43

Trong khán đài bên lớp 6 khá náo nhiệt, mọi người đều phất cờ trong tay, nhìn rất đủ màu sắc. Trong đó cờ màu xanh đại biểu cho Dư Hành, mà những màu vàng, hồng và tím đại biểu cho những học sinh khác dự thi, trên cờ cũng có viết tên của họ.

Trừ những cái đó ra, Nhâm Niệm Niên còn chuẩn bị riêng một tấm băng rôn cho Dư Hành. Những thứ này đều do Nhâm Niệm Niên thiết kế tỉ mỉ, sau đó tự bỏ tiền túi thuê người làm.

Trước khi Nhâm Niệm Niên đến dạy ở đây thì anh hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm nào, cho nên trường học chỉ sắp xếp cho anh dạy duy nhất một lớp 11-6.

Bình thường ngoài dạy học ra, Nhâm Niệm Niên có rất nhiều thời gian đi quan tâm tìm hiểu tình cảnh của các em học sinh trong lớp 6, rất để tâm đến bọn họ.

Nhìn thấy giáo viên ngữ văn Nhâm Niệm Niên xen lẫn trong đám học sinh, ngồi chung với các em lớp 11-6 kêu gào cổ vũ nhóm Dư Hành thi đấu, không chỉ là những học sinh lớp khác mà một vài giáo viên và ban lãnh đạo cũng bị hấp dẫn nhìn sang.

Chủ nhiệm Tôn vỗ vỗ thầy Đường ngồi cạnh: “Thầy Đường, đó là giáo viên ngữ văn lớp thầy à? Nhìn rất có sức sống, tên gì thế?”

“Chủ nhiệm Tôn, em biết!” Một giáo viên giành trước: “Cậu ấy mới tới trường học gần nửa năm, họ Nhâm, nhưng các học sinh đều thích gọi là ‘Thầy Niên Niên’.”

Lúc này thầy Đường cũng gật đầu mỉm cười: “Ừ, thầy Nhâm luôn có một vài ý tưởng và hành động mới lạ.”

“Ha ha ha, chỉ có thể nói người thành phố quả nhiên biết chơi!”

Chủ nhiệm Tôn cũng cười cười: “Xem ra tôi đã già rồi.”

“Đừng nói vậy chứ, chủ nhiệm Tôn còn trẻ lắm.”



Thầy Đường chủ nhiệm lớp 11-6 nghe bọn họ nói chuyện phiếm, hắn nhìn Nhâm Niệm Niên, lại nhìn đám nhóc trên sân thi đấu, nhìn Dư Hành nhiều thêm vài lần.

Trước đây thầy Đường chưa từng nghĩ tới, có một ngày Dư Hành sẽ tình nguyện đứng trên đường chạy với bạn học trong đại hội thể thao toàn trường.

Dù sao cũng vì hoàn cảnh gia đình nên mới làm tâm lý Dư Hành vặn vẹo. Trước đó hắn bị vây hãm một thời gian dài buông bỏ bản thân, Dư Hành không quan tâm đến ai, cũng không muốn để người khác xông vào thế giới nội tâm đang bị khóa chặt của hắn.

Nhưng lúc này không giống ngày xưa…

Thầy Đường không thể không thừa nhận, tuy rằng Nhâm Niệm Niên chỉ mới hai mươi mấy tuổi, vừa tốt nghiệp, trên rất nhiều phương diện cũng không rõ ràng nhưng bàn về quan tâm chú trọng học sinh, bao dung kiên trì với trẻ nhỏ phạm sai lầm thì tốt hơn bọn họ rất nhiều.

Sau đó, theo một tiếng súng của trọng tài vang lên, cuộc thi chạy tiếp sức bắt đầu!

Các tuyển thủ chạy gậy đầu tiên dường như là phản xạ có điều kiện, lập tức chạy vọt ra ngoài.

Để giữ công bằng, mỗi lớp dự thi đều lựa chọn phối hợp một nam một nữ.

Người chạy đầu tiên giao gậy cho người thứ hai, trong lúc các tuyển thủ chạy không tránh khỏi phải đối mặt với khúc cua ngoằn ngoèo. Khi chạy đường cua, nếu như lực thăng bằng của thân thể không tốt, vòng cung chạy lớn sẽ tăng đường chạy thực tế, như vậy sẽ rất dễ bị đối thủ vượt qua.

Hứa Phiên Phiên là người chạy thứ hai đếm ngược, khi cô nhận gậy thì lớp bọn họ đang ở top 2, chỉ cần vượt qua một người là sẽ dẫn đầu.

Chỉ là cô quá hiếu thắng, ngay từ đầu chạy quá nhanh nên không thể duy trì thể lực, lúc giao gậy suýt chút nữa làm rơi. May mà Dư Hành phản ứng nhanh, đúng lúc giúp đỡ Hứa Phiên Phiên, cũng nhận lấy gậy trong tay cô.

Trong nháy mắt khi nhận được gậy, Dư Hành dùng toàn lực chạy nước rút, liều mạng đuổi theo ba người bạn trước mặt. Bởi vì sai lầm lúc nãy của Hứa Phiên Phiên làm hai tuyển thủ lớp khác nhân cơ hội vượt qua, nhưng nếu muốn vượt qua ba người kia rất khó khăn.

“Dư Hành cố lên!”

“Dư Hành, Dư Hành! Xông lên!”

“Cố lên! Nhanh… Nhanh lên một chút, mau lên!”



Tuyển thủ chạy gậy cuối cùng mang theo hy vọng của bảy người và cả lớp. Giờ phút này dường như Dư Hành không còn là người ngồi hàng cuối lớp, không hòa đồng với bạn bè, lạnh lùng khó tiếp cận. Bây giờ hắn đã hòa mình vào tập thể, vì 11-6 mà nỗ lực chạy.

Nghe Khâu Tòng Quân không ngừng hô to, dần dần những học sinh khác cũng bị lây nhiễm bắt đầu hò hét, thậm chí có vài người đứng ngồi không yên, hận không thể vọt tới phía trước, vừa vẫy vờ vừa hô Dư Hành cố lên!

Nhâm Niệm Niên nhìn như bình tĩnh, nhưng anh luôn giơ cao băng rôn, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi. Anh hít sâu mấy hơi, cũng không kiềm chế được la to: “Tiểu Dư, Tiểu Dư! Cố lên!”

Dư Hành vượt qua từng đối thủ phía trước, trước mắt không còn bóng dáng người nào nữa, hắn là người đầu tiên cán đích.

Trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người, Dư Hành nhìn về khán đài chỗ Nhâm Niệm Niên ở xa xa, lúc này Nhâm Niệm Niên cũng đang nhìn hắn.

Tầm mắt hai người giao nhau, sau đó Nhâm Niệm Niên nhe răng cười, đôi mắt cũng cong cong thành vầng trăng khuyết, thoạt nhìn cực kỳ ngốc.

Sau đó thi chạy cự ly dài Dư Hành cũng đứng đầu. Trong loa phát thanh nhiều lần báo tên Dư Hành, lần này không phải là cảnh cáo, xử phạt mà là khen ngợi và cổ vũ.

Âm thanh truyền đến bên khối 12, mỗi khi Cao Văn Hạo nghe đến tên Dư Hành liền tức giận xanh mặt, rõ ràng khoai tây chiên là món gã thích ăn nhất nhưng bây giờ gã ăn lại cảm thấy nhạt như nước ốc, không ngon chút nào.

44

Sau khi tất cả hạng mục trong đại hội được hoàn thành xong, giáo viên và học sinh cũng đều dần dần tan cuộc, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.

Nhâm Niệm Niên lục tục thu hồi lá cờ nhỏ của học sinh lớp 6, nhặt một ít lá cờ rơi trên đất. Chờ anh thu dọn xong tất cả cờ nhỏ đủ màu và băng rôn, lập tức chủ động đi tìm Dư Hành.

Dư Hành tham gia hai cuộc thi toàn thắn, dựa theo giao hẹn lúc trước, Nhâm Niệm Niên phải làm một chuyện cho Dư Hành.

“Tiểu Dư nói đi, em muốn tôi làm gì?” Nhâm Niệm Niên tò mò hỏi, trong lòng anh cũng có chút chờ mong.

Dư Hành nhìn chằm chằm Nhâm Niệm Niên một lúc, chậm rãi nói: “Thầy ngồi xổm xuống, sau đó nhắm mắt.”

“A?” Nhâm Niệm Niên sửng sốt.

“Không được sao?”

“Được! Chuyện nhỏ mà.” Nhâm Niệm Niên cười giả lả, lập tức ngồi xổm trước mặt Dư Hành, nhắm chặt mắt lại.

Dư Hành đến gần Nhâm Niệm Niên, hắn cúi đầu đưa mặt lại gần đánh giá gương mặt của Nhâm Niệm Niên.

Mặt của anh rất đẹp rất tinh tế, môi hồng răng trắng, lông mi dài nhỏ như cánh quạt, khi hơi chớp chớp cũng làm lòng người ngứa ngáy.

Dư Hành đang suy nghĩ, Nhâm Niệm Niên luôn khen hắn có bao nhiêu đẹp trai bao nhiêu anh tuấn, nhưng thực ra Nhâm Niệm Niên cũng là một Omega tiên sinh xinh đẹp.

Nhâm Niệm Niên ngồi xổm nhắm nghiền hai mắt, khóe môi mỉm cười không hề phòng bị Dư hành. Đây là lần đầu tiên mặt hai người kề sát như vậy, chỉ cách một chút xíu, trái tim Dư Hành lại bắt đầu đập mạnh.

Bỗng nhiên, ánh mắt của Dư Hành dừng lại trên nốt rồi khóe mắt phải, màu nâu rất mờ, làm người khác nhìn không dời mắt được.

Đây là lệ chí* ở khóe mắt.

(Lệ chí: Còn được gọi là nốt ruồi ở dòng nước mắt chảy)

Nghe nói người có lệ chí là đời trước khi hấp hối, vì tình yêu mà chảy nước mắt ngưng tụ thành ấn ký lưu lại trên mặt. Đến đời này, người đó cũng sẽ trải qua rất nhiều đau thương và thống khổ, dễ vì tình cảm mà rơi lệ.

Dư Hành nghĩ đến khuôn mặt tươi cười ngu ngu thường ngày của Nhâm Niệm Niên, cố tình lại có viên lệ chí này, cũng không kiềm chế mà vươn tay sờ sờ mặt Nhâm Niệm Niên, ngón tay khẽ vuốt ve nốt ruồi nơi khóe mắt.

Xúc cảm mềm mại trên mặt làm Nhâm Niệm Niên ngẩn ra, anh mở mắt: “Tiểu Dư?”

Dư Hành lập tức rụt tay lại.

Nhâm Niệm Niên vẫn còn ngơ ngác, vì sao Dư Hành lại đột nhiên sờ mặt mình? Rốt cuộc là muốn mình làm cái gì? “Thầy, em còn chưa nghĩ ra muốn thầy làm gì. Chuyện này cho thầy nợ, sau này em sẽ nói.”

Nhâm Niệm Niên: “…..”

Cho nên vừa rồi bảo anh ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại là chọc anh sao?

Sau đó Dư Hành định xoay người đi thì Nhâm Niệm Niên kéo hắn lại, cười híp mắt nói: “Tiểu Dư, em ký tên cho tôi đi.”

Dư Hành: “Ký tên?”

“Đúng vậy! Giống như thần tượng minh tinh ký tên cho fan của bọn họ. Tiểu Dư, tôi đã nói hôm nay tôi là fan của em, cho nên tôi cổ vũ em, vẫy cờ giơ băng rôn, cố gắng tiếp sức cho em! Nếu tôi đã là fan đích thực của em, sau khi em thi đấu được hạng nhất tôi chỉ muốn một cái chữ ký cũng không được sao?”

Dư Hành nghe đến kinh ngạc, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Nhâm Niệm Niên đã lấy ra một lá cờ nhỏ màu xanh, còn có một cây bút lônng đen.

“Tiểu Dư, em ký tên trên lá cờ này cho tôi đi, cái đầu này cũng là tôi tự tay vẽ em, có đẹp trai không? Có anh tuấn không? Có phải em rất vui không?”

Dư Hành: “…..”

Cái đầu xấu như vậy, hóa ra là vẽ hắn.

“Tiểu Dư, đây chính là ký tên! Em nhớ viết đẹp một chút, nghệ thuật một chút, đừng có giống như khi làm bài tập.”

Dư Hành: “…..”

Hắn khẳng định hắn vẽ còn đẹp hơn Nhâm Niệm Niên.

Vì vậy, lần đầu tiên trong cuộc đời Dư Hành... Ký tên nghệ thuật tặng cho Nhâm Niệm Niên.

Nhiều lần đánh giá lá cờ nhỏ, Nhâm Niệm Niên cảm thấy cái đầu tự tay anh vẽ phối hợp với chữ ký của Dư Hành, quả thực là đẹp càng thêm đẹp!

Nhâm Niệm Niên thỏa mãn: “Cảm ơn! Tiểu Dư, tôi tuyệt đối sẽ cất kỹ cái này, coi như là quà sinh nhật bổ sung em tặng tôi năm nay.”

Quà sinh nhật?

Trong lòng Dư Hành run lên, hắn vốn muốn tặng một món quà càng thêm giá trị, càng thêm đáng giá nhưng không ngờ Nhâm Niệm Niên chỉ lấy một chữ ký đơn giản đã vui vẻ.

“Tiểu Dư, có thể tương lai em sẽ là một minh tinh cực kỳ nổi tiếng, nếu đến lúc đó tôi bán chữ ký của em, nhất định có thể kiếm một khoản tiền lớn, ha ha.”

Dư Hành: “…..”

“Tiểu Dư, em biết đối với fan, thần tượng có ý nghĩa gì không?” Nhâm Niệm Niên hỏi, thái độ bỗng dưng trở nên vô cùng nghiêm túc.

Dư Hành lắc đầu, hắn hoàn toàn không quan tâm những thứ này.

“Tôi lấy một ví dụ, nói đến tôi và em đi. Tiểu Dư, thế giới lớn như vậy, biển người mênh mông, có đôi khi tôi gặp qua rất nhiều phong cảnh cùng các dạng người khác nhau, nhưng khi nhìn em, trong mắt tôi không còn cái gì khác, tôi chỉ muốn vì em mà gào thét, học những ưu điểm của em, cũng cố gắng để bản thân trở thành một người ưu tú.”

“Tiểu Dư, tuy rằng em không phải đại minh tinh, quan hệ giữa chúng ta cũng không phải là thần tượng và fan. Dù ý nghĩa bất đồng nhưng tôi thích em, muốn nhìn em càng ngày càng trở nên tốt hơn, phần tâm tình hừng lửa này hoàn toàn giống như tình cảm của fan dành cho thần tượng!”

Dư Hành: “…..”

Thầy giáo tỏ tình với hắn phải làm sao đây?

Sau khi diễn ra đại hội thể thao không bao lâu liền nghênh đón kỳ thi hàng tháng.

Thành tích những môn khác của Dư Hành rất kém, không hề đạt trung bình, nhưng thành tích ngữ văn lại vượt qua Hứa Phiên Phiên, đứng đầu lớp. Hắn viết văn cũng rất chăm chỉ, không hề viết có lệ như trước đây
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện