Không mất nhiều thời gian để Đường Đường nhận ra rằng Thẩm Vĩnh Thanh rất được tín nhiệm ở đây.
Sự thay đổi trong con người hắn không thể chỉ dùng cụm từ ‘kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác’ để hình dung vì trong ấn tượng của cô thì hắn vẫn luôn là cậu học sinh giỏi nhất trường, trắng trẻo đẹp trai nhưng đôi mắt sáng lại ẩn chứa tố chất của một kẻ thần kinh.
Hắn tìm cho hai người bọn cô một căn biệt thự nhỏ với khung cảnh trang nhã để ‘an cư lạc nghiệp’, mặc dù trang trí có chút lạc hậu nhưng ở một nơi chưa phát triển mạnh về cơ sở hạ tầng như Vân Nam thì cũng coi như không tệ rồi.
Đường Đường bảo hắn chuẩn bị để cô tiến hành kiểm kê lại tài sản nhưng Thẩm Vĩnh Thanh lại đề nghị thay vì vội vàng lao đầu vào công việc thì để hắn đưa cô đi ngắm cảnh thư giãn trước.
Đường Đường nói với giọng miễn thương lượng: “Không cần, vườn trà chính là phong cảnh tốt nhất rồi.”
Thẩm Vĩnh Thanh cúi đầu cười, ngón tay kẹp thuốc lá, hai đùi mở rộng, thân trên nghiêng về phía trước, thoạt nhìn không khác gì một tên xã hội đen đầu đường xó chợ.
Đường Đường cau mày, nghĩ thầm cậu có thể ngồi cho hẳn hoi được không, nhưng với cái khí thế kia của hắn thì đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cô từ lâu.
Rốt cuộc chính Tri Thu là người đạp cho thằng em cùng chui ra từ bụng mẹ một phát: “Chả ra cái thể thống gì cả.”
Thẩm Vĩnh Thanh nói xin lỗi và nhe răng cười với Đường Đường.
Trong số mấy vườn trà lớn trong tay ông nội thì mấy vườn có quy mô hoàn chỉnh nhất hầu hết đều ở Vân Nam này, ngoài ra còn có hai vườn ở Phúc Kiến.
Khi Đường Đường đến tiếp quản sản nghiệp của gia đình thì hạng mục cần làm đầu tiên đương nhiên là kiểm kê lại tại sản. Thẩm Vĩnh Thanh gật đầu đồng ý nói rằng cho hắn một chút thời gian để sắp xếp.
Nửa tháng sau, Thẩm Vĩnh Thanh nói có thể tiến hành kiểm kê rồi lái một chiếc Land Rover chở bọn họ tới mấy cửa hàng trà khác nhau.
Nhưng Đường Đường lại nói chờ một chút.
Đôi mắt giảo hoạt của Thẩm Vĩnh Thanh chợt lóe, hỏi còn phải chờ cái gì nữa?
“Đương nhiên là chờ người rồi, chẳng lẽ cậu cho rằng một mình chị có thể đọc hiểu hết mấy cái số liệu đấy hả?”
Thẩm Vĩnh Thanh ngồi ở ghế lái không nói gì, đánh xe vào thành phố đón người theo yêu cầu của Đường Đường.
Nhân viên kế toán là cô mượn từ chỗ Trịnh Hữu Tài. Nói đi nói lại thì Trịnh Hữu Tài vẫn đáng tin hơn.
Mất hơn nửa tháng để kiểm tra hết một lượt, về cơ bản là không có vấn đề gì, Thẩm Vĩnh Thanh quản lý rất tốt, vấn đề duy nhất là chi phí hoạt động rất lớn mà lợi nhuận đầu ra lại không được tốt.
Hai nhân viên kế toán bảo phải trở về Tấn Đông nhưng Đường Đường lại gọi ngay cho Trịnh Hữu Tài bảo người sẽ không quay về.
Trịnh Hữu Tài vò đầu bứt tai: “Cô giữ người ở lại làm gì, cô lại không thành lập công ty.”
Đường Đường: “Ai bảo không?”
Trịnh Hữu Tài còn phấn khích hơn cả chính cô: “Được đấy. Thế cô đã có tính toán gì chưa? Mở công ty gì? Tôi có thể tới góp một chân không?”
Ông ta đương nhiên có thể tới rồi, ít nhất cô sẽ có người chia sẻ lúc hiểm nguy, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc.
Một đêm giữa mùa hè, không khí oi bức nóng nực, trong phòng khách không lắp điều hòa nên sau khi tắm xong Đường Đường mặc áo ba lỗ với quần đùi ra ngoài đi dạo.
Tri Thu ủ rũ đi theo, Đường Đường đã nhìn ra cậu có gì muốn nói, huých khuỷu tay: “Làm sao?”
Tri Thu nói: “Gần đây chúng ta làm những việc đó có thể khiến lão tam khó chịu không?”
Một người là chị của cậu, hay phải nói là giữa kỵ sĩ và công chúa, còn người kia là anh em ruột của cậu, vậy mà Đường Đường lại chưa từng cho lão tam sắc mặt tốt. Tri Thu cảm thấy giữa bọn họ có một tầng ngăn cách vô hình nào đó.
Đường Đường sao có thể không hiểu. Cô đương nhiên có thể hành động uyển chuyển hơn một chút, mấy năm nay Thẩm Vĩnh Thanh bỏ cả học để đến đây chăm lo cho sản nghiệp nhà bọn họ, nói là cúc cung tận tụy cũng không ngoa. (Dốc hết lòng hết sức)
Chỉ là trong lòng của cô vẫn luôn có một chút gì đó xấu hổ khó có thể mở miệng.
Lúc bọn họ quay trở lại biệt thự thì Thẩm Vĩnh Thanh cũng không thấy ở trong phòng, gọi điện thoại qua thì đầu bên kia vang lên tiếng ồn ào như ở KTV. (Quán karaoke)
Nửa tiếng sau, ba người gặp nhau ở chợ đêm ồn ào náo nhiệt.
Thẩm Vĩnh Thanh mặc bộ đồ rằn ri, da thịt cường tráng đổ mồ hôi trong không khí thiêu đốt, vô cùng thu hút ánh mắt của cánh nữ giới.
Bọn họ gọi một bàn hải sản, mấy món ăn địa phương với mấy chai bia. Đường Đường tuy ít uống rượu nhưng tửu lượng của cô được thừa hưởng từ Đường Trung Bình nên trời sinh cũng không tệ lắm.
Thẩm Vĩnh Thanh lau đũa, rót bia, không ngừng đưa tôm bóc vỏ và hàu sống sang cho cô, tiết tấu vô cùng chuẩn xác, không hề khiến người khác phản cảm.
So với Tri Thu thì hắn càng biết để ý ánh mắt của người khác hơn, đương nhiên cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế hơn Tri Thu.
Để mà so sánh ra thì, Tri Thu, người đang cầm một xiên nhộng trắng do dự không biết có nên hạ miệng hay không thì cậu giống như một tên 250 chưa sõi đời. (250: đồ ngốc)
Bữa này chủ yếu là để mọi người thẳng thắn với nhau, Đường Đường nâng ly với Thẩm Vĩnh Thanh: “Chị biết cậu cũng không dễ dàng gì, cũng không phải là chị không tin tưởng cậu. Vì để thuận lợi cho kế hoạch sau này thì kiểm tra sổ sách là bước đầu tiên cần làm rõ ràng.”
Thẩm Vĩnh Thanh nhìn chằm chằm cô, không chần chừ uống liền ba ly.
Rượu vàng chảy xuống cổ họng người đàn ông, trôi theo mạch máu và yết hầu nhô ra, mặt Đường Đường nóng lên, nhanh chóng rời mắt qua chỗ khác.
Thẩm Vĩnh Thanh ý cười dạt dào như thể nội tâm của hắn đã được mở ra, lại tiếp tục uống với anh trai mình.
Tri Thu cũng vui vẻ, ba người bọn họ vốn nên như vậy, cũng nên vĩnh viễn là như vậy. Cậu uống đến nỗi say mèm.
Đường Đường ghét bỏ mà nhìn hai anh em phía trước ngã trái ngã phải, chủ yếu là do Tri Thu đứng không vững, Thẩm Vĩnh Thanh đang đỡ lấy cánh tay và eo của anh trai.
Cuối cùng cũng giải quyết xong con sâu rượu kia, thấy Đường Đường ở phòng khách tìm nước uống, Thẩm Vĩnh Thanh lấy từ trong tủ ra một chai nước khoáng, vặn mở rồi đưa qua cho cô.
Lúc đưa cô về phòng ngủ, hắn nói: “Hôm nay tôi thấy rất vui.”
Bộ dáng ưỡn ngực của Đường Đường có hơi câu nệ, hoóc môn hoang dã của Thẩm Vĩnh Thanh kết hợp với mùi rượu khiến cô không thoải mái lắm.
Nhưng cô vẫn cố giả bộ thản nhiên, bắt lấy tay hắn: “Chị cũng thế.”
Vốn chỉ định bắt tay nhưng Thẩm Vĩnh Thanh lại nắm ngược lấy tay cô rồi hôn lên mu bàn tay cô giống như một người kỵ sĩ: “Chúc ngủ ngon, công chúa của tôi.”
Sự thay đổi trong con người hắn không thể chỉ dùng cụm từ ‘kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác’ để hình dung vì trong ấn tượng của cô thì hắn vẫn luôn là cậu học sinh giỏi nhất trường, trắng trẻo đẹp trai nhưng đôi mắt sáng lại ẩn chứa tố chất của một kẻ thần kinh.
Hắn tìm cho hai người bọn cô một căn biệt thự nhỏ với khung cảnh trang nhã để ‘an cư lạc nghiệp’, mặc dù trang trí có chút lạc hậu nhưng ở một nơi chưa phát triển mạnh về cơ sở hạ tầng như Vân Nam thì cũng coi như không tệ rồi.
Đường Đường bảo hắn chuẩn bị để cô tiến hành kiểm kê lại tài sản nhưng Thẩm Vĩnh Thanh lại đề nghị thay vì vội vàng lao đầu vào công việc thì để hắn đưa cô đi ngắm cảnh thư giãn trước.
Đường Đường nói với giọng miễn thương lượng: “Không cần, vườn trà chính là phong cảnh tốt nhất rồi.”
Thẩm Vĩnh Thanh cúi đầu cười, ngón tay kẹp thuốc lá, hai đùi mở rộng, thân trên nghiêng về phía trước, thoạt nhìn không khác gì một tên xã hội đen đầu đường xó chợ.
Đường Đường cau mày, nghĩ thầm cậu có thể ngồi cho hẳn hoi được không, nhưng với cái khí thế kia của hắn thì đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cô từ lâu.
Rốt cuộc chính Tri Thu là người đạp cho thằng em cùng chui ra từ bụng mẹ một phát: “Chả ra cái thể thống gì cả.”
Thẩm Vĩnh Thanh nói xin lỗi và nhe răng cười với Đường Đường.
Trong số mấy vườn trà lớn trong tay ông nội thì mấy vườn có quy mô hoàn chỉnh nhất hầu hết đều ở Vân Nam này, ngoài ra còn có hai vườn ở Phúc Kiến.
Khi Đường Đường đến tiếp quản sản nghiệp của gia đình thì hạng mục cần làm đầu tiên đương nhiên là kiểm kê lại tại sản. Thẩm Vĩnh Thanh gật đầu đồng ý nói rằng cho hắn một chút thời gian để sắp xếp.
Nửa tháng sau, Thẩm Vĩnh Thanh nói có thể tiến hành kiểm kê rồi lái một chiếc Land Rover chở bọn họ tới mấy cửa hàng trà khác nhau.
Nhưng Đường Đường lại nói chờ một chút.
Đôi mắt giảo hoạt của Thẩm Vĩnh Thanh chợt lóe, hỏi còn phải chờ cái gì nữa?
“Đương nhiên là chờ người rồi, chẳng lẽ cậu cho rằng một mình chị có thể đọc hiểu hết mấy cái số liệu đấy hả?”
Thẩm Vĩnh Thanh ngồi ở ghế lái không nói gì, đánh xe vào thành phố đón người theo yêu cầu của Đường Đường.
Nhân viên kế toán là cô mượn từ chỗ Trịnh Hữu Tài. Nói đi nói lại thì Trịnh Hữu Tài vẫn đáng tin hơn.
Mất hơn nửa tháng để kiểm tra hết một lượt, về cơ bản là không có vấn đề gì, Thẩm Vĩnh Thanh quản lý rất tốt, vấn đề duy nhất là chi phí hoạt động rất lớn mà lợi nhuận đầu ra lại không được tốt.
Hai nhân viên kế toán bảo phải trở về Tấn Đông nhưng Đường Đường lại gọi ngay cho Trịnh Hữu Tài bảo người sẽ không quay về.
Trịnh Hữu Tài vò đầu bứt tai: “Cô giữ người ở lại làm gì, cô lại không thành lập công ty.”
Đường Đường: “Ai bảo không?”
Trịnh Hữu Tài còn phấn khích hơn cả chính cô: “Được đấy. Thế cô đã có tính toán gì chưa? Mở công ty gì? Tôi có thể tới góp một chân không?”
Ông ta đương nhiên có thể tới rồi, ít nhất cô sẽ có người chia sẻ lúc hiểm nguy, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc.
Một đêm giữa mùa hè, không khí oi bức nóng nực, trong phòng khách không lắp điều hòa nên sau khi tắm xong Đường Đường mặc áo ba lỗ với quần đùi ra ngoài đi dạo.
Tri Thu ủ rũ đi theo, Đường Đường đã nhìn ra cậu có gì muốn nói, huých khuỷu tay: “Làm sao?”
Tri Thu nói: “Gần đây chúng ta làm những việc đó có thể khiến lão tam khó chịu không?”
Một người là chị của cậu, hay phải nói là giữa kỵ sĩ và công chúa, còn người kia là anh em ruột của cậu, vậy mà Đường Đường lại chưa từng cho lão tam sắc mặt tốt. Tri Thu cảm thấy giữa bọn họ có một tầng ngăn cách vô hình nào đó.
Đường Đường sao có thể không hiểu. Cô đương nhiên có thể hành động uyển chuyển hơn một chút, mấy năm nay Thẩm Vĩnh Thanh bỏ cả học để đến đây chăm lo cho sản nghiệp nhà bọn họ, nói là cúc cung tận tụy cũng không ngoa. (Dốc hết lòng hết sức)
Chỉ là trong lòng của cô vẫn luôn có một chút gì đó xấu hổ khó có thể mở miệng.
Lúc bọn họ quay trở lại biệt thự thì Thẩm Vĩnh Thanh cũng không thấy ở trong phòng, gọi điện thoại qua thì đầu bên kia vang lên tiếng ồn ào như ở KTV. (Quán karaoke)
Nửa tiếng sau, ba người gặp nhau ở chợ đêm ồn ào náo nhiệt.
Thẩm Vĩnh Thanh mặc bộ đồ rằn ri, da thịt cường tráng đổ mồ hôi trong không khí thiêu đốt, vô cùng thu hút ánh mắt của cánh nữ giới.
Bọn họ gọi một bàn hải sản, mấy món ăn địa phương với mấy chai bia. Đường Đường tuy ít uống rượu nhưng tửu lượng của cô được thừa hưởng từ Đường Trung Bình nên trời sinh cũng không tệ lắm.
Thẩm Vĩnh Thanh lau đũa, rót bia, không ngừng đưa tôm bóc vỏ và hàu sống sang cho cô, tiết tấu vô cùng chuẩn xác, không hề khiến người khác phản cảm.
So với Tri Thu thì hắn càng biết để ý ánh mắt của người khác hơn, đương nhiên cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế hơn Tri Thu.
Để mà so sánh ra thì, Tri Thu, người đang cầm một xiên nhộng trắng do dự không biết có nên hạ miệng hay không thì cậu giống như một tên 250 chưa sõi đời. (250: đồ ngốc)
Bữa này chủ yếu là để mọi người thẳng thắn với nhau, Đường Đường nâng ly với Thẩm Vĩnh Thanh: “Chị biết cậu cũng không dễ dàng gì, cũng không phải là chị không tin tưởng cậu. Vì để thuận lợi cho kế hoạch sau này thì kiểm tra sổ sách là bước đầu tiên cần làm rõ ràng.”
Thẩm Vĩnh Thanh nhìn chằm chằm cô, không chần chừ uống liền ba ly.
Rượu vàng chảy xuống cổ họng người đàn ông, trôi theo mạch máu và yết hầu nhô ra, mặt Đường Đường nóng lên, nhanh chóng rời mắt qua chỗ khác.
Thẩm Vĩnh Thanh ý cười dạt dào như thể nội tâm của hắn đã được mở ra, lại tiếp tục uống với anh trai mình.
Tri Thu cũng vui vẻ, ba người bọn họ vốn nên như vậy, cũng nên vĩnh viễn là như vậy. Cậu uống đến nỗi say mèm.
Đường Đường ghét bỏ mà nhìn hai anh em phía trước ngã trái ngã phải, chủ yếu là do Tri Thu đứng không vững, Thẩm Vĩnh Thanh đang đỡ lấy cánh tay và eo của anh trai.
Cuối cùng cũng giải quyết xong con sâu rượu kia, thấy Đường Đường ở phòng khách tìm nước uống, Thẩm Vĩnh Thanh lấy từ trong tủ ra một chai nước khoáng, vặn mở rồi đưa qua cho cô.
Lúc đưa cô về phòng ngủ, hắn nói: “Hôm nay tôi thấy rất vui.”
Bộ dáng ưỡn ngực của Đường Đường có hơi câu nệ, hoóc môn hoang dã của Thẩm Vĩnh Thanh kết hợp với mùi rượu khiến cô không thoải mái lắm.
Nhưng cô vẫn cố giả bộ thản nhiên, bắt lấy tay hắn: “Chị cũng thế.”
Vốn chỉ định bắt tay nhưng Thẩm Vĩnh Thanh lại nắm ngược lấy tay cô rồi hôn lên mu bàn tay cô giống như một người kỵ sĩ: “Chúc ngủ ngon, công chúa của tôi.”
Danh sách chương