Giả B: Ý chỉ giả làm Beta)
34
Mỗi học kỳ sẽ bắt đầu công tác thống kê học sinh ở ký túc xá, sau đó nhà trường sẽ tiến hành sắp xếp.
Chẳng qua là loại học sinh giữa chừng trọ lại như Dư Hành cũng không phải không có, hơn nữa toàn bộ quá trình đều có Nhâm Niệm Niên giúphắn làm thủ tục xin vào, cho nên tất cả đều rất thuận lợi.
Hôm nay Dư Hành xin nghỉ nửa tháng, sau đó theo Nhâm Niệm Niên đến một phòng ký túc ở cuối hàng lang lầu ba. Ký túc xá phòng 307 vẫn luôn chỉ có ba nam sinh ở, vừa khéo còn dư một giường, Dư Hành dứt khoát chuyển vào.
Do vì ban ngày nên các học sinh đã đu học, bên ký túc nam này cũng chỉ có Nhâm Niệm Niên và Dư Hành.
Chờ sau khi Dư Hành sắp xếp xong, Nhâm Niệm Niên lập tức thu dao nhỏ của Dư Hành, đồng thời trong khoảng thời gian ngắn không có ý định trả cho hắn.
Dường như Dư Hành có hơi mất hứng, cho dù quanh năm hắn đều trưng ra mặt liệt nhưng Nhâm Niệm Niên vẫn có thể phát hiện ra. Vì vậy anh lấy ra một cái lục lạc trong túi của mình đưa cho Dư Hành.
Nhìn lục lạc xinh xắn tinh tế trước mặt, Dư Hành giật mình: “Cho em?”
Nhâm Niệm Niên cười gật đầu không ngừng: “Tiểu Dư, tôi rất thích kiểu đồ như lục lạc này, trên balô của tôi cũng có một cái lục lạc của em gái tặng, trên móc chìa khóa cũng có, thậm chí di động của tôi cũng treo cái lục lạc nhỏ, bây giờ tôi cũng muốn tặng cho em.”
Thấy Dư Hành vẫn ngây người không nhận, Nhâm Niệm Niên dứt khoát nhét vào trong lòng Dư Hành: “Tiểu Dư em nhận đi, đừng mất hứng như vậy, dù sao em cũng đã thoát khỏi hố lửa, em cười đi!”
Trong ấn tượng của Nhâm Niệm Niên, dường như anh chưa từng thấy Dư Hành cười.
Đáng tiếc Dư Hành vẫn lạnh tanh như cũ: “Em không biết cười.”
Nhâm Niệm Niên hơi khựng lại: “Em đang trêu tôi à?”
“Không có, em thực sự không biết.”
Nghĩ đến trước kia Dư Hành chưa bao giờ trải qua bất kỳ vui đùa gì, lại nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, Nhâm Niệm Niên phục rồi: “Để tôi dạy em, Tiểu Dư, em học theo tôi, đầu tiên nhếch khóe miệng lên một chút, sau đó nhe răng ra…”
Nhâm Niệm Niên vừa nói vừa tự mình làm mẫu.
Anh cười thật ngu xuẩn.
Tuy rằng trong lòng Dư Hành đang thổ tào nhưng cũng học theo Nhâm Niệm Niên thử một chút, kết quả hoàn toàn chính là co quắp khóe miệng, có cảm giác như đang cười khẩy ‘Ha ha’.
Nhâm Niệm Niên: “…..”
“Xem ra tôi chỉ có thể tự ra tay giúp em.” Nhâm Niệm Niên vừa dứt lời liền nhẹ nhàng nắm cằm Dư Hành, lại dùng ngón tay kéo khóe miệng hai bên lên, kéo ra một độ cong, cuối cùng cũng làm Dư Hành mặt liệt vạn năm lộ ra ‘Khuôn mặt tươi cười’.
“Hoàn hảo!” Đôi mắt Nhâm Niệm Niên sáng ngời: “Để kỷ niệm nụ cười đầu tiên của Tiểu Dư, phải…”
Lời còn chưa nói hết, anh đã cầm di động chụp Dư Hành vài tấm.
Dư Hành ngơ ngác bị chụp: “Thầy.. Thầy chụp?”
Nhâm Niệm Niên: “Ừ.”
“Mau… Mau xóa đi!” Dư Hành nóng nảy.
“Không muốn! Tiểu Dư cười đẹp trai như vậy, lại ngọt ngào như vậy, thầy phải cất kỹ.”
Xem ra nói vô dụng, Dư Hành gấp đến độ giật di động của Nhâm Niệm Niên. Nhâm Niệm Niên nhanh chóng cất di động chạy thục mạng: “Tiểu Dư, chờ sau này em có tiền mua di động thì có thể chụp tôi. Đến lúc đó thầy cho em chụp kiểu gì cũng được, em thích chụp gì thì chụp nấy.”
Hiện giờ ở trong trường, chỉ có giáo viên mới có di động, mà đa số học sinh đều đến từ nông thôn hoàn toàn không có di động để chơi.
Siết chặt lục lạc trong tay, Dư Hành nhìn chằm chằm bóng lưng chạy thục mạng của Nhâm Niệm Niên một lúc lâu, ánh mắt dần trở nên nóng cháy: Thầy Niên Niên, thầy cứ chờ đó!
35
Buổi tối, ký túc phòng 307.
Nhiền năm đến trường, đây là lần đầu tiên Dư Hành trọ ở ký túc. Không gặp nhà dì, trong lòng hắn rất sảng khoát, chẳng qua là hắn làm chuyện gì vẫn một thân một mình như trước.
Ký túc xá được phân chia theo khối, cho nên Dư Hành và các bạn cùng phòng đều học chung lớp. Bình thường Dư Hành ở trong lớp luôn có một mình, không có bạn bè, bây giờ ở trong ký túc xá cũng giống như vậy. Xong giờ tự học buổi tối, Dư Hành vội vã tắm rửa rồi bò lên giường, hoàn toàn không có giao lưu gì với ba bạn cùng phòng.
Mà ba nam sinh kia cũng không muốn quan tâm tới Dư Hành, lúc trước nghe nói có bạn mới vào ở, bọn họ còn có chút chờ mong nho nhỏ, nhưng khi thấy Dư Hành thì hoàn toàn không có hứng thú, ước gì quay trở lại quãng thời gian chỉ có ba người.
Lúc đó bọn họ ung dung tự tại, bây giờ thêm một Dư Hành thì lại không được tự nhiên.
Còn chưa đến thời gian tắt đèn Dư Hành đã yên lặng đi ngủ, mà giường dưới của hắn lại nhốn nháo ồn ào. Hai tên nam sinh vây xung quanh Khâu Tòng Quân cao hơn một cái đầu, nhìn hắn chơi game trên điện thoại. Một khi kích động, bọn họ còn gào thét hai câu.
Khâu Tòng Quân ngủ ở giường dưới của Dư Hành, Dư Hành cũng có chút ấn tượng về hắn, dù sao Khâu Tòng Quân là học sinh duy nhất có di động trong lớp bọn họ. Đồng thời Khâu Tòng Quân cũng không phải người địa phương mà là từ trường trong thành phố chuyển tới, nghe nói cha hắn là ông chủ lớn.
“Aiz, anh Quân, em thật hâm mộ anh!” Thấy Khâu Tòng Quân nhanh chóng diệt BOSS, Bành Đại Đông mập mạp thở dài than thở.
“Hâm mộ cái gì?”
“Anh đẹp trai, tính cách hài hước, gen tốt, còn là Alpha. Quan trọng nhất là trong nhà có tiền!”
Khâu Tòng Quân nghe vậy chỉ nhướng mày cười cười, không nói gì.
Sau khi Khâu Tòng Quân chuyển tới đây, toàn bộ lớp đều náo động. Cũng không lâu sau các loại tin đồn nổi lên, sau này lại biết được ba của Khâu Tòng Quân chính là ông chủ tốt bụng kia, là ông ta góp tiền giúp đỡ trường học mới có thể dùng ký túc xá mới này.
“Kỳ thực em rất không hiểu, anh Quân, thiếu gia như anh tại sao lại đến trường nông thôn này?” Bành Đại Đông gãi đầu hỏi.
Khâu Tòng Quân thở dài: “Đáng lẽ chỉ đến huyện là được rồi, ba tôi vốn muốn tống tôi đến một trường học khác, kết quả trời xui đất khiến tôi tới một nơi khổ cực như thế này. Bỏ đi, coi như là chịu cực rèn luyện tâm trí, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Hai người khác dựng tai lên nghe.
“Trong nhà tôi có năm đứa con trai, quá nhiều nên ổng chê tôi phiền, cho nên ném tôi xuống nông thôn.” Dứt lời, Khâu Tòng Quân nhún vai.
“Cái này…” Bành Đại Đông nghẹn họng, phản ứng của gã hơi dài, đột nhiên kinh hãi nói: “Má ơi! Anh Quân, ba anh có năm… Năm đứa con trai, đây là đầu thai à?”
“Đúng vậy, chuyện này đúng là mơ hồ mà! Aiz, bốn anh trai của tôi tương thân tương ái, tất cả đều là gay.”
Bành Đại Đông nghe đến hoảng hốt: “Trời ạ, thảm như vậy! Đều cong!”
Một nam sinh khác cũng bị hù dọa: “Bọn họ lại… Còn qua Đức phẫu thuật à?”
“Phẫu thuật cái gì!” Khâu Tòng Quân khua khua tay: “Ở bên ngoài bọn họ chơi đàn ông, lừa nam sinh ngây thơ lên giường, lại cưới vào cửa. Sau đó đám chị dâu của tôi đều là Omega, lại sinh ra một đống con trai, kết quả nhà chúng tôi đều là đàn ông.”
Bành Đạu Đông: “À…”
“Còn nữa, tôi cũng thích đàn ông.”
“Hở?!!”
Bọn họ đang nói tới chủ đề tào lao gì vậy!
Dư Hành ngủ ở trên giường chau mày, hoàn toàn không muốn nghe. Nhưng nghe được phân nửa lại hơi phiền muộn, ở trên giường lật tới lật lui.
Đại gia đình của Khâu Tòng Quân đều là gay, sau khi dù họa hai nam sinh chung lớp, một mình Khâu Tòng Quân chơi điện thoại cũng không thú vị, đột nhiên giương mắt nhìn giường bên trên mình.
Khâu Tòng Quân cũng không sợ trêu chọc đến Dư Hành ‘Hung thần ác sát’ trong lớp, luôn luôn gây chuyện này. Hắn trèo lên, nhoài đầu về phía Dư Hành: “Này, Dư Hành, xin chào!”
Khâu Tòng Quân như quen biết chào hỏi Dư Hành, mà Dư Hành bị tên kia phá rối, sắc mặt âm trầm biểu thị mình không vui!
Khâu Tòng Quân liếc mắt một cái là thấy ngay, cười nói: “Dư Hành, cậu đã không ngủ được thì thôi thức đi, sau này hai ta chính là giường trên giường dưới quan hệ thân mật, cậu tán gẫu với tôi chút đi.”
Ai có quan hệ thân mật với cậu? Dư Hành không nhúc nhích, tuyệt không muốn để ý đến hắn.
Khâu Tòng Quân quan sát Dư Hành, sau đó nói ra nghi vấn trong lòng: “Aiz, Dư Hành, cậu thật sự là một Beta phổ thông sao? Tôi hoài nghi cậu là một giả B, giả vờ B!”
Trong thoáng chốc Dư Hành mở mắt ra, ánh âm u nhìn chằm chằm Khâu Tòng Quân.
Loại ánh mắt này cho dù ai nhìn đều cảm thấy hoảng hốt, nhưng Khâu Tòng Quân lại không có cảm giác gì, trái lại chép chép miệng: “Chậc chậc, Dư Hành, cậu là Beta mà sao đẹp trai vậy? Quả thực không khoa học, cũng uy hiếp đến địa vị ban thảo* và giáo thảo* của tôi!”
(Ban thảo: Nam sinh được mọi người trong lớp công nhận hoặc lựa chọn là anh tuấn nhất đẹp trai nhất.)
(Giáo thảo: Nam sinh được mọi người trong trường công nhận là đẹp trai nhất.)
Dư Hành nhếch mi: “Cậu ồn quá.”
Khâu Tòng Quân: “…..”
“Cậu muốn làm hoa làm cỏ? Không liên quan đến tôi, tôi cũng không có hứng thú.”
Dứt lời, Dư Hành lập tức xoay người đưa lưng về phía Khâu Tòng Quân, không nhìn hắn nữa.
Khâu Tòng Quân sờ cằm: “Gần đây mình gặp Beta nào cũng cá tính như vậy.”
Sau đó ký túc xá tắt đèn, Khâu Tòng Quân trốn trong chăn mở đèn pin điện thoại di động, sau đó lấy bút viết một lá thư tình ——
(Tiểu bảo bối Minh Minh thân ái, chào cậu…)
36
Qua một ngày, tiết tự học buổi tối hôm nay do Nhâm Niệm Niên đảm nhiệm, anh ngồi trên bục giảng trông chừng một đám học sinh.
Bởi vì Nhâm Niệm Niên là giáo viên mới tới cho nên bầu không khí trong lớp cũng không nghiên túc căng thẳng, nếu mọi người có câu hỏi gì sẽ đi lên thảo luận, đương nhiên cũng có người nhỏ giọng nói chuyện phiếm, hoặc là ngồi hàng sau ngủ một chút.
Nhâm Niệm Niên nghĩ các học sinh đã học cả ngày, khẳng định não bộ cũng rất mệt mỏi, tiết tự học buổi tối nên để các em ấy thoải mái một chút, cho nên nếu như không quá ồn ào anh cũng sẽ không quản nhiều. Vì vậy Nhâm Niệm Niên lập tức cúi đầu chấm bài tập, lật xem tiểu thuyết kiệt tác.
Bình thường học sinh ở ký túc xá học tiết tự học đều là ba bốn lớp học chung với nhau, các học sinh khác lớp đến tiết tự học sẽ ngồi chung một chỗ trong phòng học.
Lên tới khối 11, mọi người sẽ phân ban thành tự nhiên với xã hội. Hiện tại lớp 11-6 thuộc ban tự nhiên, 11-4 11-5 bên cạnh cũng giống như vậy, cho nên toán học rất quan trọng.
Tổng thành tích trong lớp của Dư Hành thuộc mấy hạng đầu đếm ngược, Khâu Tòng Quân cũng không khá hơn chút nào, trình độ rất kém.
Trên lớp tự học, nếu Khâu Tòng Quân có đề toán nào không biết sẽ không hỏi ủy viên toán học trong lớp, mà là hí hửng chạy đến lớp 11-5 bên cạnh tìm một nam sinh.
Khâu Tòng Quân cười hì hì cầm vở bài tập ngồi xuống trước mặt Kiều Minh – ủy viên toán bộ lớp 5.
Kiều Minh thản nhiên nhìn thoáng qua: “Đề hôm nay lại không biết làm?”
Khâu Tòng Quân chỉ vài đề bài ở mặt sau vở: “Những câu này, tớ không biết làm.”
Kiều Minh nhìn vở bài tập trống trơn của Khâu Tòng Quân: “Cậu khẳng định?”
“Ừ.” Khâu Tòng Quân ngây ngốc nhìn Kiều Minh, mắt cũng không thèm nháy một cái, cười đến ngây ngô.
Kiều Minh: “Cậu bị thiểu năng?”
Khâu Tòng Quân theo bản năng gật đầu, sau đó lại vội vàng trả lời: “Không không, Minh Minh, vừa nãy tớ đang nghĩ đến cậu, bây giờ trong đầu tớ toàn là hình ảnh của cậu, đề gì đó đều đã quên làm như thế nào rồi, có lẽ là thích cậu đến ngu luôn.”
Hắn vừa dứt lời đã bị bạn học Kiều Minh ngồi bên cạnh buồn nôn, Kiều Minh nhanh chóng giơ tay lên: “Thầy!”
Nhâm Niệm Niên đang cúi đầu chấm bài tập cho Dư Hành, lại viết lời bình, vẽ trái tim hoa hoa cỏ cỏ cho hắn, nghe Kiều Minh nói lập tức ngẩn người, ngước lên nhìn sang: “Kiều Minh, em có chuyện gì vậy?”
Loại học sinh giỏi toàn diện đứng đầu khối như Kiều Minh, cho dù Nhâm Niệm Niên không dạy cậu thì anh cũng nghe tên qua.
“Minh Minh, tớ... Tớ chỉ đùa một chút thôi, những đề này… Tớ… Đột nhiên tớ biết làm hết.”
Thấy thế, Khâu Tòng Quân lập tức lủi mất.
Kiều Minh bất đắc dĩ, sau đó nói với Nhâm Niệm Niên: “Thầy, em muốn đi toilet.”
“Được, em đi đi.” Nhâm Niệm Niên cười cười, thầm nghĩ tuy Kiều Minh là một Beta, nhưng thành tích tốt, cũng rất ngoan, bản thân tự lập lại cố gắng. Thảo nào ai gặp cũng khen, là học sinh ngoan của các thầy cô.
Nhâm Niệm Niên mỉm cười với Kiều Minh, trong ánh mắt lộ ra vẻ thưởng thức, hoàn toàn không thấy được Dư Hành ngồi hàng sau liếc mắt.
Gần đây Dư Hành phát hiện hình như hắn sẽ không tự chủ nhìn chằm chằm Nhâm Niệm Niên, nhìn một lúc lâu đến nỗi quên thời gian.
Thấy Dư Hành nhìn Nhâm Niệm Niên đến đờ ra, Khâu Tòng Quân ngồi xuống bên cạnh hắn.
Bất luận là đi học ban ngày hay tự học buổi tối, Dư Hành vẫn ngồi một mình. Khi thấy bên cạnh đột nhiên có một Khâu Tòng Quân ‘Ngồi chung bàn’, hắn có hơi mất tự nhiên: “Cậu đừng ngồi cạnh tôi.”
“Rồi sao? Chỗ ngồi này là cậu mua hay là của nhà cậu?” Khâu Tòng Quân nghe Dư Hành nói liền không vui, mông như dán chặt vào băng ghế: “Tôi cố tình muốn ngồi ở đây đấy!”
“…..” Dư Hành mặc kệ hắn, cúi đầu tiếp tục làm bài tập. Nhưng hắn không hề động tới bất kỳ đề toán nào, mà bài tập văn đã sớm làm xong, đang viết chính tả thơ cổ.
Khâu Tòng Quân nhìn sang, giật mình nói: “Kinh vãi! Dư Hành cậu thực sự đổi tính? Nghiêm túc học ngữ văn, chẳng lẽ cậu muốn vượt qua Hứa Phiên Phiên, tháng sau thi nhất lớp làm thầy Niên Niên vui vẻ à?”
Bút trong tay Dư Hành dừng lại, hình như Khâu Tòng Quân đang nhắc nhở hắn cái gì đó.
“À, tôi hiểu rồi.” Khâu Tòng Quân cười bí hiểm: “Dư Hành, cậu nói có phải thầy Niên Niên có… Có ý với cậu không?”
“Ý gì?”
“Chính là cái loại đó đó! Thích cậu, thích đến muốn lăn giường với cậu!”
Cạch! Trong nháy mắt bút trong tay Dư Hành rơi xuống, cả người hắn chấn động, ghế ngồi cũng lắc lư, suýt chút nữa cả người cả ghế cùng té xuống, may mà được Khâu Tòng Quân giữ lại đúng lúc.
“Bình tĩnh một chút đi ông ơi!” Khâu Tòng Quân nhắc nhở, sau đó lại cười hì hì hai cái: “Tôi biết cậu vui đến điên rồi! Dù cậu chỉ là một Beta nhưng cũng có thể ôm Omega xinh đẹp về nhà.”
“Chớ nói nhảm!” Sắc mặt Dư Hành trầm xuống: “Thầy ấy… Vì sao?”
“Tại sao thầy Niên Niên lại để mắt cậu á?” Khâu Tòng Quân đảo đảo mắt: “Cậu đẹp trai! Mặc dù so với tôi còn kém xa lắm.”
Dư Hành: “…..”
“Kỳ thực trực giác của tôi luôn chính xác, để tôi phân tích cậu nghe. Dư Hành, cậu nói trong các giáo viên dạy chúng ta, bao gồm cả chủ nhiệm lớp thì ai quan tâm bảo vệ cậu nhất? Có phải thầy Niên Niên không?
Hơn nữa thầy còn thường xuyên khen cậu, tuyên dương cậu ở trước mặt cả lớp, nhiều lần bảo một mình cậu đến văn phòng của thầy. Đúng rồi, thầy Niên Niên còn năm lần bảy lượt bôn ba vì chuyện của cậu, cậu đột nhiên té xỉu khi đang chạy bộ, thầy là người đầu tiên xông tới cõng cậu đến ký túc xá của thầy; thầy Niên Niên còn theo cậu về nhà dì, còn đích thân làm thủ tục trọ học cho cậu.”
Khâu Tòng Quân liến thoắng sắp hát luôn rồi: “Nếu như những chuyện này cũng không tính là yêu...”
“Câm miệng.” Dư Hành lạnh lùng nói, lúc này trong lòng hắn rất rối loạn, không biết là tâm tình gì.
“Dư Hành, có phải bây giờ cậu tâm loạn như ma? Aiz, tôi hiểu cảm giác này mà.”
Khâu Tòng Quân cầm tay Dư Hành, cảm thán thâm sâu.
Mà lúc này, giọng của Nhâm Niệm Niên truyền tới: “Dư Hành, Khâu Tòng Quân, từ khi nào quan hệ của hai em tốt như vậy? Lên lớp còn nắm tay?”
Không biết từ lúc nào Nhâm Niệm Niên đã đến bên cạnh, trong chớp mắt Dư Hành ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng hất tay Khâu Tòng Quân ra.
34
Mỗi học kỳ sẽ bắt đầu công tác thống kê học sinh ở ký túc xá, sau đó nhà trường sẽ tiến hành sắp xếp.
Chẳng qua là loại học sinh giữa chừng trọ lại như Dư Hành cũng không phải không có, hơn nữa toàn bộ quá trình đều có Nhâm Niệm Niên giúphắn làm thủ tục xin vào, cho nên tất cả đều rất thuận lợi.
Hôm nay Dư Hành xin nghỉ nửa tháng, sau đó theo Nhâm Niệm Niên đến một phòng ký túc ở cuối hàng lang lầu ba. Ký túc xá phòng 307 vẫn luôn chỉ có ba nam sinh ở, vừa khéo còn dư một giường, Dư Hành dứt khoát chuyển vào.
Do vì ban ngày nên các học sinh đã đu học, bên ký túc nam này cũng chỉ có Nhâm Niệm Niên và Dư Hành.
Chờ sau khi Dư Hành sắp xếp xong, Nhâm Niệm Niên lập tức thu dao nhỏ của Dư Hành, đồng thời trong khoảng thời gian ngắn không có ý định trả cho hắn.
Dường như Dư Hành có hơi mất hứng, cho dù quanh năm hắn đều trưng ra mặt liệt nhưng Nhâm Niệm Niên vẫn có thể phát hiện ra. Vì vậy anh lấy ra một cái lục lạc trong túi của mình đưa cho Dư Hành.
Nhìn lục lạc xinh xắn tinh tế trước mặt, Dư Hành giật mình: “Cho em?”
Nhâm Niệm Niên cười gật đầu không ngừng: “Tiểu Dư, tôi rất thích kiểu đồ như lục lạc này, trên balô của tôi cũng có một cái lục lạc của em gái tặng, trên móc chìa khóa cũng có, thậm chí di động của tôi cũng treo cái lục lạc nhỏ, bây giờ tôi cũng muốn tặng cho em.”
Thấy Dư Hành vẫn ngây người không nhận, Nhâm Niệm Niên dứt khoát nhét vào trong lòng Dư Hành: “Tiểu Dư em nhận đi, đừng mất hứng như vậy, dù sao em cũng đã thoát khỏi hố lửa, em cười đi!”
Trong ấn tượng của Nhâm Niệm Niên, dường như anh chưa từng thấy Dư Hành cười.
Đáng tiếc Dư Hành vẫn lạnh tanh như cũ: “Em không biết cười.”
Nhâm Niệm Niên hơi khựng lại: “Em đang trêu tôi à?”
“Không có, em thực sự không biết.”
Nghĩ đến trước kia Dư Hành chưa bao giờ trải qua bất kỳ vui đùa gì, lại nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, Nhâm Niệm Niên phục rồi: “Để tôi dạy em, Tiểu Dư, em học theo tôi, đầu tiên nhếch khóe miệng lên một chút, sau đó nhe răng ra…”
Nhâm Niệm Niên vừa nói vừa tự mình làm mẫu.
Anh cười thật ngu xuẩn.
Tuy rằng trong lòng Dư Hành đang thổ tào nhưng cũng học theo Nhâm Niệm Niên thử một chút, kết quả hoàn toàn chính là co quắp khóe miệng, có cảm giác như đang cười khẩy ‘Ha ha’.
Nhâm Niệm Niên: “…..”
“Xem ra tôi chỉ có thể tự ra tay giúp em.” Nhâm Niệm Niên vừa dứt lời liền nhẹ nhàng nắm cằm Dư Hành, lại dùng ngón tay kéo khóe miệng hai bên lên, kéo ra một độ cong, cuối cùng cũng làm Dư Hành mặt liệt vạn năm lộ ra ‘Khuôn mặt tươi cười’.
“Hoàn hảo!” Đôi mắt Nhâm Niệm Niên sáng ngời: “Để kỷ niệm nụ cười đầu tiên của Tiểu Dư, phải…”
Lời còn chưa nói hết, anh đã cầm di động chụp Dư Hành vài tấm.
Dư Hành ngơ ngác bị chụp: “Thầy.. Thầy chụp?”
Nhâm Niệm Niên: “Ừ.”
“Mau… Mau xóa đi!” Dư Hành nóng nảy.
“Không muốn! Tiểu Dư cười đẹp trai như vậy, lại ngọt ngào như vậy, thầy phải cất kỹ.”
Xem ra nói vô dụng, Dư Hành gấp đến độ giật di động của Nhâm Niệm Niên. Nhâm Niệm Niên nhanh chóng cất di động chạy thục mạng: “Tiểu Dư, chờ sau này em có tiền mua di động thì có thể chụp tôi. Đến lúc đó thầy cho em chụp kiểu gì cũng được, em thích chụp gì thì chụp nấy.”
Hiện giờ ở trong trường, chỉ có giáo viên mới có di động, mà đa số học sinh đều đến từ nông thôn hoàn toàn không có di động để chơi.
Siết chặt lục lạc trong tay, Dư Hành nhìn chằm chằm bóng lưng chạy thục mạng của Nhâm Niệm Niên một lúc lâu, ánh mắt dần trở nên nóng cháy: Thầy Niên Niên, thầy cứ chờ đó!
35
Buổi tối, ký túc phòng 307.
Nhiền năm đến trường, đây là lần đầu tiên Dư Hành trọ ở ký túc. Không gặp nhà dì, trong lòng hắn rất sảng khoát, chẳng qua là hắn làm chuyện gì vẫn một thân một mình như trước.
