Đường Đường lắc đầu, ở đây có mấy người không thể nói đạo lý mà, không có chuyên môn nên bắt đầu dở trò đi đường ngang ngõ tắt để chèn ép cô đây mà.
“Các dụng cụ hiện đại có thể đo lường thành phần và niên đại của vật thể, nhưng mọi người cũng phải biết rằng có một số đường dây chuyên làm hàng nhái thậm chí có thể nghiền nát những chiếc Nhữ diêu* cổ thành bột phấn rồi lại làm một cái khác y hệt như vậy. Cho nên ý của tôi là trong trường hợp này thì cho dù là máy móc cũng không xác định được thật giả. Chiếc ly đồng này cũng giống như vậy.”
*Nhữ diêu hay đồ gốm Nhữ là một loại đồ gốm TQ nổi tiếng và rất hiếm được sản xuất dưới thời nhà Tống. (Theo wikipedia)
“Lại nói, máy móc sẽ không nói dối, nhưng người nắm giữ máy móc vẫn có thể nói dối.”
“Rồi đến việc có phải do tay của tôi run hay không thì các người có thể tùy tiện để một người vào kiểm tra thử lại xem.”
“Cục trưởng Tần, ngài nếu không tin tưởng sư phụ của tôi thì có thể đến Bắc Kinh lần nữa kiếm một chuyên gia đồ cổ có uy tín giám định lại.”
Mắt phải của Trịnh Hữu Tài không ngừng co giật vì kinh ngạc, đây là chuyện gì xảy ra thế này, sau lưng của ông đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Có hai vị lãnh đạo mặt đen thui bỏ về, Tần Phong mời trái mời phải, cuối cùng lại mời bọn họ tới xem một cái hàng nhái.
Chính bản thân Tần Phong cũng như rơi xuống một cái hố sâu, thật lâu sau ông ta mới phản ứng lại, đứa con gái này lại dám khẳng định đó là hàng nhái khiến ông ta mất mặt trước biết bao nhiêu lãnh đạo cấp cao.
Sau khi mọi người rời đi gần hết, Tần Phong chỉ vào Đường Đường, lại chỉ hướng Trịnh Hữu Tài, mở miệng liền mắng chửi: “Mẹ nó Trịnh Hữu Tài, ông giỏi lắm!”
Ông ta hùng hổ đi xung quanh, tức giận ném mạnh cái đồ rởm kia xuống mặt đất.
Chỉ vài ngày sau, bên phía Trịnh Hữu Tài bắt đầu xảy ra chuyện. Tòa nhà ông ta đang xây dựng nhận được lệnh tạm ngưng, nói rằng có vấn đề
trong khâu đảm bảo an toàn của công trình và sẽ chỉ được tiếp tục tiến hành sau khi được chỉnh đốn lại.
Công trường bị đình chỉ thi công nhưng chi phí hàng ngày vẫn tiêu tốn một khoản kếch xù, nếu như không kịp tiến độ đã đề ra thì chắc chắn không tránh khỏi một trận kiện tụng.
Buổi tối trên đường về nhà ông ta bị mấy tên say rượu bao vây đánh đập dã man, đánh đến mức ông ta nhập viện ngay trong đêm.
Trịnh Hữu Tài gọi điện từ bệnh viện trong tình trạng bó bột, dặn dò thời gian tới Đường Đường phải hết sức cẩn thận, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng ra khỏi trường.
Đường Đường im lặng một lúc, trước đó bọn họ một đường thuận lợi nên sớm đã chọc người đỏ mắt, chắc chắn đã mang tâm lý trả thù.
“Không ra khỏi trường? Cho dù có Tri Thu bảo vệ nhưng chẳng lẽ tôi phải trốn trong trường cả đời?”
Hai người nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ còn cách cúi đầu đi xin lỗi Cục trưởng Tần, nhìn Trịnh Hữu Tài ăn vận sạch sẽ, Đường Đường lắc đầu: “Lúc này ông trông càng thảm càng tốt.”
Cục trưởng Tần không thèm gặp bọn họ cho đến khi nhận được lễ vật nhận lỗi của Trịnh Hữu Tài, là chuỗi vòng hạt óc chó**, khi chà xát phát ra một âm thanh vừa nghe đã biết không phải vật phàm.
Ông ta cũng chơi hạch đào, biết hạch đào này khá có giá trị nên bảo thư ký gọi hai người ở ngoài vào.
“Chỉ hai cái này mà đã coi như là bù đắp lỗi lầm lớn của các người rồi à?”
Trịnh Hữu Tài bỗng dưng bật khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa khắp mặt, xấu đến mức không nỡ nhìn thẳng, tay định giơ lên lau nước mắt nhưng rồi lại phát hiện còn đang bó bột.
