẩn bị thêm vài món ăn vào buổi tối.
Tâm tình của Trần Trữ Liên tốt, bữa tối đương nhiên cũng suôn sẻ, trong bữa tối Trần Ninh Tuyết xụ mặt cố ý làm cho bộ đồ ăn phát ra tiếng động cũng không có làm cho Trần Trữ Liên bất mãn.
Trần Trữ Liên đặt tổ yến do người hầu bưng tới ở trước mặt Dư Mạn, Dư Mạn nở nụ cười, bị Trần Ninh Tuyết thoáng thấy.
"Xem bà ta đắc ý kìa." Trần Ninh Tuyết cầm dao trong tay đâm lên miếng sườn ở trong đĩa, nói thầm: "Ai không biết còn tưởng rằng bà ta đang cất giữ long chủng đấy."
Liên Quyết đưa rượu vang đến bên miệng nhấp một ngụm, thần sắc không đổi, cũng khẽ nói: "Đối với rất nhiều người mà nói, đúng là cái dạng này."
"Em cũng không cảm thấy đãi ngộ của em ở nhà giống như công chúa được bao nhiêu đâu?" Trần Ninh Tuyết nghiêng đầu thì thầm với hắn: "Anh có cảm thấy như vậy không? Hoàng thái tử."
Liên Quyết im lặng đặt chiếc ly lên trên khăn trải bàn, thản nhiên nói: "Không giống."
Trần Ninh Tuyết ngẩn người, vô thức ngước mắt nhìn hắn, Liên Quyết vẫn là dáng vẻ bình tĩnh kia, trên mặt không có một biểu cảm dư thừa.
Sửng sờ trong giây lát, chủ đề trên bàn ăn đã từ chế độ ăn uống dinh dưỡng nói qua tên của đứa trẻ.

Mấy cái đề nghị của Trần Trữ Liên đều bị Dư Mạn bác bỏ, ông vẫn chưa thể quyết định được, liền ném chuyện này qua cho Liên Quyết: "Hai đứa có đề nghị gì không? Tiểu Quyết cảm thấy như thế nào?"
Khóe miệng của Liên Quyết mang theo ý cười ôn hòa, nhưng trong mắt lại không có bất kỳ gợn sóng nào, suy tư một lát, nói: "Chi bằng gọi là Trần Trác.

Giống như lúc đang học bị giáo viên đặt câu hỏi, trả lời lịch sự và nghiêm túc nhưng không hề cảm tính, Trác trong trác việt*, ba cảm thấy thế nào?"

*Trác việt - 卓越: nổi bật, lỗi lạc, lớn lao, xuất sắc.
"Trần Trác, bình tĩnh......!Không tệ, cái tên này hay." Trần Trữ Liên cười to nói: "Con trai của Trần Trữ Liên ta đương nhiên sẽ trác việt bất phàm."
"Trần Trác, gặp chuyện cũng bình tĩnh.

Cái tên này thật sự là không tệ." Dư Mạn giả vờ suy tư một chút, lời nói lại sắp xếp ở trong lòng từ trước, giống như chỉ chờ một lúc quan trọng liền nói ra: "Nhưng lỡ như là con gái thì sao? Cũng không thể gọi là tiểu Trác được, quá khó nghe."
Trần Trữ Liên cau mày nhẹ đến gần như không thể thấy được, vẫn thuận theo ý của bà: "Em muốn con gái?"
"Cũng không phải, đều như nhau." Dư Mạn cười cười: "Có điều nếu có thể có một đứa con gái xinh đẹp giống như Ninh Tuyết cũng không tệ."
Lời này là dồn hết tâm trí mà nói ra, giống như là lấy lòng, lại vô cớ làm Trần Ninh Tuyết thấy căm ghét ở trong lòng.
Trần Trữ Liên rõ ràng là bị người vợ chu đáo lấy lòng, thuận theo mà chuyển hướng câu chuyện qua Trần Ninh Tuyết: "Ninh Tuyết muốn em trai hay là em gái?"
Trần Ninh Tuyết nghĩ thầm con muốn cái rắm, lời nói vẫn hơi thu vào một ít châm chọc, nhưng cũng không có tốt hơn chút nào: "Tùy tiện, cũng không phải là con sinh."
Đuôi mắt của Dư Mạn khẽ run một chút, không đợi Trần Trữ Liên nổi giận, vẫn là cười, giọng nói ôn nhu: "Khi em ở độ tuổi này của Tiểu Tuyết cũng không thích trẻ con.