Ký túc xá được phân chia theo khối, cho nên Dư Hành và các bạn cùng phòng đều học chung lớp. Bình thường Dư Hành ở trong lớp luôn có một mình, không có bạn bè, bây giờ ở trong ký túc xá cũng giống như vậy. Xong giờ tự học buổi tối, Dư Hành vội vã tắm rửa rồi bò lên giường, hoàn toàn không có giao lưu gì với ba bạn cùng phòng.
Mà ba nam sinh kia cũng không muốn quan tâm tới Dư Hành, lúc trước nghe nói có bạn mới vào ở, bọn họ còn có chút chờ mong nho nhỏ, nhưng khi thấy Dư Hành thì hoàn toàn không có hứng thú, ước gì quay trở lại quãng thời gian chỉ có ba người.
Lúc đó bọn họ ung dung tự tại, bây giờ thêm một Dư Hành thì lại không được tự nhiên.
Còn chưa đến thời gian tắt đèn Dư Hành đã yên lặng đi ngủ, mà giường dưới của hắn lại nhốn nháo ồn ào. Hai tên nam sinh vây xung quanh Khâu Tòng Quân cao hơn một cái đầu, nhìn hắn chơi game trên điện thoại. Một khi kích động, bọn họ còn gào thét hai câu.
Khâu Tòng Quân ngủ ở giường dưới của Dư Hành, Dư Hành cũng có chút ấn tượng về hắn, dù sao Khâu Tòng Quân là học sinh duy nhất có di động trong lớp bọn họ. Đồng thời Khâu Tòng Quân cũng không phải người địa phương mà là từ trường trong thành phố chuyển tới, nghe nói cha hắn là ông chủ lớn.
“Aiz, anh Quân, em thật hâm mộ anh!” Thấy Khâu Tòng Quân nhanh chóng diệt BOSS, Bành Đại Đông mập mạp thở dài than thở.
“Hâm mộ cái gì?”
“Anh đẹp trai, tính cách hài hước, gen tốt, còn là Alpha. Quan trọng nhất là trong nhà có tiền!”
Khâu Tòng Quân nghe vậy chỉ nhướng mày cười cười, không nói gì.
Sau khi Khâu Tòng Quân chuyển tới đây, toàn bộ lớp đều náo động. Cũng không lâu sau các loại tin đồn nổi lên, sau này lại biết được ba của Khâu Tòng Quân chính là ông chủ tốt bụng kia, là ông ta góp tiền giúp đỡ trường học mới có thể dùng ký túc xá mới này.
“Kỳ thực em rất không hiểu, anh Quân, thiếu gia như anh tại sao lại đến trường nông thôn này?” Bành Đại Đông gãi đầu hỏi.
Khâu Tòng Quân thở dài: “Đáng lẽ chỉ đến huyện là được rồi, ba tôi vốn muốn tống tôi đến một trường học khác, kết quả trời xui đất khiến tôi tới một nơi khổ cực như thế này. Bỏ đi, coi như là chịu cực rèn luyện tâm trí, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Hai người khác dựng tai lên nghe.
“Trong nhà tôi có năm đứa con trai, quá nhiều nên ổng chê tôi phiền, cho nên ném tôi xuống nông thôn.” Dứt lời, Khâu Tòng Quân nhún vai.
“Cái này…” Bành Đại Đông nghẹn họng, phản ứng của gã hơi dài, đột nhiên kinh hãi nói: “Má ơi! Anh Quân, ba anh có năm… Năm đứa con trai, đây là đầu thai à?”
“Đúng vậy, chuyện này đúng là mơ hồ mà! Aiz, bốn anh trai của tôi tương thân tương ái, tất cả đều là gay.”
Bành Đại Đông nghe đến hoảng hốt: “Trời ạ, thảm như vậy! Đều cong!”
Một nam sinh khác cũng bị hù dọa: “Bọn họ lại… Còn qua Đức phẫu thuật à?”
“Phẫu thuật cái gì!” Khâu Tòng Quân khua khua tay: “Ở bên ngoài bọn họ chơi đàn ông, lừa nam sinh ngây thơ lên giường, lại cưới vào cửa. Sau đó đám chị dâu của tôi đều là Omega, lại sinh ra một đống con trai, kết quả nhà chúng tôi đều là đàn ông.”
Bành Đạu Đông: “À…”
“Còn nữa, tôi cũng thích đàn ông.”
“Hở?!!”
Bọn họ đang nói tới chủ đề tào lao gì vậy!
Dư Hành ngủ ở trên giường chau mày, hoàn toàn không muốn nghe. Nhưng nghe được phân nửa lại hơi phiền muộn, ở trên giường lật tới lật lui.
Đại gia đình của Khâu Tòng Quân đều là gay, sau khi dù họa hai nam sinh chung lớp, một mình Khâu Tòng Quân chơi điện thoại cũng không thú vị, đột nhiên giương mắt nhìn giường bên trên mình.
Khâu Tòng Quân cũng không sợ trêu chọc đến Dư Hành ‘Hung thần ác sát’ trong lớp, luôn luôn gây chuyện này. Hắn trèo lên, nhoài đầu về phía Dư Hành: “Này, Dư Hành, xin chào!”
Khâu Tòng Quân như quen biết chào hỏi Dư Hành, mà Dư Hành bị tên kia phá rối, sắc mặt âm trầm biểu thị mình không vui!
Khâu Tòng Quân liếc mắt một cái là thấy ngay, cười nói: “Dư Hành, cậu đã không ngủ được thì thôi thức đi, sau này hai ta chính là giường trên giường dưới quan hệ thân mật, cậu tán gẫu với tôi chút đi.”
Ai có quan hệ thân mật với cậu? Dư Hành không nhúc nhích, tuyệt không muốn để ý đến hắn.
Khâu Tòng Quân quan sát Dư Hành, sau đó nói ra nghi vấn trong lòng: “Aiz, Dư Hành, cậu thật sự là một Beta phổ thông sao? Tôi hoài nghi cậu là một giả B, giả vờ B!”
Trong thoáng chốc Dư Hành mở mắt ra, ánh âm u nhìn chằm chằm Khâu Tòng Quân.
Loại ánh mắt này cho dù ai nhìn đều cảm thấy hoảng hốt, nhưng Khâu Tòng Quân lại không có cảm giác gì, trái lại chép chép miệng: “Chậc chậc, Dư Hành, cậu là Beta mà sao đẹp trai vậy? Quả thực không khoa học, cũng uy hiếp đến địa vị ban thảo* và giáo thảo* của tôi!”
(Ban thảo: Nam sinh được mọi người trong lớp công nhận hoặc lựa chọn là anh tuấn nhất đẹp trai nhất.)
(Giáo thảo: Nam sinh được mọi người trong trường công nhận là đẹp trai nhất.)
Dư Hành nhếch mi: “Cậu ồn quá.”
Khâu Tòng Quân: “…..”
“Cậu muốn làm hoa làm cỏ? Không liên quan đến tôi, tôi cũng không có hứng thú.”
Dứt lời, Dư Hành lập tức xoay người đưa lưng về phía Khâu Tòng Quân, không nhìn hắn nữa.
Khâu Tòng Quân sờ cằm: “Gần đây mình gặp Beta nào cũng cá tính như vậy.”
Sau đó ký túc xá tắt đèn, Khâu Tòng Quân trốn trong chăn mở đèn pin điện thoại di động, sau đó lấy bút viết một lá thư tình ——
(Tiểu bảo bối Minh Minh thân ái, chào cậu…)
36
Qua một ngày, tiết tự học buổi tối hôm nay do Nhâm Niệm Niên đảm nhiệm, anh ngồi trên bục giảng trông chừng một đám học sinh.
Bởi vì Nhâm Niệm Niên là giáo viên mới tới cho nên bầu không khí trong lớp cũng không nghiên túc căng thẳng, nếu mọi người có câu hỏi gì sẽ đi lên thảo luận, đương nhiên cũng có người nhỏ giọng nói chuyện phiếm, hoặc là ngồi hàng sau ngủ một chút.
Nhâm Niệm Niên nghĩ các học sinh đã học cả ngày, khẳng định não bộ cũng rất mệt mỏi, tiết tự học buổi tối nên để các em ấy thoải mái một chút, cho nên nếu như không quá ồn ào anh cũng sẽ không quản nhiều. Vì vậy Nhâm Niệm Niên lập tức cúi đầu chấm bài tập, lật xem tiểu thuyết kiệt tác.
Bình thường học sinh ở ký túc xá học tiết tự học đều là ba bốn lớp học chung với nhau, các học sinh khác lớp đến tiết tự học sẽ ngồi chung một chỗ trong phòng học.
Lên tới khối 11, mọi người sẽ phân ban thành tự nhiên với xã hội. Hiện tại lớp 11-6 thuộc ban tự nhiên, 11-4 11-5 bên cạnh cũng giống như vậy, cho nên toán học rất quan trọng.
Tổng thành tích trong lớp của Dư Hành thuộc mấy hạng đầu đếm ngược, Khâu Tòng Quân cũng không khá hơn chút nào, trình độ rất kém.
Trên lớp tự học, nếu Khâu Tòng Quân có đề toán nào không biết sẽ không hỏi ủy viên toán học trong lớp, mà là hí hửng chạy đến lớp 11-5 bên cạnh tìm một nam sinh.
Khâu Tòng Quân cười hì hì cầm vở bài tập ngồi xuống trước mặt Kiều Minh – ủy viên toán bộ lớp 5.
Kiều Minh thản nhiên nhìn thoáng qua: “Đề hôm nay lại không biết làm?”
Khâu Tòng Quân chỉ vài đề bài ở mặt sau vở: “Những câu này, tớ không biết làm.”
Kiều Minh nhìn vở bài tập trống trơn của Khâu Tòng Quân: “Cậu khẳng định?”
“Ừ.” Khâu Tòng Quân ngây ngốc nhìn Kiều Minh, mắt cũng không thèm nháy một cái, cười đến ngây ngô.
Kiều Minh: “Cậu bị thiểu năng?”
Khâu Tòng Quân theo bản năng gật đầu, sau đó lại vội vàng trả lời: “Không không, Minh Minh, vừa nãy tớ đang nghĩ đến cậu, bây giờ trong đầu tớ toàn là hình ảnh của cậu, đề gì đó đều đã quên làm như thế nào rồi, có lẽ là thích cậu đến ngu luôn.”
Hắn vừa dứt lời đã bị bạn học Kiều Minh ngồi bên cạnh buồn nôn, Kiều Minh nhanh chóng giơ tay lên: “Thầy!”
Nhâm Niệm Niên đang cúi đầu chấm bài tập cho Dư Hành, lại viết lời bình, vẽ trái tim hoa hoa cỏ cỏ cho hắn, nghe Kiều Minh nói lập tức ngẩn người, ngước lên nhìn sang: “Kiều Minh, em có chuyện gì vậy?”
Loại học sinh giỏi toàn diện đứng đầu khối như Kiều Minh, cho dù Nhâm Niệm Niên không dạy cậu thì anh cũng nghe tên qua.
“Minh Minh, tớ... Tớ chỉ đùa một chút thôi, những đề này… Tớ… Đột nhiên tớ biết làm hết.”
Thấy thế, Khâu Tòng Quân lập tức lủi mất.
Kiều Minh bất đắc dĩ, sau đó nói với Nhâm Niệm Niên: “Thầy, em muốn đi toilet.”
“Được, em đi đi.” Nhâm Niệm Niên cười cười, thầm nghĩ tuy Kiều Minh là một Beta, nhưng thành tích tốt, cũng rất ngoan, bản thân tự lập lại cố gắng. Thảo nào ai gặp cũng khen, là học sinh ngoan của các thầy cô.
Nhâm Niệm Niên mỉm cười với Kiều Minh, trong ánh mắt lộ ra vẻ thưởng thức, hoàn toàn không thấy được Dư Hành ngồi hàng sau liếc mắt.
Gần đây Dư Hành phát hiện hình như hắn sẽ không tự chủ nhìn chằm chằm Nhâm Niệm Niên, nhìn một lúc lâu đến nỗi quên thời gian.
Thấy Dư Hành nhìn Nhâm Niệm Niên đến đờ ra, Khâu Tòng Quân ngồi xuống bên cạnh hắn.
Bất luận là đi học ban ngày hay tự học buổi tối, Dư Hành vẫn ngồi một mình. Khi thấy bên cạnh đột nhiên có một Khâu Tòng Quân ‘Ngồi chung bàn’, hắn có hơi mất tự nhiên: “Cậu đừng ngồi cạnh tôi.”
“Rồi sao? Chỗ ngồi này là cậu mua hay là của nhà cậu?” Khâu Tòng Quân nghe Dư Hành nói liền không vui, mông như dán chặt vào băng ghế: “Tôi cố tình muốn ngồi ở đây đấy!”
“…..” Dư Hành mặc kệ hắn, cúi đầu tiếp tục làm bài tập. Nhưng hắn không hề động tới bất kỳ đề toán nào, mà bài tập văn đã sớm làm xong, đang viết chính tả thơ cổ.
Khâu Tòng Quân nhìn sang, giật mình nói: “Kinh vãi! Dư Hành cậu thực sự đổi tính? Nghiêm túc học ngữ văn, chẳng lẽ cậu muốn vượt qua Hứa Phiên Phiên, tháng sau thi nhất lớp làm thầy Niên Niên vui vẻ à?”
Bút trong tay Dư Hành dừng lại, hình như Khâu Tòng Quân đang nhắc nhở hắn cái gì đó.
“À, tôi hiểu rồi.” Khâu Tòng Quân cười bí hiểm: “Dư Hành, cậu nói có phải thầy Niên Niên có… Có ý với cậu không?”
“Ý gì?”
“Chính là cái loại đó đó! Thích cậu, thích đến muốn lăn giường với cậu!”
Cạch! Trong nháy mắt bút trong tay Dư Hành rơi xuống, cả người hắn chấn động, ghế ngồi cũng lắc lư, suýt chút nữa cả người cả ghế cùng té xuống, may mà được Khâu Tòng Quân giữ lại đúng lúc.
“Bình tĩnh một chút đi ông ơi!” Khâu Tòng Quân nhắc nhở, sau đó lại cười hì hì hai cái: “Tôi biết cậu vui đến điên rồi! Dù cậu chỉ là một Beta nhưng cũng có thể ôm Omega xinh đẹp về nhà.”
“Chớ nói nhảm!” Sắc mặt Dư Hành trầm xuống: “Thầy ấy… Vì sao?”
“Tại sao thầy Niên Niên lại để mắt cậu á?” Khâu Tòng Quân đảo đảo mắt: “Cậu đẹp trai! Mặc dù so với tôi còn kém xa lắm.”
Dư Hành: “…..”
“Kỳ thực trực giác của tôi luôn chính xác, để tôi phân tích cậu nghe. Dư Hành, cậu nói trong các giáo viên dạy chúng ta, bao gồm cả chủ nhiệm lớp thì ai quan tâm bảo vệ cậu nhất? Có phải thầy Niên Niên không?
Hơn nữa thầy còn thường xuyên khen cậu, tuyên dương cậu ở trước mặt cả lớp, nhiều lần bảo một mình cậu đến văn phòng của thầy. Đúng rồi, thầy Niên Niên còn năm lần bảy lượt bôn ba vì chuyện của cậu, cậu đột nhiên té xỉu khi đang chạy bộ, thầy là người đầu tiên xông tới cõng cậu đến ký túc xá của thầy; thầy Niên Niên còn theo cậu về nhà dì, còn đích thân làm thủ tục trọ học cho cậu.”
Khâu Tòng Quân liến thoắng sắp hát luôn rồi: “Nếu như những chuyện này cũng không tính là yêu...”
“Câm miệng.” Dư Hành lạnh lùng nói, lúc này trong lòng hắn rất rối loạn, không biết là tâm tình gì.
“Dư Hành, có phải bây giờ cậu tâm loạn như ma? Aiz, tôi hiểu cảm giác này mà.”
Khâu Tòng Quân cầm tay Dư Hành, cảm thán thâm sâu.
Mà lúc này, giọng của Nhâm Niệm Niên truyền tới: “Dư Hành, Khâu Tòng Quân, từ khi nào quan hệ của hai em tốt như vậy? Lên lớp còn nắm tay?”
Không biết từ lúc nào Nhâm Niệm Niên đã đến bên cạnh, trong chớp mắt Dư Hành ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng hất tay Khâu Tòng Quân ra.
Danh sách chương