Đường Đường cúi đầu, cho dù cô biết lão Trịnh đang diễn kịch nhưng vẫn không tránh khỏi có chút chua xót.
Thái độ của Tần Phong cũng hòa hoãn hơn, nhưng cũng không dễ dàng bỏ qua chuyện này: “Nếu các người đã nói chiếc ly đồng kia là giả thì bồi thường cái thật cho tôi!”
Đây đúng là công phu sư tử ngoạm mà!
Thứ đồ cổ có giá trị như vậy bọn họ biết tìm ở đâu? Hay vẫn là cướp ở đâu? Nhưng mà không có cách nào thì cũng phải cố mà có cách, nếu như công trường tiếp tục bị đình chỉ thì ngày ông ta phá sản cũng không sớm thì muộn.
Trong suốt một tháng tiếp theo bọn họ chạy luôn chân khắp các khu chợ, khu giao dịch, cho dù không tìm được cái giống hệt thì kiếm một cái tương tự cũng được.
Nhưng bọn họ không khác gì mò kim đáy bể, dã tràng xe cát biển Đông cả.
Cho đến một ngày Dương Thận tìm tới tận trường học của cô, nói: “Tôi đã nghe nói chuyện của em rồi, để tôi giúp em tìm biện pháp đối phó.”
Hai người đến nhà hàng khách sạn bao một phòng riêng, Dương Thận gọi một bàn đồ ăn ngon rồi gắp để vào bát của cô.
“Không việc gì phải gấp gáp cả, vấn đề nào rồi cũng có biện pháp giải quyết thôi.”
Hắn cũng không ăn nhiều, nhấp một ngụm trà xanh: “Ở Tấn Đông nhà họ Dương cũng có chút tiếng nói, để tôi nhờ người ta đi hòa giải giúp em, hẳn sẽ không có vấn đề gì.”
Thấy cô không nói gì, hắn mỉm cười hỏi: “Vẫn không muốn để Niệm Sâm biết à?”
Đường Đường do dự, cô không muốn dựa vào nhà họ Dương, trong đó tự nhiên bao gồm cả Dương Niệm Sâm.
Dương Thận nói: “Em yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật giúp em, trừ tôi ra thì nhà họ Dương không có người thứ hai biết.”
Đường Đường cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vì sao anh lại muốn giúp tôi?”
Dương Thận cười cười: “Về sau em sẽ biết.” –
*Nhữ diêu
**Chuỗi vòng hạt óc chó (Tử kim hạch đào)
“Các dụng cụ hiện đại có thể đo lường thành phần và niên đại của vật thể, nhưng mọi người cũng phải biết rằng có một số đường dây chuyên làm hàng nhái thậm chí có thể nghiền nát những chiếc Nhữ diêu* cổ thành bột phấn rồi lại làm một cái khác y hệt như vậy. Cho nên ý của tôi là trong trường hợp này thì cho dù là máy móc cũng không xác định được thật giả. Chiếc ly đồng này cũng giống như vậy.”
*Nhữ diêu hay đồ gốm Nhữ là một loại đồ gốm TQ nổi tiếng và rất hiếm được sản xuất dưới thời nhà Tống. (Theo wikipedia)
“Lại nói, máy móc sẽ không nói dối, nhưng người nắm giữ máy móc vẫn có thể nói dối.”
“Rồi đến việc có phải do tay của tôi run hay không thì các người có thể tùy tiện để một người vào kiểm tra thử lại xem.”
“Cục trưởng Tần, ngài nếu không tin tưởng sư phụ của tôi thì có thể đến Bắc Kinh lần nữa kiếm một chuyên gia đồ cổ có uy tín giám định lại.”
Mắt phải của Trịnh Hữu Tài không ngừng co giật vì kinh ngạc, đây là chuyện gì xảy ra thế này, sau lưng của ông đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Có hai vị lãnh đạo mặt đen thui bỏ về, Tần Phong mời trái mời phải, cuối cùng lại mời bọn họ tới xem một cái hàng nhái.
Chính bản thân Tần Phong cũng như rơi xuống một cái hố sâu, thật lâu sau ông ta mới phản ứng lại, đứa con gái này lại dám khẳng định đó là hàng nhái khiến ông ta mất mặt trước biết bao nhiêu lãnh đạo cấp cao.
Sau khi mọi người rời đi gần hết, Tần Phong chỉ vào Đường Đường, lại chỉ hướng Trịnh Hữu Tài, mở miệng liền mắng chửi: “Mẹ nó Trịnh Hữu Tài, ông giỏi lắm!”
Ông ta hùng hổ đi xung quanh, tức giận ném mạnh cái đồ rởm kia xuống mặt đất.
Chỉ vài ngày sau, bên phía Trịnh Hữu Tài bắt đầu xảy ra chuyện. Tòa nhà ông ta đang xây dựng nhận được lệnh tạm ngưng, nói rằng có vấn đề
trong khâu đảm bảo an toàn của công trình và sẽ chỉ được tiếp tục tiến hành sau khi được chỉnh đốn lại.
Công trường bị đình chỉ thi công nhưng chi phí hàng ngày vẫn tiêu tốn một khoản kếch xù, nếu như không kịp tiến độ đã đề ra thì chắc chắn không tránh khỏi một trận kiện tụng.
Buổi tối trên đường về nhà ông ta bị mấy tên say rượu bao vây đánh đập dã man, đánh đến mức ông ta nhập viện ngay trong đêm.
Trịnh Hữu Tài gọi điện từ bệnh viện trong tình trạng bó bột, dặn dò thời gian tới Đường Đường phải hết sức cẩn thận, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng ra khỏi trường.
Đường Đường im lặng một lúc, trước đó bọn họ một đường thuận lợi nên sớm đã chọc người đỏ mắt, chắc chắn đã mang tâm lý trả thù.
“Không ra khỏi trường? Cho dù có Tri Thu bảo vệ nhưng chẳng lẽ tôi phải trốn trong trường cả đời?”
Hai người nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ còn cách cúi đầu đi xin lỗi Cục trưởng Tần, nhìn Trịnh Hữu Tài ăn vận sạch sẽ, Đường Đường lắc đầu: “Lúc này ông trông càng thảm càng tốt.”
Cục trưởng Tần không thèm gặp bọn họ cho đến khi nhận được lễ vật nhận lỗi của Trịnh Hữu Tài, là chuỗi vòng hạt óc chó**, khi chà xát phát ra một âm thanh vừa nghe đã biết không phải vật phàm.
Ông ta cũng chơi hạch đào, biết hạch đào này khá có giá trị nên bảo thư ký gọi hai người ở ngoài vào.
“Chỉ hai cái này mà đã coi như là bù đắp lỗi lầm lớn của các người rồi à?”
Trịnh Hữu Tài bỗng dưng bật khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa khắp mặt, xấu đến mức không nỡ nhìn thẳng, tay định giơ lên lau nước mắt nhưng rồi lại phát hiện còn đang bó bột.
Đường Đường cúi đầu, cho dù cô biết lão Trịnh đang diễn kịch nhưng vẫn không tránh khỏi có chút chua xót.
Thái độ của Tần Phong cũng hòa hoãn hơn, nhưng cũng không dễ dàng bỏ qua chuyện này: “Nếu các người đã nói chiếc ly đồng kia là giả thì bồi thường cái thật cho tôi!”
Đây đúng là công phu sư tử ngoạm mà!
Thứ đồ cổ có giá trị như vậy bọn họ biết tìm ở đâu? Hay vẫn là cướp ở đâu? Nhưng mà không có cách nào thì cũng phải cố mà có cách, nếu như công trường tiếp tục bị đình chỉ thì ngày ông ta phá sản cũng không sớm thì muộn.
Trong suốt một tháng tiếp theo bọn họ chạy luôn chân khắp các khu chợ, khu giao dịch, cho dù không tìm được cái giống hệt thì kiếm một cái tương tự cũng được.
Nhưng bọn họ không khác gì mò kim đáy bể, dã tràng xe cát biển Đông cả.
Cho đến một ngày Dương Thận tìm tới tận trường học của cô, nói: “Tôi đã nghe nói chuyện của em rồi, để tôi giúp em tìm biện pháp đối phó.”
Hai người đến nhà hàng khách sạn bao một phòng riêng, Dương Thận gọi một bàn đồ ăn ngon rồi gắp để vào bát của cô.
“Không việc gì phải gấp gáp cả, vấn đề nào rồi cũng có biện pháp giải quyết thôi.”
Hắn cũng không ăn nhiều, nhấp một ngụm trà xanh: “Ở Tấn Đông nhà họ Dương cũng có chút tiếng nói, để tôi nhờ người ta đi hòa giải giúp em, hẳn sẽ không có vấn đề gì.”
Thấy cô không nói gì, hắn mỉm cười hỏi: “Vẫn không muốn để Niệm Sâm biết à?”
Đường Đường do dự, cô không muốn dựa vào nhà họ Dương, trong đó tự nhiên bao gồm cả Dương Niệm Sâm.
Dương Thận nói: “Em yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật giúp em, trừ tôi ra thì nhà họ Dương không có người thứ hai biết.”
Đường Đường cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vì sao anh lại muốn giúp tôi?”
Dương Thận cười cười: “Về sau em sẽ biết.” –
*Nhữ diêu
**Chuỗi vòng hạt óc chó (Tử kim hạch đào)
Danh sách chương