Chênh lệch tuổi tác quá lớn, không chơi cùng nhau được."
Trần Trữ Liên gật đầu nói: "Chính xác, con nít bây giờ rất cô đơn, không giống Ninh Tuyết hồi đó, ít nhất cũng có Liên Quyết có thể trò chuyện với con bé." Đang nói lại chuyển chủ đề, ngẩng đầu lên nhìn lướt qua phía bên này, ánh mắt không biết là dạo qua một vòng trên người Trần Ninh Tuyết hay là Liên Quyết, ý cười trên mặt không đổi, vân đạm phong khinh* mà nói: "Nếu như có thể có một đứa bé cùng tuổi có thể chơi với nó thì tốt rồi, cũng sẽ không cô đơn.

Con nói có đúng không, Liên Quyết?"
*Vân đạm phong khinh - 云淡风轻: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió thoảng mây bay hờ hững trôi.
Lời nói bất thình lình quăng ra làm Liên Quyết vô thức siết chặt quai hàm, hắn ung dung thản nhiên mà lấy khăn ăn đặt nhẹ lên môi, nửa úp nửa mở mà trả lời một tiếng ừm.
"Gần đây còn đi gặp bác sĩ không?"
Trần Trữ Liên bưng rượu vang lên, điềm nhiên như không mà nói.
Liên Quyết nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, ngước mắt nhìn Trần Trữ Liên, ánh mắt sắc bén không hề che giấu.
Tiếng nói của người bên cạnh lại cao chót vót mà chen vào: "Gặp bác sĩ? Anh, anh có chuyện gì sao?"
Trần Trữ Liên giống như là hoàn toàn không để ý tới ánh mắt hắn ném qua, nhấp một ngụm rượu vang, nghiêng mặt thì thầm trò chuyện cùng Dư Mạn.

Hồi lâu, Liên Quyết thu hồi ánh mắt, độ cong kiểu mẫu kia của khóe môi cũng trở nên bằng phẳng, cứng nhắc trả lời: "Ừm, mấy năm trước nghỉ ngơi không được tốt, tìm bác sĩ điều trị một chút."
"Vậy bây giờ thì sao? Khá hơn chút nào chưa?" Trần Ninh Tuyết với vẻ mặt lo lắng: "Có phải là vì công việc quá vất vả?"
Liên Quyết rủ nửa mắt xuống nhìn vào trước mặt, che đậy vực sâu điềm đạm trong đôi mắt bên dưới hàng mi dày: "Bây giờ thì không sao rồi."
Trần Trữ Liên nâng mắt nhìn qua, chậm rãi nói: "Không có việc gì thì tốt.

Nếu như không có vấn đề gì lớn, ta thấy, việc có một đứa con của riêng mình cũng có thể lên kế hoạch được rồi -- Nhận con nuôi, dù sao cũng không bằng chính mình sinh một đứa."
Cảm xúc phức tạp xen lẫn với lửa giận sôi trào ở trong ngực, duy trì nét ôn hòa trên mặt đã rất khó, Liên Quyết không phản ứng lại, không nói một lời.
Vẻ mặt của Trần Ninh Tuyết cũng khó nhìn, cả đêm chủ đề mang thai sinh con vang lên bên tai không ngừng, lúc này cảm xúc bị cưỡng chế đã dao động đến bờ vực bộc phát, vào lúc Trần Trữ Liên lại nhắc đến lần nữa rốt cuộc nhịn không được mà lạnh mặt: "Còn có thể ăn cơm hay không? Chính ba sinh con liền hấp tấp bắt toàn thế giới sinh con với ba? Anh con mới bao nhiêu hả? Anh ấy ngay cả bạn gái còn không có thì sinh cái gì mà sinh."

Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức đông cứng.
Ngay cả tim của Dư Mạn cũng nâng lên theo, nghĩ ra cách giảng hòa, không ngờ Trần Trữ Liên lại không tức giận, ngược lại không nhanh không chậm mà mở miệng: "Nó muốn có thì còn không phải là chuyện ngay lập tức?"
Cùng với tiếng nói của ông chính là tiếng dao nĩa va chạm với đĩa ăn.
"Con ăn xong rồi." Liên quyết bình tĩnh đứng dậy, giọng nói không hề dao động: "Ngài từ từ ăn, con đi trước."
Lúc hắn rời khỏi chỗ ngồi nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng chói tai khi kéo ghế trên sàn nhà, Trần Ninh Tuyết trầm giọng nói: "Con cũng ăn xong rồi."
Cái nhà này từ trước đến nay không cho phép có chuyện như vậy xảy ra, trưởng bối còn chưa ăn cơm xong không có đạo lý nào mà hậu bối lại rời bàn trước.
Thế là Trần Trữ Liên thấp giọng trách mắng: "Ngồi xuống hết cho ta."
Quản gia cầm áo khoác của Liên Quyết không dám lên tiếng, bước chân của Liên Quyết không ngừng lại, cầm lấy áo khoác từ trong tay của quản gia, trực tiếp rời đi.
-
"Fuck, người đi rừng sát bút* đâu? Mày chơi kiểu mẹ gì vậy?"
*煞笔打野人- em không chơi game nên không hiểu nó là gì ý ಥ‿ಥ
"Chỉ biết đưa! Fuck, con mẹ nó mày là nhà từ thiện sao?"
Người bên cạnh ngậm điếu thuốc ở trong miệng mơ hồ không rõ mà chửi thề, mắng đến sốt ruột liền đập bàn phím ở trên bàn rầm rầm, thuận tay phủi tàn tro vào trong ly mì tôm đã ăn xong.

Quán net nằm ở tầng B, mùi khói đặc đến nghẹt mũi xen lẫn với mùi dầu mỡ ôi thiu của mì tôm đã để lâu tràn ngập trong không gian kín, Thẩm Đình Vị cảm thấy buồn nôn nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cảm thấy khó chịu mà đè xuống dạ dày quặn đau của mình.
Cậu hơi nín thở, cố gắng dời lực chú ý lên lại trên màn hình ở trước mặt —— Cấu tạo sinh lý của phụ nữ bình thường khác một trời một vực với sơ đồ cấu tạo sinh lý của Omega mà cậu từng nhìn thấy trong sách giáo khoa về sức khỏe và sinh lý, vị trí của đáy huyệŧ khác với khoang sinh sản, không biết là phá thai nội khoa thì có tác dụng nào với cậu hay không.
Người ở bên cạnh có lẽ là chơi game thua rồi, kéo tai nghe xuống rồi ném lên trên bàn, quăng tàn thuốc trong tay vào trong ly mì tôm, đứng dậy rời đi.
Đợi người đi xa, lúc này Thẩm Đình Vị mới tiếp tục tra cứu các vấn đề đáng chú ý của phá thai nội khoa ở trên mạng, nghĩ một hồi lại nhập mấy chữ mang thai ngoài đáy huyệŧ vào thanh tìm kiếm.
Kết quả tra cứu đập vào mắt, nội dung ở bên trong lại làm cho cậu run như cầy sấy.
Hô hấp của cậu bỗng chốc siết chặt, không dám nhìn kỹ các trường hợp thất bại của việc phá thai nội khoa, muốn tắt đi mới phát hiện ngay cả tay mình cũng đang run.

Ra khỏi quán net, gió đêm lạnh lẽo thổi vào mặt, cậu mới thở ra một hơi.

Mãi cho đến khi về lại ký túc xá, nằm ở trên giường, hình ảnh vừa mới xem vẫn chưa thể hoàn toàn biến mắt ở trong đầu.
Có lẽ là chứng lo âu của cậu nghiêm trọng hơn trước đây một chút, tình trạng tim đập nhanh còn nghiêm trọng hơn trước kia, cảm giác tim siết chặt không ngừng khiến hô hấp của cậu cũng trở nên khó khăn.
Bác sĩ đã từng nhắc nhở cậu, nếu như thực sự không thoải mái, có thể thêm một viên thuốc một cách hợp lý, ăn xong nhắm mắt lại không nghĩ đến điều gì nữa mà ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ tốt hơn rất nhiều.

Thuốc đang ở trên mặt bàn cách giường hai bước chân.


Thẩm Đình Vị nằm yên không nhúc nhích, ánh đèn xuyên qua khe cửa vạch ra một tia sáng ố vàng lên trên trần nhà, mấy vết nấm mốc loang lổ trên trần nhà lộ ra bề mặt xấu xí dơ bẩn ở bên dưới ánh sáng.
Cậu không có mục đích mà nhìn chằm chằm vào tia sáng kia một hồi, ánh sáng trong tầm mắt bị sương mù mờ mịt làm cho mơ hồ, thế là cậu nhắm mắt lại.
Đèn của phòng khách không biết là được tắt đi vào lúc nào, ánh sáng xuyên quá mí mắt của cậu trở nên ảm đạm, sau đó là một màn đêm dày đặc nổi lên.
Bóng đêm che mắt lại rồi phóng đại các giác quan, cậu nghe thấy hô hấp cùng nhịp tim không vững vàng của mình rất rõ ràng.
Tuyến thể sáng rực ở gáy phóng ra tin tức tố nhàn nhạt, là cách tự trấn an bản thân đầu tiên của Omega đang mang thai.

Cậu nhẹ nhàng vỗ về phần bụng còn bằng phẳng của mình, suy nghĩ miên man —— Có lẽ là bụng của cậu sẽ rất nhanh phồng lên, sờ lên sẽ cảm thấy tròn tròn.

Lớn chút nữa có lẽ là cái vật nhỏ kia sẽ xoay người ở trong bụng cậu, bàn chân nhỏ không an phận sẽ đá cậu, sẽ đau nhức......!Sẽ đau chứ?
So với phẫu thuật......
Thẩm Đình Vị nhắm chặt mắt lại, mặc kệ hơi nóng ẩm ướt trên thái dương dọc theo đuôi mắt mà lọt vào trong tai, tiếp đó để cho cảm xúc lâm vào nổi sợ hãi to lớn cùng với sự bất lực.
Sợ là sợ đau, sợ đi bệnh viện bị xem như là quái thai......
Càng sợ hơn nữa chính là bản thân không chiến thắng được nổi sợ hãi mà lựa chọn giữ nó lại.
Giữ lại, về sau thì sao? Cậu nuôi sao?
Cậu như thế này, ở cái thế giới này, ngay cả tương lai của mình cũng không thể nhìn thấy, sao dám nghĩ tới tương lai của đứa bé.
Mà bất lực......
Bàn tay đặt ở trên bụng đáng lẽ phải mang theo độ ấm, lại theo hô hấp ngày càng khó khăn của cậu mà trở nên nóng hổi kỳ lạ, cách một lớp quần áo thô cứng đốt lấy máu thịt duy nhất có mối liên hệ với cậu trong thế giới này.
Sự bình tĩnh được đánh đổi bằng cả đêm không ngủ.
Thẳng đến khi phòng khách có động tĩnh, Thẩm Đình Vị mới đưa ra lựa chọn từ trong cuộc đấu tranh sau khi bình tĩnh.

Cậu cầm chiếc điện thoại mượn từ chỗ của bạn cùng phòng, nhẹ nhàng thở ra.
Cậu cũng không cần cố gắng ghi nhớ số điện thoại kia, dãy tám chữ số liên tiếp khoa trương đến mức làm người ta nhìn thấy một lần sẽ rất khó quên được.
Đầu bên kia kết nối rất nhanh, Thẩm Đình Vị còn chưa kịp hít sâu rồi thở ra lần thứ hai, trong ống nghe đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng và lịch sự: "Xin chào."
Thẩm Đình Vị vừa nói một câu xin chào, đầu bên kia đã nhanh chóng nhận ra cậu: "Thẩm tiên sinh?"
"Ừm......" Thẩm Đình Vị trốn ở trong căn phòng, giọng nói đè xuống rất thấp: "Xin chào Lâm tiên sinh."
Lâm Sâm do dự trong chốc lát: "Có chuyện gì sao?"
Thẩm Đình Vị không còn cách nào khác.
Nếu như có người có thể giúp cậu, người mà cậu có thể nghĩ tới, chỉ có một mình Liên Quyết.
Thẩm Đình Vị nhắm mắt rồi nhẹ nhàng thở ra, tay cầm điện thoại vì dùng sức mà khớp xương trở nên trắng bệch, cậu không thể chắc chắn rằng Liên Quyết có đồng ý giúp cậu hay không, nhưng cậu cố chấp cho rằng cần phải nói cho Liên Quyết biết.
Liên Quyết là cha của đứa bé.
......!Trừ điều đó ra, công ty của Liên Quyết còn làm về thiết bị y tế.
Hắn có tiền, có các mối quan hệ sâu rộng, thông qua hắn để giải quyết vấn đề của đứa bé là biện pháp ổn thỏa nhất.
"Có thể làm phiền anh giúp tôi liên lạc với Liên Quyết không?"
Khi Liên Quyết nhận điện thoại công ty đang tiến hành cuộc họp buổi sáng hàng tuần.
Không phải là cuộc họp quan trọng, vậy nên khi Lâm Sâm điện tới, hắn không dừng cuộc tranh chấp của hai vị giám đốc bộ phận thị trường và tiêu thụ lại, một mình đứng dậy rời khỏi cuộc họp nhận điện thoại.
Tối hôm qua ngủ muộn, Liên Quyết mệt mỏi vuốt mi tâm, cuộc gọi được kết nối: "Có chuyện gì?"
Lâm Sâm biết rõ thói quen của hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Liên tổng, Thẩm tiên sinh gọi điện thoại tới tìm ngài."

Ngón tay đặt trên mi tâm của Liên Quyết dừng lại: "Ai?"
"Thẩm Đình Vị."
Liên Quyết nhíu mày, không thể tránh khỏi mà lập tức liên tưởng đến tấm thẻ mới được làm ngày hôm qua.

Cậu biết?
"Chuyển cuộc gọi qua."
Trong quá trình chờ cuộc gọi được kết nối, Liên Quyết nhìn lướt qua trong phòng diễn ra cuộc họp, trận khẩu chiến của hai người không phụ sự mong đợi của mọi người mà thăng cấp lên đến vỗ bàn trừng mắt.
Hai vị đều là nhân viên kỳ cựu của công ty, ý kiến trong công việc không thống nhất vốn là chuyện thường hay xảy ra, cả hai người cũng đều có tính cách mạnh mẽ, tình huống như vậy cũng thỉnh thoảng xảy ra, vốn dĩ lòng khoan dung của Liên Quyết đối với các cuộc tranh chấp không có hiệu quả cũng không cao, nhưng lâu dần cũng trở nên quen thuộc.
Hắn vươn tay gõ gõ cửa phòng họp, nhắc nhở hai người nhỏ giọng một chút, nhưng cả hai đều đang hăng hái, không có ai chú ý đến động tĩnh ở bên này.
Liên Quyết đang muốn đẩy cửa đi vào, tiếng ồn ở bên tai bỗng nhiên bị tiếng nói thì thầm ấm áp ở trong điện thoại thay thế.
"Liên tiên sinh."
Thẩm Đình Vị đè giọng xuống rất thấp, không biết là bởi vì sáng sớm vừa tỉnh ngủ hay là cuống họng không thoải mái, giọng nói còn hơi khàn khàn không được quá rõ ràng.
Cánh tay đẩy cửa của Liên Quyết dừng lại.
Hắn thu tay về, đi xa phòng họp vài bước, trả lời: "Có chuyện gì."
Liên Quyết chờ hai giây, đối phương lại chậm chạp không nói, sự kiên nhẫn vốn không dồi dào của hắn nhanh chóng bị cạn kiệt bởi sự yên lặng này, giọng điệu thiếu kiên nhẫn mà nói: "Nếu như là vì tấm thẻ kia......"
Người bên kia điện thoại lại mở miệng cùng lúc với hắn, giọng nói rất nhẹ, nhẹ giống như là âm cuối tản ra ở trong không khí.
Liên Quyết nghe rõ, lại hốt hoảng cho rằng hắn không nghe rõ, cứng đờ một lát, mới mở miệng: "......!Cậu, nói cái gì?"
Mở miệng lần nữa hiển nhiên sẽ dễ dàng hơn lần thứ nhất một chút, lần này đối phương chỉ hơi ngừng lại một hồi, liền lặp lại y nguyên lời nói vừa rồi.
"Liên tiên sinh, tôi mang thai rồi."
Liên Quyết không cần nghĩ cũng biết giờ phút này biểu cảm ở trên mặt mình sẽ đặc sắc biết bao nhiêu, thậm chí hắn còn cố gắng kiềm chế hết nửa ngày, nhưng vẫn thất bại, mắng một câu thô tục với đầu bên kia.
"Thẩm Đình Vị." Gân xanh nhỏ bé trên thái dương của Liên Quyết hơi nhô lên, hàm dưới siết chặt, "Cậu coi tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?"
Đối phương khẽ nói không có, tiếp đó lại là sự yên lặng ngắn ngủi.
Sau đó Thẩm Đình Vị nhập vai rất sâu, giọng nói khẽ run nhỏ giọng hỏi hắn: "......!Công ty của các anh có thiết bị phá thai hay không?"
Liên Quyết không thể tưởng tượng nổi mà nhận ra bản thân thậm chí còn nghe ra một ít ý chịu nhục từ trong giọng điệu của cậu.
Liên Quyết hít một hơi thật sâu.
Tâm tình của hắn chưa bao giờ có khoảnh khắc gần mất khống chế như thế này, mím môi kiên nhẫn không bao lâu, cuối cùng vẫn không thể kiềm được, gần như là thốt ra một câu từ trong hàm răng cắn chặt:
"Con mẹ nó cậu có phải là bị bệnh hay không?"
Dứt lời không đợi đối phương mở miệng lần nữa, Liên Quyết vẫn cúp điện thoại.
Hắn lạnh mặt đứng bên cửa sổ bình phục hô hấp hỗn loạn của mình một hồi.
Lại trở về phòng họp, người đang cãi lộn ở bên trong nhìn lướt qua gương mặt tối sầm của hắn, không hẹn mà cùng nhau yên lặng.
Liên Quyết đen mặt nhìn một vòng quanh phòng họp, cấp dưới bị cơn áp suất thấp thình lình xảy ra của hắn làm cho không thể không nín thở, trở nên khẩn trương.
Ánh mắt của hắn dừng trên người giám đốc Hoàng của bộ phận nghiên cứu.
Đối phương đột ngột hốt hoảng ở trong lòng, cúi đầu xuống nghĩ xem gần đây bộ phận của mình có phải là đã làm việc gì không được tốt hay không, liền nghe thấy Liên Quyết nói:
"Thiết bị mà công ty chúng ta cung cấp cho bệnh viện tâm thần của thành phố vào năm ngoái, hôm nay phái người tới bảo trì và kiểm tra, phải đưa báo cáo kiểm tra tới cho tôi trước khi tan sở vào buổi tối."
Giám đốc Hoàng: "......?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện