Đường Đường đã tắm rửa lúc nãy, trong lúc đó cô không ngừng tự ngắm nghía bản thân mình qua tấm gương mờ sương.
Khuôn mặt trắng nõn của cô đã ửng hồng, vốn là một khuôn mặt trắng mịn không tì vết thế mà nay trên trán cô lại xuất hiện một cục mụn đỏ chói mắt.
Cô hối hận thở dài, tất cả đều tại Tri Thu tự dưng lại đi thèm ăn cái lẩu Cù lao* nổi tiếng ở Thủ đô kia. (Thật ra là nó có tên khác trong tiếng Trung nhưng mình thấy về thành phần nguyên liệu giống với lẩu Cù lao ở mình nên để vậy luôn nè)
Cô cởi bỏ dây áo choàng tắm, đứng trước gương bóp bóp “hai cục thịt luộc” trước ngực, hẳn là không đến nỗi nhỏ đi, lại còn vô cùng mịn màng mềm mại nữa chứ.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng động bên ngoài, ngay lập tức giống như một con thỏ nhỏ bay vọt lên trên giường, vội vàng xốc chăn che lại khuôn mặt.
Cô nằm ôm cây đợi thỏ thiếu chút nữa đã ngủ quên mà vẫn không thấy Dương Niệm Sâm tiến vào, nhìn qua thời gian, đã hơn một tiếng rồi còn gì.
Ánh đèn từ tòa nhà Vạn Gia giống như một dải ngân hà chiếu thẳng qua ô cửa kính trong suốt, Đường Đường bĩu môi đứng dậy, mặt trứng nhỏ ló ra sau cánh cửa.
Không nghĩ tới Dương Niệm Sâm lại đang khoanh chân ngồi trên ghế sopha, hai tay cầm một chiếc ly thủy tinh.
Động tác lắc rượu chậm rãi điêu luyện nhưng ánh mắt lại hướng về phía phòng ngủ chính.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Sau khi cởi mắt kính ra thì ánh mắt của anh trông vô cùng lạnh lùng, Đường Đường mặt dày cười toe toét, xấu hổ chào hỏi: “Hi~”
Dương Niệm Sâm quay mặt đi, gọi thư ký Kim: “Mang một bộ quần áo nữ lại đây, nhân tiện đưa…”
Đường Đường theo bản năng phi tới, chân trần đạp trên thảm không phát ra tiếng động, nhẹ như cưỡi gió đạp mây, giật lấy điện thoại trong tay người đàn ông.
Điện thoại đã bị ngắt kết nối, cô yên lặng ngồi xuống gần anh, áo tắm dài trượt xuống để lộ ra một mảng đùi trắng chạm vào quần âu của anh.
Độ tương phản vô cùng sắc nét, đen và trắng. Đen trầm tĩnh, lãnh đạm; trắng dịu dàng, ấm áp.
Cô dùng ngón chân xinh đẹp dẫm lên đôi dép màu xám của anh: “Anh về từ lúc nào vậy hả~”
Cô còn cố ý thêm vào chữ “hả” mà ngay cả cô nghe cũng thấy buồn nôn.
Tầm mắt Dương Niệm Sâm rơi xuống trên đùi cô, xúc động mãnh liệt đang không ngừng quay cuồng nhấm nuốt trong bụng anh, cho dù máu nóng có sôi trào thì anh cũng chỉ có thể đè ép nó dưới da.
“Có lần thấy em ở Bắc Kinh nên không nói với em nữa.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, là thư ký Kim đưa quần áo tới, có đủ từ trong ra ngoài.
Anh ta đã quen với công việc cu ly chạy vặt này, mà cu ly thì chắc chắn sẽ không tham gia vào sinh hoạt hôn nhân của ông chủ, đưa đồ rồi lập tức chạy mất dép.
Đường Đường vẫn đang chờ đợi, chờ đợi Dương Niệm Sâm băng tan tuyết chảy, cô dùng thái độ nhận lỗi hỏi: “Tại sao anh không về nhà mà lại ở khách sạn là có ý gì?”
Dương Niệm Sâm rất nhanh đáp lại: “Về nhà sẽ có ý à?” (này là đang chơi chữ trong tiếng Trung á)
Cô chậm rãi thu hồi thân thể mê người lại, vạt áo lẫn cổ áo tắm dài đều được chỉnh đốn lại, mỗi một động tác rất nhỏ của cô đều không tránh khỏi con mắt tinh tường của Dương Niệm Sâm.
Đường Đường cầm quần áo mới bước vào phòng thay đồ, thay xong liền đi ra, nói thẳng luôn là “Tôi đi đây”.
Dương Niệm Sâm nặng nề đặt ly rượu xuống bàn trà ‘đinh’ một tiếng, ánh lửa màu cam in hằn sâu trong con ngươi của anh.
“Mới vậy đã chịu không nổi?”
Đường Đường dừng lại trước cửa, nén giận hít sâu một hơi: “Chả hiểu anh đang nói cái gì! Dương tổng tự chăm sóc mình cho tốt!”
Bộ quần áo mới sạch sẽ kia nhìn hoàn toàn không hợp với đôi giày thể thao đã bị làm bẩn kia một chút nào nhưng cô vẫn cắn răng nhét chân vào.
Một trận gió lạnh thổi tới, Đường Đường bị giữ lại túm lên, bóng người cao lớn bao trùm lấy cô, khuôn mặt u ám đằng đằng sát khí đưa lại gần, chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau.
Hơi thở của anh lại nặng nề đến vậy, tiếng thở dốc dần dần tràn ra dần hé lộ con dã thú ẩn nấp phía sau vẻ bề ngoài ưu nhã và cường thế đó.
Cả người Đường Đường ngây ra, sức lực trên cổ tay truyền đến như muốn bóp nát cô, nhưng không hiểu sao cô lại cảm nhận được sự dịu dàng và thôi thúc mạnh mẽ khó cưỡng lại được bèn nhón mũi chân hôn lên.
Khoảnh khắc hai đôi môi gặp gỡ, người đàn ông ngay lập tức giữ chặt lấy ót cô đẩy sát về phía mình.
Sự bùng nổ nơi huyền quan vừa đáng sợ lại kịch liệt, hai thân thể dây dưa vặn vẹo quay cuồng đụng vào vách tường, Đường Đường rên lên một tiếng khiến ngực anh tê dại.
Khi thân thể cô vừa được nâng lên thì Dương Niệm Sâm kéo mông cô mạnh mẽ tiến vào, cắm sâu đến mức cô chịu không nổi mà ngửa đầu hét lên một tiếng rồi lại gắt gao ôm lấy đầu người đàn ông.
Quần áo vương vãi khắp sàn, dương v*t cắm phía dưới như bị mút muốn nổ tung, trên cánh tay trần truồng nổi lên hàng nghìn hàng vạn da gà.
Cái đầu xù xù vùi vào ngực cô, hàm răng sắc nhọn ngậm lấy nhũ thịt, không ngừng phun ra nuốt vào.
Đường Đường kêu đau thì anh lại càng dùng sức, giống như muốn nuốt toàn bộ thân thể cô vào trong bụng, mà da đầu cô cũng tê dại đến kỳ lạ, từ trên xuống dưới đều run lẩy bẩy.
Chưa được nửa tiếng thì một dòng nước ái muội đã phun ra từ nơi tư mật kết hợp chặt chẽ.
Khuôn mặt trắng nõn của cô đã ửng hồng, vốn là một khuôn mặt trắng mịn không tì vết thế mà nay trên trán cô lại xuất hiện một cục mụn đỏ chói mắt.
Cô hối hận thở dài, tất cả đều tại Tri Thu tự dưng lại đi thèm ăn cái lẩu Cù lao* nổi tiếng ở Thủ đô kia. (Thật ra là nó có tên khác trong tiếng Trung nhưng mình thấy về thành phần nguyên liệu giống với lẩu Cù lao ở mình nên để vậy luôn nè)
Cô cởi bỏ dây áo choàng tắm, đứng trước gương bóp bóp “hai cục thịt luộc” trước ngực, hẳn là không đến nỗi nhỏ đi, lại còn vô cùng mịn màng mềm mại nữa chứ.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng động bên ngoài, ngay lập tức giống như một con thỏ nhỏ bay vọt lên trên giường, vội vàng xốc chăn che lại khuôn mặt.
Cô nằm ôm cây đợi thỏ thiếu chút nữa đã ngủ quên mà vẫn không thấy Dương Niệm Sâm tiến vào, nhìn qua thời gian, đã hơn một tiếng rồi còn gì.
Ánh đèn từ tòa nhà Vạn Gia giống như một dải ngân hà chiếu thẳng qua ô cửa kính trong suốt, Đường Đường bĩu môi đứng dậy, mặt trứng nhỏ ló ra sau cánh cửa.
Không nghĩ tới Dương Niệm Sâm lại đang khoanh chân ngồi trên ghế sopha, hai tay cầm một chiếc ly thủy tinh.
Động tác lắc rượu chậm rãi điêu luyện nhưng ánh mắt lại hướng về phía phòng ngủ chính.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Sau khi cởi mắt kính ra thì ánh mắt của anh trông vô cùng lạnh lùng, Đường Đường mặt dày cười toe toét, xấu hổ chào hỏi: “Hi~”
Dương Niệm Sâm quay mặt đi, gọi thư ký Kim: “Mang một bộ quần áo nữ lại đây, nhân tiện đưa…”
Đường Đường theo bản năng phi tới, chân trần đạp trên thảm không phát ra tiếng động, nhẹ như cưỡi gió đạp mây, giật lấy điện thoại trong tay người đàn ông.
Điện thoại đã bị ngắt kết nối, cô yên lặng ngồi xuống gần anh, áo tắm dài trượt xuống để lộ ra một mảng đùi trắng chạm vào quần âu của anh.
Độ tương phản vô cùng sắc nét, đen và trắng. Đen trầm tĩnh, lãnh đạm; trắng dịu dàng, ấm áp.
Cô dùng ngón chân xinh đẹp dẫm lên đôi dép màu xám của anh: “Anh về từ lúc nào vậy hả~”
Cô còn cố ý thêm vào chữ “hả” mà ngay cả cô nghe cũng thấy buồn nôn.
Tầm mắt Dương Niệm Sâm rơi xuống trên đùi cô, xúc động mãnh liệt đang không ngừng quay cuồng nhấm nuốt trong bụng anh, cho dù máu nóng có sôi trào thì anh cũng chỉ có thể đè ép nó dưới da.
“Có lần thấy em ở Bắc Kinh nên không nói với em nữa.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, là thư ký Kim đưa quần áo tới, có đủ từ trong ra ngoài.
Anh ta đã quen với công việc cu ly chạy vặt này, mà cu ly thì chắc chắn sẽ không tham gia vào sinh hoạt hôn nhân của ông chủ, đưa đồ rồi lập tức chạy mất dép.
Đường Đường vẫn đang chờ đợi, chờ đợi Dương Niệm Sâm băng tan tuyết chảy, cô dùng thái độ nhận lỗi hỏi: “Tại sao anh không về nhà mà lại ở khách sạn là có ý gì?”
Dương Niệm Sâm rất nhanh đáp lại: “Về nhà sẽ có ý à?” (này là đang chơi chữ trong tiếng Trung á)
Cô chậm rãi thu hồi thân thể mê người lại, vạt áo lẫn cổ áo tắm dài đều được chỉnh đốn lại, mỗi một động tác rất nhỏ của cô đều không tránh khỏi con mắt tinh tường của Dương Niệm Sâm.
Đường Đường cầm quần áo mới bước vào phòng thay đồ, thay xong liền đi ra, nói thẳng luôn là “Tôi đi đây”.
Dương Niệm Sâm nặng nề đặt ly rượu xuống bàn trà ‘đinh’ một tiếng, ánh lửa màu cam in hằn sâu trong con ngươi của anh.
“Mới vậy đã chịu không nổi?”
Đường Đường dừng lại trước cửa, nén giận hít sâu một hơi: “Chả hiểu anh đang nói cái gì! Dương tổng tự chăm sóc mình cho tốt!”
Bộ quần áo mới sạch sẽ kia nhìn hoàn toàn không hợp với đôi giày thể thao đã bị làm bẩn kia một chút nào nhưng cô vẫn cắn răng nhét chân vào.
Một trận gió lạnh thổi tới, Đường Đường bị giữ lại túm lên, bóng người cao lớn bao trùm lấy cô, khuôn mặt u ám đằng đằng sát khí đưa lại gần, chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau.
Hơi thở của anh lại nặng nề đến vậy, tiếng thở dốc dần dần tràn ra dần hé lộ con dã thú ẩn nấp phía sau vẻ bề ngoài ưu nhã và cường thế đó.
Cả người Đường Đường ngây ra, sức lực trên cổ tay truyền đến như muốn bóp nát cô, nhưng không hiểu sao cô lại cảm nhận được sự dịu dàng và thôi thúc mạnh mẽ khó cưỡng lại được bèn nhón mũi chân hôn lên.
Khoảnh khắc hai đôi môi gặp gỡ, người đàn ông ngay lập tức giữ chặt lấy ót cô đẩy sát về phía mình.
Sự bùng nổ nơi huyền quan vừa đáng sợ lại kịch liệt, hai thân thể dây dưa vặn vẹo quay cuồng đụng vào vách tường, Đường Đường rên lên một tiếng khiến ngực anh tê dại.
Khi thân thể cô vừa được nâng lên thì Dương Niệm Sâm kéo mông cô mạnh mẽ tiến vào, cắm sâu đến mức cô chịu không nổi mà ngửa đầu hét lên một tiếng rồi lại gắt gao ôm lấy đầu người đàn ông.
Quần áo vương vãi khắp sàn, dương v*t cắm phía dưới như bị mút muốn nổ tung, trên cánh tay trần truồng nổi lên hàng nghìn hàng vạn da gà.
Cái đầu xù xù vùi vào ngực cô, hàm răng sắc nhọn ngậm lấy nhũ thịt, không ngừng phun ra nuốt vào.
Đường Đường kêu đau thì anh lại càng dùng sức, giống như muốn nuốt toàn bộ thân thể cô vào trong bụng, mà da đầu cô cũng tê dại đến kỳ lạ, từ trên xuống dưới đều run lẩy bẩy.
Chưa được nửa tiếng thì một dòng nước ái muội đã phun ra từ nơi tư mật kết hợp chặt chẽ.
Danh sách chương