27

Có thể là trong mắt Dư Hành, hắn cho rằng Nhâm Niệm Niên và hắn không cùng một thế giới, bọn họ không phải chung một loại người, như là hai người sống ở hai thế giới khác nhau. Nhâm Niệm Niên thừa nhận anh và Dư Hành có khác biệt, nhưng mà trên một phương diện khác cũng khá giống nhau.

Nhâm Niệm Niên nói thầm một câu bên tai Dư Hành: “Tiểu Dư, tôi cũng không có mẹ, mẹ đã mất từ khi tôi còn rất nhỏ.”

Khi Nhâm Niệm Niên mất mẹ, em gái mới vừa sinh không lâu, ba không làm việc chỉ say xỉn cả ngày. Sau này ba Nhâm lại mang về một người phụ nữ trẻ đẹp, bà ta còn mang theo một đứa con trai nhỏ.

Cho nên trong một đêm, Nhâm Niệm Niên có ‘Mẹ’ mới, cũng nhiều thêm một em trai Omega nhìn như đáng yêu.

“Anh hai, em muốn cái này! Em cũng muốn cái kia!” Người em trai này luôn trưng ra vẻ mặt ngây thơ, nói đến đương nhiên: “Anh hai, không phải là cái gì cũng nên nhường cho em trai sao? Cho nên, cho em tất cả đồ của anh đi.”

Dường như Nhâm Niệm Niên có bất kỳ vật gì hắn đều muốn giành lấy.

“Đến đây, Tiểu Niên ngoan, uống đi.” ‘Mẹ’ xinh đẹp mỉm cười nhìn Nhâm Niệm Niên, bưng nước đưa cho Nhâm Niệm Niên.

Nhưng thứ này cũng không tốt lành gì.

‘Mẹ’ mới này biểu hiện quan tâm bảo vệ Nhâm Niệm Niên, sau lưng lại lộ ra nụ cười u ám xấu xa: “Tiểu Niên, cái nhà này chỉ cần một đứa con trai Omega ưu tú là đủ rồi.”

Thời điểm bà ta điên lên thậm chí còn bóp cổ Nhâm Niệm Niên, ấn đầu anh vào trong nước: “Tiểu Niên, nếu như mày hoàn toàn biến mất giống mẹ mày thì tốt rồi.”

Nhâm Niệm Niên suýt chút nữa chết đuối, bên tai đều là tiếng kêu khóc của em gái: “Hu hu hu, anh… Anh ơi! Đừng… Đừng mà! Anh ơi, hu hu hu…”

Nhâm Niệm Niên giật mình mở mắt tỉnh lại từ trong ác mộng.

Sau khi tỉnh lại trên trán Nhâm Niệm Niên toát đầy mồ hôi, anh mở mở to đôi mắt ướt đẫm, trong mộng Nhâm Niệm Niên đã không kiềm chế khóc nấc.

Từ nhỏ đến lớn, Nhâm Niệm Niên chưa bao giờ là người thích khóc, trái lại anh luôn cười đến ngây ngốc, đối với rất nhiều chuyện đều có thể cười trừ, còn kiên cường lạc quan hơn đám bạn cùng lứa.

Cho nên mỗi khi anh soi gương nhìn nốt ruồi dưới đuôi mắt phải, có loại ảo giác bất đắc dĩ.

Qua một đêm, sáng sớm trước khi lên lớp Nhâm Niệm Niên chỉnh sửa lại bài tập chất đống trên bàn, khi liếc thấy bài tập Dư Hành thì Nhâm Niệm Niên hơi suy nghĩ, lật vở ra.

Nhâm Niệm Niên mang bài tập cả lớp về ký túc chấm điểm, ngày hôm kia yêu cầu toàn bộ lớp đọc thuộc lòng bài cổ văn, ngày hôm qua Nhâm Niệm Niên cho mọi người viết chính tả, trong lớp không có mấy học sinh có thể viết hoàn toàn chính xác, nhưng Dư Hành thì không sai bất kỳ chữ nào, cho nên Nhâm Niệm Niên rất vui vẻ cho hắn một trăm điểm.

Sáng nay Nhâm Niệm Niên suy nghĩ lại, dùng bút đỏ viết thêm một câu bên dưới một trăm điểm ——

(Tiểu Dư cực kỳ đẹp trai! Moaz moaz moaz =3=)

Nếu đã viết lời bình trên bài tập của Dư Hành, Nhâm Niệm Niên cảm thấy mình cũng không thể quá bất công, liền tìm ra bài tập đạt điểm tối đa của những học sinh khác, viết một câu khen khích lệ.

