Đường Đường không còn mặt mũi nào mà nhớ lại những gì xảy ra sau đó nữa.

Không muốn nghĩ lại mình đã ngã vào lòng người đàn ông kia như thế nào, đè lên anh ta ra sao, rồi từ khi nào lại bị anh ấn xuống dưới thân.

Chỉ cần nghĩ đến thôi mà da gà da vịt đã nổi đầy người, tim đập nhanh đến mức như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Nếu chỉ có vậy thôi thì cũng chả sao, nhưng thứ mà làm cô vẫn ghi hận đến tận bây giờ đó chính là… từ sau ngày hôm ấy, Dương Niệm Sâm đột nhiên trở mặt. Cái gì mà ôn nhu hòa khí, cái gì mà kiên nhẫn săn sóc, cái gì mà chỉ cần em không muốn thì sẽ không ai bắt ép em, tất cả đều là giả dối! Ngay ngày hôm sau anh đã nghênh ngang đi vào nhà, ra vẻ nam chủ nhân thương lượng chuyện kết hôn với ông nội, hoàn toàn bỏ ngoài tai mọi sự do dự và phản kháng của cô.

Có khi anh còn không kiên nhẫn mà cau mày, cái biểu tình chứa đầy hỏa khí kia của anh quả thực là không đặt ai vào mắt cả.

Đường Đường khóc một mạch đến nửa đêm, cô cho rằng mình đã bị anh lừa dối. Cũng may Dương Niệm Sâm vì có việc nên không thể không rời đi.

Anh chân trước vừa mới đi, cô sau lưng đã nhận được điện thoại của sư huynh, cô lập tức mang theo Tri Thu – em trai nuôi của mình trốn đi ngay trong đêm.

Tri Thu là người mà cô tuyệt đối tin tưởng, anh ta vĩnh viễn đều đứng về phía cô.

Dương Niệm Sâm tổng cộng gọi bảy cuộc điện thoại, mất năm phút ba mươi giây.

Khi Đường Đường ở đầu bên kia sắp nhịn không được mà ném văng điện thoại đi thì anh rốt cuộc cũng dừng lại.

Chỉ riêng việc này thôi đã khiến cô không chịu nổi.

Dục vọng khống chế của đến mức phi nhân tính của người đàn ông kia đã quá rõ ràng rồi.

Tri Thu vò đầu bứt tóc: “Chị, cứ như vậy thì sao được.”

Đường Đường hít sâu một hơi: “Cứ tiếp tục kéo dài thời gian, với tuổi tác và tính cách của anh ta thì sớm muộn cũng sẽ từ bỏ thôi.”

Sau đó cô lại bồi thêm một câu: “Anh ta sẽ sớm nhận ra hai đứa không thích hợp.”

Gia thế, tuổi tác, tài sản rồi cả giá trị con người, tất cả đều không tương xứng.

Tiếng cười của lão Lục lớn đến mức xuyên qua cả tấm rèm, ngay sau đó lão ta đi ra ngoài cùng với Tô thiếu.

Tô thiếu cầm trên tay một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ đàn hương, vô cùng đắc ý, móc từ trong ví ra một xấp tiền đưa cho lão Lục.

“Làm tốt lắm, gặp lại sau.”

Lão Lục cúi người, làm bộ đẩy một chút, sau đó lập tức nhét tiền vào túi: “Không cần khách khí.”

Tô thiếu muốn đi ra, còn Đường Đường thì vẫn đang ngồi chễm chệ ở ngoài cửa, anh ta đá một cái vào ghế: “Không có mắt à?”

Đường Đường ngẩng đầu, anh ta lập tức sửng sốt.

Cô đứng dậy: “Đồ tốt gì vậy, cho tôi xem một tí được không?”

Lão Lục ở phía sau liều mạng nháy mắt ám chỉ, cô lại coi như không nhìn thấy. Như chợt nghĩ ra điều gì đó, lão ta khoanh tay xem trò vui.

Tô thiếu mắt cao hơn đầu bỗng nhiên đổi tính: “Đây, cô mở to mắt ra mà nhìn.”

Chiếc hộp được mở ra, đồ vật bên trong phát sáng lộng lẫy dưới ánh mặt trời.

Đây là chiếc lược được các phu nhân nhà quyền thế sử dụng, nhìn cách tạo hình thì có vẻ là từ thời nhà Đường.

Trên thân chiếc lược có những cụm hoa văn được tạo hình bằng những sợi tơ vàng rất tinh xảo, nhị hoa được khảm rất nhiều những hạt vàng li ti, thoạt nhìn rất sang trọng.

Thứ đồ này chắc chắn là tặng cho nữ giới, không ngoại trừ bạn gái hay những trưởng bối cần lấy lòng.

“Không sao, cô muốn xem thì cầm mà xem cho kỹ.” Lời nói của Tô thiếu tràn ngập sự khoe khoang, đắc ý.

Đường Đường ừ một tiếng, móc găng tay từ trong túi ra mang lên, lần lượt che đi những ngón tay tinh xảo trắng nõn.

Sau khi đặt dưới ánh nắng quan sát hai phút, cô để lại đồ vào trong hộp, cười cười không lên tiếng.

Lòng tự tôn của Tô thiếu bị đả kích khi không nghe được lời khen trong dự đoán của mình: “Sao? Cô chướng mắt à?”

Đường Đường nói: “Vàng là vàng thật, nhưng…”

Lão Lục lập tức chạy tới, ôm lấy Tô thiếu đẩy ra bên ngoài: “Cô ta mới từ nông thôn lên, cái gì cũng không hiểu nên tưởng vàng trên đời đều giống nhau đấy! Mặc kệ cô ta!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện