Việc đầu tiên sau khi trở lại Tấn Đông là đưa Đường Đường đi xem nhà mới, một ngôi nhà nhỏ kiểu Tây nằm giữa lưng chừng núi, vườn hoa bên ngoài xanh biếc, môi trường vừa ưu nhã vừa yên tĩnh.
Đây là nơi mà anh cho rằng thích hợp nhất để Đường Đường sinh sống.
Nơi này là một khu đất vàng mà anh dùng một số tiền lớn để mời một nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới về thiết kế lại và cải tạo.
Sự phồn hoa ở đây đều dựa trên khái niệm “trở về với thiên nhiên”.
Mỗi một căn nhà ở đây đều cách nhau rất xa, nhưng từ bên ngoài nhìn vào lại giống một khu tập thể thống nhất khép kín.
Trên sân phơi tầng hai là một bể bơi vô cực trong xanh như kéo dài lên tận bầu trời, không có ranh giới.
“Em biết bơi không?”
Dương Niệm Sâm đứng bên hồ bơi, từ trong nhà nhìn ra, anh như đang đứng trên mép một vách đá lộng lẫy.
Đường Đường ngồi xổm ở bên cạnh vươn tay múc nước, thầm nghĩ anh hỏi hơi thừa đấy.
Lớn lên ở nơi sông nước, có thể không biết bơi à? “Nếu thích thì chúng ta sẽ ở đây luôn.”
Dương Niệm Sâm dứt khoát đưa ra quyết định, trong vòng chưa tới hai ngày đã để thư ký Kim lấy giấy tờ của hai vợ chồng làm thủ tục sang tên.
Về phía bên biệt thự cổ nhà họ Dương, trong thư phòng trang trí cổ xưa, ông nội Dương hỏi: “Cháu muốn định cư ở Tấn Đông à?”
Nhìn cháu trai đường đường khí phách, ông thở dài, cười than: “Trước đây nói kiểu gì cháu cũng không chịu về, bây giờ thì…”
Dương Niệm Sâm dập thuốc, đứng dậy: “Cháu đã tính toán từ lâu rồi, chỉ là chưa tới lúc thôi.”
Ông nội Dương gật gật đầu: “Tiểu Đường đâu rồi, cháu vẫn luôn chạy khắp nơi, để con bé ở nhà một mình có phải không tốt lắm không? Nếu không thì bảo con bé về đây, rồi mấy chị dâu rồi bác gái của con bé dẫn đi làm từ thiện hay gì đó.”
Dương Niệm Sâm không cảm xúc nói: “Cái này ông không cần nhọc lòng, mấy việc đó làm lúc nào cũng được.”
Trên đường trở lại biệt thự trên núi, thư ký Kim liếc mắt nhìn gương mặt ông chủ qua kính chiếu hậu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh ta thử nói: “Đề nghị Dương lão gia cũng không phải không có lý, dù gì phu nhân vẫn còn nhỏ tuổi.”
Đối với tâm phúc đã theo mình gần tám năm, Dương Niệm Sâm cũng không ngại nói nhiều hơn hai câu: “Đúng là bởi vì còn nhỏ nên mới cần để cho cô ấy làm những việc quan trọng.”
Lại nói mấy người ở bên nhà cũ bụng dạ khó lường, Đường Đường mà tới đó chắc chắn sẽ không quen.
Muốn thu thập mấy đứa con hoang đó cũng phải là anh tự mình đến thu thập.
Hơn nữa, nếu đưa Đường Đường qua đó thì chẳng khác gì tự dâng “nhược điểm” của mình vào miệng cọp.
Anh sẽ không có bất kỳ ai có cơ hội khống chế mình. Cửa lớn cảm ứng kêu ‘tích’ một tiếng, tự động mở ra.
Thư ký Kim dừng xe lại, đang định theo lên, chỉ thấy ông chủ đột nhiên phất tay bảo anh ta dừng bước: “Hôm nay cứ như vậy đi, có việc gì tôi sẽ gọi cho cậu sau.”
Bên hông là một chiếc cầu thang phong cách Syria, Dương Niệm Sâm từng bước đi lên, âm thanh bọt nước cách anh ngày càng gần.
Dừng trước mái hiên gỗ, mặt nước trong xanh phản chiếu biết bao mây trắng.
Những đám mây trắng đột nhiên bị đánh tan, một nàng tiên cá trắng nõn rẽ nước hiện ra.
Đường Đường cả người ướt đẫm dựa vào mép hồ bơi, trên da thịt trần trụi mang theo chút hơi nóng thoang thoảng.
Cô chào anh một tiếng rồi mũi chân lại hướng về phía trước, ưỡn bụng đi vòng quanh.
“Có muốn xuống đây bơi một lát không?”
Thấy cô nhiệt tình mời mình như vậy, chắc là cả ngày nay ở nhà đã buồn chán muốn chết rồi.
Dương Niệm Sâm lại muốn hút thuốc, chợt nhận ra ham muốn tình dục của mình đối với Đường Đường lại mạnh mẽ tràn đầy đến vậy.
Nếu như anh thật sự đi xuống chơi, thì thứ không thể thiếu đó là “chơi” cô.
“Tôi còn có chút việc cần xử lý, em nhớ lên sớm đấy, cẩn thận cảm mạo.”
Thư phòng của anh nằm ở phía đối diện với hồ bơi. Nàng tiên cá nhỏ kia có lặn ngụp, nhảy nhót trong nước như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của anh.
Vì thế anh chỉ có thể kéo rèm cửa xuống.
Mặt trời dần dần khuất bóng, Đường Đường bọc khăn tắm chạy vào: “Này, buổi tối chúng ta ăn gì đấy?”
Dương Niệm Sâm đeo kính, dựa vào bàn lật xem hợp đồng, cũng không ngẩng đầu lên: “Đầu tiên, lần sau em vào nhớ gõ cửa.”
“Thứ hai là gì?” Đường Đường lưu lại những dấu chân ướt đẫm trên sàn, chạy tới bên cạnh anh “phóng điện”.
“Thứ hai,” anh tháo mắt kính xuống, một tay đem người kéo vào trong ngực: “Này là ai? Ở đây không có ai tên là Này cả, tôi là chồng của em, đã dạy em bao lần rồi?”
Anh vói tay vào trong áo tắm, xoa bóp lấy bộ ngực sữa, hôn lấy vành tai cô: “Có phải dạo này ở nhà phát chán rồi đúng không?”
Đường Đường vừa nghe liền biết anh chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc, ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh, sẵn sàng để cò kè mặc cả bất cứ lúc nào.
Dương Niệm Sâm như tra tấn mà bóp mạnh đầu v* cô: ” Em có muốn làm gì không?”
Đôi mắt Đường Đường chợt loé, cô nói muốn đi Vân Nam, nhưng với tính cách ông chồng của cô thì chắc chắn sẽ không thả cho cô đi đâu.
“Vậy thì như này, tôi có một công ty chi nhánh ở bên đó, Quỹ tín dụng Trường Dung, em tới đó nhậm chức, tôi sẽ sắp xếp người dạy em.
Chỉ cần bồi dưỡng bên đó hai ba năm là có thể làm việc bên cạnh anh rồi.
Đường Đường vừa định mở miệng đã bị anh đánh gãy: “Tất cả những gì tôi làm đều là vì tốt cho em thôi.”
Nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhưng làm ở đâu cũng cần có bằng cấp, nếu không có bằng cấp thì làm cái gì cũng là danh không chính ngôn không thuận.”
“Thế này đi, tôi sẽ để em đi học trước.”
Dứt lời, Dương Niệm Sâm đã đẩy cô ra, cầm điện thoại lên gọi điện, bảo cô tùy tiện tìm gì đó ăn tạm.
Đường Đường không khỏi hít sâu một hơi, đầu óc có phần hoảng hốt.
Cô đi tới cửa thì quay đầu lại, vẫn chưa tin được việc này cứ thế mà kết thúc.
Nói chuyện với Dương Niệm Sâm thực sự không phải là một trải nghiệm tốt, nhưng cô sợ nhất là anh sẽ bắt cô mang thai rồi sinh con, ở nhà giúp
chồng dạy con, cứ sống như vậy đến già. Kết quả, anh lại không đề cập tới chuyện đó.
Cô cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc đến trường học thêm, chẳng qua là từ lâu rồi cô đã không còn nghĩ đến việc này nữa.
Đây là nơi mà anh cho rằng thích hợp nhất để Đường Đường sinh sống.
Nơi này là một khu đất vàng mà anh dùng một số tiền lớn để mời một nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới về thiết kế lại và cải tạo.
Sự phồn hoa ở đây đều dựa trên khái niệm “trở về với thiên nhiên”.
Mỗi một căn nhà ở đây đều cách nhau rất xa, nhưng từ bên ngoài nhìn vào lại giống một khu tập thể thống nhất khép kín.
Trên sân phơi tầng hai là một bể bơi vô cực trong xanh như kéo dài lên tận bầu trời, không có ranh giới.
“Em biết bơi không?”
Dương Niệm Sâm đứng bên hồ bơi, từ trong nhà nhìn ra, anh như đang đứng trên mép một vách đá lộng lẫy.
Đường Đường ngồi xổm ở bên cạnh vươn tay múc nước, thầm nghĩ anh hỏi hơi thừa đấy.
Lớn lên ở nơi sông nước, có thể không biết bơi à? “Nếu thích thì chúng ta sẽ ở đây luôn.”
Dương Niệm Sâm dứt khoát đưa ra quyết định, trong vòng chưa tới hai ngày đã để thư ký Kim lấy giấy tờ của hai vợ chồng làm thủ tục sang tên.
Về phía bên biệt thự cổ nhà họ Dương, trong thư phòng trang trí cổ xưa, ông nội Dương hỏi: “Cháu muốn định cư ở Tấn Đông à?”
Nhìn cháu trai đường đường khí phách, ông thở dài, cười than: “Trước đây nói kiểu gì cháu cũng không chịu về, bây giờ thì…”
Dương Niệm Sâm dập thuốc, đứng dậy: “Cháu đã tính toán từ lâu rồi, chỉ là chưa tới lúc thôi.”
Ông nội Dương gật gật đầu: “Tiểu Đường đâu rồi, cháu vẫn luôn chạy khắp nơi, để con bé ở nhà một mình có phải không tốt lắm không? Nếu không thì bảo con bé về đây, rồi mấy chị dâu rồi bác gái của con bé dẫn đi làm từ thiện hay gì đó.”
Dương Niệm Sâm không cảm xúc nói: “Cái này ông không cần nhọc lòng, mấy việc đó làm lúc nào cũng được.”
Trên đường trở lại biệt thự trên núi, thư ký Kim liếc mắt nhìn gương mặt ông chủ qua kính chiếu hậu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh ta thử nói: “Đề nghị Dương lão gia cũng không phải không có lý, dù gì phu nhân vẫn còn nhỏ tuổi.”
Đối với tâm phúc đã theo mình gần tám năm, Dương Niệm Sâm cũng không ngại nói nhiều hơn hai câu: “Đúng là bởi vì còn nhỏ nên mới cần để cho cô ấy làm những việc quan trọng.”
Lại nói mấy người ở bên nhà cũ bụng dạ khó lường, Đường Đường mà tới đó chắc chắn sẽ không quen.
Muốn thu thập mấy đứa con hoang đó cũng phải là anh tự mình đến thu thập.
Hơn nữa, nếu đưa Đường Đường qua đó thì chẳng khác gì tự dâng “nhược điểm” của mình vào miệng cọp.
Anh sẽ không có bất kỳ ai có cơ hội khống chế mình. Cửa lớn cảm ứng kêu ‘tích’ một tiếng, tự động mở ra.
Thư ký Kim dừng xe lại, đang định theo lên, chỉ thấy ông chủ đột nhiên phất tay bảo anh ta dừng bước: “Hôm nay cứ như vậy đi, có việc gì tôi sẽ gọi cho cậu sau.”
Bên hông là một chiếc cầu thang phong cách Syria, Dương Niệm Sâm từng bước đi lên, âm thanh bọt nước cách anh ngày càng gần.
Dừng trước mái hiên gỗ, mặt nước trong xanh phản chiếu biết bao mây trắng.
Những đám mây trắng đột nhiên bị đánh tan, một nàng tiên cá trắng nõn rẽ nước hiện ra.
Đường Đường cả người ướt đẫm dựa vào mép hồ bơi, trên da thịt trần trụi mang theo chút hơi nóng thoang thoảng.
Cô chào anh một tiếng rồi mũi chân lại hướng về phía trước, ưỡn bụng đi vòng quanh.
“Có muốn xuống đây bơi một lát không?”
Thấy cô nhiệt tình mời mình như vậy, chắc là cả ngày nay ở nhà đã buồn chán muốn chết rồi.
Dương Niệm Sâm lại muốn hút thuốc, chợt nhận ra ham muốn tình dục của mình đối với Đường Đường lại mạnh mẽ tràn đầy đến vậy.
Nếu như anh thật sự đi xuống chơi, thì thứ không thể thiếu đó là “chơi” cô.
“Tôi còn có chút việc cần xử lý, em nhớ lên sớm đấy, cẩn thận cảm mạo.”
Thư phòng của anh nằm ở phía đối diện với hồ bơi. Nàng tiên cá nhỏ kia có lặn ngụp, nhảy nhót trong nước như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của anh.
Vì thế anh chỉ có thể kéo rèm cửa xuống.
Mặt trời dần dần khuất bóng, Đường Đường bọc khăn tắm chạy vào: “Này, buổi tối chúng ta ăn gì đấy?”
Dương Niệm Sâm đeo kính, dựa vào bàn lật xem hợp đồng, cũng không ngẩng đầu lên: “Đầu tiên, lần sau em vào nhớ gõ cửa.”
“Thứ hai là gì?” Đường Đường lưu lại những dấu chân ướt đẫm trên sàn, chạy tới bên cạnh anh “phóng điện”.
“Thứ hai,” anh tháo mắt kính xuống, một tay đem người kéo vào trong ngực: “Này là ai? Ở đây không có ai tên là Này cả, tôi là chồng của em, đã dạy em bao lần rồi?”
Anh vói tay vào trong áo tắm, xoa bóp lấy bộ ngực sữa, hôn lấy vành tai cô: “Có phải dạo này ở nhà phát chán rồi đúng không?”
Đường Đường vừa nghe liền biết anh chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc, ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh, sẵn sàng để cò kè mặc cả bất cứ lúc nào.
Dương Niệm Sâm như tra tấn mà bóp mạnh đầu v* cô: ” Em có muốn làm gì không?”
Đôi mắt Đường Đường chợt loé, cô nói muốn đi Vân Nam, nhưng với tính cách ông chồng của cô thì chắc chắn sẽ không thả cho cô đi đâu.
“Vậy thì như này, tôi có một công ty chi nhánh ở bên đó, Quỹ tín dụng Trường Dung, em tới đó nhậm chức, tôi sẽ sắp xếp người dạy em.
Chỉ cần bồi dưỡng bên đó hai ba năm là có thể làm việc bên cạnh anh rồi.
Đường Đường vừa định mở miệng đã bị anh đánh gãy: “Tất cả những gì tôi làm đều là vì tốt cho em thôi.”
Nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhưng làm ở đâu cũng cần có bằng cấp, nếu không có bằng cấp thì làm cái gì cũng là danh không chính ngôn không thuận.”
“Thế này đi, tôi sẽ để em đi học trước.”
Dứt lời, Dương Niệm Sâm đã đẩy cô ra, cầm điện thoại lên gọi điện, bảo cô tùy tiện tìm gì đó ăn tạm.
Đường Đường không khỏi hít sâu một hơi, đầu óc có phần hoảng hốt.
Cô đi tới cửa thì quay đầu lại, vẫn chưa tin được việc này cứ thế mà kết thúc.
Nói chuyện với Dương Niệm Sâm thực sự không phải là một trải nghiệm tốt, nhưng cô sợ nhất là anh sẽ bắt cô mang thai rồi sinh con, ở nhà giúp
chồng dạy con, cứ sống như vậy đến già. Kết quả, anh lại không đề cập tới chuyện đó.
Cô cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc đến trường học thêm, chẳng qua là từ lâu rồi cô đã không còn nghĩ đến việc này nữa.
Danh sách chương