Lần này ngoại trừ Dư Hành, người đạt điểm tối đa còn có ủy viên ngữ văn Hứa Phiên Phiên, nữ lớp trưởng Thái Hàm dịu dàng ít nói, thành tích của mấy nữ sinh này rất tốt, ít khi làm Nhâm Niệm Niên bận tâm.

Mà những học sinh hoàn toàn không viết được, câu sau không liên kết với câu trước, mắc cái loại lỗi chính tả, vừa nhìn đã biết là mấy em ở cuối lớp thường không chịu học thuộc, Nhâm Niệm Niên lại càng không thể mặc kệ mấy em ấy.

Sau này anh viết lời phê thường giống như làm văn, nhằm vào tình huống của từng học sinh mà viết lời phê đơn giản cho từng người.

28

Nhâm Niệm Niên cầm một đống bài tập đến lớp, sau đó anh vừa điểm danh vừa gọi học sinh lên bục nhận bài tập của mình, thuận tiện quan sát phản ứng của từng em khi mở quyển bài tập.

Dường như mọi người đều rất kinh ngạc, sau đó lộ ra sắc mặt vui hoặc buồn, có người được Nhâm Niệm Niên khen, trong lòng vui vẻ ngay cả khóe miệng cũng hơi cong lên; có người viết chính tả sai đến rối tinh rối mù, sau khi tan học phải đến văn phòng của Nhâm Niệm Niên học thuộc lòng, viết lại một lần nữa, cho nên mặt mày ủ dột.

Chờ đến phiên Dư Hành lên bục giảng, ánh mắt Nhâm Niệm Niên không chớp nhìn theo hắn, cực kỳ để ý sắc mặt biến hóa của Dư Hành.

Nhưng đáy mắt u ám của Dư Hành chỉ lướt qua một tia kinh ngạc, gương mặt vẫn không có sắc thái gì. Nhưng hắn cũng không vội quay về chỗ ngồi, mà là đứng trước mặt Nhâm Niệm Niên, dừng lại trong chốc lát.

Trong nhất thời Nhâm Niệm Niên không hiểu tâm tư của Dư Hành, chớp chớp mắt nhìn hắn, cười cười vừa định nói ra cái gì thì Dư Hành lại xoay người đi về chỗ ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Sắc mặt của Dư Hành cũng không biến hóa nhưng hắn không khỏi siết chặt vở bài tập trong tay, giống như đang siết thứ gì quan trọng.

Lại qua hai ngày, giờ thể dục chiều hôm đó, các học sinh 11-6 đều đang chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao của trường, dù sao tháng mười sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao, bọn họ phải nắm chắc thời gian tập luyện.

Tuy rằng ở đây là trường cấp ba của một thị trấn nhỏ, ngày thường ngoại trừ đọc sách làm bài cũng sẽ không có hoạt động gì khác, nhưng ban giám hiệu vẫn rất xem trọng tố chất thân thể của học sinh, bởi vậy năm nào cũng sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao toàn trường.

Đại hội thuộc về hoạt động tập thể, dường như học sinh nào cũng dự thi, báo danh tất cả hạng mục, chỉ ngoại trừ Dư Hành. Từ trước đến nay Dư Hành không hòa đồng, cũng không có cảm giác vinh quang tập thể gì cả, đến giờ học sẽ nói thân thể không khỏe, nằm một bên nghỉ ngơi.

Lớp trưởng Thái Hàm thấy Dư Hành lười nhác, thái độ lại thờ ơ, tuy rằng rất nóng ruột nhưng cũng không có cách nào nói hắn; thầy Trâu dạy thể dục cũng như thế, nhìn Dư Hành rồi lắc đầu thở dài, hôm nay cũng lười quản hắn.

Dư Hành không ai quản nổi đi ra ngoài sân tập, hắn tìm một cây đại thụ tính dựa vào hóng mát nghỉ ngơi. Nhưng hắn nhắm mắt dưỡng thần không được bao lâu liền nghe được tiếng bước chân.

Tiếng bước chân dần rõ ràng, rõ ràng là có người đi tới.

Nhâm Niệm Niên đến gần Dư Hành, anh nhìn đôi mắt nhắm chặt của Dư Hành, hình như đang ngủ. Cho nên anh cũng không nói gì, im lặng đi vòng vòng quanh chỗ ngủ của Dư Hành.

Nhâm Niệm Niên cảm thấy Dư Hành không tham gia đại hội thể thao quá đáng tiếc, anh tận mắt thấy nhiều lần Dư Hành chạy rất nhanh, hoàn toàn có thể tham gia chạy cự ly ngắn hoặc là chạy tiếp sức, Dư Hành có thể chạy gậy đầu tiên, cũng có thể đảm nhiệm gậy cuối cùng chạy nước rút, dù sao đối với hắn chuyện này không thành vấn đề.

Dư Hành bị Nhâm Niệm Niên vòng quanh quan sát nhiều lần hoàn toàn hết buồn ngủ, đồng thời cảm thấy ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm mặt hắn, rốt cuộc Dư Hành không nhịn được mở mắt ra: “Thầy nhìn đủ chưa?”

Vừa thấy Dư Hành tỉnh, Nhâm Niệm Niên nhào đến ngồi bên cạnh hắn, khóe miệng nhếch lên: “Chưa đủ! Tiểu Dư, em đẹp mắt như vậy, sao tôi có thể nhìn đủ.”

Dư Hành: “…..”

Mặc dù một trận cạn lời nhưng Dư Hành bỗng nhiên nhớ tới trên bài viết chính tả của mình, câu nói mà Nhâm Niệm Niên viết cho hắn ——

(Tiểu Dư cực kỳ đẹp trai! Moaz moaz moaz =3=)

29

“Tiểu Dư, gần đây có một vấn đề gây rối thầy, em biết là cái gì không?” Giống như là đối xử với bạn thân, Nhâm Niệm Niên rất tự nhiên khoác tay lên vai Dư Hành.

Dư Hành khẽ run, ném ánh mắt nghi ngờ cho Nhâm Niệm Niên.

Nhâm Niệm Niên cười cười nói: “Tôi đang suy nghĩ Dư Hành trong lớp chúng ta sao có thể đẹp trai như vậy!”

Dư Hành: “…..”

“Thầy, nếu muốn làm tấm gương cho học trò tốt nhất thầy không nên nói những lời kỳ quái này nữa, cũng đừng viết những lời kỳ quái vào vở học sinh.”

Dư Hành lạnh lùng nói, sau đó gỡ tay đang khoác trên vai mình xuống.

Trải qua câu nhắc nhở của hắn, Nhâm Niệm Niên nghĩ tới lời phê trên vở bài tập của Dư Hành, anh mỉm cười: “Đây không phải lời kỳ quái, rõ ràng chính là sự thật! Em vừa đẹp trai vừa thông minh! Tiểu Dư, lẽ nào em không thích moaz moaz moaz? Xấu hổ sao?”

Dư Hành nghe vậy sửng sốt, sau đó nhanh chóng lắc đầu: “Không… Không có.”

“Tiểu Dư, đưa tay cho tôi.” Nhâm Niệm Niên lại nói.

“…..” Dư Hành không hề nhúc nhích, không hiểu nổi Nhâm Niệm Niên lại muốn làm cái gì.

“Em phải ngoan ngoãn nghe lời, thầy mới thích em được.” Nhâm Niệm Niên chớp mắt nhìn hắn, sóng mắt lưu chuyển lộ ra ý cười ấm áp.

Vậy mà lại dỗ dành hắn như đứa trẻ, qua một năm nữa hắn sẽ thành niên đó biết không? Tuy rằng Dư Hành nghĩ vậy nhưng cơ thể lại không theo điều khiển của đại não, ngoan ngoãn đưa tay ra cho Nhâm Niệm Niên.

“Ha ha, chỉ cần một tay là được rồi.” Nhâm Niệm Niên nhẹ nhàng nắm tay trái của Dư Hành, sau đó lại mở lòng bàn tay của hắn ra: “Tiểu Dư, nếu em thật sự không thích moaz moaz moaz, sau này tôi sẽ vẽ cái khác cho em, ví dụ như…”

Ngón tay Nhâm Niệm Niên khẽ dao động vuốt ve lòng bàn tay Dư Hành, bắt đầu phác họa một vài thứ: “Tôi có thể vẽ cho em trái tim nhỏ này, bông bông nhỏ này, bánh ngọt kẹo ngon, hoặc là... Em thích xương không?”

“Xương?”

“Ha ha ha, cún con cũng không thích gặm xương đâu.”

Dư Hành: “…..”

Nhìn dáng vẻ buồn bực của Dư Hành, ý cười bên môi Nhâm Niệm Niên càng sâu thêm, phát hiện càng ngày càng thích trêu đùa Dư Hành, vậy mà một phút sau Dư Hành lại đột nhiên khép tay lại, nhân cơ hội cầm tay anh.

Khóe miệng tươi cười của Nhâm Niệm Niên cứng đờ, ngơ ngác nhìn tay mình và Dư Hành giao nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện