Dương Niệm Sâm dậy từ rất sớm để đi tập thể dục, khi trở về mang theo một thân mồ hôi bước vào phòng tắm tắm rửa, đúng bảy giờ liền ngồi xe ra sân bay.
Sinh hoạt trên không trung đối với anh không khác gì sinh hoạt hàng ngày.
Trước khi đi anh còn để lại một nụ hôn ngọt ngào cho cô vợ nhỏ vẫn còn say ngủ trên chiếc giường trắng, anh rất vừa lòng, cũng rất thư thái.
Anh đã để thư ký Kim ở lại với cô, theo lời của anh thì là: “Cậu ta đã làm tốt công việc của mình rồi, nếu đã tới đây rồi thì em cứ đi thăm quan mấy địa danh nổi tiếng ở xung quanh đi.”
Đường Đường không thích thư ký Kim cứ lẽo đẽo đi đằng sau lưng mình, nhiều lần quay đầu lại đều kêu ‘Tri Thu’ nhưng rồi lại buồn bã phát hiện không phải người đó.
Đỉnh Bằng Sơn(?), vịnh Holiday, đại lộ danh vọng, du thuyền xa hoa rồi mấy chỗ tương tự như vậy đều vô vị với cô.
Đường Đường cầm tờ lịch trình trên tay do dự: “Phải đi hết mấy chỗ này à?”
Thư ký Kim tươi cười trả lời: “Cũng không nhất thiết phải đi hết trong hôm nay đâu, có thời gian rảnh thì đi dạo xung quanh cho đỡ chán.”
Lúc trở lại khách sạn, cô tiện tay mượn mấy quyển giới thiệu về bảo tàng cô nhìn thấy ở khu vực nghỉ ngơi tại sảnh lớn.
Mang về phòng, một cái là của trường đua, một cái là của bảo tàng văn hóa nghệ thuật và cả phòng tranh, nhưng so ra thì tuổi đời vẫn kém xa mấy chỗ ở Bắc Kinh.
Cô lật đi lật lại một lát đã thấy nhàm chán, trong đầu đang nhảy số nên viện lý do gì để có thể trở lại Đông Thành.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên, Đường Đường tiện tay ấn nghe. “Tiểu Đường, là anh.”
Tại một bờ biển xa xôi, có tiếng dòng điện truyền qua đường dây điện thoại, giọng nói của người đàn ông như xa xăm, có chút mơ hồ, thất thường.
Giọng điệu của hắn điềm tĩnh ổn trọng, là cái loại khiêm tốn và kiên định khi nắm rõ mọi thứ.
Đường Đường im lặng một lát: “Sư huynh.”
Lý Thiếu Xuân cười: “Kết hôn rồi à? Sao không cho anh biết một tiếng?”
Trong giọng nói chậm rãi trầm thấp đó có chút bất lực và cưng chiều.
Đường Đường rũ mắt, miết ngón tay: “Em đã tìm anh, nhưng lúc đó anh không có ở trong nước.”
Đúng vậy, khi nhà đầu tư và trưởng thôn Chu đánh chủ ý lên vườn trà, Đường Đường đã từng cố gắng liên lạc với hắn, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được người.
“Xin lỗi em, là vì một số lý do đặc thù của công việc.”
Hắn tiết lộ: “Cục Di tích Văn hóa muốn thu hồi một món đồ cổ có liên quan tới nước ngoài, anh phải ký một thỏa thuận sẽ giữ bí mật trong suốt quá trình làm việc.
Hắn không thể nói chi tiết hơn được nữa, đây là đặc tính của công việc này.
“Hơn nữa bức Yên Thụ Đồ kia có thể được thu hồi lại toàn bộ đều là công lao của em. Anh đang ở Thâm Quyến, nếu em tiện thì tôi có thể đi thuyền đến đó gặp em.”
Bảo hắn đến Hong Kong một chuyến thì quả thực là không cần thiết nên cô đã từ chối, Lý Thiếu Xuân từ đầu đến cuối vẫn điềm nhiên chấp nhận.
Đường Đường cúp điện thoại, ngồi ở bên cửa sổ phát ngốc.
Mối quan hệ giữa hai người khá thân thiết, bao gồm cả đạo nghĩa lẫn tình nghĩa.
Đường Đường đã từng rất ngưỡng mộ người đàn ông này, hắn rất khác với ông nội, càng khác xa so với cặp song sinh Tri Thu và Vĩnh Thanh, nhưng khi tiếp xúc với sư huynh luôn khiến cô có một loại cảm giác trống trải, bất lực.
Có vẻ rất gần nhưng lại như rất xa.
Ở bên kia thì Dương Niệm Sâm đã gọi cho cô hai cuộc điện thoại, lần thứ nhất cô không nghe, lần thứ hai thì máy bận, thấy vậy anh liền gọi cho thư ký Kim.
“Phu nhân không có hứng thú đi tham quan đây đó, có lẽ là chưa thích nghi được với thời tiết ở đây.”
Dương Niệm Sâm nhìn đồng hồ nói: “Ngày mai tôi sẽ trở lại.”
Lại một ngày nữa trôi qua, Đường Đường vô cùng nhàm chán nên ra khỏi khách sạn, xuống đường lớn đi dạo.
Chiều tối, mặt đường bê tông bốc hơi nóng hầm hập.
Khi cô bước đến chỗ đông người, một nhóm học sinh tinh thần phấn chấn nhao nhao chạy qua, cô nhìn cũng cười rộ lên theo.
Theo chân mấy đứa nhỏ một hồi lại tới được nơi cô xếp hàng mua trà sữa lần trước.
Có một người đàn ông cao lớn đứng ở phía trước hàng người đang xếp hàng, tấm lưng to rộng rắn chắc, trên khuỷu tay đang vắt một chiếc áo gió dáng dài, một thân tây trang phẳng phiu không hề phù hợp với khung cảnh xung quanh lúc này.
Người nọ giơ cánh tay lên để lộ cổ tay, một chiếc đồng hồ bạch kim cao cấp sáng lấp lánh.
Đường Đường nhìn lướt qua không khỏi cảm thấy buồn cười…một người đàn ông ưu tú như vậy mà cũng chen chúc cùng mấy đứa nhỏ mua trà sữa nơi này.
Đúng là vừa ấu trĩ vừa vô bổ.
Ý cười còn chưa đạt đến đáy mắt, người đàn ông đã xách theo trà sữa đi ra, thoáng cái đã dừng trước mặt cô.
Sinh hoạt trên không trung đối với anh không khác gì sinh hoạt hàng ngày.
Trước khi đi anh còn để lại một nụ hôn ngọt ngào cho cô vợ nhỏ vẫn còn say ngủ trên chiếc giường trắng, anh rất vừa lòng, cũng rất thư thái.
Anh đã để thư ký Kim ở lại với cô, theo lời của anh thì là: “Cậu ta đã làm tốt công việc của mình rồi, nếu đã tới đây rồi thì em cứ đi thăm quan mấy địa danh nổi tiếng ở xung quanh đi.”
Đường Đường không thích thư ký Kim cứ lẽo đẽo đi đằng sau lưng mình, nhiều lần quay đầu lại đều kêu ‘Tri Thu’ nhưng rồi lại buồn bã phát hiện không phải người đó.
Đỉnh Bằng Sơn(?), vịnh Holiday, đại lộ danh vọng, du thuyền xa hoa rồi mấy chỗ tương tự như vậy đều vô vị với cô.
Đường Đường cầm tờ lịch trình trên tay do dự: “Phải đi hết mấy chỗ này à?”
Thư ký Kim tươi cười trả lời: “Cũng không nhất thiết phải đi hết trong hôm nay đâu, có thời gian rảnh thì đi dạo xung quanh cho đỡ chán.”
Lúc trở lại khách sạn, cô tiện tay mượn mấy quyển giới thiệu về bảo tàng cô nhìn thấy ở khu vực nghỉ ngơi tại sảnh lớn.
Mang về phòng, một cái là của trường đua, một cái là của bảo tàng văn hóa nghệ thuật và cả phòng tranh, nhưng so ra thì tuổi đời vẫn kém xa mấy chỗ ở Bắc Kinh.
Cô lật đi lật lại một lát đã thấy nhàm chán, trong đầu đang nhảy số nên viện lý do gì để có thể trở lại Đông Thành.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên, Đường Đường tiện tay ấn nghe. “Tiểu Đường, là anh.”
Tại một bờ biển xa xôi, có tiếng dòng điện truyền qua đường dây điện thoại, giọng nói của người đàn ông như xa xăm, có chút mơ hồ, thất thường.
Giọng điệu của hắn điềm tĩnh ổn trọng, là cái loại khiêm tốn và kiên định khi nắm rõ mọi thứ.
Đường Đường im lặng một lát: “Sư huynh.”
Lý Thiếu Xuân cười: “Kết hôn rồi à? Sao không cho anh biết một tiếng?”
Trong giọng nói chậm rãi trầm thấp đó có chút bất lực và cưng chiều.
Đường Đường rũ mắt, miết ngón tay: “Em đã tìm anh, nhưng lúc đó anh không có ở trong nước.”
Đúng vậy, khi nhà đầu tư và trưởng thôn Chu đánh chủ ý lên vườn trà, Đường Đường đã từng cố gắng liên lạc với hắn, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được người.
“Xin lỗi em, là vì một số lý do đặc thù của công việc.”
Hắn tiết lộ: “Cục Di tích Văn hóa muốn thu hồi một món đồ cổ có liên quan tới nước ngoài, anh phải ký một thỏa thuận sẽ giữ bí mật trong suốt quá trình làm việc.
Hắn không thể nói chi tiết hơn được nữa, đây là đặc tính của công việc này.
“Hơn nữa bức Yên Thụ Đồ kia có thể được thu hồi lại toàn bộ đều là công lao của em. Anh đang ở Thâm Quyến, nếu em tiện thì tôi có thể đi thuyền đến đó gặp em.”
Bảo hắn đến Hong Kong một chuyến thì quả thực là không cần thiết nên cô đã từ chối, Lý Thiếu Xuân từ đầu đến cuối vẫn điềm nhiên chấp nhận.
Đường Đường cúp điện thoại, ngồi ở bên cửa sổ phát ngốc.
Mối quan hệ giữa hai người khá thân thiết, bao gồm cả đạo nghĩa lẫn tình nghĩa.
Đường Đường đã từng rất ngưỡng mộ người đàn ông này, hắn rất khác với ông nội, càng khác xa so với cặp song sinh Tri Thu và Vĩnh Thanh, nhưng khi tiếp xúc với sư huynh luôn khiến cô có một loại cảm giác trống trải, bất lực.
Có vẻ rất gần nhưng lại như rất xa.
Ở bên kia thì Dương Niệm Sâm đã gọi cho cô hai cuộc điện thoại, lần thứ nhất cô không nghe, lần thứ hai thì máy bận, thấy vậy anh liền gọi cho thư ký Kim.
“Phu nhân không có hứng thú đi tham quan đây đó, có lẽ là chưa thích nghi được với thời tiết ở đây.”
Dương Niệm Sâm nhìn đồng hồ nói: “Ngày mai tôi sẽ trở lại.”
Lại một ngày nữa trôi qua, Đường Đường vô cùng nhàm chán nên ra khỏi khách sạn, xuống đường lớn đi dạo.
Chiều tối, mặt đường bê tông bốc hơi nóng hầm hập.
Khi cô bước đến chỗ đông người, một nhóm học sinh tinh thần phấn chấn nhao nhao chạy qua, cô nhìn cũng cười rộ lên theo.
Theo chân mấy đứa nhỏ một hồi lại tới được nơi cô xếp hàng mua trà sữa lần trước.
Có một người đàn ông cao lớn đứng ở phía trước hàng người đang xếp hàng, tấm lưng to rộng rắn chắc, trên khuỷu tay đang vắt một chiếc áo gió dáng dài, một thân tây trang phẳng phiu không hề phù hợp với khung cảnh xung quanh lúc này.
Người nọ giơ cánh tay lên để lộ cổ tay, một chiếc đồng hồ bạch kim cao cấp sáng lấp lánh.
Đường Đường nhìn lướt qua không khỏi cảm thấy buồn cười…một người đàn ông ưu tú như vậy mà cũng chen chúc cùng mấy đứa nhỏ mua trà sữa nơi này.
Đúng là vừa ấu trĩ vừa vô bổ.
Ý cười còn chưa đạt đến đáy mắt, người đàn ông đã xách theo trà sữa đi ra, thoáng cái đã dừng trước mặt cô.
Danh sách chương