Đêm giao thừa bị nháo đến không vui, dường như tất cả mọi thành viên trong ngôi nhà đó đều dồn sức chèn ép một người ngoài là cô đây.

Ông cụ Dương muốn Dương Niệm Sâm ở lại nói chuyện, Đường Đường thấy không còn việc gì của mình nên phủi tay muốn đi.

Không ngờ Dương Niệm Sâm ở phía sau quát khẽ một tiếng, đứng lại, toàn thân cô cứng ngắc lạnh lẽo.

Sau lưng phát ra một tiếng kêu ‘răng rắc’, tay cũng nắm chặt thành nắm đấm, cô hiện tại không khác gì một người đang tha hương nơi đất khách quê người. Thì ra là anh gọi thư ký Kim vào, nghiêm mặt bảo anh ta đưa cô trở về biệt thự lưng chừng núi.

Đường Đường một mình ngồi giữa phòng khách trống trải, máy sưởi nóng đến mức khiến cô miệng đắng lưỡi khô, động cũng không muốn động, cũng không biết mình có thể làm gì, muốn làm gì…

Tri Thu lặng lẽ đi tới ngồi xuống cạnh cô, khẽ ấn đầu cô dựa vào bờ vai của cậu.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, hành vi của cô bị phơi bày trước mắt toàn thể gia đình nhà họ Dương cộng thêm thái độ kịch liệt của bọn họ, chỉ sợ sau này Quạ Ẩn không còn chốn dung thân nơi Tấn Đông nữa rồi.

Một cây chẳng chống vững nhà, đây là quy luật tàn khốc của tự nhiên, nếu như để cho cô thêm 2 năm thời gian nữa thì thật tốt biết mấy.

Trái tim cô ẩn ẩn đau đớn, đau vì nỗ lực của chính bản thân mình là không đáng nhắc đến giữa cái vòng tròn quan hệ thế tục và quyền lực đó.

Trịnh Hữu Tài có tiền thì thế nào? Khu mỏ, bất động sản rồi cả trường học, tính ra cũng không dưới mấy trăm triệu nhưng không phải từ trong thâm tâm của ông ta vẫn e sợ các thế lực địa phương hay sao. Nếu Tổng Cục Quản lý Phát triển Đô thị – Nông thôn rờ đến ông ta, hoặc nếu cơ quan chính sách thay đổi thì lúc đó đối phó với bọn họ khác gì ngắt một mớ rau đâu? Con át chủ bài duy nhất của cô đó là chồng của cô – Dương Niệm Sâm, chỉ cần anh còn ở đó thì nhà họ Dương hẳn sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

“Em đi ngủ trước đi, chị chờ thêm một lát.”

Tri Thu vẫn luôn nghe lời của cô, cậu giống như không có linh hồn của chính mình vậy, linh hồn của cậu gắn liền với suy nghĩ và hành động của Đường Đường. Đôi khi Đường Đường còn cảm thấy có phải mình đã đối xử không tốt với cậu hay không.

Lại nghĩ đến tình cảnh ở nhà họ Dương, đáng lẽ ra lúc đó cô không nên bày ra bộ dáng ngọc nát đá tan như vậy, quả thực quá ngu ngốc rồi.

Cô vẫn luôn tự tin mình là người thông minh, bằng không làm sao cô có thể xoay Viên Hải Phong như chong chóng, làm sao có thể mượn sức

Trịnh Hữu Tài, lại làm sao trải qua cuộc sống suôn sẻ ở Học viện, Quạ Ẩn lại thế nào mà nhanh chóng nổi lên như một hiện tượng. Tại sao hàng chục triệu tế bào não của cô khi đứng trước người nhà họ Dương lại biến mất không còn một mống?

Tại sao nhà họ Dương lại nhất quyết chọn ngày hôm nay để vạch trần cô?

Khi Dương Niệm Sâm trở lại đã là hai giờ sáng, phong thái anh vẫn chỉnh tề bước về phía phòng làm việc, đưa lưng về phía cô nói: “Em cùng tôi vào đây.”

Cô nghe không hiểu trong lời của anh có hàm ý gì, vừa đặt mông xuống ghế thì Dương Niệm Sâm đã phì phèo điếu thuốc trên tay. Cô có thể cảm nhận được dưới khuôn mặt ủ dột kia là vô số suy nghĩ đang luân chuyển liên hồi.

Anh bảo cô tự mình nói đi, Đường Đường hỏi lại: “Muốn tôi nói cái gì?” Dương Niệm Sâm tháo mắt kính xuống chậm rãi chà lau: “Mọi thứ.”

Cô từ từ nói mọi chuyện từ đầu đến đuôi, nói đến mức giọng khản cả đi.

Anh lại hỏi hiện tại cô kiếm được bao nhiêu, Đường Đường báo ra một con số, Dương Niệm Sâm khẽ cười một tiếng, là cái loại ngoài cười mà trong không cười.

Anh nói: “Em rốt cuộc là muốn tiền hay là muốn danh?”

Đường Đường nhìn thẳng vào mặt anh, giống như đang đối mặt với thẩm phán phiên tòa: “Đều muốn.”

“Vì sao em không nói với tôi? Chẳng lẽ tôi không cho em được những thứ đó?”

Cô lắc đầu: “Không phải bằng cách đó.”

Nếu Dương Niệm Sâm đồng ý thì đương nhiên mọi chuyện sẽ nước chảy mây trôi, dễ dàng thông qua các phương thức tư bản để cô đạt được những gì mà mình muốn, nhưng như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?

Nếu là người khác cho, một câu không hài lòng, một lời phủ định còn không phải đâu rồi lại về đấy hay sao.

Đừng nói đến nhà họ Dương không đồng ý mà nhìn vẻ mặt của Dương Niệm Sâm cũng là không hài lòng.

Cô cảm thấy vô cùng khó chịu, càng nói càng có cảm giác hít thở không thông, bên tai truyền tới âm thanh ‘ong ong’, đầu óc cô choáng váng như có thể đổ gục xuống đất bất cứ lúc nào.

Thì ra bị người khác nắm thóp là cảm giác thế này, cô nghĩ đến Viên Hải Phong, cô nắm trong tay điểm yếu của hắn mà hắn ta còn phải tươi cười xum xoe với cô, chắc trong lòng đã sớm hận chết cô rồi.

Dương Niệm Sâm hất phăng chiếc gạt tàn trên bàn, tro bụi vương vãi khắp nơi, khắp căn phòng đều ngập tràn hương vị mốc meo thống hận: “Em ngay cả nói cũng chưa nói mà đã biết tôi không đồng ý à?”

Cả người Đường Đường run lên nhưng lại nở nụ cười, một nụ cười khiêu khích, anh nói những lời hoa mỹ này có ích lợi gì?

Vốn dĩ đã không là như vậy, cái gì mà nếu nếu, tất cả đều là giả dối.

Dương Niệm Sâm nhìn cô cười mà huy*t Thái Dương đau xót: “Tôi cho rằng tôi đối xử với em không đến nỗi nào, vậy mà em lại coi tôi như kẻ địch?”

Đường Đường bỗng dưng cảm thấy đau lòng, trái tim như muốn vỡ ra thành từng mảnh: “Tôi không…”

“Vậy được rồi.” Anh không muốn nhiều lời cùng cô nữa, nuôi lâu như vậy hóa ra lại là một con sói mắt trắng.

Sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt, anh giẫm lên vô số tro tàng trên sàn nhà, bước đến bên cô, nâng cằm cô lên, thật muốn lột da của cô ra xem xương bên trong của cô cứng đến mức nào.

“Thế này đi, từ bây giờ em không có quyền lựa chọn nữa, mọi việc em đang làm đều dừng lại hết, trường học cũng không cần đến. Không phải muốn dát vàng bản thân hay sao, tôi tự sẽ có biện pháp thành toàn cho em. Giờ em chỉ cần ở nhà, không được đi bất cứ đâu, biết chưa?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện